Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 233 - Chương 234: Khuynh Nguyệt Vs Lăng Vân

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_234" class="block_" lang="en">Trang 117# 2

 

 

 

Chương 234: Khuynh Nguyệt vs Lăng Vân



Vân Triệt trở lại chỗ ngồi của Thương Phong hoàng thất, Thương Nguyệt cầm chai chai lọ lọ đựng đầy thuốc trị thương bước nhanh tới đón chào, cầm lấy khăn lụa mỏng nhẹ nhàng lau miệng vết thương trên trán hắn:

- Vân sư đệ, có chỗ nào tổn thương cực nặng không? Có nhận lấy nội thương gì không?

- Yên tâm đi, đều là một vài vết thương nhẹ không đáng kể gì, ta tùy tiện ngủ một giấc liền có thể tốt lên không sai biệt lắm.

Vân Triệt tỏ vẻ thoải mái nói.

Sắc mặt Vân Triệt hồng hào, hô hấp vững vàng, ngay cả thở dồn dập sau kịch chiến cũng không có, miệng vết thương dưới áo rách nát cũng cơ bản đều là một vài vết đỏ, ngay cả dấu vết máu tươi cũng không có mấy chỗ, Thương Nguyệt yên lòng, liếc mắt đánh giá hắn một cái, bỗng nhiên cười một tiếng:

- Ngươi nhìn dáng vẻ ngươi bây giờ, giống như một dã nhân mới vừa bò từ trong núi sâu ra.

Một trận gió thổi qua, Vân Triệt nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như không mặc quần áo. Hắn vội vã lấy ra một bộ quần áo tương đối rộng rãi từ trong thiên độc châu ra mặc ở trên người. Bên tai truyền đến giọng nói ý vị sâu xa của Tần Vô Thương:

- Vân Triệt, vì sao ngươi lại buông tha gia nhập vào Thiên uy kiếm vực? Ngay cả nơi giống như mộng ảo vậy mà cũng cự tuyệt, nhất định có lý do gì cực kỳ quan trọng đúng không?

- Ừm, xem như là vậy.

Vân Triệt gật đầu:

- Thiên uy kiếm vực thật sự có hấp dẫn cực kỳ lớn đối với ta, nhưng đối với ta mà nói, có rất nhiều chuyện còn quan trọng hơn Thiên uy kiếm vực trăm ngàn lần.

Nói xong, khóe mắt hắn chuyển hướng sang liếc nhìn Thương Nguyệt một cái, khẽ cười.

Thương Nguyệt nao nao, sau đó dịu dàng nở nụ cười, một ít hơi nước lặng lẽ ngưng tụ lại trong hốc mắt… Vậy là đủ rồi...Có câu nói này của hắn, có ánh mắt và nụ cười này của hắn, cả đời này, vậy là đủ rồi…

- Thật không giống với lời của thanh niên ở độ tuổi này của ngươi nên nói ra.

Trên mặt Tần Vô Thương tràn đầy tán thưởng, sau đó ánh mắt híp lại, mỉm cười nói:

- Như vậy, trận chiến cuối cùng ngày mai, ngươi có mấy phần nắm chắc thắng lợi

Trận đấu lúc trước, Tần Vô Thương liên tục cho rằng đó đã là điểm cuối của Vân Triệt, không bao giờ có khả năng đi tới nữa, nhưng Vân Triệt hết lần này đến lần khác toàn thắng, lần lượt cho hắn biết bản thân hắn đã hoàn toàn đánh giá thấp thiếu niên này. Hiện giờ, đối mặt với Lăng Vân nghĩ như thế nào đều khó có khả năng thắng, Tần Vô Thương ngược lại không quả quyết cho rằng ngày mai hắn không có khả năng thắng, mà lấy một giọng điệu cực kỳ nghiêm cẩn chờ mong, hỏi hắn có bao nhiêu phần nắm chắc thắng lợi.

Vân Triệt không lo lắng, trực tiếp lắc đầu:

- Không hề nắm chắc, đối thủ ngày mai, thật sự quá mạnh.

- Cho dù bại, cũng không sao, dù sao Lăng Vân đã vượt ra khỏi trình độ mà huyền giả trẻ tuổi có khả năng đạt tới.

Tần Vô Thương cười ha hả:

- Hơn nữa, ngươi đã ra được hết danh tiếng lớn nhất trong bài vị chiến lần này, ta tin tưởng ở trong đại đa số người, ngươi đã là người thắng lớn nhất trong bài vị chiến lần này.

Khi nói chuyện, Vân Triệt cảm thấy được một cảm giác âm lãnh đảo qua trên lưng, hắn xoay người lại, ánh mắt liếc nhìn về chỗ ngồi của Phần Thiên môn, cười lạnh.

Vân Triệt thình lình bất ngờ cự tuyệt gia nhập Thiên uy kiếm vực khiến Phần Tuyệt Thành thở phào nhẹ nhõm, đồng thời sát tâm với Vân Triệt càng mạnh hơn mấy lần. Hắn tuyệt đối không cho rằng Vân Triệt sẽ thật sự kháng cự hấp dẫn lớn lao gia nhập vào Thiên uy kiếm vực, hiện giờ không gia nhập, nhưng không bao lâu sẽ chủ động tới tìm Lăng Khôn. Trong tay của hắn, lại có ngọc thạch truyền âm tự tay Lăng Khôn cho.

Như vậy, nếu muốn giết Vân Triệt, nhất định phải gia tăng tốc độ… Phải trước khi hắn trở thành người của Thiên uy kiếm vực!

Như vậy, thời cơ tốt nhất chính là…

Ánh mắt Phần Tuyệt Thành đảo qua, sau đó rơi vào trên chỗ ngồi của Thiên Thương Lôi Hỏa Bảo, hắn nhìn thấy sắc mặt của Mộc Thiên Bắc khó coi đến giống như vừa nuốt đại tiện, tuy rằng cách thật sự xa, nhưng mơ hồ có thể nắm bắt được ý hận và sát khí bất chợt thoáng qua trong đôi mắt ưng của hắn.

- Xem ra, có một thanh đao tốt có thể sử dụng.

Phần Tuyệt Thành đưa tay sờ cằm, nở nụ cười lành lạnh.

Tốn thời gian không ngắn, luận kiếm đài cảnh hoang tàn khắp nơi cuối cùng được cấp bách sửa chữa coi như san bằng, Lăng Vô Cấu một lần nữa đi đến trung tâm luận kiếm đài, tuyên bố trận đối chiến thứ hai sẽ bắt đầu.

- Đi đi!

Lăng Nguyệt Phong khẽ khoát tay với Lăng Vân.

Lăng Vân gật đầu, không thấy dưới chân hắn có động tác gì hay huyền lực dao động gì, cả người liền đã phi thân lên, khi thân ở giữa không trung bàn tay hư không nắm lại, Thiên uyên kiếm vốn ở trong tay Lăng Kiệt liền tự động bay lên, bay vào trong tay hắn. Nháy mắt tiếp theo, hắn đã rơi vào trung tâm luận kiếm đài, lỗi lạc mà đứng, tay áo phấp phới, mặt như ngọc quan, mắt như thu thủy, tuấn dật xuất trần. Nhất thời khiến rất nhiều thiếu nữ mắt nở hoa đào, tim đập không thôi.

- Khuynh Nguyệt, đi đi, nếu chiến thắng Lăng Vân, trận bài vị chiến này, chúng ta liền lấy được hạng nhất lần đầu tiên.

Sở Nguyệt Ly lên tiếng, giọng nói rất chắc chắn.

Một trận băng linh phiêu động, hàn khí khẽ xao động, Hạ Khuynh Nguyệt cũng vô thanh vô tức rơi vào phía trước Lăng Vân, vẫn như trước bạch y lam linh, mặt che lụa mỏng, chỉ có một đôi mắt như sao chớp động lên quang hoa tuyệt mỹ.

Nhìn xem đôi mắt này ở khoảng cách gần, sóng mắt bình tĩnh của Lăng Vân thế mà lại xuất hiện thất thần trong khoảnh khắc, bởi vì đây là một đôi mắt xinh đẹp nhất mà hắn từng nhìn thấy trong đời này, vẻ xinh đẹp này không cách nào hình dung, không cách nào nói rõ, hắn cảm giác rõ rệt khi mình nhìn chăm chú vào đôi mắt đẹp này, ý chí, linh hồn đều bị hấp dẫn thật sâu, khiến cho hắn không cách nào dời ánh mắt.

Ánh mắt quá đẹp… Dưới khăn che mặt, chắc là một nữ hài đẹp như tiên tử đi…

Trong lòng Lăng Vân âm thầm nghĩ như vậy, đồng thời sinh ra khát vọng thật muốn nhìn trộm mặt nàng. Thiên uyên kiếm của hắn khẽ rung động, làm một kiếm lễ đơn giản với Hạ Khuynh Nguyệt

- Đệ tử Thiên Kiếm sơn trang Lăng Vân, mời Hạ tiên tử chỉ giáo.

Hạ Khuynh Nguyệt không trả lời, im hơi lặng tiếng, giống như băng điêu.

Thấy hai người đều đã chuẩn bị kỹ càng, Lăng Vô Cấu cũng không kéo dài, cao giọng nói:

- Tứ vị chiến trận thứ hai, Thiên Kiếm sơn trang Lăng Vân, đối chiến Băng Vân tiên cung Hạ Khuynh Nguyệt, đối chiến bắt đầu!!

Có trận đối chiến giữa Vân Triệt và Lăng Kiệt tràn ngập rung động làm nền, mọi người cũng không có bao nhiêu chờ mong với trận chiến này. Đây là một trận đấu đã xác định kết quả, bởi vì có một phía là Lăng Vân… Mà có giao chiến với Lăng Vân, không thể nghi ngờ chính là nghiền áp một phía. Cũng như Tần Vô Thương nói, thực lực của Lăng Vân đã vượt ra khỏi cấp độ tuổi trẻ, trong cùng một thế hệ, vốn không có khả năng tìm ra được một người có thể địch nổi hắn.

Nếu như không có lời Mạt Lỵ nói, ý tưởng của Vân Triệt, sẽ không có gì khác biệt với của những người khác.

Nhưng đánh giá của Mạt Lỵ đối với Hạ Khuynh Nguyệt, khiến Vân Triệt nảy sinh chờ mong khác thường tràn đầy đối với trận tranh tài này, tiêu điểm chú ý, cũng từ trên người Lăng Vân, chuyển dời đến trên người Hạ Khuynh Nguyệt. Mà cuộc tranh tài này cho dù là ai thắng, ngày mai, đều nhất định là một trận khổ chiến gian nan vạn phần… Lăng Vân thắng, Lăng Kiệt Linh Huyền cảnh cấp sáu đã lợi hại như vậy, Lăng Vân Địa Huyền cảnh cấp ba mạnh cỡ nào có thể nghĩ được. Mà lỡ như… Là Hạ Khuynh Nguyệt thắng, ngay cả Lăng Vân mà Hạ Khuynh Nguyệt cũng có thể thắng, không thể nghi ngờ là đối thủ càng tăng thêm độ kinh khủng.

Hạ Khuynh Nguyệt… Thật sự có khả năng chiến thắng được Lăng Vân khi ở mười bảy tuổi đã đoạt được vị trí đệ nhất ở bài vị chiến sao?

Lăng Vân giơ kiếm mà đứng, kiếm khí khẽ lay động quanh thân, vẫn không nhúc nhích, đối phương là nữ hài, hơn nữa về tuổi, huyền lực đều thấp hơn hắn, hắn đương nhiên sẽ không chủ động ra tay. Tay ngọc của Hạ Khuynh Nguyệt giơ lên, lúc hàn quang chớp động, trên tay nàng đã nhiều thêm một trường kiếm băng tinh óng ánh trong suốt, theo Băng Vân quyết vận chuyển, băng linh phiêu động quanh thân nàng, chân đạp hoa sen, thức mở đầu của “Băng Vân thập tam kiếm” là “Tuyết nguyệt vô thanh” nhẹ nhàng mịt mù đâm ra, động tác xinh đẹp tao nhã, nhìn qua không hề có lực sát thương, mọi người chỉ thấy một trận cảnh đẹp ý vui, nhưng chỉ có Lăng Vân sâu sắc cảm thấy một trận hàn ý thấu xương ngay mặt mà đến.

Tay trái Lăng Vân để sau lưng, dưới chân chính là đơn giản bước sang, không thi triển thân pháp huyền kỹ, Thiên uyên kiếm giơ lên, cũng không chém ra kiếm kỹ gì, thản nhiên đón đánh…

Keng keng keng keng keng…

Theo kiếm vũ nhẹ nhàng bâng quơ của Lăng Vân, Thiên uyên kiếm và băng tinh kiếm trong chớp mắt va chạm vài chục lần, chung quanh của bọn họ cũng phiêu động lên mảng lớn băng hoa màu lam nhạt và băng bay ra khi băng liên vỡ vụn. Lúc trước trận chiến giữa Vân Triệt và Lăng Kiệt từng chiêu thủ địch, từng chiêu hung ác mạo hiểm, nhưng giao thủ giữa Lăng Vân và Hạ Khuynh Nguyệt, lại giống như một đôi tuấn nam mỹ nữ tao nhã nhảy múa, đẹp không sao tả xiết.

- Ha ha, thoạt nhìn, Vân nhi muốn lưu lại một chút thể diện cho đối phương.

Lăng Nguyệt Phong cười hề hề nói.

- Đó là tự nhiên, tâm tính Vân nhi thiện lương, đây là tứ vị chiến, đối thủ lại chính là một nữ hài, Vân nhi quả quyết sẽ không giống như trước cứng tay đánh bại đối phương.

Hiên Viên Ngọc Phượng cười nhạt nói.

Thế kiếm của Hạ Khuynh Nguyệt như con bướm xanh nhảy múa, Lăng Vân ngược lại rảnh rỗi lững thững, theo mấy chục đóa băng liên lần lượt nở rộ, tàn lụi, kiếm của hai người cũng va chạm mấy trăm lần, cảnh tượng hài hòa thế lực ngang nhau. Còn Vân Triệt nhìn hai người mà mắt bốc lửa... Đại gia ngươi Lăng Vân! Lão tử còn chưa từng múa kiếm cùng Khuynh Nguyệt lão bà, ngươi má nó lại còn hưởng thụ! Nếu đối thủ ngày mai là ngươi, xem ta có một kiếm liền nện ngươi vào dưới lòng bàn chân không!

Keng!!

Hai kiếm chạm vào nhau, một đóa băng liên hoa lệ nổ tung ở chỗ song kiếm va chạm, thân thể Lăng Vân lật lên, rơi vào ngoài năm trượng, Thiên uyên kiếm đặt ngang, ánh mắt liền ngưng lại, thế kiếm cũng xảy ra biến hóa cực lớn, vờn quanh trên người hắn, kiếm ý trên thân kiếm, cũng giống như nước lũ vỡ đê chợt bùng nổ...

- Hạ tiên tử... Đắc tội!!

Giọng nói vừa dứt, bàn tay Lăng Vân lật một cái, huyền lực và kiếm ý bắt đầu khởi động, trong lúc đó Thiên uyên kiếm bỗng nhiên hóa thành một luồng sáng lung linh, bay về phía Hạ Khuynh Nguyệt, trong quá trình bay tới, kiếm quang của Thiên uyên kiếm cấp tốc phân tán, từ một thanh hóa thành mười mấy thanh, rồi đến mấy chục thanh... Mấy trăm thanh... Cuối cùng hóa thành một mảnh kiếm trận ùn ùn kéo tới, giống như một cụm sao băng bao phủ xuống Hạ Khuynh Nguyệt!

- Wow!!

Trên luận kiếm đài, vang lên từng trận tiếng kinh hô.

Một chiêu này, lúc trước bọn họ đã từng thấy trong đối chiến giữa Vân Triệt và Lăng Kiệt, chính là một chiêu trong Thiên uy kiếm trận -- Thiên tinh liễu loạn. Nhưng một chiêu Thiên tinh liễu loạn này của Lăng Vân, trận thế đâu chỉ mạnh hơn Lăng Kiệt thi triển ra gấp bội, Lăng Kiệt chẳng qua tán ra trăm đường kiếm quang, còn Lăng Vân, lại tràn ngàn đường kiếm quang, hơn nữa mỗi một đường kiếm quang đều chói mắt đến khiến không ai có thể nhìn thẳng, về uy lực, Lăng Kiệt vốn không thể so sánh nổi.

Thực lực khủng bố của Lăng Vân, từ trên một chiêu này liền hiển nhiên có thể thấy được.

- Xem ra, trận đấu đã kết thúc.

Gần như tất cả mọi người đều nghĩ vậy ở trong lòng. Trận thế như vậy, khiến một vài trưởng giả tông môn đều run sợ trong lòng, người trẻ tuổi, vốn không có khả năng có ai tiếp được. Lăng Kiệt không có khả năng, Vân Triệt cũng không thể, Hạ Khuynh Nguyệt càng không có khả năng.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment