.
._117__1" class="block_" lang="en">Trang 117# 1
Chương 233: Cành ô liu của Thiên uy kiếm vực
- Thiên Kiếm sơn trang Lăng Kiệt nhận thua, Thương Phong hoàng thất Vân Triệt thắng, tiến vào trận chiến cuối cùng ngày mai!
Lăng Vô Cấu ngây ngốc tròn ba hơi thở, đưa mắt liếc nhìn Lăng Nguyệt Phong, sau đó mới dùng giọng nói mang theo khác thường thật sâu tuyên bố kết quả này.
Bốp bốp… Bốp bốp bốp bốp…
Bên cạnh luận kiếm đài, bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay vang dội, mới đầu chỉ thưa thớt vài cái, sau đó nhanh chóng khuếch tán tới một nhóm… Một mảng lớn… Cuối cùng gần như mọi người, gồm có một vài trưởng giả tông môn đều đứng dậy, mặt hiện ánh sáng lạ khởi xướng vỗ tay tán thưởng.
Ở trong lịch sử bài vị chiến, vỗ tay sau quyết đấu phấn khích thật thông thường, nhưng vỗ tay nhiệt liệt, vang vọng toàn trường như thế lại cực kỳ hiếm thấy. Nhưng một trận chiến này xứng đáng được sự ủng hộ của toàn trường. Rất nhiều tông môn có mặt cũng không lấy được bài vị trong lòng muốn có, nhưng tận mắt nhìn thấy một trận chiến này, bọn họ đều có một cảm giác “May mà đã đến”, bởi vì bọn họ chính mắt thấy được phong tư của Thiên kiếm và thần uy của trọng kiếm, càng chứng kiến hai người thiếu niên nhất định trở thành hoàng giả tương lai của Thương Phong lần đầu tiên quyết đấu.
Mà giờ khắc này hồi tưởng lại bọn họ một người mới chỉ có mười sáu tuổi, một người chỉ có mười bảy tuổi, một người huyền lực chỉ có Linh Huyền cảnh cấp sáu, một người mới Chân Huyền cảnh cấp mười, trong lòng mọi người không thể khống chế không khỏi run rẩy một trận.
Âm thanh Lăng Vô Cấu tuyên bố hắn thắng lợi và âm thanh ủng hộ của toàn trường vờn quanh bên tai, trên mặt Vân Triệt không hề lộ ra nét mặt hưng phấn gì, mà im lặng nhìn nửa thanh Bá Vương trọng kiếm trong tay, Bá Vương cự kiếm chỉ còn lại một nửa lúc này đã hiện đầy vết nứt chi chít dày đặc, từng tiếng gió nhẹ phất qua, kéo lọn tóc của Vân Triệt lên, cũng mang theo kiếm thể vỡ vụn của Bá Vương cự kiếm…
Từng mảng nhỏ tối đen từ trên thân kiếm liên tiếp phân tán, rơi vào bên chân Vân Triệt, cuối cùng còn lại trong tay Vân Triệt, chỉ còn lại một chuôi kiếm nặng nề.
Bá Vương cự kiếm đã từng uy lăng trên chiến trường, làm thành tên Bá Vương, cuối cùng vào ngày hôm nay, đã tiêu tan hết trong tay Vân Triệt.
Vân Triệt ngồi xổm xuống, cẩn thận thu hồi toàn bộ từng mảnh nhỏ, không để cho một mảnh nào lạc mất. Cuối cùng, chuôi kiếm cũng được hắn thu vào trong thiên độc châu. Nhìn hai tay Vân Triệt trống rỗng và biểu cảm trên mặt không biết nên hình dung như thế nào, Lăng Kiệt từng bước một đi lại có vẻ mặt lúng túng, làm người sử dụng kiếm, hắn đương nhiên rõ ràng nhất ý vị kiếm yêu như thế nào, đó gần như là tồn tại giống như thân nhân. Hắn nín hơi hồi lâu, mới yếu ớt nói:
- Cái này, a, lão… Lão đại, bên ngự kiếm đài kia, cũng không thiếu trọng kiếm, trong đó có ba bốn cây cũng là cấp Địa Huyền, ta ta ta… Ta bồi thường cho ngươi, cho dù ngươi muốn lấy đi toàn bộ, đều không sao.
Lời vừa ra khỏi miệng, Lăng Kiệt liền hạ quyết tâm, nếu Vân Triệt thật sự muốn lấy toàn bộ trọng kiếm Địa Huyền đi, cho dù phụ thân phản đối, hắn cũng nhất định nghĩ hết biện pháp như Vân Triệt mong muốn.
- Không cần.
Vân Triệt cười thật tùy ý:
- Ta đã sớm nói, có thể hủy diệt nó là bản lĩnh của ngươi, không cần thiết phải cảm thấy áy náy linh tinh. Thế nào, hiện giờ đã phục rồi chứ?
Thấy hắn cười không hề khúc mắc, Lăng Kiệt yên lòng, không yên trong lòng cũng chuyển thành một cảm giác ấm áp:
- Ha ha, phục rồi, triệt để phục rồi, ngoài miệng phục, trong lòng phục, trên dưới toàn thân đều phục, về sau ngươi chính là Vân lão đại của Lăng Kiệt ta! A a… Lão đại! Ngươi rốt cuộc làm sao làm được? Ngươi mới Chân Huyền cảnh cấp mười, lại lợi hại như vậy! Thực lực nửa năm trước của ngươi rõ ràng kém ta một mảng lớn, nhưng bây giờ có thể hoàn toàn ngược ta! Còn có thân thể của ngươi, rốt cuộc luyện như thế nào? Quả thật còn cứng rắn hơn đá tảng… Còn có còn có, lão đại, cha ta nói trọng kiếm là vũ khí không có tiền đồ nhất, vì sao ngươi lại dùng lợi hại như vậy, đánh một trận với ngươi, ngay cả ta cũng muốn tu luyện trọng kiếm…
Vài tiếng lão đại này của Lăng Kiệt gọi được cam tâm tình nguyện, thuận thông thuận sướng, hắn nhìn Vân Triệt, hai mắt tỏa sáng, vấn đề liên tiếp mà ra, mỗi một vấn đề hắn đều cực kỳ muốn biết đáp án. Chỉ có điều Vân Triệt chỉ trả lời một câu cuối cùng:
- Trọng kiếm là vũ khí thích hợp nhất đối với ta, nhưng không thích hợp với đại đa số người khác, ngươi ngàn vạn lần đừng nóng đầu lên đi chơi trọng kiếm.
- Ha ha…
Lăng Kiệt ngây ngốc cười, hắn đương nhiên cũng chỉ thuận miệng nói chơi thôi.
Huyền lực của Lăng Kiệt cạn kiệt, hoàn toàn được Vân Triệt đỡ xuống luận kiếm đài. Lúc này, Lưng Khôn cực kỳ ít có động tĩnh gì, lại từ trên chỗ ngồi chậm rãi đứng lên, ánh mắt chuyển về phía Vân Triệt. Ở trên luận kiếm đài vĩ đại, hắn hành động như vậy có thể nói cực kỳ không thu hút, nhưng ánh mắt của mọi người trên toàn trường lại không hiểu vì sao bị khí tức của hắn dẫn dắt, toàn bộ theo bản năng nhìn về phía hắn, hành động bỗng nhiên đứng dậy của hắn, cũng khiến cho trong lòng mọi người lộp bộp.
Thiên uy kiếm vực, một tồn tại đối với bọn họ mà nói là thần thánh mà xa xôi, gần như thần thoại, tiếng vỗ tay bỗng chốc dừng lại, toàn bộ luận kiếm đài cũng biến thành kim rơi cũng có thể nghe thấy, mọi người ngừng thở, chờ xem cao nhân đến từ Thiên uy kiếm vực này rốt cuộc muốn làm cái gì.
- Người trẻ tuổi, ngươi tên là Vân Triệt đúng không?
Lăng Khôn nhìn Vân Triệt, cười hì hì nói, giọng nói rất ôn hòa.
Bước chân của Vân Triệt dừng lại một chút, trong lòng thoáng qua chút kinh ngạc, hắn khẽ gật đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Vâng, vãn bối Vân Triệt, không biết Lăng tiền bối có gì chỉ giáo.
- Ngươi bây giờ, là đệ tử huyền phủ cho hoàng thất Thương Phong đế quốc lập ra?
Lăng Khôn hỏi.
- Dạ.
Lăng Khôn chậm rãi gật đầu, nói ra một câu trời long đất lở:
- Vậy ngươi có hứng thú, gia nhập Thiên uy kiếm vực ta không?
Câu nói này của Lăng Khôn, mỗi một lời giống như tiếng sấm sét vang lên bên tai mọi người, Tần Vô Thương sửng sốt, Thương Nguyệt sửng sốt, ngay cả Lăng Nguyệt Phong cũng hoàn toàn ngẩn người, trên mặt mỗi một người trên toàn trường, đều lộ ra sắc mặt kinh ngạc thật sâu đến ngây người.
Thiên uy kiếm vực, một trong tứ đại thánh địa, là tồn tại cao nhất ở Thiên Huyền đại lục. Có thể vào Thiên uy kiếm vực, không khỏi là người ở cấp đỉnh phong đương thời, nói không hề khoa trương chút nào, đến thủ đô Thương Phong đế quốc có thể trở thành tông sư một phái uy danh truyền xa, về địa vị, càng đủ để hơn hoàng đế một quốc gia! Phần lớn huyền giả tuổi trẻ ở đây đều là nhân vật cấp bậc thiên tài, nhưng không có một ai từng hy vọng xa vời có thể gia nhập vào một trong tứ đại thánh địa, cho dù là Lăng Vân, cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Trong bảy nước ở Thiên Huyền, Thương Phong đế quốc có lãnh thổ đất nước nhỏ nhất, thực lực cũng là một nước yếu nhất, cũng là quốc gia cách tứ đại thánh địa xa xôi nhất, tên của tứ đại thánh địa, bọn họ đều chỉ từng nghe trong truyền thuyết, cực đại đa số người cả đời cũng khó có khả năng tiếp xúc được một chút ít. Nhưng hiện giờ, thánh địa giống như thần thoại trong truyền thuyết này, lại chủ động tung ra cành ô liu với một thiếu niên mười bảy tuổi.
Từng ánh mắt tập trung ở trên người Vân Triệt… Khiếp sợ, cực kỳ hâm mộ, kinh thán, đố kỵ, khó có thể tin… Trên chỗ ngồi của Phần Thiên môn, sắc mặt Phần Tuyệt Thành biến thành vô cùng khó coi, trọng thương Phần Tuyệt Bích, lại còn khiến Phần Thiên môn hổ thẹn, còn đụng chạm đến nghịch lân của hắn, khiến trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ và sỉ nhục… Vân Triệt đã sớm bị hắn xếp vào hàng người phải giết. Nhưng mà, nếu như Vân Triệt trở thành người của Thiên uy kiếm vực, đừng nói hắn, chính là phụ hân của hắn Phần Đoạn Hồn thấy Vân Triệt đều phải khách khí có thừa, thậm chí cung kính ba phần, toàn bộ thủ đô Thương Phong đế quốc không ai dám mạo phạm. Ngay cả hắn có một vạn phần nắm chắc có thể giết chết được Vân Triệt, cũng tuyệt đối không dám động thủ một lần… Giết người của Thiên uy kiếm vực, đó là kéo cả Phần Thiên môn vào chỗ chết!
- Thiên uy kiếm vực… Đó là một nơi ta ngay cả nằm mơ cũng không dám mơ.
Tần Vô Thương đầy mặt kinh thán:
- Ngay cả Thiên uy kiếm vực cũng chủ động thân cận với hắn, tương lai của hắn, ta đã hoàn toàn không cách nào biết trước. Lấy tư chất của hắn, vốn không phải Thương Phong huyền phủ nho nhỏ có thể có được, có lẽ cũng chỉ có tứ đại thánh địa này, mới là nơi có tư cách nhất để cho hắn lưu lại. Có lẽ không mất bao lâu, có thể quen biết với hắn, đã là chuyện đủ để cho ta kiêu ngạo nhất đời này, ha ha ha ha.
Tần Vô Thương cười ôn hòa, còn cảm xúc của Thương Nguyệt lại phức tạp… Thiên uy kiếm vực tung ra cành ô liu, đủ để khiến cho tất cả huyền giả thiên hạ hâm mộ ghen tỵ đến phát cuồng, nàng vì Vân Triệt mà kinh ỉ, nhưng đồng thời trong lòng cũng sinh ra mất mát và bất an thật sâu… Hắn mới mười bảy tuổi, đã có tư cách gia nhập vào cấp độ giống như mộng ảo kia, tương lai vốn không cách nào dự trù được, chênh lệch giữa mình và hắn, đến lúc đó chính là cách biệt một trời, mình có thể xứng đôi với hắn sao… Nếu hắn đi Thiên uy kiếm vực, sẽ còn trở về nơi nho nhỏ như Thương Phong đế quốc sao…
Lăng Kiệt bên người Vân Triệt há hốc miệng, sau đó tỏ vẻ hưng phấn nói với Vân Triệt:
- Lão đại, Thiên uy kiếm vực, Thiên uy kiếm vực đó! Đó chính là thánh địa! Thật tốt quá, lão đại ngươi thật lợi hại!
Chân mày Vân Triệt giật giật, hắn không có vẻ mừng rỡ như điên như mọi người đoán, trên mặt chỉ có vẻ bình tĩnh làm cho người ta kinh ngạc, hắn tiến lên một bước, lễ phép nói:
- Vạn phần cảm tạ Lăng tiền bối đã để mắt đến vãn bối, bây giờ vãn bối là một đệ tử nội phủ của Thương Phong huyền phủ, tạm thời không có suy tĩnh rời phủ. Hơn nưa,x trong này vãn bối còn có chứa nhiều ân oán chưa xong, cho dù trong lòng vô hạn hướng về, nhưng cũng không cách nào để cho mình thoát ra rời đi… Chỉ có thể cảm tạ sâu sắc yêu thích và ý tốt của Lăng tiền bối.
Câu trả lời của Vân Triệt, hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, bọn họ trừng lớn mắt, toàn bộ hoài nghi có phải Vân Triệt điên rồi không… Được Thiên uy kiếm vực chủ động mời chào, bao nhiêu người nằm mơ cũng không dám mơ, hắn thế mà lại cự tuyệt! Ngược lại cam nguyện ở lại một Thương Phong huyền phủ nho nhỏ! Đây quả thật là câu trả lời của kẻ ngu ngốc và đồ điên mới làm ra.
Lăng Khôn lại không tức giận, ngược lại bình thản nở nụ cười:
- Ha ha ha ha, được! Tuy rằng trẻ tuổi, lại không kiêu ngạo không nóng nảy, không hoảng hốt không ngông cuồng, thật sự khó có được. Ta sở dĩ muốn mang ngươi gia nhập Thiên uy kiếm vực, cũng không phải bởi vì tư chất thiên phú ngươi biểu hiện ra ngoài, tuy rằng tư chất thiên phú của ngươi ở trong quốc gia này đủ kinh người, nhưng ở trong thánh địa, ngay cả bình thường cũng không được tính. Ta xem trọng, chính là năng lực khống chế hoàn mỹ kia của ngươi với trọng kiếm… Thiên uy kiếm vực đã từng có một hệ trọng kiếm, nhưng cuối cùng xuống dốc, mà ngươi, lại khiến cho ta thấy được hy vọng của trọng kiếm, ta không tiện hỏi sư phụ của ngươi là ai, nhưng nếu như ngươi gia nhập Thiên uy kiếm vực, có lẽ có khả năng trọng chấn một hệ trọng kiếm, nếu như ngươi có thể làm được, tương lai trở thành nhân vật cấp bậc trưởng lão của Thiên uy kiếm vực, cũng không phải không có khả năng.
Shhhhh…
“Nhân vật cấp bậc trưởng lão của Thiên uy kiếm vực”, mấy chữ này, khiến không ít người âm thầm hút khí lạnh. Đó chính là nhân vật mà ngay cả trang chủ Thiên Kiêm sơn trang Lăng Nguyệt Phong cũng không có tư cách nhìn thấy.
Vân Triệt như cũ vẫn rất trấn tĩnh, không có do dự gì khác trả lời thẳng:
- Thịnh tình của Lăng tiền bối, vãn bối khắc trong tâm khảm, đợi vãn bối giải quyết xong ân oán ở trong này, nhất định cẩn thận cân nhắc chuyện này.
- Được!
Lăng Khôn như trước không tức giận, ngược lại tán thưởng gật đầu:
- Ta rất thưởng thức tính cách của ngươi. Một khi đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, này, cầm lấy!
Ngón tay Lăng Khôn bắn ra, một khối ngọc thạch bình thường lớn chừng nắm tay, màu tím đậm bay ra, được Vân Triệt nắm trong tay.
Bàn tay Lăng Khôn thu hồi, thản nhiên nói:
- Đây là truyền âm thạch đặc thù có thể đối thoại trực tiếp với ta trong vòng ba mươi vạn dặm, khi ngươi quyết định gia nhập Thiên uy kiếm vực ta, sử dụng nó truyền âm cho ta, ta sẽ chỉ dẫn ngươi đến Thiên uy kiếm vực, sau đó dẫn ngươi đi gặp kiếm chủ đại nhân, tin tưởng kiếm chủ đại nhân nhất định vô cùng cảm thấy hứng thú với năng lực khống chế trọng kiếm của ngươi.
Bị Vân Triệt cự tuyệt hai lần, Lăng Khôn chẳng những không tức giận, ngược lại còn để lại truyền âm ngọc thạch cho Vân Triệt, phần ưu ái này, có thể nói nặng tới cực điểm, khiến không ít người đỏ mắt đều sắp nhỏ ra máu. Chỉ có điều Lăng Khôn cũng có vạn phần tự tin Vân Triệt sẽ không bao lâu có một ngày chủ động liên lạc với hắn… Cành ô liu của Thiên uy kiếm vực, là hấp dẫn mà bất cứ huyền giả trẻ tuổi nào cũng vốn không có khả năng kháng cự.