.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_251" class="block_" lang="en">Trang 126# 1
Chương 251: Mạt Lỵ quyết định
Lăng Nguyệt Phong vừa rời đi, Lăng Kiệt từ xa đi tới trước mặt Vân Triệt:
- Lão đại! Chúng ta một nhóm đi! Tuy rằng ta là lần đầu tiên đi vào nơi này, nhưng cha từng nói với ta không ít chuyện liên quan đến nơi đây, có rất nhiều tác dụng có thể phát huy được, bảo đảm không cản trở lão đại!
Trong miệng nói"Không cản trở", nhưng ý rõ ràng cho thấy phải bảo vệ Vân Triệt, dù sao trạng thái Vân Triệt lúc này, nếu một mình, thực sự quá nguy hiểm.
Phần tâm ý của Lăng Kiệt, Vân Triệt tự nhiên rất cảm động, nhưng hắn vẫn khoát tay từ chối:
- Không cần, nếu là rèn luyện, vẫn một mình tốt hơn. Đặc biệt là ngươi, Tiểu Kiệt, ngươi tuy rằng thiên phú không tệ, kiếm ý, kiếm tâm đều là thượng thừa, nhưng ngươi vẫn luôn nên ở Thiên Kiếm Sơn Trang, điều thiếu nhất chính là ở chỗ này loại một thân một mình đối mặt hiểm cảnh. Theo ta đồng hành sẽ làm hiệu quả lần lịch luyện này giảm đi rất nhiều.
- Nhưng, nhưng mà......
- Không có nhưng mà.
Vân Triệt đưa tay xoa cằm:
- Làm tiểu đệ của ta do chính ngươi quyết định. Làm sao, mệnh lệnh đầu tiên của ta ngươi không chịu nghe?
- Hứ......
Tâm tư đơn thuần, Lăng Kiệt đầu còn không kịp phản xạ đã bị một câu nói Vân Triệt ngăn chặn, quấn quýt nửa ngày, không thể làm gì khác hơn là nói:
- Vậy cũng tốt. Lão đại, ngươi nhất định phải cẩn thận. Cha ta trước đó không phải hù dọa các ngươi.
- Không cần lo lắng, ta không phải là người dễ dàng chết như vậy, lại nói, trên người ta mặc long lân bảo giáp.
Vân Triệt sờ vạt áo của mình một cái, lộ ra một mảnh hàn quang long lân lạnh như băng. Phần thưởng người đứng đầu, tuy rằng Thiên Kiếm Sơn Trang không muốn, cũng không thể không cắn răng nhịn đau đưa Thiên Huyền áo giáp cho Tần Vô Thương. Tần Vô Thương hôm qua đã trao lại long lân bảo giáp cho hắn, hắn liền trực tiếp mặc lên người.
Long lân bảo giáp rất mỏng chỉ có một tầng, mặc lên người không lạnh lẽo, cũng không nặng, mà sẽ căn cứ hình thể người mặc tự điều chỉnh dán vào. Cái áo giáp này a, là hoàn toàn xứng đáng bảo mệnh chi khí. Như hắn dự liệu, khi hắn lộ ra long lân bảo giáp, xung quanh nhất thời phóng tới hơn mười đánh mắt tham lam cùng đố kỵ.
Lăng Kiệt quay người sang Lăng Vân nói:
- Đại ca, lão đại ta nói ta tốt nhất một người hành động, vậy ta cũng không cùng ngươi được, ta đi trước...... Lão đại ngươi nhất định phải cẩn thận. Không phải vậy công chúa tỷ tỷ xinh đẹp sẽ rất buồn...... A a! Ta đi vậy!
Lăng Kiệt gọi ra thiên ương kiếm, ưỡn ngực, nổi lên khí thế, một mình hướng về phía trước. Lăng Vân gật đầu với Vân Triệt, ánh mắt nhìn như lơ đãng liếc đến vị trí Hạ Khuynh Nguyệt một cái, lên trước vài bước, hít khẽ một hơi, đi tới trước người Hạ Khuynh Nguyệt, nho nhã lễ độ trình bày:
- Hạ tiên tử, chúng ta kết bạn đồng hành được không? Ba năm trước ta đã tới nơi này, đối với nơi này dù sao cũng có phần quen thuộc, nơi này nguy hiểm tầng tầng, chúng ta kết bạn đồng hành không chỉ đủ để ứng đối bất kỳ nguy hiểm nào, cũng có thể đến chỗ xa hơn. Nếu như phát hiện bảo vật gì, cũng để Hạ tiên tử ưu tiên lựa chọn, thế nào?
Cách đó không xa, Phần Tuyệt Thành với Tiêu Cuồng Vũ đồng thời lộ vẻ mặt kì quái. Bọn họ cũng ba năm trước đã tiến vào Thiên Trì Bí Cảnh, khi đó, Lăng Vân đi trước tiên, không cho bất luận người nào cơ hội cùng hắn kết bạn đồng hành. Mà bây giờ, hắn lại chủ động muốn cùng một người đồng hành, hơn nữa lời của hắn, làm sao nghe đều lộ ra một loại ý tứ thỉnh cầu.
Hắn tâm tư gì, chỉ cần không phải ngốc đều rõ ràng trong lòng.
- Tạ ơn Lăng thiếu trang chủ, Khuynh Nguyệt đã quyết định độc hành.
Đối mặt Lăng Vân chủ động mời, Hạ Khuynh Nguyệt không hề do dự trực tiếp từ cối.
Người trẻ tuổi Lăng Vân chủ động mời người gộp lại không vượt qua năm ngón tay, mà bị từ chối thì lại hoàn toàn lần đầu tiên. Sắc mặt Lăng Vân không hề thay đổi, cũng không kiên trì nữa, gật gù:
- Đã như vậy, xin mời Hạ tiên tử cần phải cẩn thận."
Nói xong, Lăng Vân cũng một mình rời đi,
Bóng người rất nhanh biến mất ở trong bầu trời.
Ngay cả Lăng Vân cũng bị từ chối, Tiêu Cuồng Vũ vốn dĩ nóng lòng muốn thử, cắn răng đấu tranh hồi lâu, rốt cuộc vẫn lựa chọn từ bỏ. Cho tới những người khác thì lại càng không dám đi thử. Cho dù là Tiêu Cuồng Lôi là nhi tử tông chủ Tiêu tông, cũng không có dũng khí ngỏ lời đi cùng Hạ Khuynh Nguyệt. Lấy biểu hiện thực lực của Hạ Khuynh Nguyệt, đều hoàn toàn vượt qua bọn họ. Những con cháu Đại Tông Môn ở bên ngoài đều địa vị cao, không chỗ nào không từ. Nhưng ở trước mặt Hạ Khuynh Nguyệt, bọn họ căn bản đều cảm giác không ngóc đầu lên được.
Không nói những cái khác, chỉ cần thực lực, bọn họ đã không tư cách cùng Hạ Khuynh Nguyệt đồng hành.
Vân Triệt một thân một mình ánh mắt quét chung quanh, không chào hỏi bất kì người nào, tùy tiện chọn phương hướng, không nhanh không chậm tiêu sái đi.
- Hạ sư muội, chúng ta đi trước, ngươi cần phải cẩn thận.
Thủy Vô Song cùng Vũ Tuyết Tâm tạm biệt, kết bạn rời đi. Hạ Khuynh Nguyệt gật đầu, nhìn theo các nàng rời đi, ánh mắt lơ đãng nhìn phương hướng Vân Triệt rời đi một chút, trong con ngươi lóe qua thần thái không ít phức tạp, sau đó một hướng về phương bắc.
Toàn bộ không gian đều bị tuyết bao trùm, duy nhất có thể dùng để phân rõ phương hướng chỉ có đỉnh núi cao vút. Vân Triệt một đường lên trước, dù cho có huyền lực hộ thể, cũng bị đông lạnh liên tục run cầm cập.
- Nơi này không phải băng chính là tuyết, cho tới ‘ Thiên Trì ’ ngay cả bóng dáng đều không có, nơi như thế này, như thế nào lại có thiên tài địa bảo gì đó. Coi như là có, khẳng định cũng sớm bị băng tuyết cho chôn kĩ rồi...... Hô, lạnh quá.
Vân Triệt đi thẳng hơn nửa giờ, thấy vẫn cánh đồng tuyết với tuyết trắng đầy trời như cũ, không có bất kỳ thu hoạch nào. Cùng hắn dự đoán kỳ hoa dị thảo khắp nơi, quái thạch linh ngọc thành đống, trong tầm mắt cảnh tượng núi cao rừng rậm trùng điệp hoàn toàn không giống, hơn nữa đi lâu như vậy, bóng dáng huyền thú cũng không nhìn thấy!
Này không phải tới tìm tìm kỳ trân dị bảo, quả thực chính là đến chịu tội!
- Tiểu không gian này tồn tại rất quái dị.
Mạt Lỵ trầm ngâm nói.
- Quái dị?
- Tiểu không gian này đích thật là do con người tạo ra, hơn nữa cấp độ sức mạnh cực cao, thời gian tồn tại cũng có thể rất lâu, sinh ra một ít thiên tài địa bảo cấp thấp cũng không kỳ quái...... Quái dị là, tiểu không gian như vậy, cũng không nên xuất hiện tại một nơi thế này, bởi vì nó căn bản không phải sức mạnh có khả năng chế tạo ra.
- Có thể rất lâu trước đây một cường giả nào đó lưu lại.
Vân Triệt thuận miệng nói. Đối với lai lịch Thiên Hà Bí Cảnh, hắn không quan tâm chút nào. Hắn không nhanh không chậm tiêu sái, bỗng nhiên nói:
- Mạt Lỵ, có mấy người theo ta?
- Bốn người.
Mạt Lỵ trả lời.
- Bốn người sao?
Vân Triệt ngẩn ra, số lượng ấy, với suy đoán của hắn cũng không tương xứng.
- Bên cạnh ngươi, vĩnh viễn sẽ không thiếu kẻ thù muốn giết ngươi, không suy nghĩ một chút tại sao à?
Mạt Lỵ lạnh nhạt nhạt.
- Không! Những người này hoàn toàn không đáng gọi là kẻ thù.
Vân Triệt quơ quơ ngón tay, cười lạnh nói:
- Bất quá là một đám tự mình muốn chết mà thôi!
-Trong bốn người này, có ba muốn tới giết ngươi, một người khác hình như không phải, trái lại có thể tới cứu ngươi.
Mạt Lỵ nói.
- Hả? Cứu ta? Là ai?
- Chốc lát nữa ngươi sẽ biết.
Bước chân Vân Triệt từ từ trì hoãn, bộ dạng phục tùng trầm ngâm một lúc:
Mạt Lỵ, chốc nữa ngươi giúp ta giết một người.
- Không thành vấn đề!
Mạt Lỵ đáp ứng thoải mái như vậy đúng là làm cho Vân Triệt sửng sốt một chút. Mỗi lần Mạt Lỵ ra tay đều sẽ bị kịch độc tái phát, vì lẽ đó không tới thời khắc sống còn, hoặc kẻ địch lại là người Vân Triệt tuyệt đối không cách nào ứng phó, nàng kiên quyết sẽ không xuất thủ. Mà lần này, Vân Triệt mới vừa mở miệng, nàng trực tiếp đồng ý, lần này Vân Triệt phải lo lắng, nhỏ giọng nói:
Ách...... Lẽ nào ngươi sẽ không có thêm...... Điều kiện đi kèm?
- Đương nhiên là có!
Giọng nói Mạt Lỵ từ từ lạnh lẽo cứng rắn:
- Tình trạng thân thể ngươi bây giờ, chính ngươi rõ ràng nhất. Tiểu không gian này, cũng là một tuyệt không sai là nơi hoàn mỹ giết người. Người nào lại có khả năng ở đây giết ngươi, trong lòng ngươi rõ ràng nhất. Nhưng ngươi vẫn như cũ dám đến, hoàn toàn là bởi vì ta tồn tại! Ngươi để ta giết người này, ta không phải không thể giết, bằng không, ngươi sẽ chết, còn có thể liên lụy ta chết.
- Ta nhớ tới ngươi từng nói, tuyệt không đồng ý sinh ra ỷ lại đối với ta. Nhưng ngươi giống như đã hoàn toàn quên câu nói này. Thời điểm làm rất nhiều chuyện, cùng với cân nhắc năng lực bản thân sẽ lấy cả sức mạnh của ta cũng tính toán. Sức mạnh của ta có thể vận dụng, toàn bộ Thiên Huyền Đại Lục, ngươi cũng không thể gặp phải hiểm cảnh. Loại này về mặt tâm linh tiềm ẩn sinh ỷ lại, đối với pát triển tạo thành vách ngăn rất lớn......
Mạt Lỵ mỗi một chữ đều nói cực kỳ nghiêm túc, giọng nói giống như trải qua vô số sóng gió phong vân, giống như đang giáo huấn vãn bối.
Vân Triệt đúng là có chút tán đồng. Tỷ như lần này, hắn không muốn từ bỏ cơ hội thăm dò Thiên Trì Bí Cảnh, mà nếu như không phải bởi vì có Mạt Lỵ, hắn chắc chắn sẽ không mang theo tình trạng thân thể bây giờ tiến vào nơi này.Phần Tuyệt Thành là thứ yếu, mấu chốt là, hắn từ trên người Mộc Thiên Bắc cũng cảm thấy có sát ý.
Mộc Thiên Bắc thân là bảo chủ đương nhiệm Thiên Thương Lôi Hỏa Bảo, thực lực tuyệt không thua kém Tần Vô Thương.
- Ta sẽ giúp ngươi giết người cuối cùng, sau đó, sau đó ta sẽ tự phong bế huyền lực trong một quãng thời gian dài, lấy Thiên Độc Châu chuyên tâm trừ độc. Sau này mọi chuyện, chỉ có thể dựa vào chính ngươi, đừng nghĩ hi vọng gì ở ta.
Mạt Lỵ lạnh lùng nói.
-...... Không cần tuyệt tình như thế chứ?
Vân Triệt giật mình:
- Vạn nhất ta gặp phải nguy hiểm đến tính mạng làm sao bây giờ? Ta chết đi, ngươi cũng sẽ tiêu vong, ngươi không sợ......
- Hừ! Dựa vào Thiên Độc Châu lâu như vậy, ta bởi vì mạnh mẽ vận dụng sức mạnh mà độc phát mấy lần, đến bây giờ, độc trên người ta so với lúc gặp phải ngươi căn bản không giảm đi bao nhiêu! Cùng với mấy lần độc phát, không nhìn thấy hi vọng khỏi hẳn, chẳng bằng trực tiếp chết cho xong chuyện.
Mạt Lỵ tức giận.
Vân Triệt há miệng, lặng yên suy nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu:
- Được rồi, ta biết rồi. Hơn nữa, ta cũng rất tán thành quyết định này.
Lúc này, phía trước từ từ trong gió tuyết bỗng nhiên có thêm hai bóng người mơ hồ. Theo Vân Triệt bước chân không nhanh không chậm tiến về phía trước, hai bóng người này đã ở trong tầm mắt càng ngày càng rõ ràng.
Lúc thấy rõ hai người kia, Vân Triệt dừng bước, lộ ra kinh hỉ gian giống như trong nguy nan gặp được bằng hữu, chạy tới chào hỏi:
Đây không phải Phần thiếu môn chủ cùng lão huynh Phần Tuyệt Bích sao, các ngươi tại sao lại ở chỗ này? Có thể tại Thiên Trì Bí Cảnh gặp gỡ, ai dám nói đây không phải trời cao định trước duyên phận đây!!