Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 231 - Chương 232: Kết Cục Của Bá Vương

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_232" class="block_" lang="en">Trang 116# 2

 

 

 

Chương 232: Kết cục của Bá Vương



- Thiên uy tuyệt kiếm chiêu cuối cùng –– Thiên diệu!!

Lăng Kiệt gầm to một tiếng, quang mang màu xanh và màu cam bỗng nhiên đồng thời nổ tung trong không trung, bộc phát ra kiếm quang che lấp mặt trời, kiếm quang mãnh liệt này, chói mắt, nhưng lại gần như che đậy vầng thái dương trên trời cao. Trong kiếm quang khủng bố này, vô số kiếm khí từ hai thanh Thiên Huyền kiếm phóng thích ra tung hoành xoay quanh, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh cự kiếm màu xanh cam dài mười trượng, từ trên không chém xuống.

Ầm!!

Toàn bộ vách chắn huyền lực dưới kiếm thế bàng bạc như sóng thần áp bách đã trực tiếp nứt vỡ, từng vết rách điên cuồng lan tràn trên luận kiếm đài, một đường dài nhất trực tiếp lan tràn đến chỗ bên cạnh ngự kiếm đài, vị trí trung tâm luận kiếm đài chỗ Vân Triệt, mặt đất đã bắt đầu hạ xuống trên phạm vi lớn.

Trận thế như vậy khiến cho không ít đệ tử run sợ trong lòng nhanh chóng đề huyền lực hộ thân lên. Một chiêu kiếm cuối cùng này của Lăng Kiệt chỉ riêng kiếm thế đã kinh khủng như thế, uy lực của nó to lớn, quả thật không cách nào tưởng tượng được. Mà Vân Triệt ở chỗ trung tâm nhưng vẫn đứng ở đó, không có một chút tư thế định rút lui. Thần sắc cũng hoàn toàn lạnh nhạt, đừng nói kinh hãi, ngay cả một chút ngưng trọng cũng không có… Rõ ràng là muốn cứng rắn chống chọi một kiếm này.

Lăng Nguyệt Phong đứng lên, nhìn tư thế của Vân Triệt, hắn cúi đầu nói:

- Nếu ngươi có thể đón đỡ được một kiếm này, đừng nói Kiệt nhi, ngay cả ta đều sẽ bội phục ngươi!

Nhìn Vân Triệt ở phía dưới không có ý tứ né tránh, hai mắt Lăng Kiệt cũng nổi lên ánh sáng lạ mãnh liệt, hắn dốc hết tất cả huyền lực, kiếm ý, thậm chí ý chí đều không hề giữ lại phóng thích toàn bộ, ngưng tụ thành thiên diệu kiếm là một chiêu lớn nhất từ lúc hắn chào đời cho tới nay… Cho dù đối chiến với Lăng Vân đại ca hắn vẫn muốn đả bại, hắn cũng chưa từng không hề giữ lại như thế.

Đón không được, ta thắng! Đón được, ngươi còn có trọn vẹn tư cách để cho Lăng Kiệt ta làm tiểu đệ của ngươi!!

Thiên diệu kiếm như một ngôi sao chói mắt rớt xuống, dưới áp bách cường đại, tóc, quần áo của Vân Triệt đều dán chặt trên làn da, nhưng thân thể của hắn lại không hề động, tuy rằng hai chân đã lún thật sâu xuống, nhưng giống như đóng đinh trên mặt đất không hề chếch đi chút nào, trên nửa thanh trọng kiếm trên tay, một tầng hơi thở vô cùng bá đạo ở dưới luồng áp bách này chẳng những không yên lặng, ngược lại càng sôi trào hừng hực mãnh liệt lên.

Thiên diệu kiếm càng ngày càng tới gần, từ lúc nó bắt đầu rơi xuống không đến thời gian một hơi thở, khu vực trung tâm luận kiếm đài hạ xuống ít nhất một thước, trên mặt đất càng nhiều thêm vết nứt không đếm được. Nửa người của Vân Triệt đều bị áp chế đến dưới mặt đất, quần áo trên người lập tức bị kiếm khí hỗn loạn cắt thành vô số mảnh nhỏ.

Mười trượng… Năm trượng… Ba trượng… Một trượng… Năm thước…

- Bá Vương… Nộ!!!

Ngay khi mũi kiếm vĩ đại của Thiên diệu kiếm cách đỉnh đầu còn không đến năm thước, Vân Triệt luôn luôn trầm tĩnh cuối cùng giống như một con nộ long bỗng nhiên thức tỉnh, huyền lực toàn thân bùng nổ trong nháy mắt, trong tiếng hô lớn, lệ khí vờn quanh nửa thanh Bá Vương cự kiếm không hề sợ hãi nghênh đón Thiên diệu kiếm rớt xuống, một vài tiếng kiếm rít bá đạo, giống như một đầu ma thần hắc ám ngạo nghễ rít gào.

Ngay tại khoảng cách trên đỉnh đầu Vân Triệt không đến năm thước, mặt gãy của Bá Vương cự kiếm hung hăng đụng vào trên mũi kiếm của Thiên diệu kiếm…

Ầm!!!!!!!!!

Một tiếng vang thật lớn, giống như sấm sét giáng thế, vang vọng toàn bộ luận kiếm đài, thậm chí vang vọng hơn phân nửa Thiên Kiếm sơn trang. Khiến trái tim của mọi người trong nháy mắt toàn bộ run rẩy kịch liệt.

Trong tiếng nổ, hai luồng lực lượng giống như núi lửa rít gào đồng thời bùng nổ, ở trong va chạm điên cuồng khuếch tán ra chung quanh, một trận gió lố đáng sợ thổi quét lên ở trên luận kiếm đài, từ trung tâm lan tràn ra bên cạnh ngồi đầy người xem, huyền lực mãnh liệt tới cực điểm sáng rọi bao phủ bóng dáng của Vân Triệt và Lăng Kiệt, thậm chí che đậy hoàn toàn Thiên diệu kiếm, từ trên bầu trời phương xa bao la nhìn lại, giống như một vòng lửa rực cháy nổ tung trên mặt đất, trong vòng lửa rực cháy này, vô số quang mang màu xanh, màu cam giống như từng con rồng uốn lượn gào thét xoay quanh.

Toàn bộ luận kiếm đài bắt đầu run run, từng đường vết rách dài rộng lan tràn, đường lớn nhất, cắt toàn bộ luận kiếm đài thành hai nửa.

Trừ bỏ Vân Triệt, vị trí Thiên diệu kiếm chém xuống gần Lăng Vô Cấu nhất, lấy huyền lực Thiên Huyền hậu kỳ của hắn, lực lượng như vậy đương nhiên khó có thể thương tổn đến hắn, nhưng cho dù là hắn cũng không dám coi thường, hắn không có ý đồ đi sữa chữa phục hồi vách chắn huyền lực, mà nhảy ra xa xa, sau đó gầm nhẹ một tiếng, huyền lực phóng ra ngoài, ngăn cản toàn bộ kiếm khí lan tràn về phía mình, đồng thời, các phương hướng khác xung quanh luận kiếm đài cũng chia ra nhảy tới một cường giả của Thiên Kiếm sơn trang, phong tỏa kiếm khí lan tràn, để đề phòng tổn thương đến các huyền giả trẻ tuổi huyền lực thấp kém.

Uy lực của Thiên diệu kiếm, vượt ra khỏi rất xa dự đoán trước của Vân Triệt. Nhưng Vân Triệt lấy nửa thanh trọng kiếm chém ra một kiếm, uy lực to lớn càng làm cho Lăng Kiệt chấn động vô cùng, Thiên diệu kiếm trút xuống tất cả lực lượng và kiếm ý của Lăng Kiệt, khoảnh khắc khi bị Bá Vương cự kiếm đụng vào, liền khựng lại giữa không trung như vậy, hai luồng lực lượng điên cuồng bùng nổ, Thiên diệu cự kiếm lại không cách nào hạ xuống nửa phần. Sau hơn mười hơi thở, một vết rách nhỏ bé xuất hiện trên mũi kiếm của Thiên diệu kiếm, sau đó, vết rách này nhanh chóng lan tràn, từ mũi kiếm kéo dài tới thân kiếm, mãi cho đến tận đầu kiếm.

Ầm!!!!

Lại một tiếng vang thật lớn nữa truyền đến, đánh mấy đám mây trên bầu trời tan tác, lần này, là âm thanh Thiên diệu kiếm văng tung tóe từ chính giữa….

Uyên ương song kiếm chặt gãy Bá Vương cự kiếm.

Mà Bá Vương cự kiếm bị gãy, ở một khắc này dùng phương thức càng thêm bá đạo hung ác, chặt đứt Thiên diệu kiếm do uyên ương song kiếm đồng thời ngưng tụ thành.

Đây là lửa giận của Bá Vương, trả thù của Bá Vương, cũng là tôn nghiêm và kiêu ngạo của Bá Vương!

Thiên diệu kiếm gãy, hơn nữa không phải gãy ngang, mà gãy dọc càng thêm triệt để, kiếm khí hỗn loạn như cuồng phong như mưa bão cũng theo lực lượng chủ thể gãy mà nhanh chóng tiêu tán.

Luận kiếm đài run rẩy dần ổn định, gió lốc trên không cũng ngừng gào thét, trong lực lượng sáng rọi dần dần hiện ra, bóng dáng cao cao của Lăng Kiệt nhảy ra, theo kình phong vẫn luôn bay tới hơn ngoài mười trượng, vô lực rơi trên mặt đất, khi hai chân đụng chạm đến mặt đất, thân thể hắn lay động kịch liệt một trận, hơi khó khăn đứng vững, Thiên ương kiếm và Thiên uyên kiếm vẫn như cũ bị hắn cầm chặt trong tay, nhưng vào lúc này uyên ương song kiếm đã mất đi lực lượng quang mang của chính mình, trở nên ảm đạm không ánh sáng, sắc mặt của hắn, cũng tái nhợt không một tia huyết sắc.

Cát bụi và gió lốc huyền lực bao phủ Vân Triệt cũng tiêu tán theo gió, cuối cùng chiếu ra bóng dáng Vân Triệt, chung quanh hắn, là một cái hố to đường kính dài hơn năm mươi trượng, sâu hai trượng có thừa, hắn đang đứng ở trung tâm hố to, hố to như thế, ngoài mặt lại bóng loáng như gương, gần như nhìn không ra là một cái hố, có thể nghĩ mới vừa rồi kiếm khí tung hoành trong đó sắc bén đáng sợ đến cỡ nào.

Toàn bộ luận kiếm đài lúc này nhìn qua chỉ có thể dùng vô cùng thê thảm để hình dung, nếu không tận mắt nhìn thấy, có lẽ cho dù là ai đều sẽ không tin tưởng, cảnh tượng như vậy, chính là do một huyền giả Linh Huyền cảnh và một Chân Huyền cảnh kịch chiến tạo thành.

Lúc này đầu tóc Vân Triệt rối bời không chịu nổi, trên mặt toàn tro bụi, quần áo trên người càng rách nát tới cực điểm, cơ bản đã không thể được xưng là quần áo, mà là từng mảnh vải rách nát, cũng may bộ phận mấu chốt còn có thể miễn cưỡng che khuất, bằng không cho dù da mặt hắn dày như tường thành cũng đừng mong chống đỡ nổi.

Từ trên thân thể trần trụi hơn một nửa của hắn, có thể nhìn ra một vài vết thương nhỏ nhiều không đếm được, nhưng cũng chỉ là một vài vết thương nhỏ, đối với một huyền giả mà nói vốn không có gì đáng ngại, đừng nói trọng thương, ngay cả một chút giống như bị thương cũng không có.

Lăng Kiệt cách hắn gần nhất nhìn trạng thái của Vân Triệt, thiếu chút nữa trừng cả hai tròng mắt ra ngoài. Lúc trước hắn còn nhắc nhở Vân Triệt nếu như không đón được, liền có khả năng sẽ chết, mà hắn tự tin cho dù Vân Triệt đón được, cũng tất nhiên sẽ chật vật không chịu nổi, dù như thế nào cũng không nghĩ tới, một kích mà bản thân trút xuống hết tất cả kiếm ý và huyền lực… Lại chỉ má nó nát quần áo của Vân Triệt và tạo thành một ít vết thương nhỏ không đáng quan tâm!

Ầm!

Kiếm yêu bình thường được Lăng Kiệt coi như sinh mạng bị hắn ném thẳng trên mặt đất, hắn đặt mông ngồi xuống, giống như hỏng mất la ầm lên:

- Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, ta nhận thua! A a a a… Lăng Kiệt ta về sau lại lại lại… Lại không bao giờ đánh nhau với ngươi đồ biến thái này nữa!!

Sau khi nói ra ba chữ “Ta nhận thua”, Lăng Kiệt nhất thời cảm thấy toàn thân thoải mái, giống như tảng đá lớn nặng nề vẫn luôn đè trên người cuối cùng được tháo xuống. Một trận chiến này, hắn dồn hết toàn lực, cho dù bị đánh bại, cũng vốn nên thoải mái lâm li, cảm thấy thống khoái, nhưng trận giao chiến vừa rồi, cảm giác lớn nhất của Lăng Kiệt lại là hai chữ “Khó chịu”.

Hắn chưa từng có một trận đánh khó chịu như thế. Bình thường so chiêu với sư huynh đệ trong Thiên Kiếm sơn trang, cho dù đối phương thắng hắn gấp bội, hắn cũng không sợ hãi chút nào, giống như một đầu hổ con hung mãnh đối chiến, cho dù bị thương, cũng sẽ không hề có một chút kiêng kỵ và lùi bước. Nhưng giao thủ với Vân Triệt, lại không có lúc nào không lo lắng đề phòng, bị kiếm nhẹ vạch lên hoặc đâm một kiếm, chỉ cần tránh đi chỗ yếu hại, nhiều lắm là một vết thương, nhưng bị trọng kiếm đâm phải, toàn bộ thân thể bị nện gãy đều không hề khoa trương chút nào. Kiếm của hắn linh hoạt đa dạng, nhanh như gió, quỷ thần khó lường, nhưng ở trước trọng kiếm của Vân Triệt, lại cơ bản đã thành đồ bài trí, cho dù kiếm ngươi nhanh chóng hơn nữa, kiếm quang nhiều hơn nữa, góc độ lại xảo quyệt, ta chỉ cần một kiếm đánh tới, hoặc đánh văng toàn bộ kiếm quang của ngươi ra, hoặc ép ngươi không thể không thu kiếm tránh ra rất xa.

Khi giao thủ, phần lớn thời gian có thể nói Lăng Kiệt gần không được, xa không được, mỗi một di động một kiếm của Vân Triệt, hắn đều nơm nớp lo sợ, sợ đầu sợ đuôi, toàn bộ quá trình tinh thần khẩn trương, không dám có một chút thư giãn, cho dù trong lòng hay trên thân thể, cũng giống như bị đè nặng một tảng đá khổng lò, khiến cho hắn thở gấp tức giận không thôi.

Cảm giác bị áp chế gắt gao này, quả thật khó chịu khiến cho hắn sắp hộc máu.

Một câu “Ta nhận thua”, cảm giác thoải mái này khiến Lăng Kiệt thở phào một hơi, sau đó há to mồm thở dốc.

Câu nói hắn không bao giờ muốn giao thủ với Vân Triệt nữa, hoàn toàn phát ra từ trong nội tâm, cũng không phải xúc động nói giỡn.

Từ rất lâu trước kia, trong Thiên Kiếm sơn trang cũng có một hệ trọng kiếm, nhưng hệ này lại lấy tốc độ cực nhanh xuống dốc, rất nhiều năm trước, một trưởng lão cuối cùng của hệ trọng kiếm đã xông vào Tử vong hoang nguyên, sau đó không đi ra nữa, một hệ trọng kiếm ở Thiên Kiếm sơn trang đã hoàn toàn đoạn tuyệt, chỉ còn tồn tại vài cây trọng kiếm ở trên ngự kiếm đài, trở thành dấu vết cuối cùng của hệ trọng kiếm từng tồn tại ở Thiên Kiếm sơn trang.

Lăng Nguyệt Phong từng nói với hắn, trọng kiếm chỉ thích hợp với chiến trường, mà không thích hợp với huyền giả. Ngay cả Thiên uy kiếm vực lấy kiếm vi tôn, hệ kiếm gì cũng đều có, từ lâu đã không có một hệ trọng kiếm, Lăng Nguyệt Phong thậm chí từng nói huyền giả tu luyện trọng kiếm, đều hoàn toàn là đồ ngu. Nhưng hiện giờ, tự mình lĩnh hội đến sự khủng bố của trọng kiếm, Lăng Kiệt rất muốn chính miệng gầm lên một câu với phụ thân Lăng Nguyệt Phong: Muội muội ngươi á!

––––––––––––

Lời tác giả: Thuận tiện liệt kê tất cả huyền công huyền kỹ hiện giờ Vân Tiểu Triệt có được.

Huyền công: 【Tà thần quyết】 (đến từ Mạt Lỵ), 【Đại đạo phù đồ quyết】 (đến từ Mạt Lỵ), 【Phượng hoàng tụng thế điển】 (mạnh mẽ lĩnh ngộ, không đầy đủ), 【Thiên Lang ngục thần điển】 (đến từ Mạt Lỵ), 【Băng Vân quyết】 (đến từ Sở Nguyệt Thiền)

Huyền kỹ:

- Hệ Tà thần: Tà phách: 【Vẫn nguyệt trầm tinh】 / tầng thứ hai: Phần tâm: 【Phong vân tỏa nhật】 / tầng thứ ba: Luyện ngục: 【Diệt thiên tuyệt địa】.

- Hệ phượng hoàng: 【Phượng dực thiên khung vũ】, 【Phần tinh yêu liên】.

- Hệ trọng kiếm: 【Bá Vương nộ】, 【Thiên Lang trảm】 (trọng kiếm + Thiên Lang), 【Phượng hoàng phá】 (trọng kiếm + Thiên Lang + phượng hoàng)

Thân pháp: Tinh thần toái ảnh.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment