Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 239 - Chương 240: Cuộc Chiến Phu Thê (2)

. ._120__2" class="block_" lang="en">Trang 120# 2

 

 

 

Chương 240: Cuộc chiến phu thê (2)



Vân Triệt ưỡn thẳng, đùi phải gấp khúc, hai mắt khép chặt, hai tay cầm kiếm, hắn giữ động tác này một hồi, bỗng nhiên mở mắt ra, trong miệng hô khẽ một tiếng, hai tay nhằm vào phía trước......

Có điều động tác liên tiếp chỉ là động tác đơn thuần, không hề khí thế.

- Ngươi đang ở đây làm cái gì?

Mạt Lỵ rốt cuộc không nhịn được hiếu kỳ, lên tiếng hỏi.

Vân Triệt thu hồi hai tay, chậm rãi thở một hơi nói:

- Mạt Lỵ, ngươi cảm thấy trận chiến ngày mai ta có mấy phần cơ hội đánh bại nàng?

- Nếu như đổi lại làm người khác, huyền lực cùng huyền công hoàn toàn tương tự ngươi, như vậy, khả năng chiến thắng Hạ Khuynh Nguyệt hoàn toàn bằng không! Coi như khai hỏa toàn bộ thực lực cũng đừng mong sống quá mười chiêu. Nhưng ngươi...... Phỏng chừng có một tia khả năng.

Molly nhàn nhạt trả lời:

Bởi vì thời điểm ngươi tưởng chừng thua cuộc, đều biến thành kẻ điên bất bại!

- Khà khà, cảm tạ khích lệ.

Vân Triệt cười đắc ý.

- Khích lệ? Đây là mỉa mai!

Mạt Lỵ rất nghiêm túc cải chính:

- Ta cảm giác, ngươi cũng nghĩ mình có thể thắng Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng rồi lại tuyệt không cho phép mình bại. Vì lẽ đó đến lúc ấy, ngay cả ta đều không thể ngờ tới ngươi sẽ làm ra hành động liều mạng nào. Có điều, ta nhất định phải nhắc nhở ngươi, tốt nhất không nên miễn cưỡng vận dụng cảnh giới thứ ba Tà Thần. Nơi long thần thí luyện, ngươi mạnh mẽ vận dụng Tà Thần cảnh giới thứ hai, nếu không có đại đạo Phù Đồ quyết vừa vặn đột phá, ngươi đã chết ở nơi đó. Không phải mỗi một lần đều được may mắn như vậy!

-...... Ta ngược lại cũng không phải người không thể thất bại, nếu như ngày mai đối thủ là Lăng Vân, thậm chí Tiểu Kiệt, thất bại ta cũng sẽ không cảm thấy việc gì, nhưng duy độc Khuynh Nguyệt...... Ta tuyệt đối không thể bại! Đây không phải vấn đề thắng bại, hơn nữa quan hệ đến nam nhân tôn nghiêm!

- Nam nhân tôn nghiêm?

-...... Đây là chuyện giữa người lớn với nhau, tiểu hài tử không hiểu.

Vân Triệt nhếch nhếch miệng.

- Tiểu hài tử? Hừ! Những gì ta biết còn hơn ngươi ngàn vạn lần!

Mạt Lỵ khinh thường hừ lạnh nói:

- Ngươi vẫn không trả lời ta, ngươi đang ở đây khoa tay múa chân cái gì?

- Cũng không có cái gì, chỉ thử căn cứ từ thiên lang ngục thần điển tổng quyết tìm tòi cảm giác thiên lang kiếm thứ hai, bất quá ta suy nghĩ quá mức hão huyền rồi.

Vân Triệt bất đắc dĩ. Loại tìm hiểu theo cách này hắn đã đã thử nhiều lần, mỗi lần đều không thu được gì.

- Mạt Lỵ, ngươi xem thiên lang kiếm thứ hai, thật sự một chút ấn tượng cũng không có sao?

Vân Triệt đột nhiên hỏi. Hiện nay bên trong tất cả công kích huyền kỹ, lấy uy lực thiên lang trảm lớn nhất. Mà thiên lang trảm mới là kiếm thứ nhất trong thiên lang ngục thần điển, uy lực đã như thế, vậy chiêu kiếm sau này, nhất định càng thêm kinh thế hãi tục.

- Năm đó ta bất quá lúc đang nhìn ca ca luyện kiếm tiện tay lật xem thiên lang ngục thần điển, chỉ nhớ rõ tổng quyết với kiếm thứ nhất.....

Nói tới đây, Mạt Lỵ giống như nghĩ tới điều gì, bất chợt tạm dừng, trong đầu Vân Triệt bỗng nhiên có thêm hình ảnh liên tiếp...... Trong hình, một dáng người anh tuấn, không thấy rõ khuôn mặt đang vung trọng kiếm so với hắn còn to lớn hơn, trọng kiếm mỗi một lần vung lên đều dẫn tới phong vân đổi màu, đất rung núi chuyển......

- Chuyện này...... Phải.....

- Đây là hình ảnh lúc ca ca luyện kiếm, mỗi chiêu phần lớn đều đến từ thiên lang ngục thần điển, nhưng chỉ có động tác, không có huyền quyết, hơn nữa ta không bảo đảm những này hình ảnh ta nhớ không có chỗ sai sót, ngươi có thể thu hoạch được gì hay không đều dựa vào khả năng của ngươi.

Mạt Lỵ không chịu trách nhiệm đe dọa.

Vân Triệt không tiếp tục nói nữa, bí mật quyết tâm, yên lặng quan sát tư thế bóng người múa kiếm trong đầu, một lần lại một lần......

Ngày hôm sau, tại Thiên Kiếm Sơn Trang luận kiếm đài.

Mặt trời còn chưa lên, luận kiếm đài đã không còn chỗ ngồi.

Hôm nay, là chung kết trận xuất chiến, quyết chiến song phương, xưa nay chưa từng có một đôi thiếu niên thiếu nữ chỉ có mười bảy tuổi.

Một trong tất cả đệ tử tham chiến cấp thấp nhất, nhưng một đường liền đanh bại đối thủ cao hơn mình, cuối cùng như kỳ tích xông vào chung kết Vân Triệt. Hắn mỗi một cuộc tranh tài, đều mang theo hoặc nhiều hoặc ít sắc thái truyền kỳ. Hẳn là người đầu tiên trong lịch sử xuất chiến chỉ có Chân Huyền Cảnh tham chiến, càng là người thứ nhất tiến đến chung kết!

Mà một người khác, hôm qua đã triển lộ thực lực chân chính, chiến thắng Lăng Vân, khiếp sợ toàn trường Hạ Khuynh Nguyệt. Mà trải qua trận đánh hôm qua, nàng đã thành đệ nhất kỳ tài trong miệng tất cả mọi người Thương Phong đế quốc, cũng thay thế được Lăng Vân, trở thành huyền giả trẻ tuổi số một, tương lai, tất sẽ danh chấn Thương Phong Đế Hoàng Cấp cường giả.

Bàn về vai chính trận quyết chiến cuối cùng xưa nay đều là Thiên Kiếm Sơn Trang, lần này lại bị trở thành khán khách đơn thuần. Lăng Nguyệt Phong tới rất sớm, nhưng vẫn lẳng lặng ngồi hàng ghế đầu không nói một lời. Lăng Vân hôm qua thất bại cũng xuất hiện bên cạnh Lăng Nguyệt Phong, đồng dạng trầm mặc không nói, nhưng hắn vẻ mặt rất bình tĩnh, chí ít ở bề ngoài, hắn tựa hồ không vì hôm qua thất bại mà chịu đả kích quá lớn.

Dù sao, không phải hắn quá yếu, mà đối thủ cường đại vượt khỏi dự đoán của mọi người.

Ngày hôm nay luận kiếm đến có hai trường thi đấu, trận đầu là người thứ ba cùng người thứ bốn phận cao thấp, nhưng trước trận đối chiến Lăng Kiệt sớm chịu thua nên trực tiếp kết thúc. Nguyên bản người đáng lẽ đứng thứ nhất Lăng Vân cứ như vậy xếp hạng ba. Lúc trước, mọi người đối với vị trí thứ ba có rất nhiều suy đoán, duy nhất một điều chính là vị trí cao nhất tất thuộc về Lăng Vân. Nếu như không phải trải qua chuyện hắn cùng với Hạ Khuynh Nguyệt hôm qua, chẳng ai lại nghĩ đến, càng không tin tưởng kết quả như thế.

-...... Sắp bước vào trận cuối cùng, Thương Phong hoàng thất Vân Triệt đối chiến Băng Vân Tiên Cung Hạ Khuynh Nguyệt, xin mời hai vị lên luận kiếm đài!

Lăng Vô Cấu ở giữa luận kiếm đài cao giọng tuyên bố.

- Vân sư đệ, cố lên!

- Tỷ phu, cố lên!

Vân Triệt đứng dậy, bỗng nhiên nghiêng người hỏi:

- Nguyên Phách, ngươi hi vọng ta thắng, hay là hi vọng tỷ tỷ của ngươi thắng đây?

- Ách......

Hạ Nguyên Bá bị hỏi, hắn gãi đầu một cái, trả lười:

- Tỷ phu thắng, ta đương nhiên vui vẻ, tỷ tỷ thắng ta cũng sẽ vui vẻ.

Nói tới đây, hai mắt Hạ Nguyên Bá sáng quắc lấp lánh:

- Oa a a! Trước đây chỉ có thể ở trong mộng mơ tưởng, lại là tỷ tỷ cùng tỷ phu tranh cướp vị trí đầu bảng, quả thực giống như mơ. Có điều, nếu so sánh, ta còn là...... Vẫn càng hi vọng tỷ phu thắng.

- Hử? Tại sao?

Vân Triệt tựa tiếu phi tiếu hỏi:

- Cái này cái này...... Bởi vì tỷ tỷ dù sao cũng là nữ hài tử mà, lại là nương tử của người, bị tỷ phu đánh bại có vẻ hợp lý hơn một chút.

Hạ Nguyên Bá có chút tỉnh tỉnh mê mê nói.

- Ha ha ha ha.

Vân Triệt nở nụ cười, hắn đưa tay vỗ bả vai Hạ Nguyên Bá một cái:

- Nguyên Bá, nói được lắm, làm nam nhân bại trong tay người khác cũng thôi đi, nhưng tuyệt đối không thể thua cả lão bà của mình!! Bất kể nàng là cọp cái hay phượng hoàng, đều nhất định phải vững vàng...... Ừ, cưỡi trên người!!

Hạ Nguyên Bá trừng trừng mắt, ngơ ngác gật đầu, tuy rằng hắn vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa xong Vân Triệt nói, nhưng luôn cảm thấy có đạo lý.

Lý giải của Vân Triệt làm Thương Nguyệt cười một trận, nhưng không hề oán trách. Chủ nghĩa đại nam tử kiêu ngạo nghe tới vốn phải phản cảm, nhưng từ trong miệng Vân Triệt nói ra lại không chút nào cảm thấy kinh ngạc, càng không ghê tởm, trái lại có một loại bản chất riêng thuộc về tính tình hắn, vô cùng phù hợp.

Dưới sự chú ý của mấy ngàn người, Vân Triệt đi tới giữa luận kiếm giữa đài, đứng đối diện Hạ Khuynh Nguyệt.

Lúc này Hạ Khuynh Nguyệt đeo băng sa che mặt, dù cho khoảng cách rất gần, cũng không cách nào nhìn thấy khuôn mặt nàng. Có điều hôm qua nhìn thoáng qua, đã ghim sâu ấn tượng trong lòng. Hai người lặng lẽ đối diện...... Toàn trường ngoại trừ mấy người biết, ai cũng sẽ không nghĩ đến, hai người nhìn qua căn bản không khả năng từng gặp gỡ, lại là một đôi phu thê chân chính.

Hồi tưởng lúc trước đón dâu, bái đường, đồng tẩm...... Khi đó, nàng là thiên chi kiêu nữ cả Lưu Vân Thành công nhận, càng là đệ tử đã sớm bị Băng Vân Tiên Cung thu lấy, mà hắn bất quá là kẻ huyền mạch tàn phế, người người miệt thị, mãi mãi không có tiền đồ vô dụng, hai người chênh lệch một trời một vực. Nhưng chỉ mấy ngày ngắn ngủi sống chung, Vân Triệt thậm chí đã mở ra con đương nhỏ trong nội tâm Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng biến cố sau này khiến cho bọn họ sớm ly tán...... Lúc gặp lại, hai người theo quỹ đạo nhân sinh đều đã long trời lở đất.

Lúc trước nàng là thiên chi kiều nữ, nhận lấy ngàn vạn sủng ái, lại được trời cao chiếu cố, đứng trên cấp độ đủ khiến người cùng trang lứa thán phục không cách nào sánh bằng.

Mà trong mắt Hạ Khuynh Nguyệt, thiếu niên lúc trước gầy yếu yếu, lại có ánh mắt kiên nghị thâm thúy, ở trước mặt nàng còn có chút cả gan làm loạn, chỉ không tới hai năm, trưởng thành cây đại thụ ngạo nghễ như kỳ tích. Khi đó hắn chỉ có thể mặc cho người ức hiếp, cuối cùng vô tình bị đuổi ra khỏi nhà, hắn hôm nay lại có thể kiên cường đứng nơi thi đấu huyền lực cao nhất Thương Phong đế quốc, hướng về toàn bộ đế quốc cường giả tối đỉnh tuyên cáo tên.

Giống như vận mạng kỳ diệu an bài, phu thê đáng nhẽ không thể gặp lại nhau, nhưng đồng thời đứng tai nơi tượng trưng cho sức mạnh tột cùng, đối phương cũng là đối thủ.

- Khuynh Nguyệt, ngươi biết, tại sao ta phải tới tham gia lần xuất chiến này sao?

Vân Triệt mở miệng đầu tiên, nhìn mắt Hạ Khuynh Nguyệt, mỉm cười nói.

Không chờ Hạ Khuynh Nguyệt trả lười, Vân Triệt đã nói tiếp:

Nguyên nhân thứ nhất là vì hoàn thành tâm nguyện Tuyết Nhược sư tỷ. Điểm này, ta đã làm được. Cho tới nguyên nhân thứ hai......

Vân Triệt duỗi tay phải ra, quầng trăng mờ lóe lên, long khuyết kiếm đã bị hắn nắm trong tay, mũi kiếm khảm nạm đầu rồng dữ tợn rủ xuống, một tiếng ầm ầm xuyên xuống đất, luồng khí thế dày nặng mà thô bạo, cũng như sóng triều mãnh liệt lan ra bốn phía.

- Sau khi đánh bại nàng, thì sẽ nói cho nàng biết!

Long khuyết vừa ra, không hề bất ngờ, uy thế thiên huyền kiếm lập tức kinh sợ toàn trường. Ở Thương Phong đế quốc đều biết thiên huyền khí tổng cộng có bảy cái, thanh trọng kiếm này lại là một cái thiên huyền khí chưa từng thấy!

- Loại vũ khí này...... Là thiên huyền khí! Không ngờ là thượng phẩm thiên huyền khí!

- Thương Phong đế quốc lại tồn tại một cái thiên huyền khí như vậy, tại sao ta chưa từng nghe qua? Lẽ nào, Thương Phong Hoàng thất vẫn giấu chí bảo sao?

- Nhìn dáng dấp vẫn là trọng kiếm...... Thiên huyền trọng kiếm, cường giả Thiên Huyền Cảnh chỉ sợ khó mà điều động, hắn có thể điều động sao?

- Thiên...... Thiên huyền trọng kiếm?" Lăng Kiệt thét kinh hãi, sau đó lại âm thầm cắn răng một cái:

- Không trách địa huyền kiếm đứt đoạn mà không cần ta bồi thường, nguyên lai hắn còn có một thiên huyền kiếm...... Nói cách khác, ngày hôm qua giao thủ, hắn vẫn còn bảo lưu, căn bản không dùng toàn lực...... Hả? Phụ thân, ngươi làm sao vậy? Ôi? Đại ca, vẻ mặt của ngươi cũng biến thành thật kỳ quái.

- Phụ thân, hình như không giống thanh kiếm kia?

Lăng Vân bỗng nhiên nói.

Lăng Nguyệt Phong không trả lời, cấp tốc từ trong không gian giới chỉ lấy ra một quyển điển tịch cổ, lật vài tờ điển tịch, ánh mắt ngưng trệ một lát, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía cự kiếm trong tay Vân Triệt, thấp giọng nói:

- Căn cứ tin tức chúng ta mấy ngày nay lấy được liên quan với Vân Triệt, có một quãng thời gian hắn từng đi qua vùng đất tử vong, hơn nữa ở bên trong ròng rã năm tháng mới ra ngoài?

- Đúng là như thế.

Lăng Vân gật đầu.

- Xem ra là không sai rồi

Lăng Nguyệt Phong khép lại điển tịch, thu hồi trong không gian giới chỉ:

- Thanh kiếm kia, đích thực là long khuyết không thể nghi ngờ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment