Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 235 - Chương 236: Băng Hoàng Quỳnh Hoa Lăng

. ._118__2" class="block_" lang="en">Trang 118# 2

 

 

 

Chương 236: Băng hoàng quỳnh hoa lăng



- Ta muốn nàng...... Ta nhất định phải có được nàng!!

Tiêu Cuồng Vũ và Tiêu Cuồng Lôi ngực chập trùng, trong lòng phát ra âm thanh giống nhau như đúc. Bọn họ nhi tử tổng chủ Tiêu Tông cao quý, tương lai là nhân vật ngạo thế thiên hạ, nữ nhân ở trong mắt bọn họ vẫn luôn phải lệ thuộc nam nhân, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không tin tưởng cõi đời này có thể có nữ nhân khiến cho bọn họ mất tâm. Nhưng bây giờ, nữ nhân này xuất hiện, bọn họ thậm chí cảm giác được sâu sắc, nếu có thể có được nữ nhân này, mới thật sự là không uổng công đời này, thật sự là đỉnh cao nhân sinh! Ngược lại, tương lai địa vị Tiêu Tông chủ không còn sức hấp dẫn.

Đây coi như ý nghĩ nam tử mạnh mẽ. Mà dù không đủ mạnh mẽ, chỉ có thể vô tận kinh diễm, tự ti mặc cảm, còn lại chỉ dám chôn vùi xuống long hải, ảo tưởng như như vân ảnh trên trời......

-...... Sau này càng xinh đẹp hơn, lúc này mới mười bảy tuổi mà thôi, lại qua vài năm, vậy khỏi phải nói.

Vân Triệt nhỏ giọng thì thầm. Nhìn phản ứng người chung quanh, nói hắn không hề có một chút cảm giác hư vinh là sai, thiếu nữ kinh diễm toàn trường chính là nương tử hắn rước vào cửa đàng hoàng...... Bất quá hắn tin tưởng nếu như sự thực này công khai, hắn nhất định sẽ bị vô số ánh mắt đố kị oán hận đâm thành tổ ong vò vẽ.

Hạ Khuynh Nguyệt vẫn luôn biết mình mỹ lệ, nhưng nàng cũng không cho rằng đó là trọng yếu, rất nhiều lúc, nàng thậm chí hi vọng tướng mạo của mình có thể bình thường một ít. Lần này tới tham gia xuất chiến, che đậy dung nhan là ý kiến cung chủ, bản thân nàng cũng không hề chống cự. Sở Nguyệt Ly cũng đã thông báo nàng, nhất định không nên để cho băng sa rơi xuống. Nhưng một chiêu kiếm Lăng Vân này như ánh sáng thần kỳ khiến chuyện bất ngờ vẫn phát sinh.

Lăng Vân, chung quy là Lăng Vân.

Có điều, chuyện này đối với Hạ Khuynh Nguyệt cũng không có tạo thành ảnh hưởng quá lớn, từ khi băng sa rơi xuống đến dung nhan lần thứ hai được che giấu, quá trình vẻn vẹn chỉ là bằng một tiếng thở dài mà thôi, nhưng Lăng Vân trước mặt không giống vậy, từ trước đến giờ kiếm ý thủ tâm, tâm không điểm bụi, giờ đây hô hấp rõ ràng đã đại loạn, ánh mắt cũng không tiếp tuc bình tĩnh, mà hỗ loạn thật lâu cũng không lắng xuống.

Đối với Lăng Vân mà nói, đây là lần đầu tiên trong đời. Lần đầu tiên tâm thần đại loạn trước mặt đối thủ.

Giống như năm đó Lăng Nguyệt Phong nhìn thấy dung nhan thực Sở Nguyệt Thiền.

Lăng Vân thực lực mạnh không thể nghi ngờ, hắn chiêu kiếm vừa nãy nếu như không phải hạ thủ lưu tình chỉ cắt đứt xiêm y cùng khăn che mặt của nàng, mà là đâm về phía cổ họng nàng, nói không chắc mạng cũng không còn. Tuy rằng nàng có thiên phú không gì sánh kịp, nhưng lại có một nhược điểm trí mạng, đó chính là kinh nghiệm thực chiến quá ít! Thứ này, thiên phú cao đến đâu cũng khó có thể bù đắp. Về điểm này, nàng so với Vân Triệt chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm.

Có điều, điều này cũng vì là hồi chuông cảnh báo Hạ Khuynh Nguyệt, đối mặt đối thủ đáng sợ như Lăng Vân, nàng đã không thể bảo lưu sức mạnh ban đầu. Băng tinh trường kiếm trong tay bị thu hồi, cánh tay phải nhẹ phẩy, một ánh sáng trắng bỗng nhiên ở bên người tung bay, hóa thành trường lăng (dải lụa mỏng) màu trắng nhảy múa. Màu trắng trường lăng rộng nửa thước, dài đến hai trượng, trắng sáng như ngọc, trơn, sáng đến mức có thể soi gương, cùng bầu trời tỏa ra hào quang, ánh sáng mông lung lộng lẫy di động, quanh thân băng linh thần bí lúc ẩn lúc hiện.

Trường lăng giống như có linh tính, như một linh xà bạch sắc vờn quanh thân thể Hạ Khuynh Nguyệt, băng linh rụng xuống quấn quýt cùng nhau, đẹp không sao tả xiết.

- Đó là......

- Là Thiên Huyền Khí Băng Vân Tiên Cung...... Băng hoàng quỳnh hoa lăng! Thủy Vô Song cùng Vũ Tuyết Tâm thất bại, quả nhiên được giao cho Hạ Khuynh Nguyệt.

- Có điều nghe nói băng hoàng quỳnh hoa lăng cực kỳ khó có thể điều động, muốn phát huy thực lực, chí ít huyền lực Địa Huyền Cảnh, Băng Vân Quyết cũng phải năm tầng trở lên...... Đối thủ của nàng lại là Lăng Vân,

Nhìn Lăng Vân điều động thiên uyên kiếm đã đạt tới đỉnh cao, nàng coi như là lấy ra băng hoàng quỳnh hoa lăng, cũng không có khả năng chuyển biến tốt, nhiều lắm là đấu tranh một hồi.

Thiên huyền khí duy nhất Băng Vân Tiên Cung vừa xuất hiện, tự nhiên tạo ra chú ý khắp nơi. Mà Hạ Khuynh Nguyệt vào lúc này, làm một động tác rất kỳ quái, nàng duỗi ra tay ngọc trắng như tuyết, bắt được khôi bạch ngọc đeo trên cổ, nhẹ nhàng kéo xuống.

Giây phút bạch ngọc rời khỏi cơ thể, huyền khí Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên tăng vọt, một tức nho nhỏ, vốn là Linh Huyền Cảnh cấp tám vượt qua đến Linh Huyền Cảnh cấp chín, tiếp tục đến Linh Huyền Cảnh cấp mười...... Sau đó trực tiếp đột phá qua Linh Huyền Cảnh, đến Địa Huyền Cảnh cấp một...... Địa Huyền Cảnh cấp hai......

Cuối cùng, ngừng lại Địa Huyền Cảnh cấp ba...... Huyền khí cường thịnh, trực tiếp ngang hàng với Lăng Vân!!

Biến hóa như thế, huyền giả trẻ tuổi không đủ huyền lực đương nhiên không thể nhận ra, nhưng nếu có chút thực lực ở Địa Huyền Cảnh toàn bộ đều kinh hãi biến sắc, khiếp sợ đứng dậy khỏi ghế.

- Cái...... Cái gì!! Cái này không thể nào...... Sao có thể có chuyện đó!!

Đợt xuất chiến này, Lăng Nguyệt Phong có bao nhiêu lần kinh ngạc ngoài ý muốn, nhưng tất cả gộp lại, cũng không kinh hãi bằng thời khắc này. Không chỉ có hắn, ngoại trừ người Băng Vân Tiên Cung, hết thảy cảm giác được Hạ Khuynh Nguyệt huyền lực biến hóa cỡ nào, bao gồm Tiêu Tuyệt Thiên, Phần Mạc Ly, Tiêu Bạc Vân, Tần Vô Ưu...... Tất cả đều mang vẻ mặt kinh ngạc, giống như tận mắt thấy Thiên Cung Lâu Vũ.

- Tần Phủ chủ, làm sao vậy?

Tần Vô Thương ỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt kịch liệt biến hóa, dẫn Vân Triệt với Thương Nguyệt vội vã dò hỏi.

Tần Vô Thương hung hăng thở mạnh một hơi, dùng thanh âm hết sức gian nan nói:

- Không ngờ là...... Phải..... Địa Huyền Cảnh...... Cấp ba!"

- A!?!?

Thương Nguyệt và Hạ Nguyên Bá khiếp sợ há to miệng. Vân Triệt biểu hiện cũng cứng ngắc ở nơi đó, sâu trong con ngươi lóe qua tia kinh ngạc.

Ở trận chiến trước, huyền lực trong lúc thi đấu có kiểm tra, Lăng Vân biểu diễn ra huyền lực Địa Huyền Cảnh cấp ba, chấn kinh toàn trường. Nhưng mọi người tuy rằng cảm giác khiếp sợ, cũng không có quá nhiều cảm giác không thể tiếp thu. Bởi vì lúc Lăng Vân mười bảy tuổi đã Linh Huyền Cảnh cấp chín, lấy thiên tư kinh người, khi hai mươi tuổi đột phá tới Địa Huyền Cảnh cấp ba cũng không phải quá mức khuếch đại.

Nhưng, hạ Khuynh Nguyệt năm nay mới mười bảy tuổi...... Mười bảy tuổi Địa Huyền Cảnh cấp ba, khái niệm này là gì?

Đây là cướp đi danh hiệu"Người trẻ tuổi số một Thương Phong đế quốc", vẫn triệt để áp đảo thiên tư! Ở trong lịch sử Thương Phong đế quốc, cũng chưa từng có!

Là hoàn toàn xứng đáng, người đầu tiên trong lịch sử!!

- Hừ, quả nhiên là ẩn tàng huyền lực, ta lại không chú ý tới quan hệ dây truyền kia!

Mạt Lỵ hừ lạnh một tiếng nói.

Vân Triệt:"......"

Hạ Khuynh Nguyệt từ trên cổ gỡ xuống dây chuyền, tên là"Băng mông chi châu", triệt để giúp người đeo tùy ý áp chế trình độ huyền lực! Không sai, là áp chế, mà không phải loại ẩn giấu dễ dàng bị phát giác. Trừ phi lấy huyền lực cố ý quan tâm đến dây chuyền, bằng không ngay cả vương tọa cũng tuyệt khó phát hiện. Ban đầu lúc ở Lưu Vân Thành, Hạ Khuynh Nguyệt đích thực áp chế huyền lực dưới băng mông chi châu.

Ẩn giấu huyền lực trong trận xuất chiến, đương nhiên là lựa chọn Hạ Khuynh Nguyệt không thể tránh lại. Bằng không, nếu nàng trực tiếp triển lộ huyền lực chân chính, như vậy có thể tượng tượng được náo động đến mức nào.

Mười bảy tuổi Địa Huyền Cảnh đã xưa nay chưa từng có, mà mười bảy tuổi Địa Huyền Cảnh cấp ba, thiên tư trời phú như vậy đã làm cho người ở chỗ này căn bản tìm không ra lời nào để hình dung. Mạnh như Tiêu tông, Phần Thiên Môn, thậm chí Thiên Kiếm Sơn Trang, cũng hoàn toàn không dám nhận có có thể nuôi dưỡng được một đệ tử năng lực như vậy.

Dung nhan tuyệt thế kinh diễm toàn trường, đã vậy, lại kinh thế thiên tư triển lộ trước mặt...... Những cường giả trong khiếp sợ không khỏi hoài nghi, thiếu nữ mới mười bảy tuổi có phải phàm nhân hay không, mà do ngọc đế đưa vào nhân gian, cho nên mới được chiếu cố năng lực như thế.

Cuộc tỷ thí này, ở trong mắt mọi người vốn nên là Lăng Vân áp đảo, nhưng lúc này, tình hình xảy ra biến hóa to lớn. Lăng Vân ba năm trước Linh Huyền Cảnh cấp chín ung dung chiến thắng Linh Huyền Cảnh cấp mười Mộc Lăng Tuyết, hắn năng lực khiêu chiến vượt cấp rất mạnh không nghi ngờ chút nào, vì lẽ đó từ điểm này, Lăng Vân nên vẫn như cũ chiếm ưu thế, nhưng đã không áp đảo.

Mà tư chất mà nói, ở trước mặt Hạ Khuynh Nguyệt đã thất bại thảm hại! Căn bản không cùng mức độ...... Toàn bộ Thương Phong đế quốc, căn bản không khả năng tìm ra người có thể đánh đồng với nàng.

Lăng Vân gần Hạ Khuynh Nguyệt nhất... Cũng nhận biết huyền lực biến hóa chân thật nhất, cảm xúc hỗ loạn như sóng biển, khó có thể lắng lại. Trong tầm mắt, Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi đưa cánh tay ra, theo nàng động tác nhỏ, quỹ đạo của băng hoàng quỳnh hoa lăng cũng phát sinh ra biến hóa, trở nên càng thêm nhẹ nhàng phiêu diêu, giống như tinh linh đẹp đẽ vây quanh tuyệt mỹ tiên tử thoả thích nô đùa. Nửa ống tay áo bị cắt rời nhẹ nhàng rơi xuống, lộ ra gần nửa cánh tay ngọc, màu da trắng nõn giống như trong suốt, bạch ngọc hoàn mỹ không một điểm tì vết, mỹ đến tuyệt luân.

- Lăng công tử, đa tạ vừa nãy hạ thủ lưu tình, bằng không, Khuynh Nguyệt đã thua. Bây giờ, Khuynh Nguyệt sẽ dốc toàn lực ứng phó.

Giọng nói phát ra du dương cảm động, quanh quẩn bên tai Lăng Vân, mắt của hắn ngơ ngác, thật lâu không có phản ứng.

Lúc này, trong lòng bỗng nhiên truyền đến Lăng Nguyệt Phong lạnh lùng quát lớn:"Vân nhi, tập trung tinh thần!"

Linh hồn truyền âm Lăng Nguyệt Phong như đổ xuống đầu Lăng Vân một chậu nước lạnh, khiến hắn trong nháy mắt tỉnh táo. Bằng tốc độ nhanh nhất trừ bỏ tạp niệm, tập trung ý chí, kiếm ý quy tâm, hắn không nói gì, lấy kiếm thế làm câu trả lời.

Thiên uyên kiếm hướng về phía trước, không gian đầu mũi kiếm xuất hiện biến dạng lớn. Một luồng kiếm thế không gì sánh kịp phóng ra, như một làn sóng vô hình bao phủ toàn bộ luận kiếm đài. Trong lúc nhất thời, hắn giống như thành trung tâm trời đất, người đứng rất xa cũng rõ ràng cảm nhận được một luồng khí thế bức người, loại cảm giác đó không khác gì bị người dùng mũi dao đâm vào mi tâm, cả người băng hàn! So với Lăng Kiệt cầm trong tay song kiếm, còn cường thịnh hơn gần mười lần!

Một chiêu kiếm đâm ra, bầu trời ngân vang!

Trong nháy mắt, Lăng Vân biến mất, con mắt mọi người chỉ có thể bắt lấy một đường kiếm khí màu xanh còn có một đạo gợn sóng trong không gian...... Không sai! Đó là thực, thực xuyên qua chia cắt không gian, mà không phải Lăng Kiệt lấy kiếm uy tạo nên phần nhỏ biến dạng không gian, giữa hai người, căn bản mà nói không chân thực!

Huyền lực toàn bộ khai hỏa, Hạ Khuynh Nguyệt giác quan cũng tự nhiên tăng lên nhiều, chiêu kiếm không còn vô hình ở trong mắt nàng, thân trên hơi di chuyển, băng hoàng quỳnh hoa lăng trong nháy mắt nhảy múa, ánh sáng trắng tung bay, chính xác đâm vào thân thiên uyên kiếm, trong nháy mắt tiếp theo, băng hoàng quỳnh hoa lăng giống như linh xà thức giấc, nhanh như tia chớp quấn quanh thân kiếm, cùng lúc đó, một luồng hàn khí đủ khiến không khí đông lại đột nhiên bạo phát......


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment