.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_230" class="block_" lang="en">Trang 115# 2
Chương 230: Bá Vương nộ (thượng)
Thiên Kiêm sơn trang lấy kiếm làm vũ khí, cũng lấy kiếm làm sinh mệnh. Ba cây Thiên Huyền kiếm danh chấn Thương Phong –– Vô cực kiếm, Thiên uyên kiếm, Thiên ương kiếm ở Thiên Kiếm sơn trang là tồn tại giống như thánh vật. Tuy rằng Thiên uyên kiếm và Thiên ương kiếm đều yếu hơn Vô cực kiếm, nhưng hai thanh kiếm này vào thuở ban đầu cùng thuộc một chủ, lực lượng của hai thanh kiếm tương phụ tương sinh, một khi kết hợp, sẽ phát huy ra lực lượng sánh vai với Vô cực kiếm. Chính là, mấy trăm năm qua, còn chưa có một người nào có thể đồng thời khuất phục được Thiên uyên kiếm và Thiên ương kiếm.
Vô cực kiếm ở trong tay Lăng Nguyệt Phong, Thiên uyên kiếm vào ba năm trước bị Lăng Vân khuất phục, Thiên ương kiếm lại bị Lăng Kiệt khuất phục. Mà bây giờ, Thiên uyên kiếm dưới linh hồn của kỳ chủ Lăng Vân khống chế, tạm thời thần phục Lăng Kiệt, khiến Thiên uyên kiếm và Thiên ương kiếm uyên ương kết hợp trong tay Lăng Kiệt.
Tay trái Thiên uyên, tay phải Thiên ương, một xanh một cam hai kiếm giao thoa kề nhau ở trước Lăng Kiệt, không gian chung quanh cấp tốc lay động lên gợn sóng kiếm khí giống như sóng nước, hai mắt Lăng Kiệt đông lạnh, nói thật nhỏ:
- Lão đại, ngươi còn lợi hại hơn ta tưởng tượng nhiều. Ta cuối cùng coi như biết được vài đối thủ kia khi ở trước mặt ngươi vì sao lại bị ngươi tùy tiện mấy kiếm liền chật vật như vậy, hóa ra trọng kiếm bị đại đa số người coi là rác, lại sẽ đáng sợ như vậy… Hiện giờ hai thanh Thiên Huyền kiếm trong tay ta, ở trên vũ khí, ta chiếm tiện nghi vô cùng lớn, cho dù thắng ngươi, cũng không có gì sáng rọi. Nhưng nếu không mượn dùng chuôi Thiên uyên kiếm này của đại ca ta, ta vốn không có khả năng thắng ngươi.
Vừa rồi hắn đâm Vân Triệt vài kiếm, người ngoài nhìn ra hắn vì né tránh trọng kiếm đánh tới mà không thể không lập tức thu kiếm, do đó chỉ để lại cho Vân Triệt một vết thương nhỏ không đến nơi đến chốn, nhưng trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, không phải hắn bị ép thu kiếm, mà Thiên ương kiếm của hắn, vốn không có cách nào đâm thủ thân thể đối phương. Hắn quả thật không cách nào tưởng tượng, thân thể Vân Triệt rốt cuộc đã rèn luyện như thế nào, thế mà lại mạnh mẽ đến trình độ như thế.
Trọng kiếm của hắn có uy lực vô cùng kinh người, mà năng lực phòng ngự của hắn, vốn hoàn toàn không thua năng lực công kích của hắn.
- Vũ khí cũng là một phần thực lực, có thể khuất phục một vũ khí cường đại, chính là một phần thực lực của bản thân, không có gì có chiếm tiện nghi hay không. Hơn nữa đồng thời khống chế hai thanh kiếm, còn khó khăn hơn nếu chỉ khống chế một thanh kiếm, có khi uy lực còn không bằng chỉ dùng một thanh kiếm, nếu ngươi có thể phát huy ra được uy lực của cả hai thanh kiếm, vậy cũng chính là bản lĩnh của ngươi… Nào, để cho ta nhìn thấy toàn lực chân chính của ngươi!
Trong miệng Vân Triệt nói thoải mái, nhưng trong ánh mắt đã tràn đầy thận trọng. Bởi vì khí tức lực lượng Lăng Kiệt phóng thích ra lúc này, còn cường thịnh hơn lúc trước gấp đôi. Sau khi hai thanh Thiên Huyền kiếm lực lượng tương sinh tương ứng kết hợp, kiếm thế phóng thích ra càng cường thịnh mấy lần.
Cổ tay Lăng Kiệt khẽ nhúc nhích, chính là một động tác sao mà nhỏ này, lại mang lên hai luồng khí thế sắc bén tùy ý mà ra, khiến cho không gian chung quanh run rẩy một trận rất nhỏ. Lúc này huyền lực toàn thân Lăng Kiệt đề lên, kiếm ý hoàn toàn phóng thích giống như đang đứng trên một ngọn núi cao vút trong mây, mũi nhọn kiếm khí cao chót vót đủ để quét ngang thế gian.
Xoẹt!!
Thiên ương kiếm từ trong tay Lăng Kiệt bay ra, hóa thành một luồng sáng lung linh đột nhiên bắn về phía Vân Triệt, đồng thời, thân thể Lăng Kiệt hóa thành một ảo ảnh, kiếm quang trong tay ngưng tụ thành một đường rất nhỏ, cuối cùng lại trực tiếp biến mất, giống như hoàn toàn ẩn nấp trong kẽ hở trong không khí.
Hai thanh kiếm một trước một sau, một trái một phải đâm về phía Vân Triệt, khi còn ở ngoài mười trượng, Vân Triệt liền có một cảm giác mũi nhọn ở yết hầu, mà trong tầm mắt của hắn, đã vốn không bắt được bóng dáng của hai thanh Thiên Huyền kiếm, chỉ có thể cảm giác được hai luồng ánh sáng lạnh vô hình khủng bố đến cực điểm, một lần này, hắn không lấy lực lượng của trọng kiếm đối chiến, bởi vì hai kiếm sắc bén như thế, sẽ có khả năng thật lớn dễ dàng cắt mở sóng khí trọng kiếm của hắn.
Uyên ương kết hợp, không phải nhỏ. Về uy lực, nếu so với chỉ một cây Thiên ương kiếm thì mạnh lên nhiều lắm.
Tinh thần toái ảnh phát động, Vân Triệt nháy mắt huyễn hóa ra ba ảo ảnh, khiến Thiên uyên kiếm và Thiên ương kiếm đồng thời đâm vào không khí. Lăng Kiệt gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng trở lại, trong nháy mắt Thiên uyên kiếm chém ra hơn ba mươi đường kiếm quang, còn Thiên ương kiếm lại như sao chổi trời giáng, rơi vào phía sau Vân Triệt, hai thanh Thiên Huyền kiếm, một thanh lấy tay khống chế, một thanh lấy linh hồn khống chế kiếm ý, không một khe hở!
- Xoạt xoạt xoạt!
Khi chỉ có Thiên ương kiêm nơi tay, toàn bộ công kích của Lăng Kiệt bị trọng kiếm đánh văng ra, vốn không dính được vào thân thể hắn, nhưng lúc này Vân Triệt lại rõ ràng nghe được tiếng gió lốc trọng kiếm của mình giống như bông lụa bị cắt rách. Bá Vương trọng kiếm nhanh chóng lui về phía sau, đổi công làm thủ hơn mười đường kiếm quang của hai thanh kiếm đâm thủng khí tức lực lượng của trọng kiếm, như gió bão cắt chém trên Bá Vương cự kiếm.
Keng keng keng keng keng keng…
- A!!
Vân Triệt quét ngang trọng kiếm, dưới lực trọng kiếm bùng nổ một lần nữa đánh văng ra tất cả kiếm quang, đồng thời thân thể cấp tốc lùi về phía sau, ánh mắt của hắn buông xuống, dừng ở trên Bá Vương cự kiếm… Thân kiếm tối đen rất nặng, vào lúc này lại chi chít dày đặc hiện đầy mười mấy vết kích cỡ khác nhau. Nhỏ lớn chừng hạt gạo, vết lớn, lại dài tới hai tấc.
Uy lực do hai thanh Thiên Huyền kiếm kết hợp, vốn không phải một thanh Địa Huyền khí có khả năng ngăn cản.
Vài chiêu trước dưới hai kiếm kết hợp, Lăng Kiệt chiếm thế thượng phong lớn, nắm Thiên uyên kiếm trong tay trái, song kiếm giao nhau trước ngực, kiếm quang màu xanh và màu cam vào một khắc này trở nên cực kỳ cường thịnh, gần như chói mắt.
- Thiên uy tuyệt kiếm… Đoạn nguyệt! A!!
Theo một tiếng gầm to của Lăng Kiệt, trên uyên ương song kiếm kết hợp, hai luồng ánh sáng khác nhau trên kiếm đột nhiên bắn ra, hóa thành hai luồng kiếm mang màu cam lam giao nhau thành hình chữ thập…
Trong đại đa số tông môn sử dụng kiếm, yếu quyết hạch tâm của kiếm nhẹ đều không phải ở sắc bén, mà ở “Nhanh”, Thiên Kiếm sơn trang cũng là như thế. Thân pháp nhanh chóng hơn nữa kiếm quang nhanh chóng, có thể dễ dàng nắm toàn cục trong tay, trong nháy mắt lấy mạng của người. Thiên uy tuyệt kiếm có tổng cộng bảy chiêu, vào nửa năm trước Vân Triệt đã từng lĩnh giáo “Quán nhật”, “Thiên uy tuyệt kiếm –– Quán nhật” là cực hạn về kiếm uy của Thiên Kiếm sơn trang, còn một chiêu “Đoạn nguyệt” này của Lăng Kiệt, là cực hạn về tốc độc.
Hơn nữa, là hai lần “Đoạn nguyệt” dưới song kiếm hợp bích!
Khoảng cách giữa Lăng Kiệt và Vân Triệt vốn rất gần, Vân Triệt chỉ thấy màu xanh cam sáng rọi chợt lóe, hai luồng thiên uy kiếm khí cách hắn đã không đến hai thước…
Ầm!!!!
Mũi nhọn “Đoạn nguyệt” đụng vào trên Bá Vương cự kiếm mà Vân Triệt nhanh chóng chắn ở trước người, một tiếng vang thật lớn, kiếm khí gió lốc điên cuồng bùng nổ, theo kiếm quang màu xanh và kiếm quang màu cam đồng thời bùng nổ, trong lúc nhất thời giống như có vô số kiếm quang bay đi, giống như cuồng phong bão táp đồng thời đánh về phía Vân Triệt.
Bá Vương cự kiếm chấn động mãnh liệt, Vân Triệt cũng lấy tốc độ nhanh nhất nhanh chóng lui về phía sau, sau đó dồn sức đề khí, Tinh thần toái ảnh phát động, nháy mắt thuấn di lên trên không cao vài chục trượng, mới cuối cùng thoát khỏi được vặn đánh của kiếm quang đoạn nguyệt, nhưng quần áo trên người hắn đã nhiều thêm mấy chục lỗ hổng hoặc lớn hoặc nhỏ, trên người cũng nhiều thêm từng miệng vết thương thật nhỏ, có một vết thương ở trên trán hắn, một tia máu tươi chậm rãi chảy ra, lại lập tức ngừng lại.
Không hổ là… Thiên Kiếm sơn trang…
Trong lòng Vân Triệt thầm kinh hãi thở dài một tiếng, chậm rãi rơi xuống đất, khi hai chân chạm đến mặt đất, trên tay bỗng nhiên nhẹ bỗng… Một nửa thân kiếm của Bá Vương cự kiếm đột nhiên rời thể, rơi xuống, trong một tiếng “Rầm” nổ vang rơi trên mặt đất, nện ra một hố to lan tràn vết nứt trên mặt đất.
Toàn bộ luận kiếm đài lặng ngắt như tờ, mỗi một người đều trừng lớn mắt, trong cổ họng thật lâu không phát ra được một âm thanh nào. Nhất là huyền giả trẻ tuổi, cảm giác trong cột sống, trong tứ chi, thậm chí giữa hàm răng mình, đều đang “Lập cập” khí lạnh tán loạn.
Một trận chiến này, khiến cho bọn họ dùng cặp mắt của mình bắt đầu chân chính hiểu biết đến cái gì là Thiên Kiếm sơn trang, cái gì là tông môn đệ nhất Thương Phong.
Kiếm quang vô ảnh vô hình kia, kiếm thế khiến cho bọn họ ở ngoài trăm trượng đều nín thở lạnh cả người, kiếm ý vô cùng mênh mông, hoàn toàn không nên thuộc về cảnh giới Linh Huyền, còn có kiếm kỹ khủng bố không thể tưởng tượng nổi, uy thế uy lực vượt xa tưởng tượng, không chỗ nào không phá hủy thật sâu nhận thức về “Kiếm” của bọn họ. Kiếm mà bọn họ vẫn lấy làm tự hào, quét ngang một phương, ơ trước thân kiếm như vậy, quả thật giống như một con đom đóm trước trăng sáng ảm đạm không ánh sáng.
- Đây chính là… Thiên Kiếm sơn trang.
Một vị lão giả cảm thán vạn phần nói.
- Mới Linh Huyền cảnh cấp sáu, kiếm trong tay lại khủng bố đến mức độ này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta vốn không thể tin được.
- Đáng sợ… Vân Triệt kia cũng mạnh đáng sợ như vậy, lại chống đỡ lâu như thế ở dưới kiếm của Lăng Kiệt, nếu như đổi lại thành ta, đoán chừng ngay cả hai chiêu cũng chống đỡ không xong.
- Chỉ có điều, trọng kiếm của hắn đã bị chém đứt, thắng bại, chắc đã phân rõ đi.
- Ừm, làm không tệ, có thể thi triển đoạn nguyệt đến uy lực như vậy, đã khiến cho ta kinh hỉ.
Lăng Nguyệt Phong gật đầu nói, sắc mặt biến thành khẽ thả lỏng vài phần.
- Nói thẳng ra, nếu không mượn dùng uyên ương song kiếm kết hợp, tiểu Kiệt cũng không nhất định là đối thủ của hắn.
Lăng Vân lên tiếng nói.
Lăng Nguyệt Phong im lặng đáp lại, không thể phản bác.
- Vân sư đệ…
Khoảnh khắc khi Bá Vương cự kiếm gãy, trái tim Thương Nguyệt luôn treo cao cũng giống như bỗng chốc rơi xuống. Bá Vương cự kiếm là vũ khí cho tới nay của Vân Triệt, chẳng khác nào một cánh tay của Vân Triệt, hiện giờ Bá Vương cự kiếm gãy, Vân Triệt đã không thể nào có khả năng đối kháng với Lăng Kiệt nữa. Tay nàng che ngực, khẽ nói:
- Không sao, Vân sư đệ, ngươi đã rất giỏi, ta bởi vì ngươi mà vinh dự, Thương Phong hoàng thất, cũng sẽ bởi vì ngươi mà vinh dự.
- Có thể đi vào bốn thứ hạng đầu, đã vượt ra khỏi mong muốn của ta vô số lần. Thương Phong huyền phủ có thể có được một đệ tử như vậy, thật sự là may mắn trăm năm. Thương Nguyệt công chúa, người ngươi mang từ Tân Nguyệt thành về, chắc chắn là một đại vương tọa tương lai uy chấn thiên hạ.
Tần Vô Thương cũng phá lệ cười thản nhiên hờ hững. Vân Triệt có thể đi đến một bước này, hắn đã quá thỏa mãn đủ thỏa mãn rồi.
- Ừm, tỷ phu quá thần kỳ, đối diện là người của Thiên Kiếm sơn trang, thất bại liền thất bại, tỷ phu đã tiến vào bốn thứ hạng đầu, cũng đủ kiêu ngạo cả đời.
Hai tay Hạ Nguyên Bá nắm chặt thành quyền, dùng sức nói, trong giọng nói vẫn như cũ hơi tiếc nuối… Hắn tự nhiên không có khả năng hy vọng nhìn thấy Vân Triệt thua, mà khát vọng Vân Triệt có thể lại tiến thêm một bước, tới độ cao rất cao. Khiến những người đã từng cười nhạo hắn, xua đuổi hắn… Khiến cho tất cả mọi người, chỉ có thể ngưỡng vọng cao cao với hắn.
Bá Vương cự kiếm gãy, Lăng Kiệt cũng sững sờ, hắn không lập tức truy kích, mà buông song kiếm, tràn đầy ngượng ngùng nói:
- Xin… Xin lỗi, ta không phải cố ý… Nếu không, nếu không… Sau cuộc tranh tài, ta đền ngươi một thanh, trên ngự kiếm đài, cũng có vài thanh trọng kiếm.
Nhìn Bá Vương cự kiếm gãy, Vân Triệt thất thần ngắn ngủi, nghe được lời Lăng Kiệt nói, hắn lắc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Không cần, ngươi hoàn toàn không cần nói xin lỗi ta, là ta nhất thời sơ ý, không bảo vệ tốt cho nó.
Vân Triệt tiến lên, nhặt một nửa thân kiếm gãy kia lên, nói khẽ:
- Ông bạn già, ngươi cùng ta trưởng thành, theo ta cùng nhau chiến đấu hăng hái bao lâu, cũng đúng là lúc nên yên ổn nghỉ ngơi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi gãy không công, một lúc nữa, ta sẽ thắng thật đẹp cho ngươi xem.
Khi nói chuyện, một nửa thân kiếm gãy đã được Vân Triệt thu vào trong thiên độc châu, ngay khi hắn chuẩn bị thu hồi một nửa thân trọng kiếm trong tay vào, trong tay hắn bỗng nhiên truyền đến cảm giác chấn động mãnh liệt, trên thân kiếm gãy, thậm chí ngầm phát ra một tầng ánh sáng tối tăm mỏng manh.
Vân Triệt nhất thời sửng sốt… Đại bộ phận Thiên Huyền kiếm sẽ có linh tính cấp thấp, nhưng Địa Huyền kiếm lại vốn không có khả năng có linh tính gì. Nhưng dị tượng lúc này trên Bá Vương cự kiếm, rõ ràng là linh tính của kiếm rung chuyển!
Mặc dù Bá Vương cự kiếm là một thanh Địa Huyền kiếm, nhưng nó không giống với những Địa Huyền kiếm khác, bởi vì nó là một thanh “Bá Vương” kiếm, năm đó Bá Vương cầm nó chinh chiến vạn dặm, vô số lần quét ngang ngàn quân, không biết tiêu diệt bao nhiêu kẻ địch, uống no bao nhiêu máu tươi. Dưới sát khí, lệ khí, khí phách, hào khí, huyết khí trên chiến trường vô số lần tiêm nhiễm, khiến nó từng chút một kết ra linh tính.
Nó là Bá Vương kiếm, là vương giả quét ngang vạn quân trên chiến trường, sao có thể nhận thất bại và hủy diệt!
Cảm nhận được rung động của Bá Vương cự kiếm, vẻ mặt Vân Triệt từ kinh ngạc chuyển thành bình thản, sau đó lại khẽ cười rộ lên:
- Được! Ta hiểu được. Ngươi là kiếm thủ hộ, càng là Bá Vương kiếm, chỉ có tử vong, không có đào vong! Cho dù kiếm gãy, cũng sẽ không cam nguyện lùi bước…
Vân Triệt giơ nửa thanh Bá Vương cự kiếm trong tay lên, đầu kiếm gãy chỉ về phía Lăng Kiệt:
- Một trận chiến này, ta liền cùng ngươi đi tới cùng! Mối thù bị gãy, tự ngươi tới đòi lại!