.
._128__1" class="block_" lang="en">Trang 128# 1
Chương 255: Thiên Trì cự thú ( thượng )
Vân Triệt cùng Hạ Khuynh Nguyệt cứ như vậy đồng hành, hai người bọn họ không thể nghi ngờ là kết hợp tuổi trẻ mạnh nhất Thương Phong đế quốc. Hai người một đường theo hướng bắc...... Nói chuẩn xác, bọn họ cũng không biết phía trước là phương hướng nào, trên đường đi thấy chỉ có cánh đồng tuyết gió vô hạn, không có thu hoạch gì, cũng không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, bóng dáng huyền thú nửa điểm cũng không thấy.
Vân Triệt một mực lải nhải nói chuyện, hỏi Hạ Khuynh Nguyệt đủ loại vấn đề, lại một mình nói tới tình hình Hạ Nguyên Bá cho tới nay. Hạ Khuynh Nguyệt phản ứng trước sau cực kỳ lơ đãng, chỉ có tình cờ nhàn nhạt đáp lại. Hai tay nàng không ngừng lướt nhẹ, quét ra băng tuyết, nhưng rốt cuộc không có thu hoạch gì.
- Khuynh Nguyệt lão bà, ngươi không có cái gì muốn hỏi ta sao? Tỷ như...... Sau khi ngươi rời đi ta trôi qua có tốt hay không, đi qua nơi nào, có bị người bắt nạt hay không......
- Lấy tính cách của ngươi, không đi ức hiếp người khác là tốt rồi, ai có thể chân chính ức hiếp ngươi.
Hạ Khuynh Nguyệt mắt đẹp nhìn về phía trước, không hề lưu tình nói. Thuận tiện, ánh mắt nàng hơi động, rốt cuộc chủ động hỏi hắn một vấn đề:
- Bất quá ta muốn biết, ngươi khoảng thời gian này, như thế nào lớn mạnh?
Hạ Khuynh Nguyệt cuối cùng cũng coi như chủ động hỏi hắn một vấn đề, vẻ mặt Vân Triệt lập tức trở nên nghiêm túc trả lười:
- Chuyện này là bí mật của ta, người khác ta nhất định sẽ không nói, có điều ngươi là lão bà ta, lại là chuyện khác rồi. Ừ...... Ta gặp một sư phụ, nàng tái sinh cho ta huyền mạch, lại dạy cho ta một ít thứ linh tinh, hơn nữa ta có đoạn thời gian ngắn đặc biệt tao ngộ, cho nên mới có ngày hôm nay.
- Sư phụ của ngươi?
Trong con ngươi Hạ Khuynh Nguyệt hơi hiện qua một vệt kinh ngạc:
- Có thể giúp ngươi trong thời gian ngắn như vậy lớn mạnh đến mức độ này, sư phụ của ngươi, nhất định là kỳ nhân độc nhất thiên hạ.
Vân Triệt đợi một lúc, lại không nghe thấy nàng tiếp tục tiếp tục hỏi, nhất thời nói:
- Ngươi không muốn hỏi ta một chút sư phụ này là ai sao?
- Đó là chuyện riêng tư của ngươi, ta không có quyền hỏi đến.
Hạ Khuynh Nguyệt hờ hững trả lời.
- Ừm......
Vân Triệt trầm ngâm một phen, mỉm cười nói:
- Sư phụ của ta, đích thật là kỳ nhân thiên hạ, có điều nàng ‘ kỳ lạ ’ ở nơi nào ngươi tuyệt đối đoán không được. Nàng so với ngươi nghĩ còn lợi hại hơn nhiều, cũng hoàn toàn thay đổi vận mệnh của ta, chỉ có điều, nàng tuyệt đối không phải một sư phụ tốt, bởi vì nói cho chính xác, nàng cũng không có chân chính đã dạy ta cái gì, mỗi lần đều trực tiếp nhét vài thứ vào đầu ta, để chính ta tự lĩnh ngộ luyện tập, bất quá ta làm đệ tử cho tới bây giờ không làm cho nàng thất vọng, nàng kín đáo đưa cho ta, ta mỗi lần đều trong thời gian rất ngắn lĩnh hội thông suốt, nên mới có ta bây giờ.
- Hừ, tự luyến!
Trong đầu của hắn, vang lên tiếng Mạt Lỵ khinh thường.
Lúc này, một loại cảm giác khác thường từ lòng bàn tay trái Vân Triệt truyền đến, hắn lập tức giơ tay trái lên, thình lình nhìn thấy lòng bàn tay đang lấp loé sắc xanh biếc thuộc về Thiên Độc châu.
Đây là......
Phản ứng Thiên Độc Châu đối với bảo vật!!
Mà có thể làm cho Thiên Độc Châu có cảm ứng, không phải một loại bảo vật, chí ít, cũng là cấp bậc Tinh Ẩn Thảo.
Từ sau khi trở lại Thương Phong đế quốc, Thiên Độc châu tổng cộng từng có hai lần thăm dò cảm ứng, một lần là phát hiện tinh ẩn thảo, lần thứ hai, là cảm ứng được Tà Thần hỏa tồn tại. Đây là lần thứ ba...... Cảm ứng chỉ theo hướng, vừa lúc ngay phía trước bọn họ.
- Làm sao vậy?
Hạ Khuynh Nguyệt thấy hắn dừng bước, nhìn lại hỏi.
- Ta đoán chúng ta lập tức sẽ có một vụ thu hoạch rất lớn!
Vân Triệt thu bàn tay về:
- Đi, chúng ta tiếp tục hướng phía trước.
Gió tuyết không có một chút dấu hiệu đình chỉ, trận này gió tuyết cũng không biết đã rơi xuống bao lâu, băng tuyết dưới chân dày đến mức khó có thể tưởng tượng. Hai người tiếp tục hướng phía trước đi hơn hai canh giờ, Thiên Độc Châu cảm ứng vẫn tồn tại, nhưng không có bất kỳ thu hoạch. Này không đủ cho Vân Triệt thất vọng, nội tâm trái lại càng thêm phấn chấn...... Có thể làm cho Thiên Độc Châu cách xa như thế liền có cảm ứng, nó phát hiện gì đó, nhất định không phải chuyện nhỏ! Chí ít, so với tinh ẩn thảo còn hiếm quý hơn nhiều!
Đến cùng là cái gì?
Nơi này nhiệt độ thấp đáng sợ, dưới băng tuyết đi lâu như vậy, vì phải chống đỡ rét căm căm, tốc độ tiêu hao huyền lực cũng nhanh tương đương, ngay cả Vân Triệt có thân thể không kém Chân Long, cũng bắt đầu có chút không chịu nổi, huyền giả khác càng dễ tưởng tượng được. Hắn rụt cổ một cái, ánh mắt cẩn thận nhìn quanh phía trước, thuận miệng hỏi:
- Khuynh Nguyệt lão bà, sư phụ, sư bá nàng trước đây chắc đã tới nơi này rất nhiều lần, các nàng bình thường đều có thu hoạch gì?
Hạ Khuynh Nguyệt suy nghĩ một chút, nói rằng:
- Sư phụ đã từng tới nơi này hai lần, mỗi một lần đều sẽ có thu hoạch rất lớn, lần thứ nhất được ba viên thuần vân ngọc cùng hai cây huyết linh chi vạn năm, lần thứ hai được một khối mạch thiên tinh tử sắc, ba giọt huyền linh ngọc lộ cùng với một khối hài cốt cự thú. Sư phụ đã nói nơi này có ba mùa, mà đặc thù từng mùa phi thường cực đoan, trong đó, bất hạnh nhất chính là gặp phải mùa đông, bởi vì mùa đông gió tuyết bao trùm tất cả, rất khó có thu hoạch gì.
Thật bất hạnh, Vân Triệt cùng Hạ Khuynh Nguyệt lần thứ nhất tiến vào Thiên Trì Bí Cảnh liền gặp phải trời đông giá rét. Không sai, hết thảy tất cả mọi thứ đều bị băng tuyết che, đừng nói cái gì bảo vật, ngay cả tảng đá cũng không nhìn thấy.
- Người đã tiến vào Thiên Trì Bí Cảnh từng phát hiện qua đồ tốt nhất là cái gì?
Vân Triệt hỏi. Nói tới chỗ này, hắn bỗng nhiên dừng bước.
Hạ Khuynh Nguyệt cũng thuận theo ngừng lại, khẽ lắc đầu:
- Không biết. Ai thật sự có thu hoạch lớn, bình thường sẽ không lộ ra ngoài. Có điều, nghe sư phụ nói, hơn bốn trăm năm trước, từng có người trong Thiên Trì phát hiện một cây bồ đề đế tâm liên.
- Bồ đề đế tâm liên?
Vân Triệt kinh ngạc, thế gian bách thảo, hắn không biết có thể nói chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng bồ đề đế tâm liên cái tên này, hắn nhưng từ chưa nghe sư phụ nói đến, ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên nghe nói.
Hạ Khuynh Nguyệt hơi ngước mắt, chậm rãi giải thích:
- Bồ đề đế tâm liên theo ghi chép ở cung ta《 Băng Vân thánh điển 》đồ vật thần thần, đỉnh cấp tông môn cũng đều có ghi chép. Ghi chép có ghi, nó là một loại thánh vật trời cho, cũng là một loại đồ vật nghịch thiên không nên tồn tại trên thế gian. Tục truyền từ niên kỉ rất xa xưa từng xuất hiện một cây, sau lần đó cũng không chưa từng xuất hiện, chỉ tồn tại ở trong ghi chép. Bốn trăm năm trước, một vị tiền bối Tiêu Tông dùng linh hồn truyền âm nói cho tất cả mọi người hắn ở bên trong Thięn Trě phát hiện một loại ‘ Bồ đề đế tâm liên ’ giống trong ghi chép như đúc...... Chỉ có điều, đây cũng là lời cuối trước khi chết, nói xong những câu nói kia sau, hắn đã không còn tin tức, cũng không có thể đi ra từ bí cảnh, cứ như vậy ngã xuống.
"Thánh vật trời cho","Đồ vật nghịch thiên", từ lời Hạ Khuynh Nguyệt không hề thổi phồng,"Bồ đề đế tâm liên" là một loại kinh người cỡ nó tồn tại. Vân Triệt tiếp tục hỏi:
- Vậy đóa ‘Bồ đề đế tâm liên’ nó đến cũng nghịch thiên ở điểm nào? Ăn nó lẽ nào có thể trường sinh bất lão?
-...... Không có ai thực sự nhìn thấy nó, vì lẽ đó, tất cả liên quan đến nó, cũng chỉ có ghi chép mà thôi.
Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng nói:
- Nghe sư phụ nói, ăn ‘ Bồ đề đế tâm liên ’ có thể khiến cho một người không có huyền lực bước vào Địa Huyền Cảnh...... Bằng ta cảnh giới bây giờ, nếu như ăn vào ‘ Bồ đề đế tâm liên ' có thể một bước tiến vào Thiên Huyền Cảnh. Hơn nữa, ‘ Bồ đề đế tâm liên ’ bao gồm sức mạnh hết sức ôn hòa, chắc chắn sẽ không xuất hiện triệu chứng khiến người ăn chịu chấn thương.
-...... Lợi hại như vậy!
Vân Triệt miệng mở lớn. Để một người không huyền lực trực tiếp bước vào Địa Huyền Cảnh, để một huyền giả một bước Thiên Huyền Cảnh, nơi đa số người cả đời cũng không dám hi vọng xa vời, quả thực khó có thể tin tưởng được trên đời sẽ có vật như vậy tồn tại.
Chỉ cần lấy được nó, có thể trong một đêm ung dung leo lên nơi cao cao tại thượng người khác nỗ lực cả đời cũng không nhất định làm được," Đồ vật nghịch thiên" bốn chữ này, dùng ở trên người nó nửa điểm cũng không khuếch đại. Mà loại quá mức phá hoại cân bằng gì đó, cũng xác thực không nên tồn tại trên thế gian.
- Lại nói, cái kia ‘ Bồ Đề đế tâm liên ’ hình dáng ra sao?
Vân Triệt tay xoa cằm, trên mặt lộ ra thần sắc khác thường, ánh mắt cũng có chút mơ màng không cố định.
Hạ Khuynh Nguyệt môi hồng khẽ mở, êm tai nói:
- Ta xem qua ghi chép liên quan tới ‘ Bồ đề đế tâm liên ’, nó so với hoa sen bình thường phải lớn hơn rất nhiều, lúc tỏa ra dài tới năm thước, cánh hoa hiện ra chút yêu dị màu lam nhạt......
-...... Có phải giống lam thủy tinh màu xanh lam? Mỗi một cánh hoa đều như thủy tinh có hào quang lưu ly, trong nhụy hoa màu đỏ tươi, còn có thể phát sáng, nhành hoa cũng là màu xanh lam, là một loại u lam đậm hơn cánh hoa rất nhiều......
Vân Triệt giương mắt nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, mang theo vẻ mặt quỷ dị miêu tả.
Hạ Khuynh Nguyệt kinh ngạc:
- Ngươi thì ra xem qua ghi chép liên quan với nó?
- Không không, tuyệt đối không có.
Vân Triệt vươn ngón tay, thử thăm dò chỉ chỉ phía sau nàng:
- Ta nói, là đóa hoa sen phía sau ngươi này.
Hạ Khuynh Nguyệt bỗng nhiên nhìn lại, sau đó, môi thơm khẽ nhếch, cả người sợ run ở nơi đó.
Cách bọn họ không tới năm mươi bước, lộ ra huyễn ảnh màu lam nhạt. Không sai, đó là một đóa hoa sen, một đóa thật lớn. Dài tới năm thước, nhành hoa có u lam như ngọc, cánh hoa ánh huỳnh quang lưu ảnh màu lam nhạt, nhụy hia lại như từng viên ngôi sao màu đỏ tụ tập cùng nhau, lóe lên ánh sáng yêu dị thần bí.
Hoa sen vốn nên nở rộ dưới trời nắng chang chang mùa hạ, mà đóa hoa sen này trong gió tuyết ngạo nghễ tỏa ra. Tiếng gió rít gào, tuyết bay xuống, dưới gió tuyết như vậy một người bình thường khó đứng vững, mà đóa hoa sen này nhưng ngạo nghễ đứng đó, bất luận cánh hoa, nhụy hoa đều không hề dao động, giống như gió tuyết dù cho lớn hơn nữa gấp mười lần, cũng không thể là lung lay cánh hoa bất kỳ.
Dưới tuyết lớn, toàn bộ đại địa đều bị nhấn chìm. Nhưng chỉ đóa hoa này không có bị nhấn chìm, bên trên cánh hoa, rõ ràng một bông tuyết cũng không nhìn thấy, bên trong vùng đất vô hạn, trở thành vật duy nhất, mà lại chói mắt nhất tồn tại.