.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_235" class="block_" lang="en">Trang 118# 1
Chương 235: Tiên nhan khuynh thế
Hạ Khuynh Nguyệt bị bao phủ hoàn toàn trong kiếm trận, phía trước, phía sau, bên trái, bên phải, phía trên, tất cả đều là kiếm quang vô cùng sắc bén, đổi lại là một người khác, đối mặt với trận thế khủng bố vốn không nên đi ra từ tay một người tuổi còn trẻ, chỉ sợ hai chân đều sẽ trực tiếp bị dọa thành mềm nhũn. Nhưng trong tròng mắt như thủy tinh của nàng lại không hề có một tia gợn sóng, thân thể mềm mại như mây nhẹ bay lên, trong lúc băng tinh kiếm huy động, hơn mười đóa băng liên đồng thời nở rộ xung quanh nàng, hơn nữa mỗi một đóa, còn lớn hơn trước đó gấp mấy lần, hàn khí phóng thích ra, càng khiến cho không gian cũng có phần khựng lại, nhiệt độ không khí chung quanh lấy một tốc độ khủng khiếp nhanh chóng giảm xuống.
- Hả?
Sắc mặt vốn bình thản của Lăng Nguyệt Phong nhất thời biến đổi. Hơn mười đóa băng liên vĩ đại đồng thời nổ tung, đây cũng không phải do một Linh Huyền cảnh cấp tám có thể làm ra... Lúc trước Lăng Vân chưa phát huy ra toàn bộ thực lực, Hạ Khuynh Nguyệt, rõ ràng cũng là như thế!
Keng keng keng keng keng keng keng keng...
Kiếm quang chi chít dày đặc đánh vào phía trên băng liên, hoặc vỡ vụn ngay tại chỗ, hoặc trực tiếp bị đóng băng trong cánh hoa băng liên, không cách nào tiến thêm nữa. Băng liên lúc trước, Lăng Vân tùy tiện một kiếm có thể đánh nát, nhưng băng liên vĩ đại này, dưới trên ngàn kiếm quang đánh sâu vào, nhưng lại không có một đóa héo tàn, trong nháy mắt, trên mỗi một đóa băng liên đều bị cắm đầy kiếm quang bị đóng băng. Mà một vài kiếm quang không đụng chạm đến băng liên, đã sắp tới gần thân thể Hạ Khuynh Nguyệt khựng lại ở đó.
Đóng băng toàn bộ kiếm quang lấy huyền lực và kiếm ý của Lăng Vân biến thành, độ khủng bố của hàn khí chất chứa trong băng liên, có thể nghĩ.
Đây là một màn khiến tất cả mọi người sững sờ, Lăng Vân càng chấn động mạnh trong lòng. Lúc trước hắn và Hạ Khuynh Nguyệt đối kiếm mấy trăm lần, chính là không muốn để cho đối phương bại quá nhanh mà khó xử, mà cho dù một kiếm chưa hết toàn lực, nhưng hắn vốn có vạn phần tự tin trực tiếp kết thúc trận đấu, như thế nào cũng không nghĩ đến, hoàn toàn bị đối phương đón đỡ hết, không có một đường nào đụng chạm đến thân thể nàng.
Lăng Vân phản ứng lại cực nhanh, nhìn kiếm quang bị đóng băng, kiếm quang trong mắt hắn chợt lóe, thân thể lao nhanh giống như sấm sét, hư không một trảo, Thiên uyên kiếm liền đã trở lại trong tay hắn, trong nháy mắt kia, theo tia sáng xanh trên Thiên uyên kiếm chợt lóe, cả người hắn nháy mắt biến mất trong tầm mắt của mọi người...
Một đường ánh sáng màu xanh lấp lánh, giống như sao băng lóng lánh từ trên trời rớt xuống, chợt lóe lên trên luận kiếm đài... Sao băng này thẳng tắp xẹt qua tất cả băng liên, cũng xẹt qua thân thể Hạ Khuynh Nguyệt...
Tinh tinh tinh tinh tinh tinh......
Hơn mười đường kiếm quang bị đóa băng liên đóng băng trong cùng một lúc vỡ vụn toàn bộ, hóa thành bông tuyết đầy trời, trung tâm luận kiếm đài nhất thời giống như sau khi nổi lên một trận mưa to bông tuyết, mà chân thân của Lăng Vân, xuất hiện ở phía sau Hạ Khuynh Nguyệt vài chục trượng... Khiến cho khi ánh mắt của tất cả mọi người một lần nữa tập trung vào vị trí của hắn, trong lòng mỗi người đều bị hoảng sợ lấp tràn đầy. Trừ bỏ một số cường giả lớn tuổi, không ai thấy rõ hắn rốt cuộc đã di chuyển đến đó như thế nào, ánh mắt của bọn họ nắm bắt được, chỉ có một tia sáng màu xanh rực rỡ đột nhiên lóe lên.
Kinh diễm của một kiếm này, không cách nào dùng lời lẽ hoa mỹ gì để hình dung.
- Thật... Nhanh.
Vân Triệt thất thanh nói. Hắn cảm giác được, tốc độ của tia sáng lấp lánh này, cũng không phải là huyền kỹ thân pháp gì, mà đến từ Thiên uyên kiếm! Cảnh giới phổ thông, đây là người ngự kiếm. Mà một kiếm vừa rồi của Lăng Vân, chính là dưới thúc giục của kiếm ý cường đại của Lăng Vân dẫn người đi! Mà không phải là người mang kiếm đi.
Cánh tay để ở trước người chậm rãi buông xuống, Lăng Vân thấp giọng nói:
- Nhận thua đi, tuy rằng ngươi mạnh hơn ta dự tính rất nhiều, nhưng vẫn như cũ ko thể nào là đối thủ của ta, ta không định ngộ thương tiên tử...
Khi nói chuyện, hắn cũng chậm rãi xoay người lại, mà khi thân thể của hắn hoàn toàn xoay qua, ánh mắt trở lại trên người Hạ Khuynh Nguyệt, giọng nói của hắn bỗng nhiên mắc kẹt lại toàn bộ ở trong cổ họng, lại không cách nào nói ra được một chữ, ánh mắt bình thường luôn không hề gợn sóng, lại dại ra trong phút chốc, ngay cả đầu óc, cũng trở nên trống rỗng, tầm mắt, trong đầu, chỉ còn lại một thiên nhan giống như đến từ thế giới mộng ảo...
Ông tay áo trên cánh tay phải của Hạ Khuynh Nguyệt theo một vết rách thật dài ở giữa rớt xuống, lộ ra một nửa cánh tay ngọc trắng như tuyết. Mà một kiếm của Lăng Vân, cắt đi không chỉ là nửa ống tay áo của nàng.
Theo một trận gió nhẹ lẫn vào hàn khí thổi qua, khăn che mặt trăng như tuyết trên mặt Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi nhẹ nhàng rớt xuống, lộ ra khuôn mặt chân thật luôn luôn che giấu kín đáo không hề che lấp hiện ra ở trước mặt mọi người.
Toàn bộ luận kiếm đài thoáng chốc trở nên ngay cả tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, tất cả mọi người hoàn toàn nín thở.
Da thịt Hạ Khuynh Nguyệt rất trắng cực kỳ trắng, nhưng cũng không phải là vẻ tái nhợt khiến cho người ta nhìn không thoải mái, mà giống như băng tuyết tinh thuần nhất, trắng muốt không tỳ vết nhất giống như dương chi bạch ngọc. Ánh sáng bầu trời chiếu xạ xuống cũng không mạnh, nhưng tuyết nhan của nàng, lại trắng muốt đến làm cho người ta hoa cả mắt, cũng giống như vào ngày đông sương tuyết sáng láng rực rỡ lên khi được ánh mặt trời chiếu vào. Nửa cánh tay ngọc lộ ra khi buông bỏ nửa ống tay áo, càng lưu động ánh sáng rực rỡ giống như gốm sứ ngọc thạch, xinh đẹp làm cho người ta nín thở.
Bỏ qua tất cả cái khác, chỉ với da thịt trắng như tuyết ngậm sương này thôi, cũng đã đủ để khiến cho nam nhân thiên hạ vì nó mà mất hồn mất vía!
Phía trên da thịt trắng như tuyết, là chân mày lá liễu dài nhỏ điểm xuyết trăng non cùng với đôi mắt trong suốt thâm thúy như nước. Má thơm thắng tuyết, lúm đồng tiền xinh đẹp như thơ như vẽ, hai cánh môi cũng giống như được lão thiên gia dùng hết lòng hết dạ vẽ lên lớp son màu hồng phấn, xinh đẹp kinh tâm động phách.
Mà khi tất cả tập trung lên trên người một nữ tử, lộ ra, đó là phong cảnh tuyệt mỹ khiến trời cao và đất bằng, nhật nguyệt và ngôi sao đều có phần phai màu.
Khoảnh khắc khi Hạ Khuynh Nguyệt lộ ra dung nhan, quang hoa tuyệt mỹ trong nháy mắt che đậy tất cả sắc thái khác. Hô hấp của bọn họ vì vậy mà ngừng lại, tim đập đều gần như ngừng lại, trong lòng, lay động lên một câu nói cực kỳ giống nhau...
Đây là tiên nữ từ trên trời giáng xuống trần sao... Nhân gian, làm sao có thể tồn tại tiên cơ tuyệt sắc như vậy...
Nhận đến lực đánh vào mạnh nhất, không thể nghi ngờ là nhóm huyền giả trẻ tuổi này, tầm mắt của bọn họ đã hoàn toàn thẳng tưng, trong lúc bất tri bất giác hồn bay lên trời. Ngay cả kẻ kế thừa tông môn trong ngày thường không hề thiếu hụt mỹ nữ, cũng mắt trừng ngây ngốc, trong tầm mắt, trong lòng hoàn toàn bị thiên tư của Hạ Khuynh Nguyệt tràn ngập, đều không cảm thấy sự hiện hữu của mình. Ngay cả trưởng giả trung niên, thậm chí râu tóc hoa râm, đều là vẻ mặt dại ra, hoa mắt thần mê.
Tiêu Cuồng Vũ, Tiêu Cuồng Lôi, Tiêu Chấn, Tiêu Nam của Tiêu tông, đều hiện ra vẻ mặt giống nhau, ngây ngốc giống như rớt mất hồn vía mà nhìn, Phần Tuyệt Thành của Phần Thiên môn ở trong vô ý thức từ trên chỗ ngồi đứng lên, hai mắt phóng ra si mê chưa bao giờ có... Ngay cả phản ứng của bọn hắn đều là như thế, những người khác có thể nghĩ.
Mà toàn trường lạnh nhạt nhất, ngược lại là Hạ Nguyên Bá có huyền lực thấp kém nhất.
- A, tỷ tỷ quả nhiên trở nên càng xinh đẹp.
Hạ Nguyên Bá rất nhỏ giọng nói, không khí hiện trường bỗng nhiên trở nên kỳ quái khiến cho hắn nhìn trái nhìn phải một phen, cuối cùng nhìn thoáng qua Vân Triệt, không hiểu ra sao nói thầm:
- Dáng vẻ tất cả mọi người đều rất kỳ quái... Ngay cả tỷ phu cũng giống như vậy.
Từng nhìn thấy Hạ Khuynh Nguyệt vào ngày đại hôn, đã khiến Vân Triệt rất kinh diễm, nhưng hiện giờ, hắn lại một lần nữa bị nàng kinh diễm thật sâu đến. Mời tám tháng, có thể khiến cho một nàng thiếu nữ biến hóa tương đối lớn, Hạ Khuynh Nguyệt mười sáu tuổi đã xinh đẹp đến không giống với thiếu nữ nhân gian, hiện giờ Hạ Khuynh Nguyệt đã mười bảy tuổi rưỡi, lại thêm băng tuyết của Băng Vân tiên cung bồi bổ, đã chỉ có thể dùng đẹp tuyệt nhân gian để hình dung. Khiến cho hắn, cũng nhìn đến dại ra.
Điều này cũng là lý do duy nhất khiến cho nàng vì sao luôn mang mạng che mặt.
Đừng nói nam nhân, ngay cả Thương Nguyệt là nữ tử cũng bị rung động thật sâu. Nàng cũng có dung mạo tuyệt mỹ, lại còn có thân phận cực kỳ cao quý, nhưng dưới tình huống ở trước mặt tiên tử không nên xuất hiện trên thế gian này, lần đầu tiên trong đời nàng có một cảm giác tự biết xấu hổ, mặc cảm, nàng biết mình không nên có cảm giác này, nhưng nhìn phong tư của Hạ Khuynh Nguyệt, cảm giác này lại không thể khống chế tùy ý nảy sinh, đưa mắt nhìn ánh mắt Vân Triệt dại ra, nàng đưa tay, nắm thật chặt tay áo của hắn...
Một vài trưởng giả đã từng tham gia bài vị chiến ba mươi năm trước sẽ phát hiện, một màn này, cực kỳ giống với khi mạng che mặt của Sở Nguyệt Thiền rơi xuống... Hình ảnh lúc trước, ba mươi năm sau lại một lần nữa trình diễn trên một vũ đài, giống vậy, vốn đến từ một nữ đệ tử của Băng Vân tiên cung.
Yên lặng nhìn phản ứng toàn trường, hồi tưởng lại ký ức khắc cốt ghi tâm năm đó, hốc mắt Lăng Nguyệt Phong xuất hiện một chút ướt át, hắn trong thất thần, không phát hiện ra Hiên Viên Ngọc Phượng ở bên người mình đang nhìn chăm chú vào hắn, phản ứng của hắn, khiến Hiên Viên Ngọc Phượng chậm rãi nhíu chặt chân mày. Sau đó, nàng nhìn về phía Lăng Vân nhi tử của mình... Hắn cách Hạ Khuynh Nguyệt gần nhất, trong ánh mắt, lộ ra thần thái mông lung chưa bao giờ có, thần thái này, ngay cả vào năm ấy khi hắn mười bảy tuổi chinh phục dc Thiên uyên kiếm, cũng chưa từng lộ ra...
Ngực Hiên Viên Ngọc Phượng phập phồng kịch liệt, trong miệng, phát ra một tiếng than nhẹ:
- Băng Vân tiên cung... Năm đó hại trượng phu của ta.. Hiện giờ... Lại định làm hại nhi tử ta... Tình cảnh rập khuôn theo phụ thân hắn sao...
Giọng than nhẹ này rất nhẹ, chỉ có bản thân mới có thể nghe thấy được. Trong đó xen lẫn một thứ gần giống với oán hận, mà càng nhiều, chính là ghen tỵ! Nữ nhân trong ghen tỵ, cũng không chỉ phát sinh trong bằng tuổi, dung nhân thứ này, vĩnh viễn là thiên phú nữ nhân chú ý nhất. Năm nay Hiên Viên Ngọc Phượng ba mươi mốt tuổi, nhưng làm một huyền giả Thiên Huyền hậu kỳ, nàng nhìn qua là thiếu phụ ngay cả ba mươi tuổi còn chưa tới, nếu trang điểm thiên về thiếu nữ một chút, đứng chung một chỗ với Lăng Vân nói là muội muội của hắn cũng có người tin. Tướng mạo cũng thuộc loại thượng thừa, nhưng nếu phải so sánh... Nếu so sánh với đại đa số nữ tử, nàng là mỹ nhân hàng thật giá thật, nhưng nếu như so sánh với Hạ Khuynh Nguyệt... Khó nghe một chút, quả thật là khác biệt giữa bùn nhão và áng mây.
Một kiếm kia của Lăng Vân có thể nói là kinh thế, mạng che mặt bị đánh rơi, Hạ Khuynh Nguyệt cũng bất ngờ. Nhìn phản ứng của toàn trường, nàng thầm thở dài, tay tuyết nâng lên, lấy một tấm lụa mỏng mới che lên trên mặt, một lần nữa che đậy dung nhan khynh thế khiến thiên địa phai màu, nhật nguyệt không ánh sáng.
Sáng rọi xinh đẹp nhất thế gian bị vô tình giấu đi, cũng khiến cho vô số hồn phách trong si mê cuối cùng tỉnh lại.
- Nàng... Nàng... Nàng là tiên nữ sao...
Một đệ tử tông môn si ngốc ngơ ngác nói nhỏ.
- Nữ nhân... Lại có thể xinh đẹp đến mức độ này, ta vừa mới cảm giác được ko biết hồn phách của mình đã chạy đi đâu... Tuyết công chúa trong truyền thuyết... Nhiều nhất cũng là như thế đi...
- Tuyết công chúa? Tuyết công chúa là ai?
- Cái gì? Ngươi ngay cả Tuyết công chúa đệ nhất mỹ nữ Thiên Huyền cũng không biết? Nàng là hoàng nữ duy nhất của Thần Hoàng đế quốc, vào năm mười ba tuổi, đã được công nhận là đệ nhất mỹ nữ của Thiên Huyền đại lục. Được người của Thần Hoàng đế quốc xưng là"Sủng nữ trên trời","Minh châu của Thần Hoàng đế quốc","Vật báu trên trời ban cho Thần Hoàng đế quốc", ở Thần Hoàng đế quốc, là tồn tại giống như tín ngưỡng.
- Người của Thần Hoàng đế quốc có thể không biết hoàng đế là ai, có thể không biết Phượng Hoàng thần tông, nhưng tuyệt đối không ai không biết Tuyết công chúa! Nghe nói có vô số họa sĩ muốn vẽ ra dáng vẻ của Tuyết công chúa, nhưng lại không thể làm được, họa sĩ hàng đầu của Thiên Hoàng đế quốc khi nhìn thấy Tuyết công chúa, đã trực tiếp quăng bút, nói cho dù là họa sĩ khắp thiên hạ tề tựu, cũng vốn không có khả năng vẽ ra một tia thần vận của Tuyết công chúa...
- Wow! Mới mười ba tuổi, đã được gọi là mỹ nữ đệ nhất của Thiên Huyền, có phải quá khoa trương một chút rồi không? Chẳng lẽ, nàng còn xinh đẹp hơn Hạ tiên tử sao?
-... Không biết... Chỉ có điều chắc không thể nào đâu? Hạ tiên tử hoàn mỹ đến mức độ ta nằm mộng cũng không nghĩ đến được, ta thật sự không thể tin, trên thế giới này còn tồn tại người có thể đẹp hơn nàng...