Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 228 - Chương 229: Uyên Ương Kết Hợp

. ._115__1" class="block_" lang="en">Trang 115# 1

 

 

 

Chương 229: Uyên ương kết hợp



- Xoẹt ~~~

Không gian bị cắt phát ra âm thanh vô cùng chói tai, kiếm khí của Thiên ương kiếm ở trong tay Lăng Kiệt, một kiếm phá không, mặt nền luận kiếm đài cứng rắn bị cắt ra một đường như đậu hũ, ngoài trăm trượng, một luồng khí thế sắc bén thấm tận đáy lòng từ bên ngoài thân bọn họ khiến lưng mọi người phát lạnh, kiém quang và kiếm ý màu cam dày đặc kia giống như đặt ở trên sống lưng bọn họ.

Lăng Kiệt vừa ra tay, quả nhiên đó là toàn lực, đối mặt với kiếm khí quét ngang mà đến, hai tay Vân Triệt nâng kiếm, Thiên Lang ngục thần điển tổng quyết vận chuyển, huyền lực toàn thân bùng nổ, theo một tiếng nổ đùng trầm thấp, một kiếm đón kiếm khí của Thiên ương kiếm đánh ra.

- Ầm!!

Lực lượng sắc bén và mạnh mẽ ầm ầm đánh tới cùng một chỗ. Huyền lực gió bão đáng sợ tùy ý phát tiết, vách chắn huyền lực chấn động mạnh, đài thạch dưới chân hai người nháy mắt chạy ra vết rạn giống như mạng nhện.

Kiếm khí màu cam nhạt không ngừng gãy rách, lực lượng gió lốc của trọng kiếm cũng bị nhanh chóng xé rách, lực lượng xuyên thấu qua cuồng loạn quấn lấy nhau, ánh mắt hai người đụng vào nhau… Một sắc bén vô địch giống như lưỡi kiếm, một trầm tĩnh sừng sững như núi cao.

Va chạm một kiếm này, trong lòng bọn họ đồng thời lắp bắp kinh hãi, những người ở bên cạnh luận kiếm đài xem, càng ào ào mở to hai mắt, kinh hãi không thôi.

- Thật… Thật mạnh! Cách xa như vậy, ta cũng có thể cảm giác được một luồng kiếm khí kinh khủng!

Một đệ tử tông môn đứng vào một trăm thứ hạng đầu dùng giọng nói run run nói.

- Ta cũng cảm thấy! Lăng Kiệt thế mà mạnh như vậy, trận đấu trước đó, hắn vốn không lấy ra toàn lực. Không! Ngay cả một nửa lực lượng cũng chưa từng dùng tới. Một kiếm này nếu đổi lại là ta, ta vốn ngay cả một chút năng lực chống cự cũng không có. Hắn… Hắn thật sự chỉ có Linh Huyền cảnh cấp sáu sao?

- Người của Thiên Kiếm sơn trang, quả nhiên đều là một đám quái vật! Nhưng… Nhưng một kiếm như vậy, Vân Triệt lại đón được!!

Lăng Kiệt dốc toàn lực phóng thích kiếm thế và kiếm ý, hơn nữa có Thiên ương kiếm uy lực Thiên Huyền, phong thái của một kiếm này, vượt qua tất cả bát vị chiến hôm qua! Không chỉ là huyền giả trẻ tuổi, các trưởng giả thấy một màn này, cũng đều kịch liệt động dung.

- Chẳng những chinh phục được Thiên ương kiếm, hơn nữa phát ra được sáu thành lực lượng của Thiên ương kiếm.

Trong giọng nói của Tiêu Tuyệt Thiên lộ ra rung động thật sâu;

- Thành tựu tương lai của người này, chỉ biết sẽ ở phía trên Lăng Vân.

Ánh mắt Tiêu Tuyệt Thiên chuyển hướng sang trên người Vân Triệt, một kiếm này của Lăng Kiệt, khiến cho hắn cũng hơi kinh diễm. Mà Vân Triệt dùng một thanh Địa Huyền kiếm, đỡ được hoàn toàn một chiêu do Lăng Kiệt dùng Thiên Huyền kiếm phóng thích ra, khiến cho hắn không biết nên dùng ngôn ngữ gì đến đánh giá Vân Triệt.

Ầm!!

Hai lực lượng đồng thời nổ tung, hai người cũng bị đánh sâu lui về sau, chân Lăng Kiệt vừa dẫm lên mặt đất, cả người chợt nhào về trước, nhanh đến giống như một ảo ảnh lóe lên, Thiên ương kiếm trong tay hắn càng mất đi bóng dáng… Nhanh đến như hư không tiêu thất.

- Thật nhanh!

Vân Triệt hơi kinh hãi trong lòng, cho dù là tốc độ thân thể Lăng Kiệt, hay tốc độ của kiếm, đều vượt xa mong chờ của hắn, thậm chí đến mức ngay cả ánh mắt hắn cũng bắt không được.

Vân Triệt dứt khoát không thử mưu đồ đi bắt giữ bóng kiếm của Lăng Kiệt, huyền lực bắt đầu khởi động, Bá Vương cự kiếm cuồng mãnh chém ra phía trước, theo đường cong trọng kiếm vung ra, từng tia kiếm quang bị nổ nát liên tiếp, trọng kiếm đảo qua bóng dáng Lăng Kiệt, lại chỉ đụng chạm vào một hư ảnh dần tan biến mất… Cùng lúc đó, cảm giác lạnh như băng truyền đến từ sau gáy hắn.

Xoẹt!!

Kiếm khí màu cam như tia chớp đâm xuống, rạch không gian thành một vệt đen, cũng cắt tàn ảnh của Vân Triệt thành hai nửa, chân thân của Vân Triệt xuất hiện ngoài ba trượng, phản kích ầm ầm tới, trọng kiếm gió bão cuồng bạo và kiếm khí dày đặc của Lăng Kiệt chạm vào nhau.

Có thể nói hoàn cảnh xấu khi sử dụng trọng kiếm làm vũ khí có rất nhiều, hoàn cảnh xấu lộ ra rõ nhất, đó là khó có thể khống chế, cùng với trọng kiếm quá mức nặng nề sẽ ảnh hưởng tới tốc độ hành động trên phạm vi lớn. nhưng mà, Thiên Lang ngục thần điển lại mang đến cho lực khống chế của Vân Triệt đối với trọng kiếm gần như đến mức hoàn mỹ không tỳ vết, ngay cả chuôi Thiên Huyền trọng kiếm, Vân Triệt cũng chẳng qua dùng mất mấy ngày liền đã hoàn toàn khống chế. Về phần ảnh hưởng tới tốc độ hành động của trọng kiếm, thì được huyền kỹ thuấn thân “Tinh thần toái ảnh” biến đổi khôn lường bù lại.

Thiên Lang ngục thần điển và Tinh thần toái ảnh đồng thời tồn tại, hoàn mỹ bù lại hai chỗ thiếu hụt lớn nhất đối với vũ khí trọng kiếm, cũng khiến cho Vân Triệt gần như trở thành người sử dụng trọng kiếm thích hợp nhất. So sánh ra, Đại đạo phù đồ quyết ban cho lực cánh tay cường đại ngược lại là thứ yếu… Bởi vì chỉ cần đủ cấp bậc huyền lực, trọng kiếm nặng nề hơn nữa cũng có thể cầm lấy. Nhưng lực khống chế đối với trọng kiếm và sức nặng ảnh hưởng đến lực hành động, lại tuyệt đối không phải cường độ huyền lực có thể can thiệp.

Mà khi hai đại thiếu hụt này không còn tồn tại nữa, như vậy, trọng kiếm phong thích ra, chính là lực lượng mà các vũ khí khác vĩnh viễn không cách nào với tới, cuồng bạo tới đủ để cho quỷ thần run sợ.

Trọng kiếm không mũi nhọn, mở ra khép lại, mỗi một kiếm, đều sẽ nổ nát vài đường thậm chí hơn mười đường kiếm quang chói mắt mà cuồng loạn bất đồng.

Vách chắn huyền lực chấn động kịch liệt, gió lốc mà trọng kiếm cuốn lấy khiến trung âm luận kiếm đài cuốn lên gió lốc kéo dài không thôi. Khe rãnh và vết nứt dưới chân bọn họ càng ngày càng nhiều, đá vụn trên mặt nền vỡ vụn bị gió mạnh cuốn lấy, như mũi tên phi tiêu bay vụt ra bốn phía.

Trọng kiếm không biết vung lên bao nhiêu lần, kiếm quang màu cam cũng không biết bị đánh vỡ bao nhiêu, nhưng dưới tốc độ kinh người của Lăng Kiệt, lại không hề dính vào một chút góc áo của hắn.

Hai người nhìn qua giống như giằng co không thôi, vả lại Lăng Kiệt giống như ở phe chủ động, nhưng thật ra trong lòng hắn không ngừng kêu khổ, tốc độ trọng kiếm của Vân Triệt ở trong mắt hắn cũng không nhanh, thời gian Vân Triệt chém ra một kiếm, đủ để hắn chém ra liên tục mười kiếm, nhưng chính là hơn mười kiếm này, một kiếm của Vân Triệt có thể đánh văng ra toàn bộ, mà Vân Triệt quét ngang tới một kiếm, lực lượng kinh người kia hắn phải đánh ra liên tục hơn mười kiếm mới có thể triệt tiêu… Hơn nữa còn phải dưới tình huống nhanh chóng rút lại về sau đủ khoảng cách. Nếu khi hắn phản kích mà bản thân cách quá gần, hắn tuyệt đối không nắm chắc cứng rắn đỡ được… Cho dù trong tay mình chính là Thiên ương kiếm.

Mà mỗi lần hắn cho rằng mình cuối cùng bắt được đủ cơ hội, đâm trúng đều là hư ảnh của Vân Triệt, chờ đón chính là phản kích của Vân Triệt, đều sẽ khiến cho hắn cực kỳ nguy hiểm.

Hắn quả quyết không ám cứng rắn với Vân Triệt, nếu cứng đối cứng, tuy rằng hắn tự tin có thể chọc thân thể Vân Triệt ra lỗ thủng từ trước tới sau, nhưng nếu như nhận một kiếm của Vân Triệt… Ném nửa cái mạng đều là nhẹ.

Trước kia, một khi có thể gần thân đối thủ, kiếm của Lăng Kiệt đều có thể dễ dàng khóa đối thủ vào đường chết, nhưng hiện giờ, Vân Triệt lại giống như một ma thần vốn không thể tới ần, khiến cho công kích của hắn nhìn qua thoải mái lâm ly, hoa cả mắt, thật ra bó tay bó chân, từng chiêu kinh tâm.

Cảm giác chưa bao giờ có này, khiến Lăng Kiệt vô cùng khó chịu. Bởi vì trước Vân Triệt, hăn scofn chưa bao giờ gặp được đối thủ sử dụng trọng kiếm!

Keng!

Thiên ương kiếm và Bá Vương cự kiếm đụng chạm ngắn ngủi, đón lấy lực Bá Vương cự kiếm đánh vào, Lăng Kiệt nhảy ra xa xa, lúc rơi xuống đất, Thiên ương kiếm chỉ lên trên không, một tiếng hét lớn từ trong miệng Lăng Kiệt gầm ra:

- Thiên uy kiếm trận –– Thiên tinh liễu loạn!

Thiên ương kiếm bắn ra, trong quang mang đại thịnh bay ra, sau đó, sáng rọi như mộng ảo nhanh chóng phân tán, tán thành mười mấy thanh Thiên ương kiếm giống nhau như đúc, sau đó là hơn chục thanh, cho đến trên trăm thanh, trên trăm thanh Thiên ương kiếm giống như sao băng hỗn loạn, theo quỹ tích và phương hướng khác nhau bay vụt về phía Vân Triệt, những thanh Thiên ương kiếm này cũng không phải ảo giác đơn thuần, bởi vì mỗi một thanh, đều mang theo kiếm khí vô cùng sắc bén.

Kiếm trận kỳ dị không thể tưởng tượng này, khiến không ít huyền giả trẻ tuổi có mặt ở đây mặt không chút máu. Mày Vân Triệt ngưng lại, cũng không hề sợ hãi, trọng kiếm nâng lên về phía trước, huyền lực toàn thân giống như núi lửa phá tan phong tỏa điên cuồng bùng nổ trên thân trọng kiếm.

“!”

Trọng kiếm tối đen nâng lên một hắc nguyệt to lớn, cũng giống như một cái động đen không đáy, cắn nuốt sao băng hỗn loạn bay vụt mà đến.

Keng keng keng keng keng keng keng keng…

Từng bóng kiếm ẩn chứa Thiên Huyền kiếm uy không gì địch nổi dưới lực lượng gió lốc của trọng kiếm cuốn lấy, giống như băng yếu ớt, bị dễ dàng đập nát từng mảnh lại từng mảnh, sud dó bị lực lượng gió lốc khuếch tán xoắn thành mảnh vỡ, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, kiếm trận hỗn loạn vốn có thanh thế khiến cho người ta sợ hãi còn chưa đụng tới nửa cọng tóc của Vân Triệt, liền bị hủy đi thương tích đầy mình, tất cả bóng kiếm trong thời gian không đến hai hơi thở đã biến mất toàn bộ, chỉ còn lại Thiên ương kiếm bị đánh văng ra xa xa, bay trở về trong tay Lăng Kiệt.

- Cái… Gì!!

Chân mày Lăng Vân lập tức trầm xuống, vẻ mặt kinh hãi:

- Thiên tinh liễu loạn, thế mà lại dễ dàng bị phá như vậy!?

- Bởi vì đó là trọng kiếm!

Trong vòng mười mấy ngày nay Lăng Khôn gần như không mở miệng vào lúc này bỗng nhiên nói chuyện, hai mắt hắn như ưng, im lặng nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, thản nhiên nói:

- Uy thế của trọng kiếm, bày ra hoàn chỉnh ở trên người hắn, mà hoàn cảnh xấu của trọng kiếm, ngược lại được hắn áp súc đến cực hạn. Sư phụ của kẻ này, tất nhiên là một kỳ nhân có một không hai.

- Thiên uy kiếm trận, có uy thế diệt thiên, không ai không sợ. Trên thế giới này, có thể khắc chế thiên uy kiếm trận đến mức độ như vậy, chỉ có trọng kiếm!

Người chung quanh đã toàn bộ xem choáng váng, kiếm trận nhìn qua dọa người như vậy, cứ… Hoàn toàn phá như thế!?

Trên luận kiếm đài, Lăng Kiệt đã nhảy lên thật cao, bắt được Thiên ương kiếm bay xuống, giữa không trung, thân thể của hắn vừa chuyển, kiếm quang chớp động, cả người giống như hoàn toàn dung nhập vào trong kiếm quang, nháy mắt đi tới trước Vân Triệt.

Thuấn (nháy mắt) kiếm kỹ cực hạn của Thiên Kiếm sơn trang –– Kiếm quang lôi cực!

Thiên tinh liễu loạn vừa rồi chỉ là một nửa ngụy trang, chính là vì Lăng Kiệt chân chính chờ phát động một kiếm tuyệt sát này!

Tốc độ trong nháy mắt này của Lăng Kiệt, vượt ra khỏi phạm vi phản ứng của Vân Triệt, khi kiếm quang chợt lóe, Thiên ương kiếm đã đâm đến trước Vân Triệt, khiến cho hắn chỉ kịp vung kiếm ngăn cản, cũng không kịp phát động Tinh thần toái ảnh.

Trong lúc nháy mắt đó, Vân Triệt trực tiếp tan rã tất cả ý niệm lảng tránh và ngăn cản, trọng kiếm trong tay không hề có động tác lui về theo bản năng, ngược lại không chút lựa chọn đánh về phía trước.

Xoẹt!!!

Theo một tiếng vang nhỏ, Thiên ương kiếm dễ dàng phá vỡ huyền lực hộ thân của Vân Triệt, đâm vào ngực trái của hắn, một dòng máu tươi phụt ra. Một kiếm tuyệt sát của Lăng Kiệt thành công, vốn nên là vui sướng, nhưng sắc mặt của hắn lại vào lúc này đột nhiên biến đổi, bởi vì Thiên ương kiếm của hắn đâm xuyên qua huyền lực hộ thể, xuyên qua máu thịt, đâm vào tận xương… Tiếp đó đâm vào trên huyền thiết vạn năm vô cùng cứng rắn, lại không cách nào đi tiếp được một chút.

Đừng nói đâm thân thể Vân Triệt ra một lỗ thủng từ trước tới sau… Chỉ đâm vào nửa tấc ngắn ngủi còn chưa tới.

Đây không phải là một kiếm từ a miêu a cẩu nào đó tùy tiện đâm ra, mà đến từ Lăng Kiệt, rót đầy kiếm ý mãnh liệt, càng là một kiếm đến từ Thiên Huyền khí Thiên ương kiếm đâm ra, ngay cả đá tảng và huyền thiết, đều có thể dễ dàng đâm thủng như đâm vào đậu hũ! Nhưng không cách nào đâm xuyên qua xương cốt của Vân Triệt!

Lăng Kiệt cả kinh chính là không như bình thường, mà vào lúc này trọng kiếm của Vân Triệt cũng đã chém về phía hắn, trọng kiếm đến đâu, dòng khí điên cuồng nổ tung. Lăng Kiệt nhanh chóng toàn lực thu kiếm vội vã lùi lại, đồng thời liên tục chém ra vài đường kiếm khí chống đỡ, nhưng dù vậy, hắn vẫn bị lực lượng gió lốc của trọng kiếm quét tới, lực lượng cuồng bạo khiến trong lòng hắn hít thở không thông, lục phủ ngũ tạng chấn động mãnh liệt.

Lăng Kiệt lảo đảo rơi xuống đất, sau đó lùi lại mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững, một tia tơ máu chậm rãi tràn ra khóe miệng. Trên chỗ ngồi của Thiên Kiếm sơn trang, Lăng Vân cau chặt chân mày, đột nhiên đứng lên, gầm nhẹ nói:

- Tiểu Kiệt, đón kiếm!!

Ở trong tiếng hô của Lăng Vân, một mảnh kiếm toàn thân hiện lên ánh sáng xanh kỳ dị từ trong tay hắn bay đi, như một ngôi sao băng nháy mắt xuyên không khoảng cách trăm trượng, không hề cách trở xuyên thấu qua vách chắn huyền lực, được Lăng Kiệt hơi lờ mờ bắt vào trong tay.

Kiếm xanh vào tay, hai thanh kiếm giống như bỗng nhiên có linh tính, đồng thời phát ra kiếm minh hưng phấn. Ánh sáng màu cam và màu xanh ở trong hòa lẫn trở nên càng lúc càng mãnh liệt, càng trở nên mãnh liệt giống vậy, còn có hai luồng kiếm khí đang kích động cuộn trào hướng ra ngoài, lại đang trong kích động hợp vào nhau.

- Đây là… Thiên uyên kiếm của đại ca!

Một tay Lăng Kiệt cầm lấy kiếm xanh, một tay cầm lấy kiếm cam, hai thanh kiếm vào một khắc này đều giống như buông xuống tất cả ngạo khí, khiến cho hắn thậm chí có một cảm giác huyết mạch tương liên.

Tay cầm song kiếm, Lăng Kiệt chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt không hề có vẻ ngây thơ của tuổi mười sáu nên có, cũng không hề có sắc thái kích động, ngay cả vẻ sắc sảo lúc trước, đều ẩn xuống toàn bộ.

- Hả?

Vân Triệt nhíu mày, cảnh giác chợt sinh ra trong lòng. Bởi vì Lăng Kiệt ở trước mắt hắn, khí tức đột nhiên đã xảy ra biến hóa cực lớn. Biến hóa này cũng không phải đến từ tự thân hắn, mà đến từ… Hai thanh kiếm trong tay hắn!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment