Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 230 - Chương 231: Bá Vương Nộ (Hạ)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_231" class="block_" lang="en">Trang 116# 1

 

 

 

Chương 231: Bá Vương nộ (hạ)



Tư thế của Vân Triệt khiến Lăng Kiệt khẽ trừng mắt, uyên ương song kiếm vốn đã buông xuống cuối cùng một lần nữa để ngang người:

- Không hổ là người từng khiến cho Lăng Kiệt ta khuất phục, chính là có được khí phách như vậy, cho dù bại, cũng phải chiến đấu đến một khắc cuối cùng! Được, ta liền cho ngươi tiểu đệ tương lai này, một thất bại cực kỳ có tôn nghiêm!

- Ha!

Khóe miệng Vân Triệt khẽ động, hai tròng mắt chớp động lên tia sáng nguy hiểm:

- Tiểu bằng hữu, ngươi có vẻ hoàn toàn sai một chuyện, ta giơ nửa thanh trọng kiếm này lên, không phải vì bại có tôn nghiêm, mà là vì đánh bại ngươi.

- Đánh bại ta? Hả… Ngươi xác định?

Ánh mắt Lăng Kiệt trừng càng lớn.

Vân Triệt bình thản nói:

- Thẳng thắn mà nói, lúc trước giao thủ với ngươi, ta cũng không dùng toàn lực. Lúc không cần thiết, ta sẽ theo quán tính giữ lại một ít thực lực, nhất là trước mắt bao người. Bởi vì rất nhiều kinh nghiệm của ta nói với ta, ở trước mặt người khác bày ra nhiều thêm một phần lực lượng, bày ra nhiều thêm một lá bài tẩy, sẽ khiến cho mình nhiều thêm một phần nguy hiểm. Chỉ có điều, ngươi chẳng những có thể khiến cho khắp người ta đầy vết thương nhẹ, còn chặt gãy trọng kiếm của ta, điều này thật sự khiến cho ta ngoài ý muốn, ngươi cũng đúng là đủ tư cách để cho ta nghiêm cẩn đối đãi… Ta dùng nửa thanh trọng kiếm trong tay ta, cho ngươi chính mắt biết một chút về cái gì gọi là trọng kiếm!!

Vân Triệt nói một phen nhẹ như mây bay gió thổi, nhưng lại kích thích thật lớn lòng tự trọng của Lăng Kiệt, khiến cho hắn cực kỳ không phục đồng thời cũng có vài phần lửa giận, gầm nhẹ nói:

- Được! Vậy thì để cho ta nhìn xem toàn lực của ngươi, nếu ngươi có thể dùng nửa thanh trọng kiếm này chiến thắng ta, đừng nói để cho ta kêu ngươi là lão đại, để ta gọi ngươi là cha ruột cũng được!!

Cách xa trăm trượng, nhưng Lăng Nguyệt Phong có nhĩ lực bậc nào, sau khi Lăng Kiệt nói một câu trong xúc động thêm giận dỗi, cơ bắp trên mặt Lăng Nguyệt Phong run run một trận.

- … Gọi cha thì thôi! Nếu như để cho người khác biết ta có một nhi tử lớn như vậy, ta còn cua gái như thế nào! Chuẩn bị… Cố gắng tiếp một kiếm này của ta!!

Lăng Kiệt vừa định nói chuyện, nhưng âm thanh chưa ra khỏi miệng, liền bị hắn nuốt trở vào, trên trán ngưng tụ một tầng kinh ngạc thật sâu.

Vân Triệt cầm nửa thanh trọng kiếm trong tay, dưới chuyển động không hề giữ lại của Thiên Lang ngục thần điển, trong giây lát đó, trao đổi giữa hắn và trọng kiếm đã đạt tới cảnh giới hoàn mỹ không tỳ vết, hơi thở hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ với Bá Vương cự kiếm đã gãy, khiến Bá Vưogn cự kiếm đã không còn là một thanh vũ khí trong tay hắn, mà hóa thành một phần thân thể của hắn.

Cảm giác hơi thở dung hợp hoàn mỹ này cực kỳ vi diệu, mà phải làm đến một bước này, có thể còn khó hơn lên trời. Sau khi Lăng Kiệt khuất phục Thiên ương kiếm, nguyện vọng cuối cùng chính là chinh phục hoàn toàn Thiên ương kiếm, cùng khí tức tương dung, tuy rằng thiên phú của hắn cực cao, nhưng hắn biết mình muốn làm đến điểm lý tưởng này, ít nhất phải mười mấy năm, thậm chí là thời gian vài thập niên. Mà hóa thành người kia, tuyệt đại đa số cả đời không thể nào làm được.

Lúc trước khi Vân Triệt cầm lấy trọng kiếm, khí thế rầm rộ, giống như một ngọn núi cao không cách nào lay động, nhưng lúc này, Lăng Kiệt lại rõ ràng không cảm nhận được hơi thở của trọng kiếm, trong tầm mắt, một nửa kia rõ ràng đã được Vân Triệt cầm trong tay, nhưng cảm giác lại cho hắn biết chuôi trọng kiếm này đã không còn tồn tại, mà đã sáp nhập vào trong lực lượng và linh hồn của Vân Triệt… Không một dấu vết, không chê vào đâu được!

Đó là thành quả thu hoạch lớn nhất của Vân Triệt sau khi săn giết mấy vạn huyền thú cường đại trong Long thần thí luyện ở bình nguyên vô tận!

Cảm giác này, chính là cảnh giới hoàn mỹ mà Lăng Kiệt chuẩn bị dùng một đời để theo đuổi, lúc này, lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh hiện ra trước mắt hắn, khiến cho linh hồn của hắn kích động kịch liệt.

- Đón… Kiếm!

Một lần này, Vân Triệt chủ động công kích, hắn cúi đầu nhảy lên, nửa thanh trọng kiếm trong tay hắn rơi xuống, lấy một chiêu không thể bình thường hơn đánh về phía Lăng Kiệt.

Trọng kiếm của Vân Triệt đánh tới, Lăng Kiệt đã đối mặt quá nhiều lần, nhưng một lần này, khi trọng kiếm vừa nhấc lên, hắn liền có một cảm giác hoàn toàn hít thở không thông, khi thân thể Vân Triệt nhảy lên, hắn giống như thấy một ngọn núi cao đến không thấy đỉnh đang từ trên không đánh về phía hắn.

Rõ ràng là trọng kiếm chỉ còn một nửa, nhưng uy lực và uy thế của một kiếm này, lại vượt ra khỏi mỗi một kiếm trước đó!

Ầm!!!

Tuy rằng trọng kiếm đã gãy, nhưng bởi vì trạng thái hoàn chỉnh quá mức vĩ đại, cho dù chỉ còn một nửa cung như trước có độ dài năm thước, cơ bản ngang bằng với uyên ương song kiếm trong tay Lăng Kiệt. Bóng dáng Lăng Kiệt thoáng lên một cái, như gió mạnh tránh đi xa xa, một kiếm của Vân Triệt thất bại, nửa thanh trọng kiếm hung hăng chém trên mặt đất, mang lên một tiếng nổ như núi lở đất rung, thoáng chốc, đá vụn bay tán loạn điên cuồng, cát bụi tràn ngập đầy trời, một vài hố to sâu vài thước xuất hiện ở dưới chân Vân Triệt.

Uy lực của một kiếm này, khiến Lăng Kiệt, còn có mọi người ở chung quanh luận kiếm đài hung hăng hít vào một hơi.

- Quang lưu trảm!

Lăng Kiệt mãnh liệt hút khí, uyên ương song kiếm vờn quanh thân thể hắn nhanh chóng bay lượn, mang lên từng đường kiếm khí kiếm quang tùy ý xé rách không khí không gian. Đối mặt với công kích của hai thanh Thiên Huyền kiếm cường đại, ánh mắt Vân Triệt bình tĩnh thần kỳ, hắn nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn hai thanh Thiên Huyền kiếm, tập trung vào vị trí của Lăng Kiệt, nửa thanh Bá Vương cự kiếm hết kiếm này đến kiếm khác chém ra.

Ầm!

Ầm!!

Ầm!!!

Ầm!!!!

… …

Mỗi một kiếm của Vân Triệt chém ra, trên đất sẽ nhiều thêm một rãnh sâu, cũng kèm theo tiếng nổ điếc tai và đá vụn cát bụi đầy trời, có thể tưởng tượng, trong mỗi một kiếm kia chất chứa lực lượng gần như là mang tính tai họa. Tiếng gầm rú từng tiếng đinh tai động tâm, cũng giống như có một người khổng lồ đang từ phương xa đạp bước mà đến, vách chắn huyền lực vô cùng cứng rắn, cũng theo mỗi một kiếm của Vân Triệt chém ra mà run rẩy trên phạm vi lớn.

Khi Vân Triệt chém ra kiếm đầu tiên, mọi người đã kinh ngạc đến ngây người. Theo mỗi một kiếm của hắn, giống như một tiếng sấm sét vang lên ở bên tai bọn họ, vang lên trong lòng bọn họ. Lúc Bá Vương cự kiếm của hắn bị chém gãy, gần như tất cả mọi người đã cho rằng trận chiến đã kết thúc, nhưng hắn lại lấy một nửa thanh trọng kiếm, chém ra hết kiếm này đến kiếm khác long trời lở đất… Uy lực, còn vượt xa hơn trọng kiếm hoàn chỉnh cầm trong tay hắn khi trước.

Lúc trước, Lăng Kiệt còn có thể lấy uyên ương song kiếm xé rách trọng kiếm gió lốc, nhưng mà, lực lượng trọng kiếm trút đầy kiếm ý cường thịnh hơn trước mấy lần lần lượt dễ dàng đánh văng uyên ương song kiếm, đừng nói xé rách, ngay cả đến gần cũng không thể. Ngay cả khi hắn lấy thân pháp và tốc độ kiếm thật nhanh nắm lấy được sơ hở, Vân Triệt lại vốn không để ý tới uyên ương song kiếm đã tới gần người, cứ một kiếm chém ra, gió lốc khủng bố bao trùm trọn vẹn phạm vi mấy trượng kia sẽ ép Lăng Kiệt không thể không thu kiếm tránh ra xa xa.

Xoẹt ~~

Ầm~

Xoẹt ~~

Ầm!!

… …

Tiếng cắt nứt chói tai, tiếng gầm rú điếc tai pha trộn với nhau, hung hăng đụng chạm vào trong thính giác và linh hồn mọi người. Trong khi hai người giao chiến di chuyển trong khoảng cách hơn mười thân, nhưng dưới chân bọn họ, lại trên một trăm hố to chồng chất lên nhau, từng đường vết nứt càng chi chít dày đặc, nhiều đến vốn khó có thể đếm rõ, toàn bộ trung tâm luận kiếm đài bị phá hủy hoàn toàn thay đổi.

Cát bụi và đá vụn bay lên từng trận, cao tới hơn mười trượng, gần như hoàn toàn bao phủ bóng dáng của hai người, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng dáng lóe lên, cùng với kiếm quang màu xanh, màu cam như sao băng ánh lửa nhanh chóng bay lượn.

- Cái này… Này… Này có thật không?

- Trọng kiếm của Vân Triệt rõ ràng bị hai thanh Thiên Huyền kiếm chặt gãy, vì sao khi chỉ có nửa thanh trọng kiếm, uy lực lại bỗng nhiên lớn nhiều như vậy, chẳng lẽ…

- Chẳng lẽ lúc trước Vân Triệt vốn không ra tay toàn lực… Ngay cả một nửa thực lực cũng không xuất ra?

- Chân Huyền cảnh cấp mười… Ông trời của ta, đây rốt cuộc là thiên tài, hay là quái vật!

Ầm!!

Một kiếm của Vân Triệt chém xuống đất, tuy rằng Lăng Kiệt tránh né vô cùng nhanh chóng, nhưng vẫn bị dính đến, bị xung kích bay ngược về phía sau, còn chưa kịp rơi xuống đất, ánh mắt Lăng Kiệt chợt lóe lên ánh sáng lạnh, uyên ương song kiếm giao nhau ở trước thân, xanh cam sáng rọi đến vô cùng nồng đậm…

- Thiên uy tuyệt kiếm… Đoạn nguyệt!!

Đây là một kích mới vừa rồi Lăng Kiệt chặt đứt Bá Vương cự kiếm, cho dù tốc độ, uy lực, đều khủng bố cực đoan. Nhưng bởi vì một kiếm này mà Vân Triệt tổn thất nặng, sao lại cùng một chỗ té ngã hai lần. khi uyên ương song kiếm chớp động kiếm quang, tầm mắt Vân Triệt liền đông lạnh, dưới tinh lực tập trung, tốc độ kiếm quang của hai thanh kiếm nhanh như tia chớp đã không đáng sợ như vậy, ở trong cảm giác của hắn vẽ nên một quỹ tích rõ ràng.

- Đừng tưởng rằng chỉ có kiếm nhẹ có kiếm quang, trọng kiếm… Cũng có thể có kiếm quang!!

Đối mặt với một kích đáng sợ ngay cả Bá Vương trọng kiếm cũng bị chặt đứt, lần này có đầy đủ chuẩn bị, Vân Triệt hoàn toàn có thể lấy Tinh thần toái ảnh tránh đi nhưng lại không lựa chọn tránh né, ngược lại nâng lên nửa thanh Bá Vương cự kiếm, trên thân kiếm, đột nhiên che phủ kín một tầng ánh sáng huyền lực tối tăm.

- A!!

Vân Triệt gầm một tiếng dữ dội, trọng kiếm chém lên kiếm quang đoạn nguyệt vô cùng hung ác bay vụt mà đến, theo một tiếng rít gần như xé rách lỗ tai người ta, ở trong mắt của tất cả mọi người đột nhiên co rút lại, một kiếm quang tối đen cực lớn nổ bắn ra, đánh về phía kiếm quang xanh cam.

- Cái… Cái gì!!

Lăng Nguyệt Phong đột nhiên đứng lên, trong miệng phát ra một tiếng kêu kinh hãi không khống chế được.

Nếu như nói kiếm quang xanh, cam của Lăng Kiệt là hai mảnh trăng non, như vậy kiếm quang đến từ Vân Triệt, đó là một vầng trăng tròn tối đen vĩ đại.

Ầm!!

Ba luồng kiếm quang chạm nhau ở giữa không trung, uy lực mạnh mẽ đến từ ba thanh kiếm đồng thời bùng nổ, va chạm vào nhau, đan vào, cắn nuốt, phát ra một vòng ánh sáng hỗn loạn giống như mộng ảo. Bên trong vòng ánh sáng, vô vàn đường kiếm khí điên cuồng bắt đầu khởi động, nhưng khi những kiếm khí này đụng chạm lấy vầng trăng tròn tối đen kia, trong nháy mắt sẽ bị cắn nát vô tung vô ảnh, dần dần, bên trong vòng ánh sáng, màu xanh và màu cam càng ngày càng ít, đến cuối cùng hoàn toàn biến mất, trăng tròn tối đen chỉ co rút lại còn không đến một nửa đột nhiên tiến lên phía trước, bay về phía Lăng Kiệt.

Lăng Kiệt dời người sang bên trên phạm vi lớn, vô cùng chật vật tránh sang, hắn còn chưa đứng vững, phía sau, liền truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa. Vẻ mặt hắn cứng đờ, nhìn Vân Triệt, trong lúc nhất thời ngẩn người.

Thiên uy tuyệt kiếm –– đoạn nguyệt, hoàn toàn bị Vân Triệt chính diện phá hủy.

Hơn nữa, là dùng một thanh trọng kiếm đã gãy, chỉ còn lại một nửa!

- Thật… Thật mạnh, thật mạnh…

Lăng Kiệt vô ý thức than nhẹ, lúc này hắn mới hoàn toàn rõ ràng, lúc trước Vân Triệt nói “Cũng không dùng hết toàn lực” không phải là lời nói cậy mạnh dương oai. Đối mặt với Vân Triệt lúc này, hắn có một cảm giác vốn không thở nổi.

Yên tĩnh ngắn ngủi, trừ bỏ gió nhẹ, liền chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của Lăng Kiệt. Qua một hồi lâu, hơi thở và tâm tư của hắn cuối cùng mới bình tĩnh lại, đứng thẳng người, đưa mắt nhìn thẳng vào Vân Triệt, bỗng nhiên dưới chân khẽ điểm, cả người bắn lên, vẫn luôn nhảy lên cao đến hơn mười trượng.

Lực lượng bỗng nhiên bùng nổ của Vân Triệt, chấn kinh tất cả mọi người rồi, cũng bao gồm cả Lăng Nguyệt Phong. Hắn một lần lại tiếp tục đánh giá Vân Triệt càng ngày càng cao, nhưng Vân Triệt cũng lần lượt khiến cho hắn hiểu được bản thân vẫn như trước đánh giá thấp hắn xa xa. Khi Vân Triệt chém ra kiếm quang trọng kiếm không thể tin nổi, hoàn toàn phá hủy kiếm quang đoạn nguyệt, hắn chỉ biết nói, trận chiến này, Lăng Kiệt đã gần như không thể thắng.

- Đệ ấy định dùng một chiêu kia.

Lăng Vân ngẩng đầu, nhìn tiểu Kiệt nhảy lên rất cao trên không, thấp giọng nói.

- … Đây có lẽ là hy vọng cuối cùng của nó.

Lăng Nguyệt Phong khẽ thở dài một tiếng:

- Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới, Vân Triệt thế mà lại có thể phát huy uy lực của trọng kiếm đến mức như thế, ta đã hoàn toàn nhìn không thấu người thiếu niên này… Rốt cuộc là người như thế nào, lại bồi dưỡng ra được một yêu nghiệt tuyệt thế như vậy…

Vân Triệt ngẩng đầu nhìn lên Lăng Kiệt ở trên không, bên tai hắn, truyền đến giọng nói thận trọng của Lăng Kiệt:

- Lão đại, một chiêu này, ngươi nhất định phải đón được, bởi vì nếu như ngươi không đón được, rất có khả năng sẽ chết… Ta tin tưởng ngươi có thể đón được… Nếu ngươi đón được một kiếm này, ta liền cam tâm tình nguyện làm tiểu đệ của ngươi! Tuyệt đối không hối hận!

Khi nói chuyện, Thiên uyên kiếm và Thiên ương kiếm đã từ trong tay Lăng Kiệt bay ra, trên thân kiếm, phóng xuất ra quang mang của kiếm mãnh liệt không gì sánh bằng, đây là một kiếm quang đột phá cực hạn, phá vỡ lẽ thường, ở trong bành trướng kiếm quang càng ngày càng trở nên chói mắt, từ xa nhìn lại, giống như trên bầu trời bỗng nhiên nhiều thêm hai thái dương màu xanh và màu cam.

Một luồng kiếm khí sắc bén tới cực điểm ùn ùn kéo tới chụp xuống, ngầm vẽ lên một kiếm trận khổng lồ vị trí của Vân Triệt, chính là trung tâm của kiếm trận. Đầu Vân Triệt đang ngẩng lên cúi xuống, hai tay chậm rãi nắm chặt lấy Bá Vương cự kiếm không trọn vẹn, vẫn nguyệt trầm tinh vận sức chờ phát động, mà lúc này, Bá Vương cự kiếm đột nhiên rung động một trận, một ánh sáng đen lóe lên, cùng lúc đó, trong đầu Vân Triệt, bỗng nhiên nhiều thêm một đoạn ngắn tâm tưởng không biết đến từ nơi nào.

Trong đoạn ngắn này, ghi lại một phong thái anh hùng chiến trường, bá vương chấn thế. Trong thiên quân vạn mã, hắn một kiếm vung xuống, mang lên sóng khí giống như trời long đất lở, mấy trăm địch nhân hung thần ở dưới một kiếm này máu thịt bay tứ tung, hóa thành hài cốt tử vong trên chiến trường. Mỗi một kiếm của hắn, đều giống như có thể chấn động trời xanh và đất bằng, quân địch trùng trùng điệp điệp, không thấy tận cùng, lại không có ai, có thể đi vào gần hắn trong vòng mười trượng. Trọng kiếm của hắn tùy ý vung lên, như vào chỗ không người ở trong vạn quân.

Mà thứ hắn vung lên, chính là chuôi Bá Vương cự kiếm trong tay Vân Triệt này.

Đoạn ngắn tâm tưởng này, là hình ảnh vụn vặt được ghi chép lại trong linh tính nhỏ bé kia của Bá Vương cự kiếm. Cũng là vinh quang của nó thân là Bá Vương kiếm, suốt đời sẽ không quên mất.

Lực lượng Vẫn nguyệt trầm tinh tiêu tán, Vân Triệt nhắm hai mắt lại, men theo đoạn ngắn trong tâm tưởng chính là tư thế kia của Bá Vương giơ nửa thanh Bá Vương cự kiếm lên, một luồng kiếm thế vô cùng bá đạo, chậm rãi ngưng tụ trên thân kiế.

- Ông bạn già, cám ơn lễ vật trân quý sau cùng ngươi đã ban cho ta. Một kiếm này, liền tên là –– Bá Vương nộ (nộ = nổi giận, phẫn nộ)!!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment