.
._114__2" class="block_" lang="en">Trang 114# 2
Chương 228: Thiên ương kiếm
Hôm nay, là ngày thứ mười của bài vị chiến.
Sáng sớm, trời còn chưa sáng trưng, bài vị chiến vị trí thứ năm đến vị trí thứ tám đã triển khai trên luận kiếm đài, tuy rằng Lăng Phi Vũ, Thủy Vô Song, Tiêu Cuồng Lôi, Phần Tuyệt Bích tham chiến đều là người thất bại trong bát vị chiến hôm qua, nhưng có thể đi vào bát vị chiến, bọn họ đã là thiên tài tuyệt đỉnh hoàn toàn xứng đáng trong nhóm trẻ tuổi hiện giờ.
Tuy rằng ngày hôm qua Tiêu Cuồng Lôi bị Hạ Khuynh Nguyệt chém ba mươi ba kiếm, nhưng đều là ngoại thương rất nông, ngã xuống tại chỗ đều chỉ vì kinh mạch bị băng phong kín, hôm nay đã cơ bản không có trở ngại gì, nhưng Phần Tuyệt Bích lại vì hôm qua trước đó tự tổn máu tươi, lại vì đê tiện đánh lén Vân Triệt mà bị thương nặng, hôm nay không đếm tham gia tranh đoạt vị trí thứ năm đến vị trí thứ tám, mà cho dù hắn hoàn hảo không có tổn hao gì, cũng vốn không phải là đối thủ của ba người khác, tham gia hay không vốn không hề ảnh hưởng đến kết quả chút nào, ngược lại còn ở trên mức độ nhất định bảo toàn chút mặt mũi cuối cùng của hắn.
Vì Phần Tuyệt Bích vắng mặt, vốn là bốn trận đấu áp súc thành ba trận, trận đầu, Thủy Vô Song đánh bại Tiêu Cuồng Lôi, trận thứ hai, Thủy Vố Song khó khăn đánh bại Lăng Phi Vũ, trận thứ ba, Lăng Phi Vũ đánh bại Tiêu Cuồng Lôi.
Đến tận đây, Thủy Vô Song bài vị cá nhân thứ năm, Lăng Phi Vũ bài vị cá nhân thứ sáu, Tiêu Cuồng Lôi bài vị cá nhân thứ bảy, Phần Tuyệt Bích bài vị cá nhân thứ tám, bài vị thế lực của Tiêu tông và Phần Thiên môn cũng theo đó trước tiên định ra… Tiêu tông bài vị thứ tư, Phần Thiên môn bài vị thứ năm, mấy trăm năm qua là lần đầu tiên rơi ra ngoài bốn thứ hạng đầu.
Nguyên nhân căn bản, đó là Vân Triệt hắc mã siêu cấp này ngang trời xuất hiện.
Bầu trời mây trắng khẽ bay, khi bài vị chiến vị trí thứ năm đến thứ tám kết thúc, thời gian mới là chín giờ. Ánh nắng buổi sáng ít nhiều gì hơi yếu ớt, nhưng trên luận kiếm đài hứng thú của mọi người lại càng cao lên, bởi vì vòng bán kết của bài vị chiến lần này, cuối cùng đã đến.
Trước khi bài vị chiến bắt đầu, đã sớm có rất nhiều người dự đoán bài vị cuối cùng của bài vị chiến lần này, tên Lăng Vân đã sớm uy chấn thiên hạ, vị trí thứ nhất của hắn không cần tranh luận, dưới Lăng Vân, xuất hiện phần đông phiên bản dự đoán khác nhau, nhưng cơ bản vây quanh vài người cố định… Thủy Vô Song và Vũ Tuyết Tâm của Băng Vân tiên cung, Lăng Phi Vũ của Thiên Kiếm sơn trang, Phần Tẫn của Phần Thiên môn, Tiêu Cuồng Lôi của Tiêu tông…
Nhưng mà, bốn người tiến vào bốn thứ hạng đầu, trừ bỏ Lăng Vân, ba người khác không có một ai trong dự đoán, cũng không có một ai là đệ tử hạch tâm của tông môn mà bọn họ biết được rất sớm từ trước, thậm chí không có nhiều người biết được tên của bọn họ, ngay cả Lăng Kiệt, cũng chỉ có danh hào nhi tử của trang chủ Thiên Kiếm sơn trang, không có ai nghĩ tới hắn sẽ có thực lực khiến Lăng Phi Vũ không chiến mà nhận thua…Dù sao, tuổi của hắn thật sự còn quá nhỏ, mỗi người đều cho rằng hắn đến tham chiến, chẳng qua vì lịch lãm.
Càng kinh người chính là, trừ bỏ Lăng Vân, tuổi của ba người khác, lớn nhất cũng chỉ có mười bảy tuổi.
Ở trong lịch sử của bài vị chiến, đây là lần đầu xưa nay chưa từng có!
Trận thứ hai trong vòng bán kết, trận Lăng Vân đối chiến với Hạ Khuynh Nguyệt ở trong mắt mọi người kết quả đã định, cho dù Hạ Khuynh Nguyệt là kỳ tài ngút trời, cũng không thể sáng tạo ra kết quả thứ hai.
Cho nên khiến cho người ta chú ý, là trận giao chiến đầu giữa Vân Triệt và Lăng Kiệt.
Một người lấy huyền lực Chân Huyền cảnh tiến vào bốn thứ hạng đầu, một người lấy mười sáu tuổi tiến vào bốn thứ hạng đầu, cho dù là ai, đều đã sáng tạo ra một tiền lệ vô cùng kinh người, nói không hề khoa trương, hai người, đều là thiên tài siêu cấp trăm năm khó có thể gặp được.
Trải qua trận chiến giữa Vân Triệt và Phần Tuyệt Bích ngày hôm qua, hễ là ai cũng lại không dám dễ dàng đưa ra phán đoán hắn sẽ bại bởi Lăng Kiệt. Khi hắn đối chiến Phần Tuyệt Bích, tuy rằng lần đầu tiên bộc lộ ra thực lực chân chính làm cho người ta kinh hãi, nhưng đây dường như vẫn không phải là toàn lực của hắn, còn Lăng Kiệt, có thể khiến cho Lăng Phi Vũ trực tiếp nhận thua, chứng minh hắn từ đầu đến cuối đều chưa từng thi triển ra thực lực chân chính.
Đây không thể nghi ngờ là một trận quyết đấu mang tính lịch sử tràn ngập hồi hộp –– Là tỷ thí giữa huyền lực thấp nhất và tuổi nhỏ nhất trong lịch sử bài vị chiến.
Vân Triệt đã sớm đứng trên luận kiếm đài, theo sau, Lăng Kiệt cũng chậm chạp đi tới, đứng ở trước mặt Vân Triệt cách hai mươi trượng, cợt nhả chào hỏi hắn:
- Ha ha, lão đại, chào buổi sáng.
Giọng Lăng Kiệt không lớn, nhưng đủ để Lăng Vô Cấu nghe được. Hắn vừa định tuyên bố tên và thế lực tương ứng của hai bên, đột nhiên nghe được xưng hô của Lăng Kiệt đối với Vân Triệt, toàn thân run lên, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ gối trên đất.
- Hừm! Ngươi còn biết phải gọi ta là lão đại hả, ta còn tưởng rằng ngươi không nhận nợ chứ.
Vân Triệt khoanh hai tay trước ngực, cười híp mắt nói.
Lăng Kiệt hếch mũi, hăng hái nói:
- Lăng Kiệt ta là nam nhân chân chính, lời nói ra nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không đổi ý, gấu chó mới mới có thể quỵt nợ.
- Phải không?
Vân Triệt thật khinh bỉ liếc hắn một cái:
- Ta ở trong sơn trang hơn mười ngày, ngươi người làm tiểu đệ này lại một lần cũng chưa từng đi thăm. Ngươi làm tiểu đệ như vậy cũng quá không xứng chức đi?
- Ờ thì…
Lăng Kiệt trừng mắt nhìn, giọng nói cũng thấp xuống, nhỏ giọng thưa dạ:
- Ta… Ta ngược lại muốn đi, nhưng đại ca nói như vậy ảnh hưởng không tốt, thật sự không liên quan đến ta.
Hắn tự biết đuối lý nhanh chóng nói sang chuyện khác, ngẩng đầu lên nói:
- Chỉ có điều lão đại, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng. Lúc trước khi mọi người cười nhạo ngươi, ta chỉ biết ngươi nhất định sẽ khiến cho bọn họ hối hận. Ha ha, quả nhiên không ngoài dự đoán của Lăng Kiệt ta, người có thể khiến cho ta không thể không nhận thua làm tiểu đệ, có thể là nhân vật bình thường sao? Nhưng ta một chút cũng không nghĩ tới, lão đại lại tiến vào vòng bán kết, còn đối chiến với ta… Ưm hừm, đây chính là một cơ hội tốt siêu cấp nha!
- Hử? Cơ hội?
- Đúng vậy đúng vậy!
Lăng Kiệt toét miệng nở nụ cười:
- Tuy rằng ta một chút cũng không quỵt nợ gọi ngươi là lão đại, nhưng trong lòng vẫn có một chút xíu như vậy không phục, dù sao, ban đầu ngươi chính là nhận ba kiếm của ta, chứ không phải đánh bại ta. Phải làm lão đại, tối thiểu cũng phải lợi hại hơn tiểu đệ có đúng không?
- Cho nên là?
Vân Triệt sờ cằm, khẽ cười nhạt.
Lăng Kiệt đưa tay chạm lên không gian giới chỉ, cầm lấy một hộp kiếm bạch ngọc chạm trổ mà thành… Không sai, là một hộp kiếm bạch ngọc, mà không phải Địa Huyền kiếm trong trận đấu lúc trước hắn vẫn luôn sử dụng. Tay sờ trên hộp kiếm trơn bóng, Lăng Kiệt trong lúc vui vẻ đã bắt đầu mang theo mũi nhọn khiến cho người ta khó có thể nhìn gần:
- Nếu ta có thể đi vào trận chiến ngày mai, cũng tuyệt đối không có khả năng trở thành đối thủ của đại ca, cho nên, một trận chiến này, ta sẽ hoàn toàn dùng hết toàn lực! Khiến mọi người trong thiên hạ nhớ được phong tư của Lăng Kiệt ta! Muốn để cho Lăng Kiệt ta cam tâm tình nguyện làm tiểu đệ của ngươi liền ở trên luận kiếm đài này, đánh bại ta dưới toàn lực! Nếu như ngươi thắng ta, về sau ngươi chính là lão đại của ta, nếu như ngươi bị đánh bại… Ừm, ta ngược lại có thể cân nhắc thu ngươi làm tiểu đệ nha.
- Được!
Vân Triệt trực tiếp gật đầu, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng nghiêm cẩn:
- Nếu ngay cả đánh bại ngươi cũng không thể, ta đương nhiên không có tư cách làm lão đại của ngươi. Một khi đã như vậy, xuất kiếm đi, để cho ta nhìn thấy thực lực chân chính của ngươi!
Lăng Kiệt nhẹ tay xê dịch, hộp kiếm bạch ngọc được mở ra, theo một tia sáng màu cam chớp động, một thanh kiếm nhỏ toàn thân màu da cam, dài chừng năm thước năm tấc bay vào trong tay Lăng Kiệt.
Tinh…
Chanh kiếm hiện thế, đột nhiên phóng thích ra một trận kiếm minh ngâm nga, một luồng kiếm thế cũng trong yên lặng tràn ngập ra, kiếm thế không cường liệt, cũng không sắc bén, nhưng lại mang theo lực xuyên thấu vô cùng kinh người, trong thời gian hai hơi thở ngắn ngủi, hoàn toàn bao trùm toàn bộ luận kiếm đài, mỗi người ngồi bên cạnh luận kiếm đài đều cảm giác được một luồng kiếm thế ôn hòa yên lặng bao phủ bọn họ, khiến cho tâm linh và ánh mắt của bọn họ dưới dẫn dắt khó hiểu, không tự chủ được tập trung trên thân kiếm màu cam kia. Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện không gian chung quanh chanh kiếm đang chậm rãi vặn vẹo trên biên độ nhỏ.
- Đây là kiếm thế gì? Quả thật nghe được những điều chưa hề nghe… Đợi chút! Kiếm màu cam, chẳng lẽ là…
- Thiên ương kiếm!
- Không sai! Chính là Thiên ương kiếm một trong ba cây Thiên Huyền thần kiếm của Thiên Kiếm sơn trang! Nghe nói Lăng Vân mười bảy tuổi chinh phục được Thiên uyên kiếm, mà hắn mới mười sáu tuổi, lại đã khuất phục được Thiên ương kiếm!
- Thiên Kiếm sơn trang đúng là thiên tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, Lăng Vân đã tuyệt tài kinh diễm, không nghĩ tới, Lăng Kiệt còn tốt hơn! Lăng Nguyệt Phong có hai nhi tử như vậy, đã đủ an ủi đời này.
- Xem ra một trận chiến này, Vân Triệt muốn chiến thắng Lăng Kiệt đã khống chế được Thiên ương kiếm, cơ bản không có khả năng.
Vân Triệt chưa từng nghe nói tới Thiên ương kiếm, nhưng khi Thiên ương kiếm lấy ra, Vân Triệt liền cảm thấy được kiếm thế kinh người tuyệt đối không tầm thường của nó, tiếng bàn luận ào ào tràn đầy kinh ngạc thật sâu chung quanh, cũng khiến cho hắn càng thêm rõ ràng chuôi kiếm này không phải tầm thường.
Không hề nghi ngờ, đây là một thanh Thiên Huyền kiếm danh chấn thiên hạ!
Trong bài vị chiến lần này, cuối cùng lần đầu tiên xuất hiện Thiên Huyền khí!
Thiên ương kiếm trong tay, khí tức cả người Lăng Kiệt cũng đột nhiên phát sinh biến hóa, cả người hắn đều giống như hóa thành một thanh kiếm, toàn thân lay động lên kiếm khí, trong hai tròng mắt cũng không còn một chút vui cười tùy ý, mà là ánh sáng lạnh lợi hại giống như lợi kiếm.
Vân Triệt lui về phía sau nửa bước, tay phải giơ lên, Bá Vương cự kiếm dày nặng không mũi nhọn từ trên trời giáng xuống, ầm một tiếng đứng ở trước người hắn, nửa thân kiếm chìm vào dưới mặt đất thật sâu. Hai tay Vân Triệt chộp vào trên chuôi kiếm, khẽ dùng lực, Bá Vương cự kiếm liền ở trong đá vụn bay tán loạn gào thét lên, khí thế bá đạo nặng nề như núi cao nhằm thẳng về phía Lăng Kiệt.
Nhưng Bá Vương cự kiếm dù sao cũng chỉ là Địa Huyền khí, có chênh lệch về cảnh giới và cấp độ với Thiên ương kiếm, khí tức bá đạo tuyệt luân của nó không áp chế được Thiên ương kiếm bao nhiêu, ngược lại bị kiếm khí ôn hòa của Thiên ương kiếm mở ra từng chút một.
Sự khác nhau giữa Thiên Huyền khí và Địa Huyền khí, giống như thép tinh với rơm rạ, về vũ khí, Vân Triệt tuyệt đối rơi vào hoàn cảnh xấu. Nhưng khí thế của hắn không hề có một chút yếu kém, trọng kiếm vung lên, gió rít điếc tai:
- Đến đây đi.
- Trận đầu tứ vị chiến Thương Phong hoàng thất Vân Triệt đối chiến Thiên Kiếm sơn trang Lăng Kiệt… Đối chiến bắt đầu!
- Kiệt như chẳng những trực tiếp lấy ra Thiên ương kiếm, hơn nữa dù vậy về hơi thở cũng không hề có một chút lơi lỏng, thoạt nhìn, nó rất coi trọng trận chiến với Vân Triệt này.
Lăng Nguyệt Phong nhìn hai người trên luận kiếm đài, thong thả nói.
- Vâng.
Lăng Vân gật đầu:
- Dù sao, trên đời này trừ con ra, Vân Triệt là người duy nhất mà tiểu Kiệt chân chính tâm phục. Nửa năm trước, Vân Triệt lấy huyền lực Chân Huyền cảnh cấp ba, cứng rắn đỡ ba kiếm của tiểu Kiệt, khiến cho đệ ấy rất khâm phục, liên tục thì thầm thật lâu, nhưng bây giờ, chỉnh thể thực lực của Vân Triệt kém hơn tiểu Kiệt xa xa. Trong thời gian nửa năm này, thực lực của tiểu Kiệt đột nhiên tăng mạnh, mà nếu như lần này đệ ấy lại bị Vân Triệt đánh bại, như vậy, đệ ấy sẽ phải triệt để tâm phục hắn… Nói không chừng ở trên trình độ còn muốn hơn con.
Lời Lăng Vân, khiến chân mày Lăng Nguyệt Phong động, hắn yên lặng suy tư hồi lâu, sau đó bỗng nhiên nói:
- Nếu nói vậy, một trận chiến này, tuyệt đối không thể để cho Vân Triệt thắng. Vân nhi, lỡ như Kiệt nhi ở hoàn cảnh xấu, lấy Thiên uyên kiếm hỗ trợ nó!
Lời Lăng Nguyệt Phong nói khiến Lăng Vân ngẩn ra, sau đó hiểu là ý gì, nhẹ nhàng gật đầu:
- Con hiểu được.