Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 240 - Chương 241: Cuộc Chiến Phu Thê (3)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_241" class="block_" lang="en">Trang 121# 1

 

 

 

Chương 241: Cuộc chiến phu thê (3)



- Long khuyết?

Cái tên này, Lăng Kiệt cảm thấy hơi quen tai, hắn suy nghĩ một hồi lâu, mới kinh ngạc nói:

- Long khuyết, không phải là trọng kiếm ghi lại trên gia phả sao? Chẳng lẽ...

Ghi chép về Long khuyết, phải ngược dòng đến ngàn năm trước, khi đó Thiên Kiếm sơn trang mới thành hình không lâu, trong sơn trang còn có một hệ trọng kiếm.

Lăng Nguyệt Phong chậm rãi giải thích:

- Nhưng một hệ này, chỉ tồn tại thời gian hai đời liền xuống dốc, đến đời thứ ba, tu luyện trọng kiếm, chỉ còn lại ít ỏi không đến mười người. Trưởng lão hệ trọng kiếm đương thời vì tìm kiếm đột phá, trọng chấn nhất mạch trọng kiếm, liền mang Long khuyết kiếm đến Tử vong hoang nguyên... Ghi lại bên trong, Long khuyết kiếm là tiên tổ lấy hôi liệt nham vạn năm rèn thành, trong kiếm phong ấn một linh hồn của ấu long Thiên Huyền, cho nên lấy tên Long khuyết. Nhưng sau khi Long khuyết giáng thế, chưa có một lần triển lộ uy thế Thiên Huyền chân chính. Vị trưởng lão hệ trọng kiếm kia mang theo Long khuyết kiếm tiến vào Tử vong hoang nguyên xong, liền chưa hề đi ra, Long khuyết kiếm cũng theo đó mà mai danh ẩn tích.

- Căn cứ vào tin tức lấy được, Vân Triệt từng xâm nhập Tử vong hoang nguyên, chuôi Thiên Huyền trọng kiếm trong tay hắn, cũng giống với Long khuyết trong ghi lại như đúc... Chắc là Long khuyết không thể nghi ngờ.

Lăng Nguyệt Phong nhíu mày nói. Hắn biết sâu sắc"Xâm nhập Tử vong hoang nguyên" là khái niệm gì.

- A... Phụ thân, người có phải định... Sau khi bài vị chiến kết thúc sẽ lấy Long khuyết về không?

Lăng Kiệt thử thăm dò nói, ánh mắt cẩn thận nhìn phản ứng của Lăng Nguyệt Phong.

- Không.

Lăng Nguyệt Phong lắc đầu:

- Năm đó, Thiên Kiếm sơn trang từng tìm kiếm Long khuyết kiếm nhiều năm, lại không thu hoạch được gì, cuối cùng buông tha. Hắn có thể được đến Long khuyết, là năng lực và kỳ ngộ của hắn, Thiên Kiếm sơn trang chúng ta không có quyền thỉnh cầu... Chỉ có điều đây cũng coi như là duyên phận giữa hắn và Thiên Kiếm sơn trang chúng ta. Dù sao, đó là một thanh trọng kiếm mà tổ tiên chúng ta tự tay đúc.

- Đây là một trận chiến bài vị chiến cuối cùng lần này, người thắng, chính là bá chủ tân sinh một đời tuổi trẻ của Thương Phong đế quốc, cũng nhận được"Long lân bảo giáp" Thiên uy kiếm vực thánh địa ban tặng...

Khi nói đến"Long lân bảo giáp", trên mặt Lăng Vô Cấu rõ ràng thoáng qua thần sắc đau lòng, Thiên Huyền hộ giáp vốn còn thưa thớt hơn trân quý hơn vũ khí Thiên Huyền, mà bộ Long lân bảo giáp còn là thượng phẩm trong thượng phẩm, vốn là sở hữu của Thiên Kiếm sơn trang bọn họ, không ngờ"Chụp hụt một cú" lại trở thành"Chắp tay nhường cho người", không đau lòng mới là lạ.

- Thương Phong hoàng thất Vân Triệt đối chiến Băng Vân tiên cung Hạ Khuynh Nguyệt... Đối chiến bắt đầu!!

Rầm!! Long khuyết được Vân Triệt rút ra từ dưới chân, mang lên mảnh nhỏ đá vụn bay tán loạn, khí thế uy lăng phóng thích không hề giữ lại, hai tay hắn nắm chặt Long khuyết, trong nháy mắt, hơi thở đã hòa hợp một khối với hơi thở của Long khuyết, hắn nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, cúi đầu nói:

- Còn nhớ rõ lời tối hôm đó ta nói với nàng không? Nếu chúng ta thành đối thủ, ta hy vọng nàng dùng hết toàn lực của nàng, đừng giữ lại chút nào!!

- Phần tâm... Mở!"

Vân Triệt bỗng nhiên gầm to một tiếng, cảnh quan thứ hai của Tà thần –– Phần tâm, không hề do dự mở ra! Trong lúc nhất thời, khí tức huyền khí trên người hắn lấy một biên độ vô cùng kinh người chợt bạo tăng, về hơi thở vẫn như cũ là Chân Huyền cảnh cấp mười, nhưng hơi thở nồng đậm này, lại không biết vượt ra khỏi cực hạn của Chân Huyền cảnh bao nhiêu lần. Thậm chí, đang cấp tốc tới gần cường độ hơi thở của Hạ Khuynh Nguyệt.

- A a a a a!!

Thân thể Lăng Kiệt nghiêng tới trước, miệng há lớn, phát ra tiếng kêu gần như kinh hãi. Hóa ra, tuy rằng một trận chiến ngày hôm qua bị bại, nhưng hắn cho rằng Vân Triệt thắng hắn cũng tương đương với không dễ dàng, nhưng khi Vân Triệt lấy Long khuyết ra, lòng tin này của hắn nhất thời bị đả kích lớn, mà lúc này, cường độ huyền lực của Vân Triệt lại đột nhiên bạo tăng, đây quả thật là hung hăng gõ một búa vào trong tâm hồn Lăng Kiệt.

Thì ra đối chiến ngày hôm qua, Vân Triệt chẳng những nhường trên vũ khí, ngay cả trên huyền lực cũng vốn không dùng hết toàn lực.

Nếu hôm qua Vân Triệt lấy huyền lực như vậy, lấy Long khuyết làm vũ khí, muốn thắng hắn, hoàn toàn dễ dàng.

Chỉ có điều, sự tình hiển nhiên không hề đơn giản giống như Lăng Kiệt nghĩ. Về cấp độ huyền lực của Vân Triệt quá thấp, nhưng dựa vào Đại đạo phù đồ quyết đột phá tới cảnh giới tầng thứ hai có thể miễn cưỡng duy trì trạng thái Phần tâm, nhưng cũng chỉ là “Miễn cưỡng”, hơn nữa duy trì liên tục thời gian dài, nói không chừng sẽ lưu lại một di chứng nhất định.

Mà thời gian cực hạn để hắn duy trì trạng thái “Phần tâm”, đại khái chừng năm phút đồng hồ.

Mà trạng thái “Phần tâm” trong năm phút đồng hồ, là dựa vào duy nhất của hắn để đối kháng với Hạ Khuynh Nguyệt! Nói cách khác, hắn phải trong thời gian không đến nửa khắc đồng hồ này đánh bại Hạ Khuynh Nguyệt, bằng không, sau khi “Phần tâm” không cách nào duy trì, hắn sẽ không có dù chỉ một chút ít hy vọng.

Huyền lực của Vân Triệt bỗng nhiên tăng vọt, khiến mọi người bao gồm Lăng Nguyệt Phong, Tần Vô Thương trong đó chấn động. Từ khi bài vị chiến bắt đầu cho tới bây giờ, hết chuyện này đến chuyện khác khoa trương đến làm cho người ta khó có thể tin hiện ra trên người Vân Triệt, thực lực của hắn luôn không chân chính lộ ra, theo bài vị chiến tiến hành, đối thủ càng ngày càng mạnh, thực lực của hắn cũng mới chân chính phóng thích từng chút một… Tới giờ phút này, tất cả thực lực chân chính của hắn mới phóng thích hoàn toàn, không hề giữ lại.

Vân Triệt đặt Long khuyết trước người, hét lớn một tiếng, đột nhiên đánh về phía Hạ Khuynh Nguyệt.

Kiếp trước, trong số kẻ địch của hắn, không đếm xuể được bao nhiêu người có thực lực hơn hắn xa xa, hắn biết vô cùng rõ ràng, dưới tình huống không thích hợp chạy trốn, nếu mình muốn chiến thắng kẻ địch có thực lực hơn mình xa xa, cách thực hiện ngu xuẩn nhất, chính là thăm dò và kiềm chế, có khả năng thực hiện nhất, chính là ngưng kết tất cả thực lực sau đó tập trung bùng nổ!

Cho nên, Vân Triệt vừa mới lên, đó là vận dụng toàn lực, không hề giữ lại một chút nào! Long khuyết hơn tám ngàn cân, bắt đầu khởi động hơi thở cuồng bạo như lực lượng của ma thần.

Ầm!!

Một kiếm bá đạo này, khiến Hạ Khuynh Nguyệt không lựa chọn ngăn cản, mà bay ra xa xa, theo một tiếng nổ vang, luận kiếm đài đáng thương lại một lần nữa gặp phải tàn phá vĩ đại. Vân Triệt đánh hụt không hề ngừng lại chút nào, đột nhiên nhảy lên, lại là một kiếm đánh thẳng về phía trước ngực Hạ Khuynh Nguyệt, trọng kiếm vang lên tiếng rít giống như ác quỷ khóc thét.

Băng hoàng quỳnh hoa lăng cũng vào lúc này vờn quanh thân thể Hạ Khuynh Nguyệt, đón một kiếm bá đạo của Vân Triệt, Băng hoàng quỳnh hoa lăng một điểm mà thu, khiến một kiếm của Vân Triệt trực tiếp rơi vào chỗ trống, sau đó đột nhiên chui lên, gắt gao quấn quanh Long khuyết…

Băng hoàng quỳnh hoa lăng từng cuốn bay Thiên uyên kiếm của Lăng Vân, nhưng mà, Vân Triệt và Long khuyết có độ phù hợp hoàn mỹ vô khuyết, cũng giống như cánh tay của Vân Triệt, ngay cả đó là Băng hoàng quỳnh hoa lăng, cũng quả quyết không có khả năng cuốn đi.

Lực xé rách của Băng hoàng quỳnh hoa lăng vừa mới phát động, Long khuyết bỗng nhiên phát ra một tiếng rồng ngâm chấn hồn, một lực lượng mạnh mẽ đột ngột bá đạo, ngược lại khiến Băng hoàng quỳnh hoa lăng bị đánh văng ra, ánh mắt Vân Triệt như kiếm, Long khuyết đột nhiên nện xuống, mà trong quá trình Long khuyết nện xuống, Tinh thần toái ảnh của hắn đồng thời xuất động, nháy mắt lóe lên ba bóng dáng giống nhau như đúc, bóng dáng thứ ba xuất hiện ở chếch phía trên Hạ Khuynh Nguyệt, một kiếm đánh xuống…

- Bá Vương nộ!!

Khi Tinh thần toái ảnh phát động vô thanh vô hình, hư ảnh và thực ảnh toái ra hoàn toàn nhất tề, mà đáng sợ nhất, là khi phát động hoàn toàn không có huyền lực dao động, chỉ có thể dựa vào khí tức huyền khí của thực ảnh sau khi di chuyển để phán đoán vị trí, nhưng khi này, lại thường đã vốn không kịp.

Băng hoàng quỳnh hoa lăng của Hạ Khuynh Nguyệt cuốn lấy về phía trước, đang định nghênh đón lấy một kích bá đạo của Vân Triệt, nhưng hơi thở nguy hiểm, lại bỗng nhiên quỷ dị truyền đến từ phía sau, trong mắt nàng lộ ra vẻ ngạc nhiên, Băng hoàng quỳnh hoa lăng đã vốn không kịp đề phòng ở phía sau, nàng chỉ có thể lấy Băng Vân quyết cấp tốc xây dựng lên vách chắn bông tuyết thật dày ở sau người.

Ầm!!

Rầm!!

Ba tầng vách chắn bông tuyết liên tiếp ở trong một nháy mắt vỡ vụn toàn bộ, lực đánh vào khổng lồ và lực bộc phát như một trận gió bão đánh bay Hạ Khuynh Nguyệt ra ngoài, còn chưa chờ Hạ Khuynh Nguyệt cân bằng thân hình, Vân Triệt đã gầm một tiếng dữ dội, Long khuyết như hình với bóng với hắn, đã thẳng hướng đi tới Hạ Khuynh Nguyệt…

- Cái gì!?

Sở Nguyệt Ly đứng dậy, chân mày cau chặt. Nàng như thế nào cũng không nghĩ đến, giao thủ giữa bọn họ ngay từ đầu, dĩ nhiên lại là Vân Triệt chiếm thế chủ động. Mới vừa rồi một đòn cường độ huyền lực dao động, đã đủ để khiến Hạ Khuynh Nguyệt nhận lấy nội thương.

Chỉ có điều, đây đương nhiên không thể nói là thực lực của Vân Triệt toàn diện lấn được Hạ Khuynh Nguyệt, mà hắn vừa mới lên, đã giống như một đầu dã thú cuồng bạo điên cuồng công kích, cứng rắn đẩy Hạ Khuynh Nguyệt vào thế bị động.

Một Bá Vương nộ, giống như búa tạ rơi vào trên vai, khiến toàn bộ cánh tay trái của Hạ Khuynh Nguyệt chết lặng, nội tạng đã dưới huyền lực đánh sâu vào nhận lấy bị thương rất nhỏ, nhưng nàng không hoảng loạn, ánh mắt ngược lại bình tĩnh. Lời khuyên của Sở Nguyệt Thiền đêm hôm qua còn ở bên tai, lời Vân Triệt nói kêu nàng cần phải dùng hết toàn lực cũng đồng thời vang lên, ánh mắt nàng ngưng đọng lại, ở trong một nháy mắt trở nên rét lạnh mà tinh thuần như băng tuyết, nàng xoay tròn lướt nhẹ một cái ổn định thân hình, Băng hoàng quỳnh hoa lăng đột nhiên như một tia chớp màu trắng, chỉ về phía Vân Triệt.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!

Mỗi một kiếm của Vân Triệt, đều sẽ mang theo tiếng gầm rú điếc tai. Giao phong với trọng kiếm, chính diện đón đánh là lựa chọn không sáng suốt nhất, nhưng khi đối mặt với Hạ Khuynh Nguyệt, trọng kiếm của Vân Triệt, lại giống như gặp khắc tinh…

Băng hoàng quỳnh hoa lăng mềm mại như nước, linh hoạt như rắn, khi giao kích với Long khuyết, lực lượng Băng Vân mạnh mẽ cũng không đụng chạm với trọng kiếm, mà lấy đặc tính của Băng hoàng quỳnh hoa lăng hóa thành lực kéo cường đại, khiến đòn đánh tới của trọng kiếm lần lượt rơi vào chỗ trống, cùng lúc đó, một luồng khí càng lúc càng lạnh không tiếng động bao phủ về phía Vân Triệt, sau đó theo một tiếng “Rắc”, trên hai vai của hắn ngưng kết một tầng băng thật dày.

Khí tức băng hàn đâm vào tận xương tủy, giống như có vô số thanh đao đâm vào trong thân thể, ánh mắt Vân Triệt lẫm liệt, gầm nhẹ một tiếng, trên người, bỗng nhiên dấy lên một đám hỏa diễm màu đỏ thẫm dữ dội, cũng trong nháy mắt vọt lên tới độ cao gần một trượng. Dưới lửa đỏ, khí tức băng hàn nhanh chóng bị xua tan, tầng băng trên người, cũng nhanh chóng tan rã.

Cùng lúc đó, Long khuyết cũng được Phượng hoàng viêm màu đỏ đậm bao trùm, hóa thành một thanh hỏa kiếm khổng lồ, mang theo hoa lửa bay lượn đánh thẳng mà đi.

- Hắn thế mà lại có thể dấy lên hỏa diễm kịch liệt như vậy! Xem ra huyền công hệ hỏa của hắn, cũng không phải đơn giản giống như mới vừa nhập môn như biểu diễn trước đó.

- Chẳng qua chỉ là lửa đỏ đẳng cấp thấp nhất mà thôi…

Một đệ tử trẻ tuổi nói ra câu này vào đúng lúc này bỗng nhiên trừng mắt, cả kinh nói:

- Cái này… Cái này… Làm sao có thể!!

Phía trước Hạ Khuynh Nguyệt, vô số bông tuyết từ bốn phía bay tới, ngưng tụ vào cùng nhau, tạo thành một đóa băng liên màu lam nhạt giống như mộng ảo, băng liên chậm rãi xoay tròn, sau đó bỗng nhiên tản ra, mỗi một cánh hoa đóa hoa đều hóa thành bảy mảnh bông tuyết bay về phía Vân Triệt, mỗi một mảnh bông tuyết đều mỏng như cánh ve, óng ánh trong suốt, lại lạnh lẽo thấu xương!

- Phần tinh yêu liên!!

Lấy thân thể Vân Triệt làm trung tâm, một đóa hoa sen hỏa diễm lớn hơn băng liên của Hạ Khuynh Nguyệt ít nhất gấp bội nở rộ trong sóng nhiệt tận trời, như một đầu cự thú hỏa diễm mở to mồm ra, nuốt hết toàn bộ bông tuyết bay tới, không có một mảnh nào có thể lại gần Vân Triệt, liền đã biến mất toàn bộ.

Toàn bộ người chung quanh đã nhìn đến ngây ngốc… Băng liên của Hạ Khuynh Nguyệt, ngay cả kiếm quang của Lăng Vân cũng có thể dập nát, sao lại bị xích viêm dễ dàng hòa tan như vậy!?

- Đây là…

- Phượng hoàng viêm!

Phần Mạc Ly kinh thanh nói.

Ánh mắt của Lăng Nguyệt Phong bỗng chốc chuyển hướng sang chỗ ngồi của Thương Phong hoàng thất… Chẳng lẽ, sư môn của Vân Triệt này, chính là Phượng hoàng thần tông!?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment