.
._130__1" class="block_" lang="en">Trang 130# 1
Chương 259: Một thế giới khác
Đây là một viên ngọc châu nhỏ tròn tròn, kích thước tương đương quả cầu pha lê, như ngọc thạch óng ánh long lanh, nhưng lại phóng ra ánh sáng dày đặc như ngọc bích, giống một ngôi sao lóng lánh màu xanh lam. Lúc bị Vân Triệt nắm ở trong tay, tựa từ trong ngủ mê bỗng nhiên tỉnh lại, đột nhiên bắn ra ánh sáng cực kỳ mãnh liệt, mãnh liệt đến mức bao phủ toàn bộ thân thể Vân Triệt.
- Cái này là......
Hào quang màu xanh lam yêu dị mà nồng nặc, soi sáng mỗi một góc khuất nơi này. Vân Triệt đưa cầm nó trước mắt, ngơ ngác nhìn. Mà lúc này, hắn bởi vì huyền mạch thiếu hụt bỗng nhiên truyền đến kịch liệt xao động—— đó là một loại hưng phấn xao động, kéo dòng máu cùng tinh thần hắn gần như cứng nhắc bắt đầu lay động, một loại cảm giác kỳ dị cũng tại lúc này đánh úp về phía trái tim Vân Triệt...... Cầm trong tay Thương Lam Châu, hắn có một loại cảm giác cực kỳ yên ổn, giống như nó vốn là đồ vật của chính mình, lúc này quay về bên người.
Mà cái cảm giác này hắn cũng không xa lạ, cảm giác tương tự như khi chiếm được một món đồ cũng từng xuất hiện. Trí nhớ của hắn trong nháy mắt về tới Xích Long sơn mạch —— hang động Viêm Long —— linh hồn nóng đỏ —— mồi lửa Tà Thần!
- Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau ăn nó đi! Ngoại trừ thuộc tính không giống thuộc tính hỏa Tà Thần, cái khác hoàn toàn tương tự! Đây rõ ràng chính là Tà Thần lưu lại hạt giống thuộc tính thủy, bị con đại gia hỏa nuốt vào trong bụng, do đó sinh ra Bá Huyền Thú thuộc tính"Băng"!"
Mạt Lỵ phán đoán bằng khí tức, mà Vân Triệt cảm giác so với Mạt Lỵ càng rõ ràng, hắn có thể hoàn toàn xác định, này nhất định là hạt giống Tà Thần giống như viên kia phát hiện ở hang động Viêm Long! Liếc mắt nhìn Hạ Khuynh Nguyệt sinh mệnh sắp trôi qua, hắn không chút do dự cầm viên ngọc châu cho vào trong miệng, trực tiếp nuốt xuống.
Tức thì, huyền mạch Vân Triệt bỗng nhiên hỗn loạn, mặt ngoài thân thể đột nhiên phóng ra thương lam quang, những hào quang màu xanh lam này nuốt hết toàn bộ ánh sáng huyền lực Hạ Khuynh Nguyệt lưu lại cho hắn, sau đó giống như vùng lớn ngọn lửa màu xanh lam bình thường thiêu đốt toàn bộ ngoài cơ thể hắn.
Cảm giác lạnh giá hoàn toàn biến mất rồi, Vân Triệt nhắm hai mắt lại, toàn thân tràn ngập cảm giác thư thái nói không nên lời. Thương lam quang trên người của hắn càng ngày càng dày đặc, từ từ lan tràn đến trên người Hạ Khuynh Nguyệt, trong nháy mắt, bao trùm hòa tan toàn bộ băng tinh bao phủ Hạ Khuynh Nguyệt, nơi xung quanh lam quanh lan tới, tất cả băng cũng đều biến mất theo. Hàn khí khủng bố trong cơ thể con Bá Huyền Thú dưới thương quang xanh lam càng không đỡ nổi một đòn.
Huyền mạch kịch liệt hỗn loạn, một luồng huyền lực không biết đến từ đâu nhanh chóng vọt tới, huyền mạch nguyên bản thiếu hụt lấy tốc độ cực nhanh khôi phục...... Dưới cỗ sức mạnh ấp áp, nội tạng hắn gần như phá vụn cũng bằng tốc độ kinh người nhanh chóng khép lại.
Huyền lực bên trong huyền mạch càng ngày càng nhiều, tăng lên đến cực hạn, nhưng vẫn như cũ không có đình chỉ......
Một tiếng vang nhỏ, Vân Triệt mơ hồ nghe được âm thanh bị phá vỡ. Cùng lúc đó, cảm giác đột phá một cửa ải từ nơi sâu xa huyền mạch truyền đến, trên người hắn giằng co ánh sáng màu lam hồi lâu, cũng tại lúc này rốt cuộc đã tắt.
Trong nháy mắt đó, Vân Triệt cảm giác được rõ rệt toàn bộ huyền mạch đều gần như thăng hoa biến hóa, trong đó bao hàm huyền lực, càng là dày đặc đến trình độ khó có thể tin. Hắn đối với mình thân thể, đối với phạm vi nhận biết cũng trong nháy mắt đã xảy ra biến hóa to lớn, toàn bộ thân thể, linh hồn, huyền mạch giống như được thay da đổi thịt......
Vân Triệt ngẩng đầu lên, chậm rãi thở ra một hơi, nhất thời, một luồng huyền khí so với trước mạnh mẻ không biết bao nhiêu lần từ trên người hắn tản ra! Huyền khí như vậy, đã thoát ly khỏi giới hạn Chân Huyền Cảnh, chân chân chính chính bước chân vào Linh Huyền cảnh! Ngay cả nội thương của hắn cũng trực tiếp khỏi hẳn!
Vân Triệt lặng lẽ quan sát bên trong thân thể, hắn nhìn thấy chính mình trong suốt như thủy tinh, huyền mạch như ngọn lửa đỏ đậm hiện tại lại trở thành hỗn tạp hai màu lam - đỏ. Năm mươi tư huyền quan, mỗi một cái đều lóe lên ánh sáng hồng lam giao nhau. Không chỉ là huyền mạch, liền ngay cả kinh mạch của hắn, huyết dịch, thậm chí mỗi tế bào, đều nhiều hơn màu xanh lam.
Màu đỏ thẫm cùng màu xanh lam không hoàn toàn phân biệt rõ ràng, cũng không phải hoàn toàn dung hợp, mà là trong dung hợp lại phân biệt rõ ràng, vừa lộn xộn, không bài xích hỗn hợp, lại không liên quan tới nhau độc lập tồn tại.
Vân Triệt ăn xác thực chính là lúc trước Tà Thần lưu lại hạt giống thuộc tính thủy.
Lúc trước ăn hạt giống thuộc tính hỏa, huyền mạch Vân Triệt cũng trở thành thuộc tính hỏa, cũng có cực hạn hỏa nguyên tố hòa hợp năng lực, có thể ở một mức độ nào đó thao túng hỏa nguyên tố, đồng thời sẽ không bị hỏa nguyên tố gây thương tích.
Bây giờ lại ăn hạt giống thuộc tính thủy, huyền mạch Vân Triệt cũng trở thành hệ thủy hỏa, hai loại thuộc tính! Ở trong giới tự nhiên, Thủy, Hỏa là hai loại thuộc tính tương khắc không liên quan, nhưng hai loại thuộc tính này cũng đang tồn tại hoàn hảo bên trong Tà Thần huyền mạch!
Đồng thời, lúc trước Sở Nguyệt Thiền ở trong cơ thể hắn lưu lại, nhưng bởi vì cùng huyền mạch thuộc tính hỏa hoàn toàn phản lại mà bị ép bao bọc"Băng Vân Quyết", cũng một khắc này hoàn toàn thức tỉnh!
Vân Triệt mở mắt ra, hai tay đan vào nhau, một bình phong thương lam sắc khuếch tán ra phía ngoài, hoàn toàn ngăn cách hàn khí xung quanh cơ thể Hạ Khuynh Nguyệt. Sức mạnh Tà Thần thần kì chữa khỏi thương thế của hắn, huyền lực khôi phục, hơn nữa trực tiếp vượt qua từ Chân Huyền Cảnh đến Linh Huyền Cảnh, hết thảy căng thẳng, thấp thỏm, lo lắng cũng toàn bộ biến mất, nội tâm vô cùng bình tĩnh...... Bởi vì linh hồn hắn cũng có mức độ thăng hoa nhất định.
Vân Triệt xòe bàn tay ra, suy nghĩ cách điều khiển một chút, một khối băng nhỏ ngưng tụ trong lòng bàn tay của hắn, sau đó, khối băng tinh đã biến thành nước, lại biến thành tuyết, lại biến thành sương mù...... Dưới điều khiển của hắn tùy ý thay đổi hình thái. Bây giờ, thân thể hắn đã hoàn toàn sự hòa hợp với nguyên tố thủy, sau khi có kế hỏa diễm, thế gian tất cả hình thức sức mạnh thuộc hệ thủy cũng đều không thể thương tổn hắn.
Mạt Lỵ trở lại bên người hắn, biểu hiện tuy rằng không hề biến đổi lớn, nhưng trong lòng như trút được gánh nặng:
- Quả nhiên số mệnh tại người, ta vì tìm kiếm hạt giống Tà Thần mà đi tới Thiên Huyền Đại Lục, nhưng không thu hoạch được gì, ngươi không tới thời gian hai năm, liên tiếp gặp hai viên! Đặc biệt viên hạt giống này, thời cơ xuất hiện quả thực cực kỳ trùng hợp! Bên trong hạt giống Tà Thần ẩn chứa cường đại nguyên tố ‘ nguyên lực ’, hiện tại ngươi không chỉ có thể điều khiển nguyên tố thủy, hơn nữa sẽ đối với nguyên tố thủy sản sinh năng lực miễn dịch ‘ tuyệt đối ’. Hàn khí nơi này đã hoàn toàn không thương tổn tới ngươi!
- Nhưng không có nghĩa là ta đã thoát hiểm!
Vân Triệt nắm chặt hai tay, ánh mắt rơi vào Hạ Khuynh Nguyệt khí tức cực kỳ yếu ớt, toàn thân vẫn lạnh lẽo:
- Ta nhất định phải dẫn nàng ấy lập tức rời khỏi nơi này! Bằng không, nàng ấy sẽ khó mà chống đỡ được.
Lúc này, trong đầu Vân Triệt bỗng nhiên"Vù" một tiếng, sau đó vang lên một giọng nói cực kỳ già nua và xa xôi như phát đi từ viễn cổ.
- Kế thửa giả...... Ngươi rốt cuộc đã tới......
Âm thanh này...... Phải.....
Vân Triệt cấp tốc nhắm mắt lại, ngưng tụ tinh thần, thử thăm dò dụng ý, đáp lại:
- Ngươi là...... Tà Thần?
- Không sai...... Ngươi vừa ăn hạt giống này...... Có ta lưu lại một tia tàn hồn...... Ta ở nơi này chờ đợi rất nhiều rất nhiều năm...... Rốt cuộc chờ được ngươi đến......
Vân Triệt giật mình, một ý nghĩ bật thốt lên:
- Lẽ nào, ta hiện tại ở không gian này, là ngươi lúc trước mở ra?
Thanh âm già nua từ từ nói:
- Không sai...... Có điều...... Này không phải trọng yếu...... Bây giờ hạt giống ta lưu lại thuộc về ngươi...... Tia hồn phách này...... Cũng đem lập tức tản đi...... Kế thừa giả của ta...... Thả lỏng tinh thần...... Vững vàng hô hấp...... Để ta xem một chút ký ức của ngươi...... Để ta có thể biết cuối cùng tia sức mạnh này...... Có thể vì ngươi làm những gì......
Vân Triệt không chống cự, cũng không phòng bị, hoàn toàn thả lỏng tinh thần, một tia sức mạnh nhỏ bé tùy ý xâm nhập vào ý thức của hắn...... Sau mấy tức, tia sức mạnh lại từ ý thức của hắn hút ra.
- Thì ra là như vậy...... Ngươi chỉ là một nhân loại bình thường...... Lại có không vận mệnh tầm thường...... Trải nghiệm của ngươi nói cho ta biết...... Ngươi sẽ là một thừa kế giả ngoại lệ...... Ta đối với ngươi tương lai tràn đầy chờ mong...... Chỉ là...... Ta nhất định không thể nào thấy được tương lai của ngươi...... Khát vọng mãnh liệt nhất ngươi bây giờ...... Là rời khỏi nơi nguy hiểm này...... Ta sẽ dùng ta sức mạnh cuối cùng hoàn thành khát vọng của ngươi...... Đồng thời đưa ngươi đi một nơi đặc thù......
Tuy rằng không biết thanh âm già nua bên trong nói tới"Nơi đặc thù" là nơi nào, nhưng có khả năng thoát khỏi nơi này đã đủ để hắn mừng rỡ như điên:
- Đa tạ ngươi! Thê tử của ta hiện tại tình hình rất nguy hiểm, dừng lại ở nơi này sẽ nguy hiểm đến tính mạng của nàng! Xin nhờ ngươi mau chóng đưa chúng ta rời đi!
- Ta hiểu...... Có điều không cần cảm tạ...... Ngươi kế thừa sức mạnh của ta...... Cũng nhất định phải kế thừa sứ mạng của ta...... Người nói cảm tạ...... Hẳn là ta...... Tương lai của ngươi...... Nhất định vượt qua sự tưởng tượng...... Không ngừng trở nên mạnh mẽ...... Đây là lựa chọn duy nhất...... Như vậy...... Đi thôi...... Có điều chỗ đó...... Các ngươi chỉ có thể dừng lại mười hai canh giờ...... Sau mười hai canh giờ...... Các ngươi sẽ bị mang về không gian nhỏ này......
Sứ mệnh?
Tà Thần sứ mệnh?
Thanh âm già nua trong đầu Vân Triệt biến mất, sau đó, không gian hắn và Hạ Khuynh Nguyệt bỗng nhiên bị bóp méo, hắn ôm chặt Hạ Khuynh Nguyệt, cùng nàng đồng thời biến mất trong không gian.
..........................................
Một luồng không khí trong lành hỗn hợp với mùi thơm hương hoa cùng bùn đất nhàn nhạt phả vào mặt.
Cỏ xanh biếc, dòng suối nhỏ nước chảy róc rách, từng cây phân bố không theo quy tắc, độ cao không đồng nhất...... Đây là hình ảnh sau khi Vân Triệt mở mắt thấy được. Mà hình ảnh tuy bình thường, lúc này biết bao nhiêu quý giá, hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó cẩn thận từng li từng tí một thả Hạ Khuynh Nguyệt trong lòng xuống.
Hạ Khuynh Nguyệt vẫn toàn thân lạnh lẽo, hôn mê bất tỉnh, hơi thở mong manh, nhưng nhiệt độ cùng hoàn cảnh biến hóa, làm cho trên mặt nàng có thêm một phần hòa hoãn. Vân Triệt cấp tốc lấy ra một viên ngọc lộ đan, để vào trong miệng Hạ Khuynh Nguyệt, tay phải đặt trong lòng nàng, lấy huyền lực bảo vệ mạng của nàng, sau đó từng chút xua tan hàn khí trong thân thể.
Nơi này tựa hồ là chỗ cũng không thường bị người đặt chân, nhìn qua cũng không có đặc thù gì. Vân Triệt không biết đây là nơi nào, cũng không có suy nghĩ Tà Thần tại sao phải dùng sức mạnh cuối cùng đưa bọn họ đến nơi này, tinh lực toàn bộ tập trung trên người Hạ Khuynh Nguyệt, hắn một bên ngưng tâm vì nàng xuất hàn khí, một bên yên lặng nhìn nàng tuyệt mỹ dung nhan khuynh quốc khuynh thành, ánh mắt từ từ ngây dại......
Ngươi...... Lại đồng ý dùng mạng của mình tới cứu ta......
Nếu như không phải ta liều mình muốn nhờ...... Bây giờ ta...... Đã là người chết......
Đối mặt với ngươi, ta nghĩ nhiều nhất chính là làm sao mới có thể chinh phục ngươi...... Mà chỉ có chính ta rõ ràng nhất, nơi này, thành phần ái mộ rất ít, nhiều nhất là nam nhân đối với vật mỹ lệ nổi lên ý muốn sở hữu, ta trên danh nghĩa phu quân...... Nói có chút buồn cười, rồi lại không cách nào bỏ xuống ngạo khí cùng tôn nghiêm......
Từ nay về sau, ta sẽ không tiếp tục muốn chinh phục ngươi...... Mà là triệt để nắm giữ ngươi...... Dù cho muốn hủy đi Băng Vân Tiên Cung, ta cũng phải để ngươi hoàn toàn thuộc về ta!
- Cứu mạng...... Cứu mạng a......
Vân Triệt ngưng thần tụ khí, một tiếng kêu cứu dồn dập từ nơi không xa truyền đến, đây là giọng nói cô gái còn nhỏ tuổi, âm thanh kỳ ảo như u cốc thanh tuyền, nhưng mang theo kinh hoảng thật sâu. Sau đo, tiếng bước chân hỗn loạn từ xa đến gần.
Sau khi Vân Triệt đi vào Linh Huyền Cảnh cấp một, tầm nhìn cũng tăng lên, hắn men theo phương hướng khởi nguồn âm thanh nhìn lại, nhìn thấy một người mặc một nữ hài váy vàng vội vàng trốn đến phía này, quá xa không thấy rõ nàng tướng mạo, nhưng từ thân thể xinh xắn lanh lợi mà nói, tuổi tác khoảng chừng trên dưới mười tuổi, nhưng hiển nhiên đã có huyền lực tương đối, tốc độ chạy trốn không chậm.
Phía sau nàng, ba người mặc áo đen không nhanh không chậm đuổi theo, từng trận tiếng cười trêu ghẹo:
- Khà khà, ngươi dùng sức chạy, chạy nhanh chút, ta xem ngươi có thể chạy đến nơi nào.....
Vân Triệt đang ngưng tâm bảo vệ tâm mạch Hạ Khuynh Nguyệt, không muốn phân tâm, hơn nữa ở nơi này còn chưa làm rõ tình hình cũng không muốn quản việc không đâu, lập tức lại thu hồi ánh mắt, không tiếp tục để ý.
"Phù phù" một tiếng, nữ hài kiệt sức ngã nhào trên đất, nàng giãy giụa đến mấy lần, nhưng không có đứng lên, nước mắt quanh tròng, nhưng cắn răng, quật cường không chịu để cho nước mắt chảy ra.
Phía sau nàng, ba hắc y nhân không nhanh không chậm tiêu sái tiến lại, người ở giữa đưa tay chộp tới nàng, tùy ý cười nói:
- Tô Linh Nhi, ngươi chạy nữa, tiếp tục chạy a...... Ha ha ha ha ha......
Vân Triệt con mắt lập tức mở, toàn thân như bị điện giựt.
Tô...... Linh...... Nhi!?