.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_254" class="block_" lang="en">Trang 127# 2
Chương 254: Lòng dạ nữ nhân
- Ngươi...... Ngươi là ai?
Mộc Thiên Bắc chưa bao giờ nghĩ tới chính mình có một ngày lại bị một nữ hài làm kinh hãi đến toàn thân co giật. Bây giờ Mạt Lỵ chỉ là trạng thái bán linh hồn, sức mạnh khí thế không bằng một phần vạn bình thường, nhưng đối với Mộc Thiên Bắc mà nói, nó vẫn là cơn ác mộng. Trước mặt rõ ràng chỉ là nữ hài đẹp đẽ đến không cách nào hình dung, hắn lại giống như thấy được cái chết gần kề, khắp toàn thân từ trên xuống dưới mỗi một cái vị trí đều mất khống chế điên cuồng run rẩy.
Mạt Lỵ môi mềm khẽ khếch, làm nổi lên một vệt lạnh lẽo cười nhạt:
- Bản công chúa đã cho ngươi cơ hội lựa chọn cách chết, ngươi đã không chịu lựa chọn, vậy bản công chúa liền thay ngươi lựa chọn...... Tan biến đi!!
Mạt Lỵ tay nhỏ nhẹ nhàng vạch ra hư không......
Ầm!
Một tiếng nổ tung vang lên, âm thanh còn chưa kịp truyền ra quá xa đã bị hoàn toàn nhấn chìm trong gió tuyết, bên trong tiếng động, thân thể Mộc Thiên Bắc trong nháy mắt nổ tung...... Nói đúng hơn là trực tiếp phân hủy! Phân hủy thành vô số mảnh nhỏ, sau đó những mảnh nhỏ này lại tiếp tục phân hủy, lại phân hủy...... Đến mức so với cát bụi còn muốn nhỏ hơn, cho đến hoàn toàn biến mất ở nơi đó, ngay cả một tia dấu vết cũng không lưu lại...... Hóa thành hư vô nguyên thủy nhất.
Nhìn Mộc Thiên Bắc biến mất ngay trước mắt, trên mặt Mạt Lỵ một mảnh hờ hững, hai tay ôm sát ngực, theo bàn tay chuyển động kết ra một huyền trận kỳ dị, huyền trận quay nhanh, biến mất trong ngực của nàng, bóng người Mạt Lỵ cũng biến mất theo ở nơi đó.
Bị Mộc Thiên Bắc đuổi phía sau, Hạ Khuynh Nguyệt vốn tưởng rằng đã không có khả năng chạy trốn, đang muốn miễn cưỡng mở băng vân lĩnh vực, nhưng ngạc nhiên cảm giác được uy thế đến từ Mộc Thiên Bắc đột nhiên biến mất, lúc nhìn lại, bóng người Mộc Thiên Bắc đã không còn. Tuy kinh ngạc, nhưng nàng không dám dừng lại, mang theo Vân Triệt lấy tốc độ cực nhanh càng đi càng xa...... Bất tri bất giác đã bỏ từng toà băng phong lại phía sau.
Cảm giác được Mạt Lỵ trở về, Vân Triệt lập tức hỏi:
- Giải quyết rồi?
- Ngươi nghĩa hắn có thể sống sót rời khỏi tay ta?
Mạt Lỵ tức giận.
-...... Phần Tuyệt Thành thì sao? Có đồng thời giải quyết hay không?
-Ta đã nói giúp ngươi giết một người, cũng không có tâm tình xử lí Phần Tuyệt Thành!"
- Haizz...... Phần Tuyệt Thành không chết, giết Phần Tuyệt Bích chẳng phải phí công rồi! Hắn chỉ cần nói chuyện với Phần Mạc Ly, khắp thiên hạ đều sẽ biết Phần Tuyệt Bích là ta giết! Vậy còn không bằng lúc trước ta trực tiếp tự tay giết chết Phần Tuyệt Bích!
- Đó là chuyện của ngươi, cùng ta có quan hệ gì?
"......"
Khuôn mặt Vân Triệt co quắp một trận, chỉ có thể hít một hơi, bất đắc dĩ nói:
- Quên đi! Xác Mộc Thiên Bắc ở đâu? Lúc trước có phải suýt chút nữa bắt kịp chúng ta?
- Ta khiến hắn hoàn toàn biến mất rồi, đừng nói xác, tro bụi cũng không lưu lại. Ngươi muốn xác hắn làm cái gì?
- Đệt!
- Vân Triệt suýt chút nữa bên cạnh Hạ Khuynh Nguyệt hét ầm lên:
- Mộc Thiên Bắc là bảo chủ Thiên Thương Lôi Hỏa bảo! Bảo chủ a! Hắn nhất định có nhiều tông môn chí bảo, không lấy được còn nói cái gì bí mật kinh thiên động địa, ngươi lại cứ như vậy cho hắn biến mất rồi! Ngươi tiện tay cắt hắn thành hai nửa cũng tốt, nhân lúc còn tỉnh dùng ít sức! Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi...... Tương lai lớn lên nhất định là cái đại nương phá sản.
Mạt Lỵ hừ lạnh:
- Chính ngươi không bản lĩnh giết hắn, nếu muốn ta ra tay, cũng đừng phí lời nhiều như vậy!
"......" Vân Triệt không có gì để nói.
Nghĩ cho cùng, Vân Triệt chỉ có thể mang ý tưởng quay đầu trở lại giết chết Phần Tuyệt Thành nuốt vào trong bụng. Cánh đồng tuyết mênh mông, căn bản không có cách phân biệt rõ phương hướng, Hạ Khuynh Nguyệt cấp tốc chạy, vô ảnh không dấu tích, cho dù có, từ lâu bị gió tuyết che lấp, đường cũ tìm về căn bản không có.
- Hiện tại, ta đã tự phong huyền lực, một quãng thời gian dài, sức mạnh của ta chỉ có thể dùng để trừ độc, mà không cách nào phóng xuất, loại phong bế này ngay cả chính ta cũng không thể giải trừ. Gặp lại nguy hiểm gì, ngươi tự cầu phúc đi.
Mạt Lỵ tuyệt tình, lời của nàng không phải đang đùa giỡn. Nàng rất nghiêm túc tự mình phong bé huyền lực. Có điều loại phong bế này cũng không phải không thể vận dụng huyền lực, mà là không thể phóng huyền lực ra bên ngoài cơ thể.
- quãng thời gian dài? Đó là bao lâu?
- Ta tiện tay kết phong ấn huyền trận, cũng không biết sẽ duy trì thời gian bao lâu. Ngắn nhất một năm, nhiều nhất mà nói khả năng mười mấy năm!
"......"
Vẫn đi về phía trước hơn một canh giờ, xác nhận Mộc Thiên Bắc không còn đuổi theo sau, tinh thần Hạ Khuynh Nguyệt buông lỏng, cùng Vân Triệt đồng thời ngã xuống tuyết.
Vân Triệt chấn kinh"Ôi chao" một tiếng, thân thể tức thì nhào tới trước, lập tức té nhào trên người Hạ Khuynh Nguyệt, ôm nàng chặt chẽ.
Toàn lực cấp tốc chạy lâu như vậy, huyền lực Hạ Khuynh Nguyệt tiêu hao hơn nửa, nàng bình tĩnh lại, sau đó không nhẹ không nặng khoát tay đẩy Vân Triệt trên người ra, thân thể theo đó đứng lên, hô hấp cũng từ từ trở nên bình tĩnh, sắc mặt càng trầm ngâm, không biểu hiện vui buông.
Toàn lực cấp tốc chạy lâu như vậy, huyền lực Hạ Khuynh Nguyệt tiêu hao hơn nửa, nàng bình tĩnh lại, sau đó không nhẹ không nặng khoát tay đẩy Vân Triệt trên người ra, thân thể theo đó đứng lên, hô hấp cũng từ từ trở nên bình tĩnh, sắc mặt càng trầm ngâm, không biểu hiện vui buông.
- Đứng lên đi, không cần giả bộ, ta biết nội thương của ngươi căn bản không có tái phát.
Nhìn Vân Triệt bị nàng đẩy trong đống tuyết, Hạ Khuynh Nguyệt mặt không hề cảm xúc nói.
Vân Triệt từ trong đống tuyết đứng lên, tiện tay vỗ vỗ tuyết trên người, vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên sửng sốt một chút...... Hạ Khuynh Nguyệt vừa nãy mang theo hắn tốc lực lưu vong, mạng che mặt đã không biết rơi xuống lúc nào, một bộ mỹ lệ khiến người nghẹt thở, khoảng cách gần hiện ra khi hắn trước mắt. Nàng váy trắng tung bay, lại đắm chìm trong gió tuyết, phong thái như vậy, chỉ sợ tuyết nữ trong truyền thuyết cũng phải lu mờ.
Thấy hắn hồi lâu không nói gì, trái lại mình mặt có chút sững sờ, Hạ Khuynh Nguyệt đưa tay xoa nhẹ gò má, lúc này mới phát hiện khăn xa không còn, nguyệt mi khẽ động, nghiêng gò má đi, nhàn nhạt hỏi:
- Phần Tuyệt Thành với Phần Tuyệt Bích muốn giết ngươi bởi vì Thương Nguyệt công chúa, còn Mộc Thiên Bắc tại sao muốn giết ngươi?
Hiển nhiên, chuyện Vân Triệt trước cùng Phần Tuyệt Thành, Phần Tuyệt Bích đều lọt vào tai nàng. Vân Triệt phục hồi lại tinh thần, hơi bĩu môi, trả lời:
- Mộc Thiên Bắc đã từng mời ta gia nhập Thiên Thương Lôi Hỏa Bảo, còn thuận tiện giễu cợt một phen, sau đó bị ta cho giễu cợt lại, còn làm bị thương thương đệ tự yêu của hắn, vì lẽ đó hắn ghi hận trong lòng...... Chỉ có ngần ấy chuyện.
Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ giọng:
- Mộc Thiên Bắc xưng bá Tắc Bắc, không ai dám trêu chọc. Loại người này xưa nay không tha cho người khác nửa điểm xúc phạm, ta từng nghe sư phụ đã nói người này luôn luôn cuồng ngạo tự phụ...... Loại người này, ngươi sau vẫn nên bớt trêu chọc đi.
- Ta chưa bao giờ chủ động trêu chọc ai, đều là người khác tới trêu chọc ta, chỉ có điều ta đối chiêu chọc người xưa nay đều không học được cách khách khí cùng ẩn nhẫn mà thôi.
Vân Triệt một bộ không sao cả nhìn gò má hoàn mỹ Hạ Khuynh Nguyệt, hắn mỉm cười:
- Khuynh Nguyệt, lần này còn tốt có ngươi, không phải vậy ta nhất định trong tay Mộc Thiên Bắc. Có điều ngươi là lão bà ta, cám ơn không cần nói...... Lại nói, tại sao lúc đó ngươi lại ở bên cạnh? Ngươi không phải nhìn ta bị thương chưa lành, lo lắng an toàn, vì lẽ đó vẫn lén lút theo ta đi.
- Ta bất quá vừa vặn đi qua.
Hạ Khuynh Nguyệt hiển nhiên không biết nói dối, nói xong câu này, ngữ khí cùng thần thái rất không tự nhiên, ánh mắt cũng nghiêng sang một bên, không dám đối diện Vân Triệt, nàng nửa xoay người, lành lạnh nói:
- Mộc Thiên Bắc hẳn mất dấu rồi, ở nơi này trong bí cảnh muốn tìm được ngươi ít có khả năng. Vết thương của ngươi đã khỏi hẳn, huyền lực chí ít cũng khôi phục bảy phần, ở đây đủ để tự vệ, tự lo lấy thân đi.
Nói xong, tuyết y Hạ Khuynh Nguyệt lay động theo chiều gió, liền muốn rời đi.
- Này này! Chờ chút!
Vân Triệt vội vàng tiến lên, ngăn trước người nàng:
- Ngươi sẽ không thật sự muốn đi chứ? Kỳ thực...... Kỳ thực những câu nói kia đều dùng để dọa Phần Tuyệt Thành, vết thương của ta căn bản không khỏi hẳn, nhiều lắm được một nửa, đặc biệt là nội thương, bây giờ còn...... Ho khan một cái...... Ho khan một cái, ho khan một cái...... Huyền lực cũng nhiều lắm khôi phục ba phần, thật sự...... Vạn nhất, ta lại bị Phần Tuyệt Thành hoặc Mộc Thiên Bắc tìm tới, không có ngươi đang ở đây bảo vệ, vậy ta chẳng phải là muốn...... Ta chết đi ngược lại không quan trọng, nhưng không muốn liên lụy ngươi thủ tiết, ta làm sao nhẫn tâm......
Lông mày Hạ Khuynh Nguyệt rõ ràng co quắp một hồi.
- Lại nói, chúng ta là phu thê đường đường chính chính, nếu là phu thê, nhất định sống chung phòng, chết chung huyệt, phúc cùng hưởng, họa cùng chia, hiện tại ta đang bị các loại tai họa quấn quanh người, làm thê tử, ngươi không phải nên tận lực thực hiện bổn phận, chịu trách nhiệm bảo vệ ta...... Ai ai đừng đi......
Lúc trước Vân Triệt huyền mạch tàn phế, đối với Hạ Khuynh Nguyệt khi đó không thể với tới, hắn liền thường xuyên miệng tiện, chọc cho nàng vừa giận vừa bất đắc dĩ, hiện tại, bàn về thực lực, Vân Triệt không sánh được Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng nếu liều mạng, Hạ Khuynh Nguyệt tuyệt đối không đấu lại Vân Triệt, vì lẽ đó hai người căn bản kẻ tám lạng người nửa cân, Vân Triệt nói chuyện với Hạ Khuynh Nguyệt tự nhiên càng không kiêng kị gì.
Hạ Khuynh Nguyệt không thèm để ý hắn đang nói cái gì, trực tiếp vòng qua thân thể hắn, đạp nhẹ băng tuyết hướng phương bắc bay đi. Vân Triệt đứng tại chỗ, vô cùng u oán nói:
- Ngươi không biết...... Thật sự cứ như vậy bỏ lại ta một mình chứ?
Hạ Khuynh Nguyệt không hề trả lời, đi được quãng xa, nàng chợt dừng bước, dùng thanh âm nhẹ vô cùng:
- Ngươi còn đứng ở nơi đó làm gì? Còn không đuổi theo.
- Tuân mệnh!
Vân Triệt nhất thời mặt mày hớn hở, dưới chân điểm một cái, như làn khói đuổi tới bên cạnh người Hạ Khuynh Nguyệt...... Nào có nửa điểm dáng vẻ trọng thương chưa lành.
Hai người một đường hướng bắc, rất nhanh biến mất trong gió tuyết.
Đối với Hạ Khuynh Nguyệt hiện thân cứu hắn, nói trong lòng hắn không cảm kích là không phải. Bởi vì hắn khi đó đối mặt Mộc Thiên Bắc, một tông chủ siêu cấp cường giả. Hạ Khuynh Nguyệt cứu hắn, chịu nguy hiểm cùng hắn trong tay Mộc Thiên Bắc. Mà hắn cũng tương tự bối rối...... Ở trên Thiên Kiếm Sơn Trang tái ngộ Hạ Khuynh Nguyệt, từ trên người nàng cảm nhận được chỉ có bình thản, không phải thân cận, không phải bài xích, không phải lạnh lùng, chính là loại bình thản khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Sau mấy ngày thành hôn, hắn nỗ lực lưu lại hạ bóng dáng trong lòng Khuynh Nguyệt, nhưng thời gian chia lìa dài như vậy, hiển nhiên đủ khiến này hình bóng nông cạn hoàn toàn tiêu tan. Hắn từng một lần cho rằng, bây giờ ở trong mắt Hạ Khuynh Nguyệt, hắn có thể có, cũng có thể không, nhiều lắm có một giấy hôn thư ràng buộc tồn tại. Nhưng hôm nay Hạ Khuynh Nguyệt đi theo bảo vệ cùng xuất thủ cứu giúp, rồi lại để hắn mê muội rồi...... Hắn không nghĩ ra hiện tại vị trí mình ở trong lòng nàng đến cùng mức độ nào.
Đối với một nam nhân mà nói, nếu như nói thiên hạ này có một loại vĩnh viễn không cách nào hiểu thấu đáo, thì không còn nghi ngờ gì nữa.