.
._126__2" class="block_" lang="en">Trang 126# 2
Chương 252: Mượn đao giết người
Nhìn dáng vẻ Vân Triệt, Phần Tuyệt Bích suýt nữa bật cười, hắn hơi híp mắt, cùng Phần Tuyệt Thành từng bước một tới gần:
- Đúng vậy a, cũng thật đúng dịp, ở nơi mênh mông vô biên này có thể chạm mặt. Có điều hình như tình trạng của ngươi không được tốt lắm, thời gian lâu như vậy lại mới đi tới đây, xem ra lúc trước bị thương không nhẹ.
- Không cần thiết phí lời với hắn.
Phần Tuyệt Thành lạnh lùng nói. Ánh mắt hắn âm trầm nhìn Vân Triệt, nhàn nhạt cười lạnh một tiếng:
- Vân Triệt, ngươi thật sự cho rằng, chúng ta ở đây gặp gỡ là ngẫu nhiên sao?
- Chẳng lẽ không đúng?
Vân Triệt sững sờ, sau đó bừng tỉnh:
- Hừm! Ta biết rồi, các ngươi nhất định cảm thấy nơi này quá nguy hiểm, muốn cùng ta đồng hành có đúng hay không? Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề.
- Không! Chúng ta chỉ đưa ngươi đi một chỗ, còn đồng hành, thì không cần.
Phần Tuyệt Thành cười càng thêm âm trầm.
- Đưa ta đi một chỗ?
Trên mặt Vân Triệt lộ ra nghi hoặc:
- Nơi nào?
- Hoàng tuyền!
Phần Tuyệt Thành cười lạnh một tiếng, trong tay lóe lên hồng quang, cả người đỏ bừng nắm chặt trường đao, mũi đao mang theo sát khí nóng rực chỉ về phía Vân Triệt.
Vân Triệt trong ánh mắt lóe lên kinh hoảng, bước chân cấp tốc lùi về sau, nói chuyện cũng có chút cà lăm:
Phần...... Phần thiếu môn chủ, chúng ta xưa không oán nay không thù, ngươi đây là có ý gì?
- Ha ha ha ha!
Nhìn Vân Triệt lộ dáng vẻ hoảng sợ, Phần Tuyệt Bích vui sướng cười ha hả:
- Không thù không oán? Ngươi cũng thật ngây thơ nực cười. Được rồi, nhìn ngươi sắp thành người chết, ta liền phát lòng từ bi cho ngươi chết rõ ràng. Lúc xuất chiến ngươi khiến ta trọng thương, mặt mũi mất hết cũng thôi đi, Thương Nguyệt công chúa nhưng lại là nữ nhân đại ca ta coi trọng, ngươi thậm chí ngay cả nàng cũng dám chạm! Thực sự là không biết chữ"chết" viết như thế nào!!
- Hả?
Vân Triệt trừng trừng mắt, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin:
Chuyện này...... Này không nên a! Ta với Thương Nguyệt công chúa là hai bên tình nguyện, mấy năm qua ở bên nhau, xưa nay chưa từng nghe nàng nói tới ngươi? À! Ta hiểu rồi, Phần thiếu môn chủ chẳng qua chỉ đơn phương mà thôi, mà Thương Nguyệt công chúa xưa nay cũng không để ngươi trong mắt, chỉ có thể nói Phần thiếu môn chủ mị lực không đủ, đổ tội Vân Triệt ta làm gì?
- Ngươi!
Lông mày Phần Tuyệt Thành mãnh liệt nhíu lại, một mặt phẫn nộ.
Vân Triệt giường như không thấy hắn phát sinh tức giận, tiếp tục khiêu khích:
- Lại nói, ngươi coi như ngày hôm nay thật sự giết ta thì thế nào? Thứ cho Vân Triệt ta nói thẳng, Phần thiếu môn chủ căn bản không có điểm nào có thể xứng với Thương Nguyệt mà...... Thương Nguyệt đường đường công chúa hoàng thất, bàn về thân phận tôn quý, Thương Phong đế quốc không có người nào sánh được, mà ngươi bất quá là thiếu môn chủ một tông môn mà thôi, công chúa Thương Phong đế quốc chỉ có một, mà thiếu môn chủ thiên thiên vạn vạn, nhiều như đá trong trong hố phân, quả thực bạch vân với bùn nhão khác nhau. Lại nói tướng mạo, Thương Nguyệt dung mạo thiên tiên, ngươi xem ngươi, đầu trâu mặt ngựa, nhìn thì dữ tợn, xấu thì thôi, còn đầy mặt hắc khí, vừa nhìn đã thấy đoản mệnh, ngay cả ta thân là nam nhân cũng thương cảm cho ngươi.
- Lại nói thành tựu, ta năm nay mới mười bảy tuổi đã thắng Địa Huyền Cảnh cấp ba, còn đứng đầu xuất chiến, ngươi năm nay đã hai mươi ba, hai mươi tư, có vẻ như cũng mới Địa Huyền Cảnh cấp hai, chênh lệch này, cũng quá lớn đi, ngươi và ta trong lúc đó, mắt mù mới có thể chọn ngươi...... Ừ ừ, quãng thời gian trước ta thỉnh thoảng nghe một chút Tiểu Hồng, Tiểu Lục, Tiểu Tử nói tới Phần thiếu môn chủ"Tiểu đinh đinh" ( thỉnh các đạo hữu tự nghĩ ) mới dài nửa tấc (5cm), vừa thô vừa xấu...... Chà chà, ngươi như vậy, đừng nói Thương Nguyệt, ngay cả đại mụ thủ tiết bốn mươi năm cũng không thể coi trọng ngươi. Ôi, làm nam nhân, ta đối với Phần thiếu môn chủ đồng tình như nước sông cuồn cuộn......
Ngay từ đầu, Phần Tuyệt Thành đã biết rõ mình là nhân trung chi long, trong các môn đệ trẻ tuổi, hắn xếp vào đầu bảng, đủ để khinh thường tất cả. Hiện tại bị Vân Triệt nói sai lệch hoàn toàn. Phần Tuyệt Thành không phải người dễ dàng bị kích thích, nhưng Vân Triệt thực sự quá độc miệng, hắn biết rõ đối phương cố ý nhục nhã mình, mặt đỏ như gan heo, sát khí trên người bạo phát mấy chục lần:
- Ngươi...... Tìm...... Chết!!
Phần Tuyệt Thành nổi giận ra tay, thân đao dấy lên lam viêm, một đao đâm về ngực Vân Triệt. Một đao kia Phần Tuyệt Thành không chút nào lưu thủ, còn trút xuống tràn ngập nổi giận, dưới uy lực Địa Huyền, toàn bộ vùng tuyết phụ cận trong nháy mắt hóa thành nước, ngay cả tuyết đọng phía dưới cũng bằng tốc độ kinh người lún xuống.
Một đao đâm tới trước mặt, khóe miệng Vân Triệt lộ ra nét cười lạnh lùng, long khuyết kiếm trong nháy mắt bị Vân Triệt bắt lấy, đón viêm đao bỗng nhiên lao tới.
Một tiếng vang thật lớn, lam viêm tung toé, mặt đất tuyết đọng bị vung lên vài chục trượng, phong tỏa hoàn toàn tầm mắt hắn. Phần Tuyệt Thành chấn động toàn thân, hai tay một trận tê dại, viêm đao trong tay suýt nữa tuột tay bay ra. Trong lòng hắn cả kinh, đại não lập tức bình tĩnh lại. Mà phía trước đã không thấy hình bóng Vân Triệt, hắn không chút do dự lắc người một cái, lướt qua bóng dáng màu đỏ thắm, lùi xa ba mươi bước, trong lúc này lại nghe được tiếng kêu thảm thiết của Phần Tuyệt Bích......
Tuyết đọng đầy trời rơi xuống, lộ ra hình dáng Vân Triệt, hắn cầm theo long khuyết, cười híp mắt đứng ở nơi đó, dưới chân, thình lình chém Phần Tuyệt Bích một cái. Long khuyết hơn tám ngàn cân theo lực Vân Triệt giáng xuống cơ hồ toàn bộ người Phần Tuyệt Bích, hai mắt hắn ta trắng dã, mặt tái xanh, vô cùng thống khổ kêu thảm.
Sắc mặt Phần Tuyệt Thành biến đổi đột ngột, ánh mắt càng trốn tránh:
- Ngươi...... Vết thương của ngươi, dĩ nhiên......
- Không sai, là ta giả bộ.
Chân Vân Triệt di chuyển phía sau lưng Phần Tuyệt Bích chuyển đến phần eo, thẳng tắp ép hắn ta phát sinh một tiếng tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt:
- Vì chờ vài kẻ không biết tự lượng sức mình tới chịu chết!
Đại đạo Phù Đồ quyết mang đến năng lực hồi phục không phải người thường có khả năng tưởng tượng. Vân Triệt hiện nay nội thương ngoại thương đã khỏi hẳn, huyền lực cũng khôi phục khoảng bảy phần, mặc dù đối với phó Phần Tuyệt Thành có chút quá mức miễn cưỡng, nhưng dằn vặt đến chết một Phần Tuyệt Bích trọng thương chưa lành dễ như trở bàn tay. Đương nhiên, hù dọa Phần Tuyệt Thành một hồi vậy là đủ rồi, Vân Triệt ngay cả Địa Huyền Cảnh cấp ba Hạ Khuynh Nguyệt có thể đánh bại, Phần Tuyệt Thành có Địa Huyền Cảnh cấp hai đương nhiên không ngây thơ cho là mình là đối thủ của hắn.
- Không thể! Ta thám thính qua thương thế của ngươi, ngươi không chỉ thương rất nặng, huyền lực càng hoàn toàn thâm hụt! Thời gian năm ngày ngắn ngủ, căn bản không khả năng khôi phục! Hơn nữa...... Ngươi làm sao biết trước ta muốn tới giết ngươi?
Phần Tuyệt Thành cắn răng hỏi, trong miệng hắn mặc dù nói"Không thể", nhưng nội tâm đã bị kinh hãi lấp kín. Cánh tay của hắn, vẫn như cũ còn sót lại cảm giác tê dại Vân Triệt một đòn kia mang đến, nếu như không phải sức mạnh khôi phục, làm sao có thể vung ra đòn đáng sợ như vậy.
- Khà khà khà
Vân Triệt cười trào phúng:
- Vì lẽ đó ta nói, Phần thiếu môn chủ ngươi chẳng qua chỉ là kẻ ngốc mà thôi. Ngày Trì Bí Cảnh đóng lại, tất cả dấu vết đều sẽ biến mất, đối với các ngươi mà nói, là nơi hoàn mỹ để giết người đến đâu. Đối với ta mà nói cũng giống như thế, ta nếu muốn giết người, cho tới bây giờ không biết hai chữ nhân từ viết như thế nào...... Như vậy, trước hết từ đệ đệ đáng thương của ngươi bắt đầu đi.
Lời còn chưa dứt, sức mạnh dưới chân Vân Triệt bỗng nhiên tăng thêm khiến Phần Tuyệt Bích lần thứ hai kêu thảm một tiếng, lục phủ ngũ tạng bị áp lực nặng nề đến vặn vẹo. Phần Tuyệt Bích thực lực tuy rằng không yếu, nhưng trước mặt hắn không khác gì ngọn cải dầu, huống chi trọng thương chưa lành, thực lực không đáng coi trọng. Sắc mặt Phần Tuyệt Thành âm trầm như hắc vân, hắn cắn răng nghiến lợi nói:
- Vậy ngươi cứ việc động thủ thử xem! Đại trưởng lão nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, trước khi tiến vào bí cảnh, trên người ta và hắn đặt một Linh Hồn Ấn Ký, nếu như hắn chết rồi, đại trưởng lão ngay lập tức sẽ biết là ai giết chết hắn! Đến thời điểm đó, ngươi...... Còn có hết thảy người liên quan tất sẽ chịu đến Phần Thiên Môn trả thù! Đều sẽ hứng chịu cách chết thê thảm nhất!!
- Đúng...... Đúng...... Ngươi...... Ngươi không thể giết ta! Ngươi dám giết ta...... Đại trưởng lão sẽ biết...... Ngươi không thể giết ta!!
Thân là con trai tông chủ Phần Thiên Môn, Phần Tuyệt Bích chưa từng bị người đạp dưới bàn chân, càng là lần đầu tiên chân chính đối mặt sự đe dọa của cái chết. Loại người như hắn, thường thường lại là kẻ sợ chết nhất, lúc này sắc mặt Phần Tuyệt Bích trắng bệch một mảnh, môi tái nhợt, một nửa do bị Vân Triệt cho đánh cho thương thế tái phát, nửa kia là bị dọa sợ.
- Hắn nói thật sự, trên người hai người kia xác thực được để lại ấn kí đặc thù. Nếu như bọn họ chết, người lưu lại dấu ấn sẽ lập tức biết người giết bọn họ là ai.
Mạt Lỵ khuyên nhủ.
- Thật không?
Vân Triệt mặt không đổi sắc, trái lại quay sang Phần Tuyệt Thành nở nụ cười lạnh:
- Ngươi thật sự cho rằng như vậy ta cũng không dám giết hắn? Ngươi cho rằng ta sẽ sợ Phần Thiên Môn các ngươi?
Chưa dứt lời, long khuyết kiếm trong tay Vân Triệt bỗng nhiên hạ xuống, không chút lưu tình chém vào đùi phải Phần Tuyệt Bích, chỉ nghe"Răng rắc" một tiếng, xương đùi phải Phần Tuyệt Thành vỡ vụn, một trận gào khóc thảm thiết thê thảm vô cùng truyền ra, cho dù ở phía trên vùng bình nguyên tuyết bay đầy trời vẫn như cũ truyền ra rất xa.
- Ngươi!!
Phần Tuyệt Thành không nghĩ tới Vân Triệt lại có thể lòng dạ độc ác, một chiêu kiếm hạ xuống không nửa điểm do dự đủ khiến Phần Tuyệt Bích cả đời tàn tật. Từ tiếng thê lương thảm thiết khiến khuôn mặt hắn ta vặn vẹo, xương ngón tay kêu răng rắc.
Huyền lực Vân Triệt khôi phục bảy phần cũng không đại biểu thực lực hắn cũng khôi phục bảy phần. Bởi vì cưỡng ép thiêu phượng hoàng huyết, trong vòng ba tháng không thể vận dụng Phượng Hoàng Viêm Lực, cũng làm cho thực lực tổng hợp hạ thấp rất nhiều, tình trạng hiện tại, không có khả năng đánh bại Phần Tuyệt Thành.
Nhưng biểu hiện Vân Triệt lại cực kỳ chắc chắc, vừa nãy vừa đối mặt cũng làm cho Phần Tuyệt Thành sinh kiêng kỵ, mà trước mặt Phần Tuyệt Thành, hắn chẳng những không có một tia kiêng kỵ, trái lại hai ba lần đánh Phần Tuyệt Bích thân tàn ma dại, hiển nhiên một bộ căn bản không sợ hắn ta tức giận, ngược lại cố ý muốn nhìn thấy dáng vẻ tức giận, điều này không những khiến Phần Tuyệt Thành tức giận, trái lại càng thêm không dám manh động, không những không dám lên trước, trái lại toàn tâm đề phòng, còn đã toàn lực chuẩn bị rút lui, để ngừa Vân Triệt bỗng nhiên công kích hắn.
Răng rắc!
Vân Triệt lại nện xuống một chiêu kiếm, xương đùi chân trái Phần Tuyệt Bích cũng trực tiếp dập vỡ, trong tiếng kêu gào thê thảm khàn cả giọng, Vân Triệt chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt cười khẩy cùng khiêu khích...... Ý cười như vậy, da đầu Phần Tuyệt Thành tê dại một hồi, thân thể mất khống chế lùi về phía sau liên tiếp rút lui, hắn bỗng nhiên hướng lên bầu trời hét lớn một tiếng:
- Mộc bảo chủ! Ngươi đang ở đây làm gì...... Còn không ra tay!!
Thanh âm Phần Tuyệt Thành vừa ra, phong tuyết bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, gió tuyết mù mịt, một cây ngân sắc trường thương mang theo tiếng rít khủng bố vô cùng bay vụt đến, nhanh đến mức toàn bộ phong tuyết bị thô bạo gạt ra, từ xa nhìn lại, giống như ddường chỉ bạc chói lóa dưới lớp tuyết băng.
Trường thương mang theo sát khí khiến toàn thân tóc gáy Vân Triệt trong nháy mắt dựng lên, nhưng ánh mắt vẫn cực kỳ bình tĩnh, khóe miệng trái lại nổi lên nụ cười âm hiểm, long khuyết kiếm thuận thế hướng xuống dưới, bỗng nhiên nện xuống đất.
Ầm!!
Theo một đòn trọng kích, băng tuyết mặt đất bị bay lên, băng tuyết ở ngoài, còn có thân thể Phần Tuyệt Bích bị vung lên cao, chấn động đến giữa không trung, Phần Tuyệt Bích còn chưa kịp phản ứng lại cái gì đã bị một cây ngân thương xuyên qua ngực......
Đây là một đòn tuyệt sát Thiên Huyền cường giả, sức mạnh biết bao khủng bố. Phần Tuyệt Bích bị đâm một thương còn chưa kịp kêu thảm, thân thể liền trực tiếp nổ tung, tan tác thành mười mấy khối thịt rải rác bay ra ngoài...... Ngân thương tiếp tục di đâm xuống dưới, Tinh Thần Toái Ảnh xuyên qua lưu lại bóng mờ, sau đó rơi xuống hố sâu bên dưới.
..............................