.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_258" class="block_" lang="en">Trang 129# 2
Chương 258: Tuyệt địa phùng sinh
Hạ Khuynh Nguyệt sờ lên gò má mình một chút, chạm tới một vệt nước mắt lạnh lẽo.
Nàng sợ run ở nơi đó, tựa như không tin mình rơi lệ.
Thứ nước mắt này, đối với nàng mà nói quá mức xa lạ. bốn tuổi năm ấy khóc lớn một hồi, sau đó nàng cũng không còn chảy qua một giọt nước mắt. Băng Vân Tiên Cung băng tâm quyết, làm cho nàng bình tĩnh trong bất kỳ hoàn cảnh nào, vô hỉ vô bi, không buồn không giận.Nhờ băng vân quyết, trái tim nàng cũng lạnh lẽo, cơ hồ đã không tìm được thứ có thể khiến nội tâm nàng xao động...... Ngoại trừ thời điểm đối mặt với Vân Triệt.
Bản thân nàng cũng không biết nguyên nhân.
Mà giờ khắc này, chạm lấy nước mắt, nàng rốt cuộc có chút rõ ràng đây là tại sao......
Tay bạch ngọc chậm rãi buông xuống, đặt nhè nhẹ trên khuôn mặt Vân Triệt, tầm mắt nàng đã bị lệ quang làm mơ hồ, những gì nhìn thấy không còn là một khuôn mặt hoàn toàn cứng ngắc, mà là đủ loại biểu tình, khi thì kiên nghị, khi thì lãnh đạm, khi thì khóa lông mày, khi thì cười bỉ ổi......
Trong thế giới của nàng, Vân Triệt là một loại tồn tại rất đặc thù, không chỉ quan hệ phu thê, càng bởi vì hắn không giống những nam nhân khác nàng từng biết...... Những nam tử đối mặt với nàng, hoặc là sợ hãi không dám đối diện, hoặc là cực kỳ nỗ lực bày ra tư thái quân tử, nhưng không cách nào che giấu ánh mắt nóng rực đến làm cho nàng ghê tởm. Chỉ có Vân Triệt...... Ở trước mặt nàng không hề che dấu, không hề ngụy trang, cho dù thời điểm đen tối nhất, ở trước mặt nàng cũng không có chút tự ti mặc cảm. Có lúc cực kỳ thần bí, làm cho nàng muốn tìm hiểu toàn bộ về nam nhân này, có lúc bình tĩnh khiến nàng kinh ngạc, có lúc nói chuyện làm việc không kiêng kị như đứa bé, có khi lại như tên vô lại...... Mà hắn mỗi một khuôn mặt, nàng lại đều có thể vững vàng ghi vào trong lòng, sau đó bất chợt lơ đãng nhớ tới......
Chỉ là, nàng nhất định phải theo đuổi huyền đạo chí cao, vì có thể đạt đến mức độ đó, nàng đồng ý bỏ qua tất cả, cũng tự nhiên bài xích hình ảnh bất tri bất giác khắc sâu vào nội tâm......
Chỉ là, trên thiên hạ này, cũng không phải tất cả mọi thứ đều có thể ý chí khống chế.
Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, giống như khai thông dòng suối, giờ đây không bị khống chế chảy xuống, rất nhanh liền ướt nàng cả khuôn mặt.
- Vân Triệt...... Không cần chờ kiếp sau...... Kỳ thực...... Luận kiếm trên đài, một khắc đó ngươ đánh bại ta, ngươi đã chinh phục được rồi......
- Coi như ta tịnh tâm như thế nào đi nữa...... Ta thực sự không thể hoàn toàn đóng kín tình cảm của mình, cho tới nay lạnh lùng, chẳng qua là ta ích kỷ trốn tránh mà thôi......
- Ngươi khi đó vì đánh cho ta thông hết thảy huyền quan, tiêu hao thể lực, suýt chút nữa lưu lại tổn thương vĩnh viễn, nếu như không phải nhờ ngươi, cũng không có Hạ Khuynh Nguyệt hôm nay...... Ngươi đang ở luận kiếm đài liều mạng như thế, chỉ vì chứng minh có tư cách làm phu quân của ta, rồi lại thà rằng tăng thêm tiêu hao cùng nội thương dời đi phương hướng công kích, cũng không nhẫn tâm thương tổn ta...... Hiện tại, ngươi lại vì bảo vệ ta, dùng hết tất cả sức mạnh cùng sinh mệnh...... Ngươi rõ ràng thông minh như vậy, lại thật sự vì một nữ tử làm những thứ này...... Có ai không bị ngươi chinh phục ư......
Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi đứng lên, hai tay đặt ngực, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói:
- Vân Triệt, ngươi là nam nhân gả cho Hạ Khuynh Nguyệt ta, tại sao có thể cứ như vậy ngã xuống...... Phu xướng phụ tùy, nhưng ta lại chưa một lần làm tròn trách nhiệm......
- Chí ít lần này, ta muốn cho ngươi biết...... Hạ Khuynh Nguyệt...... Nguyện ý làm thê tử của ngươi......
Hào quang màu lam nhạt, ở trên người Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi phát ra, từ từ trở nên lớn hơn soi sáng không gian lạnh lẽo này.
Những chùm lam quang duy trì rất lâu, sau đó theo điều khiển của Hạ Khuynh Nguyệt, toàn bộ tập trung trên hai tay, tay ngọc đồng thời ngưng tụ lại ánh sáng băng lam gần như chói mắt.
Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng cúi người, hai tay bao trùm trước ngực hắn, ánh mắt mơ màng, nàng yên lặng nhìn lam quang trên tay như nước chảy lưu động đến ngực Vân Triệt, sau đó từng chút từng chút đi vào trong thân thể của hắn...... Chẳng mấy chốc, bên ngoài thân thể nổi lên một tầng sáng màu lam nhạt.
Ánh sáng mờ đi, tia sáng nhu hòa chiếu rọi gò má Hạ Khuynh Nguyệt cực kỳ điềm tĩnh. Nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, thời khắc này đẹp đến không cách nào hình dung......
..........................................
Vân Triệt vốn đã rơi xuống vực thẳm cái chết, thời khắc ý thức hoàn toàn tiêu tan, hắn nghĩ chính mình cũng sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Nhưng ngay thời khắc đó, hắn chợt bắt đầu cảm thấy thân thể tồn tại, cảm giác lạnh lẽo ngày càng rõ ràng, hơn nữa không hề như trước lạnh lẽo đến không thể chịu đựng......
Địa ngục cũng lạnh sao?
...... Khi còn sống giết nhiều người như vậy, chết rồi, như thế nào đi nữa cũng phải xuống địa ngục......
Cảm giác đau nhức từ ngực truyền đến, cũng làm cho ý thức Vân Triệt càng ngày càng tỉnh táo, chậm rãi mở mắt ra, hai mắt mơ hồ bắt được một chút hơi yếu lam quang.
- Cuối cùng cũng tỉnh rồi, Hừ! Như vậy mà chưa chết, mạng ngươi đúng là cứng.
Bên tai truyền đến tiếng Mạt Lỵ, mặc dù nghe có mấy phần tức giận, nhưng vẫn như cũ không cách nào che giấu vui sướng như trút được gánh nặng.
- Ta...... Không chết?
Vân Triệt dùng sức mở mắt ra, khó có thể tin khẽ hỏi. Hắn lục phủ ngũ tạng mặc dù đang đau đớn, nhưng cũng không phải loại đau đớn vỡ vụn, không khí lạnh lẽo, nhưng không phải lạnh thấu xương, ngược lại, mặt ngoài thân thể, còn mơ hồ có một loại cảm giác ấm áp. Ngũ giác khôi phục bình thường, thân thể, tứ chi phục hồi tri giác, nguyên bản thân thể đã mất ý thức lại có không ít cảm giác mạnh mẽ.
- Ngươi vốn nên chết rồi, nhưng nữ nhân này đem tất cả huyền lực đều cho ngươi, niêm phong lại nội thương của ngươi, ngăn cách hàn khí nơi này, vì lẽ đó ngươi tạm thời lại sống đến giờ, có điều, nơi này chính là trong thân thể con Bá Huyền Thú, các ngươi căn bản không khả năng đi ra ngoài. Vì lẽ đó hai người các ngươi, đúng là vẫn muốn chết...... Khác nhau ở chỗ đảo ngược thứ tự, nàng ta sẽ chết trước ngươi.
Phải..... Khuynh Nguyệt?
Đem huyền lực...... Toàn bộ cho ta?
Vân Triệt cả kinh, cắn răng một cái, lập tức chống đỡ phần thân trên, dưới chùm lam quang hơi yếu, hắn nhìn thấy Hạ Khuynh Nguyệt đang an tĩnh nằm phục trên người hắn, gò má trắng như tuyết cực kỳ an yên, không nhìn thấy hỉ nộ ai nhạc, nhưng dường như có một sự thỏa mãn khó hiểu.
- Khuynh Nguyệt! Khuynh......
Tay Vân Triệt chạm vào tay Hạ Khuynh Nguyệt, lại nhanh như tia chớp thu hồi, khuôn mặt hoảng sợ. Bởi vì tu luyện băng vân quyết, thân thể Hạ Khuynh Nguyệt vốn thiên về thể hàn, cũng không phải lạnh giá, mà là một loại mát mẻ khiến người ta thư thái, nhưng bây giờ, Hạ Khuynh Nguyệt lạnh giống như huyền băng.
- Nàng ấy sử dụng tất cả huyền lực chữa trị nội thương cho ngươi, chống đỡ hàn khí với khôi phục sự sinh lực, bản thân không còn huyền lực hộ thân, hàn khí nơi này căn bản không có cách chống đỡ. Nếu như không phải thân thể nàng ấy quanh năm thích ứng băng hàn, ngươi còn không tỉnh lại, nàng cũng đã bị đông cứng chết rồi, bất quá bây giờ, cũng thoi thóp...... Đây là một băng hệ Bá Huyền thú, trong cơ thể nó hàn khí vô cùng nặng, căn bản không phải các ngươi có khả năng chịu đựng!
Mạt Lỵ trầm mi lạnh lùng nói.
- Khuynh...... Nguyệt......
Vân Triệt khó khăn đứng thẳng lên, tay chậm rãi đụng vào gò má Hạ Khuynh Nguyệt...... Động tác rất nhẹ, bởi vì Hạ Khuynh Nguyệt hiện tại không khác gì băng mĩ nhân vừa chạm đã tan biến, khiến lòng người đau một trận nghẹt thở.
Rõ ràng đối với hắn vẫn lạnh lùng, nhưng cam nguyện khi hắn trọng thương chưa lành lặng lẽ bảo vệ, khi hắn gặp phải nguy hiểm xuất hiện dẫn hắn rời đi...... Hiện tại, lại vì cứu hắn xem thường tính mạng chính mình.
Hắn không thể nào hiểu được nàng cho tới nay lạnh lùng hờ hững, mà giờ khắc này, rõ ràng dưới bề ngoài lạnh lùng là trái tim sáng như minh nguyệt.
- Khuynh Nguyệt! Nhanh tỉnh lại...... Khuynh Nguyệt, mau tỉnh lại!
Nhẹ nhàng lay động Hạ Khuynh Nguyệt, Vân Triệt dồn dập hét lên, lập tức, hắn nghĩ tới cái gì đó, cuống quít từ bên trong Thiên Độc Châu lấy ra một đống lớn quần áo, toàn bộ trùm lên người Hạ Khuynh Nguyệt, mãi cho đến khi tất cả quần áo đều bị lấy ra...... Đến cuối cùng, ngay cả cái chăn hồng phấn trên giường Mạt Lỵ cũng bị hắn lấy ra, cuốn chặt lấy Hạ Khuynh Nguyệt.
Chỉ là, nhiệt độ nơi này thực sự thấp quá mức đáng sợ, hàn khí như ác mộng rót vào trong thân thể Hạ Khuynh Nguyệt, chiếm lấy từng chút ít sinh lực nhỏ nhoi của nàng.
- Không được...... Ta nhất định phải ra ngoài, ở đây chỉ có thể chờ chết...... Nhất định phải đi ra ngoài!!
Vân Triệt dùng sức cắn răng, hắn thử thăm dò muốn đứng dậy, ngực cùng phía sau lưng đau đớn truyền đến một hồi, tứ chi cứng ngắc căn bản không hoàn toàn nghe theo hắn sai khiến, lại ngã ngồi trở lại. Hắn vừa muốn tiếp tục giãy giụa, chợt phát hiện, trong không gian đen kịt không chỉ là có thân thể hắn phát ra lam quang, còn có một tia hào quang màu xanh lục.
Vân Triệt cấp tốc giơ tay trái, thình lình nhìn thấy Thiên Độc Châu đang lóe lên u hào quang màu xanh lục.
Đây là Thiên Độc Châu thăm dò ánh sáng, hơn nữa ánh sáng xanh lục rất mạnh, chứng minh nó thăm dò đến cái gì đó cách hắn vị trí rất gần, cự li chỉ vài bước!
- Trong này, chẳng lẽ còn ẩn giấu bảo vật gì?
Vân Triệt theo bản năng nói.
Mạt Lỵ hiện thân hình, liếc mắt nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, vừa liếc nhìn ánh sáng Thiên Độc Châu, lạnh lùng giải thích:
Con băng huyền thú há mồm có thể nuốt vào nửa toà sơn, có thiên tài địa bảo bị nó ăn được trong bụng, không ngạc nhiên chút nào.
Vân Triệt dùng sức thở dốc một cái, bỗng nhiên đưa tay chỉ về phía trước:
- Mạt Lỵ, ngươi giúp ta đến bên kia nhìn Thiên Độc Châu phát hiện món đồ gì...... Thiên Độc Châu lần này ánh sáng rất kỳ quái, không chỉ ánh sáng mãnh liệt, hơn nữa tần suất phát sáng rất cao, chẳng lẽ là thứ gì không giống bình thường.
- Đều sắp chết rồi, ngươi còn quan tâm cái gì dị bảo sao?
Mạt Lỵ có chút tức giận.
- Ta quan tâm không phải cái gì dị bảo...... Mà là hết thảy khả năng hi vọng!
Vân Triệt thở hổn hển nói:
- Trên người ta không có bất kỳ thứ gì có thể mang ta cùng Khuynh Nguyệt thoát khỏi hiểm cảnh...... Hiện tại có thể cứu ta cùng Khuynh Nguyệt, chỉ có thứ gì đó di chuyển...... Vạn nhất...... Vạn nhất đó chính là bảo vật có chứa thuộc tính không gian!?
- Ngây thơ! Ngươi thật sự tin tưởng trong thiên hạ này sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Mạt Lỵ lầm bầm một câu, nhưng vẫn là hướng về phương hướng được chỉ dẫn. Bóng người bé nhỏ màu đỏ rất nhanh đi vào trong bóng tối...... Giây lát sau, phía trước, bỗng nhiên truyền đến tiếng hét"A".
Tinh thần Vân Triệt nhất thời chấn động, có thể khiến Mạt Lỵ phát sinh thanh âm kinh ngạc, quả nhiên tuyệt đối không phải vật tầm thường, hắn vội vàng hỏi:
- Ngươi phát hiện cái gì? Có thể đúng là bảo vật không gian hay không?
Giọng nói mang theo cảm xúc không tầm thường truyền đến:
- Mạng ngươi thực sự cứng rắn ngay cả ta cũng đố kị! Tuy rằng không bảo vật hệ không gian người muốn, nhưng là có thể bảo đảm ngươi bất tử rồi...... Cũng khó trách nơi này xuất hiện một con băng hệ Bá Huyền Thú, hé ra là nuốt ‘ nó ’ vào trong bụng! Quanh năm hấp thụ sức mạnh nó tản ra...... Vân Triệt! Tiếp lấy, sau đó lập tức nuốt xuống!
Trong thanh âm vừa hưng phấn vừa trịnh trọng của Mạt Lỵ, một sáng màu xanh lam từ trong bóng tối bay tới, rơi vào lòng bàn tay Vân Triệt.