.
._128__2" class="block_" lang="en">Trang 128# 2
Chương 256: Thiên Trì cự thú ( hạ )
- Bồ đề...... Đế... Tâm... Liên......
Hạ Khuynh Nguyệt hoàn toàn choáng váng, đóa hoa sen trong tầm mắt cùng trong ghi chép"Bồ đề đế tâm liên" hoàn toàn giống như đúc, tất cả đặc thù đều không có bất kỳ chỗ khác nhau nào. Mà đặc biệt màu sắc cánh hoa, hào quang của nó, còn đứng dưới mưa gió, tư thái ngạo thiên, tất cả đều chứng minh nó tuyệt đối không phải đồ vật bình thường. Chỉ là trong thời gian ngắn, Hạ Khuynh Nguyệt có chút không dám tin tưởng mắt mình, không thể tin được mình trong lúc lơ đãng, dĩ nhiên gặp được thánh vật trong truyền thuyết.
-...... Này thật sự chính là ngươi nói ‘ Bồ đề đế tâm liên ’?
Nghe tiếng Hạ Khuynh Nguyệt nỉ non như mơ màng, Vân Triệt cũng hỗn loạn...... Đây chính là thánh vật trong truyền thuyết nghịch thiên hoa sen? Cứ như vậy bị mình tìm được rồi?
Trùng hợp như thế? Đơn giản như vậy? May mắn như vậy?
Vân vân...... Hoa sen đều nở trong nước, bốn trăm năm trước người gần chết lúc nói cho tất cả mọi người phát hiện bồ đề đế tâm liên, cũng phát hiện lúc ở bên trong Thiên Trì...... Chẳng lẽ nói, mình và Hạ Khuynh Nguyệt hiện tại đang bước trên...... Thiên Trì bị đóng băng!?
- Không sai, giống hệt trong ghi chép.
Từ thần sắc Hạ Khuynh Nguyệt, Vân Triệt thấy được kích động cực kỳ hiếm thấy. Loại thánh vật trong truyền thuyết đột nhiên xuất hiện trước mắt, đừng nói là nàng, coi như là Sở Nguyệt Thiền, cũng khó có thể giữ vững bình tĩnh. Hạ Khuynh Nguyệt cất bước lên trước, chuẩn bị tới gần này đóa hoa sen màu xanh lam, lại bị Vân Triệt đưa tay ngăn lại:
- Chờ chút, trước tiên không nên tới gần. Nếu như chuyện bốn trăm năm trước là thật, như vậy, người kia phát hiện chính là đóa này! Nói cách khác, chúng ta bây giờ đã đứng bên trên Thiên Trì. Sau khi người kia ở phát hiện, lưu lại chỉ còn âm thanh tử thần...... Chứng minh, phía sau đóa hoa có khả năng ẩn giấu nguy hiểm rất lớn.
Hạ Khuynh Nguyệt thu hồi bước chân, chậm rãi gật đầu. Càng thứ hiếm quý gì đó, càng có thể có huyền thú cường đại canh giữ bên cạnh. Đương nhiên, những huyền thú này cũng không phải vì thủ hộ an toàn, mà nó lấy nguồn sức mạnh to lớn của chủ thể tẩm bổ, thời cơ thích hợp, huyền thú thủ hộ sẽ dùng nó để nuôi dưỡng sức mạnh tăng vọt, đó cũng là lí do khiến nó liều mạng bảo vệ, tuyệt đối không cho phép người khác tới gần cùng đụng chạm.
- Mạt Lỵ, chung quanh đây có mùi huyền thú cường đại nào không?
Vân Triệt kín đáo quyết tâm dò hỏi.
Nhưng hắn đợi một hồi lâu, lại không được Mạt Lỵ trả lời.
Vân Triệt nhắm mắt lại, thần thức tiến vào bên trong Thiên Độc Châu, lại phát hiện Mạt Lỵ đang yên lặng nằm trên giường bạch ngọc, khuôn mặt trắng như tuyết một mảnh điềm tĩnh, hai tay khoanh trước ngực, cũng bày một thủ thế quái dị. Xung quanh cơ thể, thỉnh thoảng có hào quang màu xanh lục lấp loé.
Chẳng lẽ là trừ độc?
Vân Triệt không dám quấy rầy Mạt Lỵ, ý thức từ bên trong Thiên Độc Châu rút khỏi, sau đó tập trung tinh thần cảm ứng bốn phương, nhưng không nhận biết được bất kỳ nguy hiểm nào tồn tại. Hắn trầm ngâm một phen, do dự nói:
- Nơi này rất trống trải, nếu có huyền thú tồn tại, một chút là có thể nhìn thấy. Mà nếu như chúng ta đã đứng trên Thiên Trì, Thiên Trì từ lâu hoàn toàn bị đóng băng, huyền thú Thiên Trì bên trong cũng tự nhiên bị phong tỏa phía dưới, sẽ không ra được. Vừa nghĩ như thế, có lẽ không có nguy hiểm như chúng ta tưởng tượng.
- Nói chung, vẫn cẩn thận chút cho thỏa đáng. Bên trong cũng có thể có huyền thú ẩn náu. Nếu như bồ đề đế tâm liên thật sự có huyền thú đang thủ hộ, vậy nhất định sẽ là huyền thú cực kỳ đáng sợ.
Hạ Khuynh Nguyệt bộ dạng thuận theo.
Lần thứ hai cảm nhận hoàn cảnh xung quanh, Vân Triệt cất bước lên trước:
Ngươi ở nơi này không nên cử động, ta qua xem một chút.
- Chúng ta cùng đi.
Hạ Khuynh Nguyệt đi theo bên người hắn:
Vạn nhất có nguy hiểm, hai người còn có thể chiếu cố lẫn nhau.
Bất ngờ phát hiện loại thánh vật trong truyền thuyết, hai người đều kích động cùng căng thẳng. Bồ đề đế tâm liên cũng không phải người bình thường có khả năng tìm thấy, càng không phải người bình thường có khả năng lấy được. Hai người chậm rãi cất bước, cẩn thận từng li từng tí một tới gần...... Mãi cho đến khi hai người đứng trước bồ đề đế tâm liên, đưa tay là có thể chạm tới, vẫn không có bất ngờ phát sinh.
Hai người cũng đồng thời thở thật dài nhẹ nhỏm một cái.
Bồ đề đế tâm liên gần trong gang tấc, nhìn cánh hoa cùng nhụy hoa cực kỳ yêu dị, Vân Triệt hưng phấn vô cùng chà xát bàn tay:
- Khà khà, xem ra mùa đông cũng không hoàn toàn là chuyện xấu! Thời tiết đối với huyền thú tạo thành ảnh hưởng, đặc biệt là huyền thú bên trong Thiên Trì, so với chúng ta lớn hơn nhiều.
Vừa nói, Vân Triệt vươn tay trái ra, đụng tới bồ đề đế tâm liên đang nở rộ.
- Chờ chút!
Hạ Khuynh Nguyệt lên tiếng gọi hắn lại:
- Nếu như ngươi là muốn hái nói, nhất định phải cẩn thận. Loại thánh vật này cực kỳ cao đẳng, độ khó hái được cũng cực cao. Nếu như hơi bất cẩn một chút, rất dễ dàng làm phần lớn hiệu lực trôi đi.
- Điểm này ngươi yên tâm, đừng quên, ta là thần y.
Vân Triệt tự tin vô cùng nở nụ cười. Có Thiên Độc Châu bên người, bất luận loại thảo dược nào, hắn đều có thể lấy nguyên vẹn nhất. Sau khi hái cũng trực tiếp bỏ vào Thiên Độc Châu, sức mạnh ẩn chứa trong đó sẽ không mảy may trôi đi.
Tay trái Vân Triệt nhẹ nhàng chạm vào nhành hoa màu u lam, lòng bàn tay phóng ra một vệt ánh sáng xanh lục. Lúc này, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi:
- Khuynh Nguyệt lão bà, ngươi sẽ không sợ ta lấy nó xuống rồi độc chiếm chứ?
Hạ Khuynh Nguyệt nghiêng mắt đẹp, biểu tình hờ hững:
Đóa hoa bồ đề đế tâm liên là do ngươi phát hiện, vốn là nên thuộc về ngươi, cùng ta quan hệ gì?
Vân Triệt nhất thời ngẩn ra, trong lòng thoáng qua khác thường, lập tức không tiếp tục nói nữa, trong tay lóe lên ánh sáng xanh lục, tiếp theo, đóa bồ đề đế tâm liên liền trực tiếp biến mất ở nơi đó, tiến vào bên trong Thiên Độc Châu.
Bồ đề đế tâm liên đích thật là thiên tài địa bảo cực kỳ cao đẳng, nhưng nó cao cấp đến đâu, cũng không thể hơn Thiên Độc Châu. Sức mạnh Thiên Độc Châu, bồ Đề đế tâm liên vốn rất khó hái ở trong tay Vân Triệt chính là hoa cỏ binhg thường, bị lấy xuống dễ như ăn cháo.
Từ khi phát hiện, tới gần, đến thành công hái, toàn bộ quá trình thuận lợi cực kỳ, đừng nói nguy hiểm, một chút cản trở cũng không có, quả thực thuận lợi không bình thường. Vân Triệt vỗ tay một cái, đứng dậy, vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên, một tiếng gầm gừ trầm thấp cực kỳ như đến từ thâm uyên vô tận truyền đến...... Phương hướng thanh âm phát ra, giống như từ dưới chân, mà sau đó, dưới chân bọn họ bắt đầu rồi mơ hồ rung động, rung động càng ngày càng kịch liệt.
Sắc mặt Vân Triệt đột nhiên biến đổi, một tay tóm lấy tay Hạ Khuynh Nguyệt, trầm giọng:
- Đi mau!
Bồ đề đế tâm liên quả nhiên có huyền thú thủ hộ.
Thiên Trì Bí Cảnh ngày đông giá rét quá độ, Thiên Trì đóng băng, huyền thú quanh năm canh giữ bên cạnh bồ đề đế tâm liên đã lâm vào giấc ngủ say. Vân Triệt cùng hạ Khuynh Nguyệt tiếp cận, nó không có phát hiện, vẫn ngủ say như cũ. Nhưng khi bồ đề đế tâm liên bị hái đi, khí tức hoàn toàn biến mất, nó rốt cuộc tỉnh lại, lửa giận ngập trời.
Đó là tiếng rít gào Vân Triệt hai đời tới nay nghe qua đáng sợ nhất, âm thâm rít gào chứa uy thế, giống như trực tiếp nghiền nát tinh thần cùng ngũ tạng lục phủ hắn. Hạ Khuynh Nguyệt cảm nhận giống Vân Triệt, hai người bằng tốc độ nhanh nhất nhằm về phương xa, cực tốc chạy, trong nháy mắt bọn họ đã cácha hai trăm trượng, dưới chân run rẩy càng ngày càng kịch liệt, giống như đại địa lúc nào cũng có thể đổ nát.
Ầm!!!!!!!!!!!!!!
Gào gừ!!!!!!!!!!!
Phía sau Vân Triệt với Hạ Khuynh Nguyệt, vang lên một tiếng nổ vang như trời đất sụp đổ, một tiếng gào đủ khiến trời xanh cùng đại địa nổ tung.
Âm thanh rít gào chấn động đại não Vân Triệt tức thì biến thành trống rỗng, hai người đồng thời té nhào dưới lớp băng tuyết. Bọn họ theo bản năng nhìn lại, sau đó thấy được một màn mà bọn họ từ lúc sinh ra tới nay chưa từng thấy.
Mặt đất phá hủy hoàn toàn, vô số khối băng phủ đầy mặt đất bị nổ tung trên không, bay đến độ cao bọn họ không cách nào thấy. Sau đó, một sóng nước to lớn phóng lên trời...... Không sai, là sóng nước! Vân Triệt nghĩ không có sai, phía dưới bọn họ, dẫm lên chính là Thiên Trì đóng băng. Băng bao trùm Thiên Trì dầy tới mười mấy trượng, nhưng như phiến giấy thật mỏng bình thường dễ dàng bị xé nát, nước vọt tới giữa không trung, liền đã hóa thành băng cứng sừng sững, bên dưới, một bạch ảnh vô cùng to lớn phóng lên trời cao trăm trượng, sau đó nặng nề hạ xuống...... Một khắc kia nổ vang long trời lở đất, tầng băng với phần lớn diện tích xung quanh hoàn toàn băng liệt, có một đạo vết nứt trực tiếp lan tràn ra dưới chân Vân Triệt cùng Hạ Khuynh Nguyệt.
Cự thú lớn vượt qua so với tưởng tượng của Vân Triệt với Hạ Khuynh Nguyệt. Cao tới trăm trượng, toàn thân phủ bạch mao, có thân thể con người, đầu sói hung dữ với con mắt màu đỏ tươi. Khi nó hạ xuống, tựa như một ngọn núi nhỏ che lấp cả ánh sáng bầu trời. Mà nó thả ra khí tức, so với vạn ngọn núi cao còn khủng bố hơn. Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt trước mặt thân thể cao lớn của nó chỉ nhỏ bé không khác gì côn trùng, bọn họ bằng tốc độ nhanh nhất chạy thật xa, ở dưới chân của nó cũng chỉ bằng hai bước chân.
..............................
Giữa hai toàn núi băng, Lăng Nguyệt Phong dưới gốc cây cổ thụ chưa hoàn toàn bị băng tuyết bao trùm thu hoạch đầu tiên. Hắn vừa muốn lấy xuống linh chi, phương xa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng huyền thú gầm gừ. Từ nơi rất xa, vì lẽ đó âm thanh cũng không lớn, nhưng cũng đủ để toàn thân Lăng Nguyệt Phong rung mạnh, trên mặt lộ ra biểu hiện khiếp sợ không gì sánh nổi, mà linh hồn của hắn, lại bị tiếng gầm gừ từ xa mất kiểm soát run rẩy.
- Đây là...... Đây là...... Bá Huyền Thú!!
Lăng Nguyệt phong nhìn về phương xa, trên mặt vô phương kiềm nén sợ hãi.
- Bên trong Thiên Trì Bí Cảnh, cư nhiên ẩn giấu một con Bá Huyền Thú......
- Chờ chút! Tiếng kêu rõ ràng tràn đầy phẫn nộ! Chẳng lẽ có người đi vào lãnh địa, hoặc chọc giận tới nó?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lăng Nguyệt Phong thay đổi. Âm thanh này ẩn chứa uy thế, thân là Vương Tọa hắn cũng phải hoảng sợ. Hắn cảm giác chủ nhân âm thanh này như muốn diệt hết cả bản thân mình, căn bản không cần mất tí sức lực. Bá Huyền Cảnh...... Một người cho tới bây giờ không thuộc về cảnh giới Thương Phong đế quốc, bởi vì trong lịch sử Thương Phong đế quốc, xưa nay chưa từng xuất hiện một Phách Hoàng chân chính."Vương Tọa" đã là cực hạn cùng đỉnh điểm của Thương Phong đế quốc,"Phách Hoàng","Đế Quân" danh tự như vậy, chỉ có thể tồn tại với trong ảo tưởng huyền giả Thương Phong, bọn hắn căn bản không có cách lý giải.
Mà người xâm phạm này con Bá Huyền Thú, nhất định hóa thành tro bụi...... Không thể có kết quả thứ hai.
Lăng Nguyệt Phong theo bản năng lùi về sau hai bước, sau đó hướng về phía gầm gừ đằng xa bay đi. Hiện tại, hắn chỉ có thể cầu nguyện người xâm phạm đến con Bá Huyền Thú không phải của Thiên Kiếm Sơn Trang.