Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 236 - Chương 237: Kiếm Linh Phân Thân

. ._119__1" class="block_" lang="en">Trang 119# 1

 

 

 

Chương 237: Kiếm linh phân thân



Băng hoàng quỳnh hoa lăng là một loại vũ khí cực kỳ đặc biệt, tương tự như roi da, nhưng đặc tính không giống. Đặc tính của nó là độc nhất. Lăng Vân giao chiến đối thủ vô số, nhưng lần đầu tiên gặp phải loại vũ khí"Lăng" này. Có điều có thể nhìn ra,"Quấn quanh" là một trong thủ đoạn công kích trọng yếu nhất, nhưng Lăng Vân hoàn toàn không nghĩ tới khả năng uốn lượn nhanh chóng bá đạo như vậy, một luồng lực dường như không cách nào chống cự từ trên tay đột nhiên truyền đến, hắn bất ngờ không kịp chuẩn bị, thiên uyên kiếm trực tiếp bị tuột tay cuốn đi.

Lăng Vân cả kinh không loạn, nhanh như tia chớp lùi lại, tránh né công kích băng hoàng quỳnh Hoa lăng, bàn tay duỗi ra, kiếm ý phun trào, thiên uyên kiếm bị băng hoàng quỳnh hoa lăng cuốn lấy kịch liệt giãy dụa, sau đó nhanh chóng thoát ly, tự mình bay trở về tay hắn......

- Thiên kiếm lôi cực!!

Thiên uyên kiếm vung một cái, một trận sấm sét điếc tai vang lên, hơn một trăm đạo kiếm quang giống như sấm sét đánh về Hạ Khuynh Nguyệt, băng hoàng quỳnh hoa lăng đổi công thành thủ, vờn quanh thân thể nàng thần tốc, đỡ từng đạo từng đạo sấm sét, mà Lăng Vân thi triển một đòn tuyệt mệnh, cũng tại lúc này gấp rút đâm tới, kiếm ảnh như ẩn xuyên qua không gian đến thẳng kẽ hở nhỏ của băng hoàng quỳnh hoa lăng.

Đối mặt một chiêu kiếm nguy hiểm, nguyên bản băng hoàng quỳnh hoa lăng uốn lượn như xà bỗng nhiên thẳng băng bắn ra, chính diện đánh vào thiên uyên kiếm, tiếng"Keng" chói tai vang động, băng hoàng quỳnh hoa lăng cứ như vậy cùng thiên uyên liên tục giằng co...... Đoạn trường lăng vốn dĩ mềm mại, lúc này giống như hóa thành sắt thép cứng rắn không thể phá vỡ, phá vỡ hoàn toàn kiếm ý Lăng Vân.

- Ầm!!

Một đóa băng liên nổ tung, Hạ Khuynh Nguyệt cùng Lăng Vân đồng thời bị đánh văng ra phía sau, Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng rơi xuống đất, Lăng Vân lúc rơi xuống đất, hai tay cũng đã tầng từng băng tinh, hắn khẽ nhướn mày, đánh băng tinh rơi xuống, lấy ánh mắt kinh ngạc nhìn trường lăng trắng như tuyết.

Rõ ràng chỉ một dải trưởng lăng, tại sao có thể cứng rắn hơn kiếm!

- Vậy mà có thể điều động băng hoàng quỳnh hoa lăng dễ dàng thành thạo...... Sao có thể có chuyện đó!

Lăng Nguyệt Phong thất thanh kinh hô. Nếu để cho hắn biết Hạ Khuynh Nguyệt tiếp xúc băng hoàng quỳnh hoa lăng mới chỉ có một năm, không chừng sẽ không kinh sợ đến mức ngất tại chỗ.

- Bên trong băng hoàng quỳnh hoa lăng phong ấn một phần băng hoàng chi hồn, rất khó điều động. Cung chủ năm đó ròng rã hơn ba mươi năm mới coi như có thể phát huy mười phần uy lực, mà Khuynh Nguyệt chỉ dùng một năm, liền có thể phát huy ra gần bảy phần uy lực, ngộ tính như vậy, dù hơn ngàn năm, ít khả năng xuất hiện người thứ hai.

Sở Nguyệt Ly than thở nói.

Thiên uyên kiếm là thiên huyền khí, băng hoàng quỳnh hoa lăng cũng là thiên huyền khí, nhưng hai thiên huyền khí có khác biệt, Thiên Kiếm Sơn Trang vô cực kiếm là thượng phẩm thiên huyền khí, thiên uyên kiếm cùng thiên ương kiếm đại thể là trung phẩm, mà băng hoàng quỳnh hoa lăng lại là thượng phẩm thiên huyền khí đích thực, xem trình độ điều động mà nói, Hạ Khuynh Nguyệt cũng không thua Lăng Vân ba năm sử dụng thiên huyền kiếm...... Vì lẽ đó xét về vũ khí, Hạ Khuynh Nguyệt chiếm ưu thế tuyệt đối!

Vừa nãy mấy lần va chạm trực diện, Lăng Vân cũng mơ hồ nhận ra điểm này. Vũ khí chênh lệch, hắn hoàn toàn không sợ, nhưng khiến hắn thật sự hoảng sợ chính căn nguyên huyền lực Hạ Khuynh Nguyệt không thua kém gì hắn.

- Gào!!

Lăng Vân rống to, bạch nhãn co rút, con ngươi phóng đại hai kiếm ảnh sắc nhọn, kiếm ý toàn thân không hề bảo lưu điều động, mạnh đến nỗi gần như thực chất, thoạt nhìn, xung quanh thân thể giống như có một đám hỏa diễm trong suốt đang thiêu đốt.

Vèo vèo!!

Lăng Vân xuất kiếm, kiếm ảnh bão táp đầy trời. Lăng Vân biến hóa kiếm thế cũng khiến cho lông mày Hạ Khuynh Nguyệt khẽ nhúc nhích, băng hoàng quỳnh hoa lăng bay lượn đầy trời, một luồng khí lạnh tận xương bao trùm kiếm ảnh Lăng Vân đầy trời......

Ầm!!!!

Bình phong huyền lực Lăng Vô Cấu tự mình dựng lên trong nháy mắt đó trực tiếp vỡ nứt. Thời điểm hai siêu cấp cường giả Địa Huyền Cảnh cũng tại thời khắc này, chân chính toàn lực quyết đấu.

Kiếm tựa như"Lưu quang thiểm điện", mà lụa mỏng khi thì mềm mại tựa mây, khi thì cứng rắn như huyền băng, hoặc quấn, hoặc quét, hoặc đâm, hoặc chém...... Biến ảo vạn lần, biến hóa nhiều như vậy, trong tay Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng di động không hề sai sót. Lần đầu đối đầu vũ khí như vậy, đổi lại một người bình thường nhất định hoa mắt chóng mắt, phản ứng không xuể, nhưng Lăng Vân dù sao cũng là Lăng Vân, kiếm kỹ của hắn nhìn như công kích, kì thực tất cả chỉ là giả, tựa công thực thủ, tìm cách bắt được các loại biến hóa băng hoàng quỳnh hoa lăng, sau hơn ba trăm kiếm, hắn đã thích ứng, biến thủ thành công, kiếm đâm thẳng thẳng sơ hở băng hoàng quỳnh hoa lăng.

Xoạt!!

Ánh kiếm lấp lóe, mặt đất bằng phẳng hiện ra hơn mười vết thật sâu.

Ầm!!

Băng hoàng quỳnh hoa lăng nhẹ nhàng rơi xuống đất, mềm mại lướt nhẹ, nhưng mang theo một tiếng nổ vang điếc tai, một vết nứt nương theo hàn khí cực tốc lan ra, lan đến dưới chân Lăng Vô Cấu, kinh sợ đến mức hắn liên tục lui bước.

Lăng Vân phi thân lên, đạp gió mà đi, đi mỗi một bước sẽ mang theo một lưỡi kiếm toàn phong, khi hắn xông đến trước người Hạ Khuynh Nguyệt, hơn ba mươi lưỡi kiếm từ phương hướng khác nhau bao phủ Hạ Khuynh Nguyệt, mỗi một lưỡi kiếm toàn phong ẩn chứa đến mấy chục ánh kiếm.

Phía trước Lăng Vân, xung quanh cuộn tới mười mấy lưỡi kiếm, đây là cảnh giới tuyệt vọng khiến người ta sợ hãi. Hạ Khuynh Nguyệt vẻ mặt điềm tĩnh không xao động, lấy băng hoàng quỳnh hoa lăng hiến vũ, một đóa sen màu lam nhạt dưới chân nàng hoa lệ nở rộ vô cùng......

- Băng ngục liên hoa!!

Mười hai cánh hoa tử sắc cùng nở rộ, tỏa ra hào quang lấp lánh, mà lần này, đóa hoa băng liên lớn không được dùng làm công kích, cũng không phòng thủ, mà là tự phát nổ tung......

Rào!!

Băng tinh dày đặc bay lượn đầy trời, cùng ánh kiếm điên cuồng đâm vào nhau, tăng tinh phá tan kiếm, ánh kiếm cũng phá tan băng tinh, băng liên cùng ánh kiếm hỗn loạn trong bạo phong, thiên uyên kiếm với băng hoàng quỳnh hoa lăng cũng như cuồng phong mưa rào nhanh chóng giao kích. Dần dần, mọi người đã không thấy được hình ảnh thiên uyên kiếm với băng hoàng quỳnh hoa lăng, cuối cùng ngay cả Lăng Vân cùng Hạ Khuynh Nguyệt cũng chỉ có thể nhìn thấy hư ảnh...... Chỉ có tiếng va chạm kịch liệt cùng với băng tinh bay lượn đầy trời, ánh kiếm kéo dài không thôi.

Hơn một nửa luận kiếm đài, trong phạm vi trăm trượng toàn bộ bị ánh kiếm cùng băng tinh bao phủ, ngay cả Lăng Vô Cấu cũng bị bức lui đến ngoài trăm trượng. Người chung quanh từ lâu xem phát ngốc rồi, một ít trưởng giả đã nhanh chóng dựng bình phong huyền lực bảo vệ để ngừa sức mạnh bỗng nhiên bạo tẩu khuếch tán đả thương tới đệ tử tông môn. Nhìn luận kiếm đài ác chiến, trong lòng bọn họ khiếp sợ không lời nào diễn tả được...... Đây thật sự là hai người trẻ tuổi đối chiến sao?

Trình độ như thế này đối chiến, tại sao có thể phát sinh cả hai người trẻ tuổi!!

Khu vực Thương Phong hoàng thất ngồi, Tần Vô Thương đã nhìn chằm chằm, hồi tưởng lại thực lực chính mình khi hai mươi tuổi, hắn thổn thức một trận, tự nhủ:

- Hai người kia, tương lai đều tất là hoàng giả Thương Phong đế quốc...... Đặc biệt là Hạ Khuynh Nguyệt, không người nào có thể sánh cùng!

Vẻ mặt Lăng Nguyệt Phong càng ngày càng ngưng trọng. Vốn còn tưởng rằng đồng dạng Địa Huyền Cảnh cấp ba, Lăng Vân nên chiếm ưu thế tuyệt đối, bởi vì áp chế đồng cấp đối với hắn mà nói là chuyện dễ dàng. Nhưng, hắn trơ mắt nhìn Lăng Vân đem hết toàn lực, nhưng thủy chung không chiếm được nửa điểm thượng phong, trong lúc nhất thời, trong lòng nôn nóng nhiều hơn mấy phần, bởi vì... Tình hình trận chiến, hắn không cách nào không nghĩ đến một khả năng......

Đó chính là Lăng Vân thất bại.

Nếu Lăng Vân bị đánh bại, như vậy, sẽ không khác gì Lăng Kiệt, cứ như vậy dừng lại ở bán kết, hai huynh đệ phân vị trí thứ ba, người thứ tư! Thứ hạng trận xuất chiến cũng đồng dạng đứng thứ ba!!

Thế lực Thiên Kiếm Sơn Trang đệ nhất Thương Phong đế quốc, từ cổ chí kim chưa bao giờ bị lay động, giờ chỉ có thể đứng thứ ba! Ngay cả vị trí thứ hai cũng không bảo vệ được! Trong lịch sử chưa bao giờ có! Chuyện này đối với danh vọng Thiên Kiếm Sơn Trang, chính là đả kích nặng nề không thể nào tưởng tượng được.

Mặt khác, phần thưởng của người đệ nhất —— Long lân bảo giáp, do Lăng Khôn từ Thiên Uy Kiếm Vực mang đến, làm đại lễ tặng Thiên Kiếm Sơn Trang. Mặc dù bị dùng làm bảo vật tặng cho người chiến thắng, cũng chỉ là tượng chưng mà thôi. Bởi vì lúc trước, chính bọn hắn, cùng với mọi người đều vô cùng vững tin tưởng người đứng đầu lần này tất nhiên thuộc về Lăng Vân, cũng không khả năng có người khác. Vì lẽ đó, long lân bảo giáp không chỉ cuối cùng vẫn là về Thiên Kiếm Sơn Trang bọn họ, còn hướng thế nhân bày ra"Hào phóng" Thiên Kiếm Sơn Trang.

Nếu như Lăng Vân thất bại, long lân bảo giáp cũng rơi vào tay người khác.

Bất luận hậu quả thế nào, Thiên Kiếm Sơn Trang tuyệt đối không thể tiếp nhận.

Liếc mắt nhìn phản ứng Lăng Nguyệt Phong, Hiên Viên Ngọc Phượng an ủi:

- Nguyệt Phong, không cần lo lắng, đừng quên, Vân nhi còn có kiếm linh phân thân chưa sử dụng. Kiếm linh phân thân vừa ra, Hạ Khuynh Nguyệt nhất định không có khả năng thắng.

- Thiên uy tuyệt kiếm —— Càn Khôn!!

Trên thân thiên uyên kiếm, kiếm khí màu xanh điên cuồng tăng vọt, vẫn kéo dài tới hơn hai mươi trượng, từ xa nhìn lại, trong tay Lăng Vân giống như nắm một cái cự kiếm dài hơn hai mươi trượng, nhiều rộng nửa trượng, Lăng Vân dùng hai tay nâng lấy, kiếm khí màu xanh tựa như không cân nhắc quyết định, đánh về Hạ Khuynh Nguyệt.

Ầm!!!

Trong tiếng nổ lớn, một đạo dài hơn trăm trượng, rộng hơn năm thước, khe nứt sâu không thấy đáy khiến luận kiếm đài hung hăng chia thành hai nửa, mà Hạ Khuynh Nguyệt chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở rất xa trên không, băng linh xung quanh chầm chậm tung bay, từng mảnh từng mảnh hoa tuyết từ bầu trời rơi xuống. Ban đầu, hoa tuyết chỉ là mấy đóa linh tinh, sau đócàng ngày càng nhiều, gió lạnh lẽo chầm chậm thổi bay, cuối cùng, gió với tuyết giao hòa, hóa thành bão tuyết tầm tã đầy trời.

- Đây là...... Băng Vân Quyết thứ sáu, mở ra thiên tuyết cảnh giới!!

Lăng Nguyệt phong kinh hãi đến biến sắc! Theo hắn biết, trước Sở Nguyệt Thiền vào bán Vương Huyền cũng mới đạt đến cảnh giới này! Hạ Khuynh Nguyệt tuy rằng thiên phú kinh người, nhưng nàng thiên phú cao đến đâu, làm sao có khả năng lấy Địa Huyền Cảnh cấp ba đạt đến Băng Vân Quyết cảnh giới thứ sáu...... Này không quan hệ thiên phú, mà là quy luật hạn chế huyền lực cơ bản nhất a!

Sức mạnh như vậy, căn bản không phải huyền lực đơn thuần, mà giống chống cự tự nhiên. Từng mảnh từng mảnh tuyết hoa nhìn như mềm mại yêu kiều, nhưng mỗi một phiến, đều ẩn chứa hàn khí kinh khủng cùng băng vân hủy diệt, Lăng Vân nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng vẫn bị bão táp bao phủ trong đó, hắn vung vẩy ánh kiếm, nhanh chóng chém bạo phong, miễn cưỡng chống cự được công kích căn bản không thuộc về Địa Huyền Cảnh, mà ở lúc này, tia ánh sáng trắng bỗng nhiên bay tới trước người, hắn tuy rằng phát hiện, nhưng căn bản không có cách chống đỡ, bị băng hoàng quỳnh hoa lăng nhẹ nhàng phất vào ngực.

Ầm!!!

Lăng Vân phun ra một ngụm máu tươi, in xuống tuyết hoa trắng, mà đồng thời, cũng chính diện chịu một đòn, hắn mượn lực lui về phía sau, thoát ly công kích bạo phong tuyết đầy trời, trên không trung liên tục tránh thoát mười mấy chiêu, nặng nề rơi xuống mặt đất, quỳ một chân trên đất, tay chống đỡ thiên uyên kiếm, miệng thở hổn hển.

Lăng Nguyệt Phong"Chợt" đứng lên, đưa tay chộp một cái, thiên ương kiếm trong tay Lăng Kiệt bị lấy đi, sau đó quăng về phía Lăng Vân:

- Vân nhi, tiếp kiếm!!

Lăng Vân ngẩng đầu, trong con ngươi lóe qua thống khổ, nhưng hắn vẫn đưa tay nhận thiên ương kiếm, ánh mắt lần nữa khôi phục cương nghị.

Trước Lăng Kiệt đối chiến Vân Triệt, có trình diễn một hồi Lăng Vân giúp kiếm. Mà bây giờ, cảnh tượng giống nhau như đúc trên người Lăng Vân.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment