Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 259 - Chương 260: Linh Nhi

. ._130__2" class="block_" lang="en">Trang 130# 2

 

 

 

Chương 260: Linh Nhi



Cái tên truyền vào trong tai khiến trái tim hắn lập tức rối loạn, không cách nào khống chế liên tiếp hình dáng cùng khuôn mặt một nữ hài.

Tô Linh Nhi, một người gánh chịu thay hắn đau đớn nặng nề nhất kiếp này, tiếc nuối lớn nhất cùng... hối hận khắc sâu trong lòng nhất, ánh mắt của nàng vĩnh viễn u buồn như thế, nàng mãi mãi yên lặng chăm sóc, chờ đợi, trả giá, cùng đợi hắn...... Chỉ là cái giá nàng phải trả, mãi đến tận hương tiêu ngọc vẫn vẫn không đợi được hắn quay đầu lại.

Hắn biết nàng lưng gánh huyết hải thâm cừu, nhưng lại trước sau không biết nàng vì cái gì. Nàng không chịu nói cho hắn biết, mãi đến tận khi nằm trong lòng hắn chết đi, cũng không nguyện nói cho hắn biết đến tột cùng là ai hạ độc thủ...... Bởi vì nàng không muốn để hắn bị cừu hận lạc lối thêm lần nữa. Mà nguyên nhân chủ yếu là vì hắn...... Nếu như hắn có thể quan tâm nàng nhiều hơn chút, kiên trì muốn biết quá khứ của nàng, kẻ thù của nàng, hắn nhất định có thể biết được từ lâu.

Một mảnh rừng trúc, một gian nhà trúc nhỏ đơn sơ, một dòng suối nhỏ trong suốt, này chỉ vì chờ đợi, chờ đợi hắn mà dừng lại ở nơi đó...... Hợp thành toàn bộ ký ức hắn và Tô Linh Nhi. Nàng vì hắn buông bỏ tất cả, cuồng dại vô hối, mà hắn chưa từng vì nàng làm gì, ngay cả một lời cam kết đơn giản nhất đều chưa từng có. Cuối cùng thời điểm ôm lấy nàng, hắn dù cho gào khóc tan nát cõi lòng, hối hận liều mạng đập đầu vào tảng đá, cũng không đổi được nàng trở về.

Mỗi ký ức liên quan với Tô Linh Nhi được lật lên, hắn vẫn còn đau lòng nghẹt thở.

Hắn nghiêng ánh mắt, nhìn về phía nữ hài ngã trên mặt đất sắp rơi vào tay ba hắc y nhân.

Nàng cũng gọi là Tô Linh Nhi, cùng họ với Linh Nhi đã mất của hắn, cùng tên...... Vân Triệt đứng dậy, đối mặt với nữ hài giống hệt nàng, hắn nhất định không thể ngồi yên bỏ mặc, bởi vì"Tô Linh Nhi" cái tên này, kích thích dây thần kinh mẫn cảm nhất, yếu ớt nhất của hắn. Nếu như có thể dù cho một tia cơ hội bù đắp, hắn dù mất hơn nửa cái mạng, cũng sẽ không chút nào do dự.

Tên áo đen ở giữa chộp lấy phần áo sau cổ nữ hài, trực tiếp nâng lên thân thể nho nhỏ, cười gằn:

- Cũng thật là tiểu nha đầu quật cường, lại có thể chạy xa như vậy...... Khà khà, hiện tại nữ nhi hắn rơi vào tay chúng ta, ta ngược lại muốn xem xem Tô Hoành Sơn lão nhân kia miệng còn có thể cứng như vậy nữa không!

- Ngươi...... Các ngươi những người xấu này! Cha nhất định sẽ tới cứu ta, sau đó đánh gục tất cả các ngươi!

Đôi mắt nữ hài to trong tràn đầy sợ sệt, nhưng nàng nhưng không gào khóc, gắt gao nhẫn nhịn nước mắt, trong tay người áo đen ra sức giãy giụa la hét.

- Ha ha ha ha!

Người áo đen ngông cuồng cười ha hả:

- Vậy thì thật không thể tốt hơn, ta thực sự là ước gì hắn đến! Ta ngược lại muốn xem xem Tô Hoành Sơn hắn......

Người áo đen còn chưa dứt lời, phía sau hắn, một trận cuồng bạo phong thanh bỗng nhiên kéo tới.

Ba hắc y nhân thực lực mới đến Linh Huyền Cảnh trung kỳ, đối với Vân Triệt mà nói không hề có uy hiếp, nhưng vì bảo đảm nữ hài an toàn, Vân Triệt vẫn lựa chọn lặng lẽ tiếp cận, gần đến khoảng cách nhất định nháy mắt bạo phát, giống như con hùng ưng chạy nước rút săn lùng và lao tới người áo đen đang giữ Tô Linh Nhi, áo đen đột nhiên không kịp phòng thủ, hắn đồng thời đoạt lấy nữ hài, ôm vào trong lòng.

- A ——

Nữ hài bị hoảng sợ kêu lên sợ hãi, theo bản năng ôm chặt cánh tay Vân Triệt.

Vân Triệt rất nhanh giữ vững thân thể, đưa lưng về phía ba hắc y nhân, nhẹ nhàng đặt nữ hài xuống, sau đó mỉm cười an ủi:

Tiểu muội muội, không phải sợ, ta tới cứu ngươi. Có ta ở đây, ngươi nhất định sẽ không bị mấy người xấu bắt đi.

Nữ hài liên tục bị kinh sợ, có chút sợ hãi không thôi, nhưng nhìn ánh mắt Vân Triệt ôn hòa cùng... mỉm cười thân thiện,

Hoảng sợ trong lòng nàng như bị gió mát mang đi, lập tức tiêu tán thật nhiều, nước mắt quanh tròng. Nàng nhìn Vân Triệt, dùng sức gật đầu, hai tay nho nhỏ tay dùng sức cầm lấy góc áo Vân Triệt, núp ở phía sau hắn.

- Chạy đi đâu ra dã tiểu tử, lại dám quản chuyện Hắc Mộc Bảo chúng ta, ta xem ngươi chán sống rồi!!

Bị Vân Triệt lặng yên không tiếng động tiếp cận đánh lén, người áo đen vốn lấy làm kinh hãi, cho rằng gặp kình địch, nhưng thăm dò huyền lực Vân Triệt chỉ có Linh Huyền Cảnh cấp một, tâm thần của hắn hoàn toàn thả lỏng, âm thanh trầm thấp mà hung tàn.

Vân Triệt cầm tay nhỏ nữ hài, bảo hộ nàng ở phía sau, nghiêng mặt sang bên, cười lạnh nói:

Có tiểu hài tử trước mặt, ta không muốn nhìn thấy máu, cho các ngươi thời gian năm tức...... Cút ngay!!

Vân Triệt khiến ba hắc y nhân sững sờ, sau đó giống như nghe được chuyện cười, toàn bộ cười điên cuồng, cười ngặt nghẽo không ngừng.

- Hắn để chúng ta cút! Hắn lại để chúng ta cút!? A ha ha ha ha ha!

- Ơ! Tiểu tử này còn trẻ, lại Linh Huyền Cảnh cấp một, không trách ngông cuồng như vậy......

- Thiên phú không sai, có điều cái đầu này mà, quả thực không bằng tên ngốc, chết đến nơi rồi, lại đuổi chúng ta lăn, ha ha ha ha......

Ba người tùy ý cười nhạo, ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt như kẻ đáng thương ngớ ngẩn. Mà ánh mắt Vân Triệt nhìn về phía bọn họ, càng tràn đầy xem thường cùng thương hại.

Người áo đen bên trái xoa tay một cái, bước lên trước, một cước đá hướng về Vân Triệt, trong ánh mắt tràn đầy khinh bỉ:

- Đến! Để gia gia dạy dỗ ngươi làm người như thế nào!

Vân Triệt híp mắt lại, đón cú đá chân trái, nhanh như tia chớp một quyền đập về phía đó.

Ầm!!

Âm thanh chói tai, hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu ba hắc y nhân, sau đó một tiếng"Răng rắc" lanh lảnh vô cùng truyền đến, người áo đen cười lớn đình chỉ, gương mặt hoàn toàn vặn vẹo, cả người giống như một bị cơn lốc quét qua bao tải rách bay ra ngoài, một tiếng thét càng ngày càng xa, kêu thảm thiết vô cùng......

Lực cánh tay Vân Triệt biết bao nhiêu khủng khiếp. Nếu như không phải cố kỵ phía sau có một người mà dùng sức nhiều hơn, đùi phải người mặc áo đen tại chỗ liền muốn vỡ thành bột phấn.

Nhìn người áo đen đáng sợ bay xa ra ngoài, nữ hài miệng mở lớn thành chữ"O", còn không kiềm chế"Oa oa".

Trận giao kích vừa nãy đủ khiến tiếng cười điên cuồng cũng hoàn toàn kẹt ở trong cổ họng nhưng người còn lại, đồng tử bọn họ muốn rơi ra, trên mặt ngơ ngác thất sắc, bọn họ coi như người ngu ngốc, cũng nên biết Vân Triệt vừa nãy một kích kia khủng bố cỡ nào, người trẻ tuổi trước mắt này, thực lực muốn so với bọn họ tưởng tượng cường đại không biết bao nhiêu lần, bọn hắn căn bản không xứng trêu chọc.

Ánh mắt hai người nhìn về phía Vân Triệt từ miệt thị biến thành sợ hãi, bọn họ đồng thời bắt đầu rút lui, nhìn Vân Triệt cũng không ý tứ có bức tới, một chữ không dám nói thêm nữa, không dám liều mạng mà trốn ra xa, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt Vân Triệt

Những người này thân phận gì, hắn hoàn toàn không biết, tự nhiên sẽ không có ý đuổi tận giết tuyệt, nếu bọn họ đào tẩu, Vân Triệt cũng lười truy đuổi. Hắn xoay người lại, nhìn về phía nữ hài giống Tô Linh Nhi, lại phát hiện nàng đang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn mình, tròng mắt nước long lanh tràn đầy vì sao nhỏ.

Vân Triệt vốn đang muốn nói chuyện, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng, lời sắp nòi như bị nghẹn trong cuống họng, cả người ngốc tại nơi đó......

Nữ hài khoảng chừng mười tuổi, gương mặt trắng như tuyết tinh xảo, đáng yêu như đúc từ ngọc thạch, một đôi mắt sáng lấp lánh như sao trong bầu trời đêm. Có thể dự đoán được, nàng sau khi lớn lên tất sẽ là mỹ nhân họa thủy.

Mà khiến Vân Triệt thất thần chính là, tiểu cô nương này ngũ quan, khắp nơi lộ ra...... Hình bóng Tô Linh Nhi!

Nàng đường nét, mắt, mũi, môi, cằm...... Đều rất giống Tô Linh Nhi của hắn, hợp lại cùng nhau, chính là Tô Linh Nhi thu nhỏ. Chỉ có con mắt rõ ràng không giống. Bởi vì mắt Tô Linh Nhi rất ảm đạm, lộ ra u buồn làm đau lòng người, mà tiểu cô nương này ánh mắt so với bảo thạch còn muốn sáng hơn, so với khe suối còn muốn linh động hơn, giống như tụ tập linh khí tinh khiết trong đất trời nhất.

- Linh............

Dung nhan Tô Linh Nhi hiện lên trước mắt, trong tầm mắt mơ hồ chậm rãi cùng nữ hài chồng chéo lên nhau, hắn không tự kìm hãm được đưa tay, nhẹ nhàng an ủi gương mặt trơn mềm, ngón tay cùng tâm linh đều đang run rẩy. Động tác này nữ hài cũng không hề chống cự, nàng nhìn Vân Triệt biểu hiện kì lạ, nháy mắt một cái, lễ phép nói:

- Đại ca ca, cám ơn ngươi đã cứu ta...... Đại ca ca ngươi mạnh khỏe lợi hại, lập tức đánh bay người xấu lên bầu trời, lại như...... Lại lợi hại như cha ta!

Nữ hài khiến Vân Triệt từ trong ảo mộng tỉnh lại, hắn đã nhận ra mình thất thố, vội vã thu hồi tinh thần, trên mặt lộ ra mỉm cười:

- Không cần cám ơn, người xấu đều nên bị trừng phạt...... Ngươi tên là...... Tô Linh Nhi, đúng không?

- Ừm!

Tiểu nữ hài gật đầu. Nàng so với Vân Triệt tưởng tượng kiên cường hơn nhiều, nhìn dáng dấp của nàng, vừa nãy sợ sệt giống như đã hoàn toàn tiêu tan, cũng không cần hắn đi an ủi. Nàng nghiêng đầu:

- Đại ca ca, ngươi vì sao lại biết tên của ta?

- Là thời điểm bọn hắn gọi ngươi, ta nghe được. Này...... Tiểu muội muội ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

Vân Triệt mỉm cười hỏi.

- Mười tuổi!

Bé gái duỗi ra hai tay, mở ra mười ngón, cười hì hì. Tựa hồ đối với nàng mà nói, mười tuổi là một chuyện rất đáng gờm. Nàng hỏi ngược lại:

- Đại ca ca, vậy ngươi tên gọi là gì vậy?

- Ta? Ta tên Vân Triệt.

Vân Triệt không hề che giấu trực tiếp trả lời.

- Vân...... Triệt?

Tiểu nữ hài nháy mắt một cái, nhỏ giọng nói:

- Tên thật kỳ quái...... A...... Vì sao lại cảm thấy kỳ quái đây......

Sau khi hắn nói tên, nữ hài bỗng nhiên không biết nguyên do lâm vào trạng thái mơ màng, tay nàng điểm bên môi, nghiêng đầu nhìn Vân Triệt, tựa hồ đang cố gắng hồi tưởng đến cái gì.

- Làm sao vậy? Tên của ta kỳ quái như vậy sao?

Vân Triệt cười nói.

Nữ hài cặp mắt càng dùng sức nháy một cái, sau đó mang theo ba phần mông lung, bảy phần thật lòng hỏi:

- Đại ca ca, chúng ta không phải từng gặp mặt chứ? Tại sao ta bỗng nhiên cảm giác giống như đã gặp đại ca ca ở nơi nào...... Liền ngay cả tên đại ca ca, cũng có một chút...... Thật quen thuộc.

- Ha ha!

Vân Triệt nở nụ cười, hắn không nhịn được dùng tay nựng khuôn mặt nhỏ:

- Ta cũng giống vậy! Tiểu Linh Nhi không chỉ là cái tên một người quan trọng nhất với ta, ngay cả lớn lên cũng rất giống. Loại cảm giác thật kỳ diệu đây, vậy gọi duyên phận. Nói rõ ta cùng Tiểu Linh Nhi rất hữu duyên, sẽ trở thành bằng hữu tốt vô cùng.

- Duyên phận?

Nữ hài nghiệm túc nhắc lại hai chữ này, sau đó nhíu nhíu lông mày cười:

- Ừm! Chỉ cần đại ca ca không ghét ta, ta nguyện ý cùng đại ca ca trở thành bằng hữu tốt!

[ Trong bối cảnh ban đầu,Thương Vân Đại Lục cung Huyễn Yêu Giới đều phân chia một bộ đẳng cấp huyền lực độc lập, tương ứng với Thiên Huyền Đại Lục đại cảnh giới và các cảnh giới nhỏ, chỉ là tên không giống mà thôi, trước kia có một nơi cũng tuỳ tiện được nhắc tới...... Sau đó ngẫm lại, vì không tạo thành mọi người cùng chính ta ( mấu chốt là chính ta ) não động hỗn loạn, vẫn thống nhất vậy đi!! Toàn bộ là: Sơ, nhập, chân, linh, địa, thiên, vương, bá, quân, thần, thánh! ]


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment