.
._131__1" class="block_" lang="en">Trang 131# 1
Chương 261: Thương Vân ảo mộng
- Linh Nhi, ta dẫn muội đi quen biết một tỷ tỷ trước, sau đó lại đưa muội về nhà có được không?
Lực chú ý của Vân Triệt vẫn luôn không rời khỏi Hạ Khuynh Nguyệt, hắn nắm tay của tiểu Linh Nhi đi tới bên người Hạ Khuynh Nguyệt.
Quả nhiên, khi Tô Linh Nhi nhìn thấy Hạ Khuynh Nguyệt, ánh mắt bỗng chốc lóe sáng lên, trong miệng kêu to một trận:
- Wow! Tỷ tỷ thật xinh đẹp! Còn đẹp hơn các tỷ tỷ muội đã từng thấy… Nhưng mà, vì sao tỷ ấy lại nằm ở đây, là bị thương sao?
- Ừm!
Vân Triệt gật đầu, đi đến bên người Hạ Khuynh Nguyệt, một lần nữa đặt lòng bàn tay lên trên ngực nàng:
- Chỉ có điều nàng ấy sẽ nhanh khá lên.
Nhiệt độ cơ thể của Hạ Khuynh Nguyệt đã dần khôi phục bình thường, nhưng hơi thở vẫn yếu ớt như trước, càng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại. Thân làm một y giả, hắn biết rõ trạng thái hiện tại của Hạ Khuynh Nguyệt… Chuyển dời toàn bộ huyền lực của mình lên trên người hắn, tự thân hoàn toàn thiếu hụt, lại dưới tình huống trạng thái thiếu hụt này bị băng hàn xâm nhập hoàn toàn vào cơ thể… Kể cả máu, nội tạng, mỗi một góc trên thân thể của nàng… Nàng bị thương đâu chỉ là nguyên khí, mạch máu cũng nhận lấy bị thương tương đối, toàn thân tê liệt như vậy cũng có khả năng.
Mạt Lỵ nói không sai, nếu như không phải nàng tu luyện Băng Vân quyết, thân thể thích ứng với băng hàn trên trình độ nhất định, liền đã hương tan ngọc nát trước khi Vân Triệt tỉnh lại rồi.
Nhìn mức độ thân thể suy yếu hiện giờ của nàng, Vân Triệt chỉ có thể bằng phương thức nhu hòa xua tan hàn khí trong cơ thể nàng, không dám có hành động gì khác.
Tiểu Linh Nhi ngồi bên cạnh, hai tay nâng má, chớp mắt cũng không chớp nhìn dáng vẻ nghiêm cẩn ngưng trọng của hắn, luôn luôn cứ nhìn hắn như vậy thật lâu, như đang cố gắng tìm tòi nghiên cứu cái gì.
Qua một hồi lâu, tay Vân Triệt dời khỏi ngực Hạ Khuynh Nguyệt, hắn thở phào nhẹ nhõm thật dài, đưa tay lau một đống mồ hôi nóng trên trán, lúc này, hắn mới phát hiện tiểu Linh Nhi vẫn luôn không quấy rầy hắn đang không đảo mắt nhìn hắn, dáng vẻ đáng yêu mà tập trung khiến cho hắn không tự kiềm chế được nở nụ cười:
- Vì sao muội vẫn cứ nhìn ta vậy?
- Bởi vì Vân Triệt ca ca rất đẹp mắt.
Tiểu Linh Nhi không chút do dự trả lời.
- Đẹp mắt?
Được một tiểu thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ, không hề có lòng dạ khen ngợi như vậy, Vân Triệt tránh không được trong lòng đắc ý một phen, hắn cười tủm tỉm nói:
- Tuy rằng dáng dấp của ta đúng là rất đẹp mắt, nhưng người đẹp mắt cũng không nhất định là người tốt, Linh Nhi sẽ không sợ ta là người xấu sao?
- Không sợ!
Linh Nhi lắc đầu, thật kiên định nói:
- Vân Triệt ca ca nhất định không phải là người xấu!
- Vì sao?
- Bởi vì…
Linh Nhi không chút suy nghĩ, lièn vội vàng bao biện vì Vân Triệt:
- Vân Triệt ca ca chẳng những đã cứu muội, hơn nữa vừa thấy chính là người rất tốt rất tốt. Ưm… Phụ thân từ nhỏ đã dạy muội không thể đến gần người xa lạ, từ nhỏ đến lớn, muội nhìn thấy người khác đều sẽ trốn rất xa. Nhưng mà, Vân Triệt ca ca một chút cũng không giống như vậy, khi nhìn thấy Vân Triệt ca ca, muội một chút đều không sợ hãi, còn cảm giác thật thân thiết… Còn thân thiết hơn ca ca ruột nữa! Thật giống như… Vào thật lâu trước kia đã từng quen biết Vân Triệt ca ca vậy. Khi nhìn thấy Vân Triệt ca ca, tâm tình còn có thể trở nên thật vui vẻ.
Vừa nói, tiểu Linh Nhi nở nụ cười, lộ ra hai cái răng khểnh giống như trân châu.
Vân Triệt cũng bắt đầu cười theo. Thật ra, cảm giác trong lòng của hắn không giống như cảm giác của tiểu Linh Nhi, cứ yên tĩnh nhìn nàng như vậy, tâm tình của hắn sẽ trở nên sung sướng khác thường, giống như thật sự thấy được Linh Nhi của hắn trở lại bên người, ngay cả đau lòng do trạng thái thân thể Hạ Khuynh Nguyệt mang đến đều bị hòa tan rất nhiều.
Hiện giờ Hạ Khuynh Nguyệt đã không còn nguy hiểm về tính mạng, tiếp theo hắn có thể làm, chính là khôi phục một chút nguyên khí vì nàng, yên tĩnh đợi nàng tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, vẫn như cũ cần thong thả khôi phục nguyên khí, quá trình này tốn thời gian rất dài rất dài. Sau đó, hắn cần thời gian dài hơn đi điều trị thân thể của nàng, không để cho nàng còn có bất kỳ di chứng gì, về phần hoàn toàn khôi phục huyền lực, có lẽ trong vòng nửa năm, đều không có khả năng.
Cũng may mà đối mặt là hắn, nếu hắn không ở bên người, lấy trạng thái trước mắt của Hạ Khuynh Nguyệt, có lẽ sẽ tê liệt cả đời.
- Tỷ tỷ xinh đẹp còn không tốt lên sao? Khi nào tỷ ấy mới tỉnh lại đây?
Tiểu Linh Nhi nhìn về phía Hạ Khuynh Nguyệt vẫn như cũ ngủ mê man không tỉnh, rất quan tâm hỏi. Đồng thời trong lòng âm thầm nghĩ: Nếu ta trưởng thành, cũng đẹp mắt giống như tỷ tỷ xinh đẹp thì tốt rồi…
- Yên tâm đi, nàng ấy đã không có chuyện gì, chính là cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian ngắn.
Vân Triệt dùng giọng điệu thật nhẹ nhàng nói.
Trạng thái của Hạ Khuynh Nguyệt tạm thời ổn định, hắn tạm thời cũng không dám có hành động dư thừa. Hắn cũng nê chính thức thăm dò một phen nơi Tà thần đưa hắn và Hạ Khuynh Nguyệt tới rốt cuộc là nơi nào. Nữ hài trước mắt được hắn cứu, kích thích thật sâu tâm linh hắn, chỉ bằng tên nàng giống với tên Tô Linh Nhi, còn có dung nhan tương tự, liền nhất định hắn không cách nào cứ không quan tâm nàng như vậy.
Hắn hỏi Tô Linh Nhi:
- Linh Nhi, nhà muội ở đâu? Cách đây có xa không? Vì sao người này muốn bắt muội?
Tay nhỏ bé của Linh Nhi dời khỏi bên má, chỉ về hướng bắc:
- Nhà của muội ở bên đó, cách đây cũng không quá xa. Hôm nay, vốn là phụ thân mang muội ra ngoài chơi, nhưng mà giữa đường, bỗng nhiên xuất hiện thật nhiều người mặc đồ đen, phụ thân và những người mặc đồ đen kia đánh nhau, kêu muội chạy nhanh chút… Muội vẫn chạy, chạy ra rất xa, sau đó bỗng nhiên xuất hiện ba người xấu kia cùng nhau đuổi theo muội… Nếu không phải đại ca cứu muội, muội đã bị bọn họ bắt lại. Ưm… Hiện giờ không biết phụ thân như thế nào, chỉ có điều phụ thân lợi hại như vậy, nhất định sẽ đánh ngã tất cả người xấu.
Khi nói đến “Phụ thân”, trong mắt như nước của tiểu Linh Nhi tràn đầy sùng bái, cũng không có quá nhiều lo lắng, hiển nhiên nàng vô cùng có lòng tin với “Phụ thân” phi thường.
Bởi vì chạy trốn thời gian dài, cuối cùng lại vấp ngã nặng nề, giày của tiểu Linh Nhi đã hoàn toàn phủ đầy tro bụi, góc váy cũng bị dơ bẩn một góc lớn, trên bắp chân còn có một vết bầm tím lớn. Lúc trước Vân Triệt vẫn luôn chú ý tới tình huống của Hạ Khuynh Nguyệt, lúc này mới chú ý đến, nhất thời đau lòng một trận, hắn đi đến bên người Linh Nhi, nâng cẳng chân mảnh khảnh của nàng lên, nhẹ nhàng hỏi:
- Linh Nhi, là té bị thương sao? Có đau không?
- Có hơi hơi… Chỉ có điều đã không phải rất đau.
Khi Vân Triệt cầm lấy cẳng chân của nàng, trong ánh mắt của nàng rõ ràng thoáng qua đau đớn, nhưng lập tức lại được mỉm cười làm cho lòng người ấm áp thay thế, giống như an ủi ngược lại Vân Triệt.
- Nào, để cho ta xem xem, ta chính là một thần y rất lợi hại, cho dù là thương tích như thế nào, ta đều có thể trị lành.
Vân Triệt ngồi ở bên người Linh Nhi, vừa dè dặt cẩn trọng cởi giày vớ cho nàng, bởi vì hắn phải kiểm tra một chút xem mắt cá chân của nàng có bị tổn thương đến không.
Vân Triệt vừa cởi giày của nàng, vừa nói:
- Linh Nhi, có thể nói cho ta biết ở chỗ nào không? Ta từ nơi rất xa đến, còn không biết đây là chỗ nào.
- Nơi rất xa?
Nữ hài tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó hưng phấn nói:
- Trách không được Vân Triệt ca ca một chút cũng không già, lại lợi hại giống như phụ thân. Ca ca và vị tỷ tỷ xinh đẹp này nhất định từ chỗ thật lợi hại trong truyền thuyết đến đúng không? Phụ thân nói, ở những chỗ lợi hại kia, có rất nhiều người vô cùng lợi hại, có rất nhiều người còn lợi hại hơn phụ thân… A! Đúng rồi, thiếu chút nữa quên trả lời vấn đề của Vân Triệt ca ca…
Ngón tay của Linh Nhi chỉ về phương xa:
- Nhà của muội tên là “Thái Tô môn”, ở dưới chân núi của ngọn núi cao nhất. Ngọn núi này tên là “Thái Tô sơn”, Vân Triệt có từng nghe đến tên ngọn núi này không? Phụ thân nói, nhà của chúng ta rất có tiếng ở Thương Vân đại lục đó.
- Ừm, đương nhiên có từng nghe nói tới.
Vân Triệt gật đầu, mỉm cười nói:
- Một vị sư phụ của ta đã từng nói, Thái Tô sơn là một ngọn núi tiên, được liệt vào một trong mười ba tiên sơn, ta có một thời gian ngắn rất hướng tới. Không nghĩ tới đây thế mà lại… Lại… Là..
Giọng Vân Triệt bỗng dưng chậm lại, sau đó hoàn toàn mắc kẹt trong cổ họng, bỗng nhiên, hắn chấn động toàn thân, ngay cả đồng tử cũng kịch liệt co rút lại một chút, âm thanh, trở nên run rẩy lên:
- Thái Tô sơn… Thương Vân… Thương Vân… Thương Vân đại lục? Muội nói nơi này là… Là… Thương Vân đại lục?
- Đúng vậy, nơi này đương nhiên là Thương Vân đại lục.
Phản ứng kỳ quái bất ngờ của Vân Triệt khiến cho Linh Nhi nghi hoặc.
Cả người Vân Triệt ngây ngốc ở đó, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, qua một hồi lâu, thật không dễ dàng khiến cho tâm tư mình bình ổn trở lại. Thương Vân đại lục… Một nơi đã được niêm phong cất vào kho trong ký ức của hắn, một nơi kiếp trước hắn đã từng sống, một nơi kết thúc sinh mệnh của hắn, một nơi hắn cho rằng vĩnh viễn cách biệt như vậy, không bao giờ có khả năng xuất hiện trong sinh mệnh của hắn nữa.
ở Thương Phong đế quốc, hắn đã từng có ý đồ tìm hiểu tin tức liên quan đến Thương Vân đại lục, nhưng cái tên “Thương Vân đại lục” này vốn không ai biết được, bên trong đủ loại ghi chép lại cũng không có bất kỳ chỗ nào đề cập đến Thương Vân đại lục, hắn liền biết, Thương Vân đại lục và Thiên Huyền đại lục là hai thế giới hoàn toàn bất đồng, hai nơi vốn không hề cùng xuất hiện, sau này, cũng sẽ chỉ vĩnh viễn tồn tại trong trí nhớ của hắn, là một nơi trong Thiên Huyền đại lục, chỉ có tự hắn biết.
Hắn hoàn toàn không ngờ, nơi mà Tà thần đưa hắn đến, lại sẽ là nơi này!
Linh hồn phượng hoàng từng nói, hắn có ba kiếp đời. Không sai, hắn đúng là ba kiếp. Kiếp thứ nhất: Hắn lớn lên ở Tiêu môn ở Thương Phong đế quốc của Thiên Huyền đại lục, năm mười sáu tuổi ấy, ngày lập gia đình với Hạ Khuynh Nguyệt, bị Tiêu Ngọc Long độc chết, đời người kết thúc như vậy. Kiếp thứ hai: Hắn sinh ra ở Thương Vân đại lục, được y thánh nhặt được, nửa đời học tập y thuật, cứu người chữa thương, nửa đời thù hận đầy lòng, giết hại vô số, năm hai mươi bảy tuổi ấy, bị ép vào Tuyệt Vân nhai mà kết thúc.
Kiếp thứ ba, hắn mang theo tất cả trí nhớ về kiếp thứ nhất với kiếp thứ hai, thức tỉnh trên người bản thân đã chết đi ở kiếp thứ nhất…
Nhận thức của hắn nói cho hắn biết kinh nghiệm của mình là quỷ dị và kinh hãi thế tục cỡ nào.
Hắn cũng từng hoài nghi tất cả ở Thương Vân đại lục sẽ không phải chỉ là một giấc mộng đi… Bằng không, sao hắn lại thức tỉnh trên người bản thân đã chết đi ít nhất vào hai mươi bảy năm trước… Trên đời này tất cả đều có thể nghịch chuyển, nhưng duy nhất thời gian không thể đảo ngược. Nếu như một đời ở Thương Vân đại lục không phải là mộng ảo, như vậy bỏ qua tất cả thứ khác, về mặt thời gian, ít nhất đã chảy ngược hai mươi bảy năm.
Nhưng hiện giờ, cái tên “Thương Vân đại lục” này một lần nữa xuất hiện trong thế giới của hắn, dùng một âm thanh giống như sét đánh nói cho hắn biết… Tất cả ở Thương Vân đại lục vốn không phải là hư ảo, cũng không thể nào là hư ảo.
- Vân Triệt ca ca, ca ca làm sao vậy? Dáng vẻ của ca ca rất kỳ quái? A ôi…
Tô Linh Nhi kêu đau một tiếng, hóa ra trong lúc Vân Triệt thất thần, không cẩn thận đụng chạm tới vết bầm tím trên cổ chân nàng.
Vân Triệt phục hồi tinh thần lại, vội vàng cẩn thận nắm lấy chân nhỏ bé của nàng, chậm rãi cởi vớ của nàng ra:
- Không có việc gì, mới vừa rồi ta chỉ đang nghĩ tới một chuyện, làm đau muội sao… Đúng rồi, Linh Nhi, muội có thể nói với ta, đây là quốc gia nào không?
Thái Tô Sơn nằm ở Thái Tô quốc góc phía đông của Thương Vân đại lục, một điểm này Vân Triệt biết rất rõ ràng, càng rõ ràng xác nhận bản thân thật sự về đến Thương Vân đại lục.
- Đương nhiên là Thái Tô quốc!
Linh Nhi giòn giã trả lời.
- Vậy… Năm này là huyền niên nào?
- Thương Vân huyền niên 1999!
Linh Nhi thốt ra, trả lời thật xác định.
Động tác của Vân Triệt nhất thời khựng lại…
Thương Vân huyền niên 1999?
Khi bản thân mình nhảy xuống Tuyệt Vân nhai, rõ ràng là Thương Vân huyền niên 2014, hiện giờ thời gian đã trôi qua một năm rưỡi, thời gian nơi này hẳn nên là Thương Vân huyền niên 2015 mới đúng!
Nếu quả thật thời gian chảy ngược lại hai mươi bảy năm, vậy năm nay cũng phải là Thương Vân huyền niên 1987 mới đúng! Tại sao lại là Thương Vân huyền niên 1999?
Thời gian Thương Vân huyền niên 1999 này, hắn còn ở Thương Vân đại lục, tuổi tròn mười hai, tuổi Linh Nhi của hắn còn nhỏ hơn hắn hai tuổi, vừa tròn mười tuổi, khi đó, bọn họ còn chưa gặp nhau, hắn luôn luôn đi theo sư phụ vào nam ra bắc, học tập y thuật càng ngày càng thâm sâu uyên bác, biết bách thảo khắp thiên hạ, đồng thời cũng mới vừa biết được sự tồn tại của Thiên độc châu…
Chẳng lẽ, nơi theo lời Tà thần đưa hắn tới, chỉ là một ảo cảnh do nó chế tạo ra? Dù sao, tàn hồn của Tà thần đọc được ký ức của hắn, sẽ cho rằng đây có lẽ là nơi mà hắn muốn tới nhất.
Suy nghĩ của hắn lại rơi vào hỗn loạn, động tác trong tay cũng trở nên thong thả, trên chân của tiểu Linh Nhi, vớ nhiễm bụi trần kia cuối cùng được cởi ra, trên da thịt non mịn như sữa, hai dấu vết thương màu nâu nhạt vô cùng bắt mắt…
Toàn thân Vân Triệt lại run lên, giống như bị tia sét hung hăng bổ trúng.
Vết thương này…
So với Linh Nhi của hắn… Vị trí giống nhau, hình dạng giống nhau, lớn nhỏ giống nhau, màu sắc giống nhau… Vết thương giống nhau như đúc!
Trong đầu hắn, hiện ra hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy vết thương này… Khi đó, Linh Nhi nói cho hắn biết
- Đây là vào năm ta bảy tuổi, bị một con tuyết chồn nhỏ thật đáng yêu cắn phải. Chỉ có điều không trách nó, là ta không cẩn thận dẫm vào cái đuôi của nó. Đúng rồi, tiểu tuyết chồn kia tên là Linh Linh, chúng ta còn trở thành đồng bọn rất tốt.
Sau này, hắn dùng thuốc mỡ tự mình điều phối, bôi lên vết thương trên chân nàng xóa bỏ hoàn toàn, khiến chân của nàng lại một lần nữa trắng sạch không tỳ vết.
Thấy Vân Triệt bỗng nhiên nhìn vết thương trên chân nàng mà ngẩn người, tiểu Linh Nhi chớp chớp mắt,cười hì hì nói:
- Đây là vào năm ta bảy tuổi, bị một con tuyết chồn nhỏ thật đáng yêu cắn phải. Chỉ có điều không trách nó, là ta không cẩn thận dẫm vào cái đuôi của nó. Đúng rồi, tiểu tuyết chồn kia tên là Linh Linh, chúng ta còn trở thành đồng bọn rất tốt đó.
“…!!!”
Vân Triệt chậm rãi ngước mắt, ngây ngốc nhìn tiểu cô nương khéo cười duyên dáng, trước mắt trời đất quay cuồng một trận…