Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 261 - Chương 262: Tô Hoành Sơn

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_262" class="block_" lang="en">Trang 131# 2

 

 

 

Chương 262: Tô Hoành Sơn



- Sao lại thế này? Sao sóng tinh thần của ngươi kịch liệt như vậy?

Mạt Lỵ bỗng nhiên lên tiếng hỏi. Nàng cảm giác được, trong lòng Vân Triệt rung chuyển mãnh liệt đến trình độ trước nay chưa từng có, nàng thậm chí có thể nghe thấy được rõ ràng tiếng trái tim Vân Triệt kịch liệt nhảy lên “Thình thịch”, “Thình thịch”.

Thương Vân đại lục… Huyền niên 1999… Mười tuổi… Tô Linh Nhi… Vết thương… Cái tên giống nhau… Dung nhan tương tự… Còn có lời nói hoàn toàn giống nhau như đúc kia…

Tất cả những thứ này hỗn loạn đan vào trong đầu Vân Triệt, khiến linh hồn của hắn run rẩy vô cùng kịch liệt, bởi vì tất cả chuyện này, đều chỉ về khả năng duy nhất… Hắn bất chấp kinh hãi đến nữ hài, bỗng nhiên đưa tay vén làn váy vào áo trong của nàng lên, nhìn khúc đùi phải trên đầu gối của nàng, hắn thấy được hai nốt ruồi nhỏ màu đỏ tươi nằm song song ở đó…

- Linh Nhi… Muội là Linh Nhi… Muội là Linh Nhi… Muội là Linh Nhi… Muội là Linh Nhi!!

Khoảnh khắc khi nhìn thấy hai nốt ruồi nhỏ kia, phòng tuyến tình cảm cuối cùng của Vân Triệt hoàn toàn hỏng mất, bầu máu nóng dâng lên toàn thân hắn, trước mắt nổ đom đóm một trận, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ! Sâu trong tâm hải của hắn giống như có thứ gì đó đang kịch liệt lật chuyển khuấy đảo, chua, chát, đắng, đau… Cùng nhau ùa lên, trong nháy mắt ánh mắt trở nên mông lung bị nước mắt che phủ. Lúc tình cảm sụp đổ, hắn đột ngột ôm lấy nữ hài, hung hăng ôm chặt, giống như đang ôm lấy toàn bộ thế giới của mình.

- A…

Nữ hài hoàn toàn không biết trong lòng Vân Triệt đang nổi lên sóng to gió lớn, bị động tác bất ngờ xảy ra và biến hóa cảm xúc của hắn làm kinh hãi, chỉ có điều đối với Vân Triệt bỗng nhiên ôm chặt, nàng không hiểu sao một chút cũng không cảm thấy bài xích, sau khi ngây ngốc một hồi lâu, nàng yếu ớt nói:

- Vân Triệt ca ca, huynh ôm đau muội, hu…

Nữ hài lúc này, mỗi một chữ của nàng, đối với hắn mà nói đều mộng ảo giống như âm thanh trên trời, tất cả của nàng, đều gắt gao ở trong linh hồn và mạch máu của hắn. Nghe được âm thanh của nàng, Vân Triệt gần như lo sợ không yên khiến hai cánh tay của mình thả lỏng, lại sợ bản thân như vậy sẽ kinh hãi đến nàng, lại vội vàng nới lỏng cánh tay, nhưng hai tay, vẫn như cũ nhẹ nhàng ôm lấy bả vai gầy tong teo của nàng, giống như sợ bản thân không ôm lấy nàng, nàng sẽ biến mất ở trước mặt mình.

Nàng là Linh Nhi… Là Linh Nhi của ta… Như vậy… Tất cả, quả nhiên chính là một ảo cảnh mà Tà thần mang đến sao?

Ảo cảnh cũng được! Có thể để cho ta lại nhìn thấy Linh Nhi của ta, liền cho dù là ảo cảnh, ta cũng bằng lòng vĩnh viễn không tỉnh lại…

- Vân Triệt ca ca, sao huynh đột nhiên khóc?

Trong lòng nữ hài tràn đầy mê man, nhưng khi nhìn thấy vết nước mắt trên mặt Vân Triệt, trong mắt của nàng chất chứa đau lòng, chìa tay ra, đón lấy ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên mặt hắn. nàng nhất định không biết, mỗi một giọt nước mắt của Vân Triệt đều đủ trân quý cỡ nào, hiện giờ lại vì nàng mà chảy ra.

- Ta… Ta không có chuyện gì, chính là… Chính là trong mắt bỗng nhiên bị lọt hạt cát.

Vân Triệt lắc đầu, trong miệng vụng về không chịu nổi nói ra một cái cớ, có thể khiến cho cảm xúc của hắn hoàn toàn không khống chế được đến triệt để như thế, cũng chỉ có Tô Linh Nhi… Cho dù, trong ý thức của hắn, giờ phút này tất cả đều là ảo cảnh. Bởi vì Tô Linh Nhi không có khả năng thật sự xuất hiện ở trước mắt hắn, Linh Nhi của hắn, lúc trước đã chết đi ở trong lòng hắn, cũng là hắn tự tay mai táng nàng trong rừng trúc kia.

- A? Vậy có phải rất đau không? Ưm… Muội giúp Vân Triệt ca ca khẽ thổi được không? Lúc còn rất nhỏ, có một lần mắt muội bị vào một hạt cát, mẫu thân thổi cho muội một lát, liền hoàn toàn tốt rồi.

Nữ hài vừa nói, còn cong đôi môi hồng hào nõn nà lên… Tô Linh Nhi trước mắt hồn nhiên ngây thơ như vậy, vô ưu vô lo, ánh mắt sáng ngời mà trong suốt. Đúng vậy, nàng bây giờ, còn ở dưới cưng chiều và quan tâm của người thân, không hề trải qua tang thương biến đổi lớn, còn không biết như thế nào là buồn, như thế nào là lo, như thế nào là thù, như thế nào là khổ… Tô Linh Nhi trong trí nhớ, ánh mắt mãi mãi xa cách với ưu thương và giá lạnh, khiến cho hắn mỗi lần nhớ tới, trong lòng đều đau như kim châm.

- Không sao, hạt cát đã không còn, muội xem, đã tốt hơn.

Vân Triệt dùng sức chớp chớp mắt mình với nàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ôn hòa:

- Hiện giờ quan trọng nhất, chính là thương tổn trên chân Linh Nhi… Lập tức sẽ tốt, một chút cũng sẽ không đau.

Vân Triệt một lần nữa nâng cẳng chân nữ hài trải rộng bầm tím lên, huyền lực ôn hòa kèm theo lực tinh lọc của Thiên độc châu nhẹ nhàng chậm rãi dũng mãnh tiến vào, từng chút một dễ chịu ứ thương của nàng… Sau đó, lại lấy ra một lọ thuốc, tinh tế bôi thuốc mỡ bên trong lên bắp chân, mắt cá chân cho nàng… Lại đổi một bình nhỏ khác, bôi thuốc mỡ bên trong lên hai vết sẹo đối xứng trên chân nàng.

Cả quá trình, động tác của Vân Triệt rất nhẹ cực nhẹ, giống như đang đụng chạm đến búp bê bằng thủy tinh xinh đẹp mà yếu ớt. Vết thương nhỏ cơ bản không được gọi là thương tổn này, đối với y thuật của Vân Triệt mà nói vốn không đáng được nhắc đến, nhưng vì không khiến Tô Linh Nhi cảm thấy một chút đau đớn nào, hắn tập trung tinh thần bản thân có được, mỗi một động tác, đều ngưng tụ tất cả tâm lực của hắn. Suốt cả quá trình, hắn còn mệt mỏi hơn cứu vớt một bệnh nhân gần chết, nhưng vui vẻ chịu đựng.

Không đến thời gian nửa khắc đồng hồ, bầm tím trên mắt cá chân và trên bắp chân của Tô Linh Nhi đã giống như kỳ tích biến mất toàn bộ, ngay cả dấu vết sẹo trên da chân cũng giảm bớt rất nhiều, thêm vào đó nhiều nhất ba ngày sẽ hoàn toàn biến mất. Tô Linh Nhi thử hoạt động chân nhỏ một lần, sau đó thét lên một tiếng kinh hãi:

- Wow! Không đau! Một chút cũng không đau! Vân Triệt ca ca, huynh thật sự rất lợi hại!

Trong ánh mắt nữ hài nhìn về phía hắn, mang theo nhiều ngôi sao lóe sáng. Nàng sùng bái Vân Triệt, lại thẳng tắp tăng lên một đoạn lớn.

Vân Triệt dùng huyền lực phủi tro bụi trên vớ giày cho Tô Linh Nhi, sau đó cẩn thận đeo chúng lại trên chân Tô Linh Nhi, Tô Linh Nhi không kháng cự, không chối từ, thậm chí không có ngượng ngùng, trong lòng, chỉ có một cảm giác ấm áp vui sướng, còn có một cảm giác kỳ quái mà nàng không nói nên lời được… Ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao.

- Linh Nhi! Linh Nhi… Con đang ở đâu? Linh Nhi…

Từ xa xa, bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ sốt ruột, đang kêu lên, rõ ràng là tên của Tô Linh Nhi.

Vân Triệt nghe được trước Tô Linh Nhi, mày vừa động, ánh mắt quét tới, nhìn thấy một người trung niên đang bước chân vội vàng đi tới bên này, thần sắc hắn lo sợ không yên, đầu tóc rối bời, quần áo trên người cũng có vẻ hơi chật vật, nhưng như trước vẫn có thể từ trên tướng mạo của hắn nắm bắt được một chút khí chất người thượng vị không giận mà uy.

Hắn là… Phụ thân của Linh Nhi sao?

Người trung niên bước chân bay nhanh, rất nhanh đi tới gần. Nghe được âm thanh của hắn, mắt Tô Linh Nhi sáng lên, hưng phấn nói:

- Phụ thân… Là giọng của phụ thân!

Nàng bỗng chốc đứng lên, chạy lon ton về phía người trung niên, nhưng chạy không được vài bước, quay đầu thoáng nhìn qua Vân Triệt, jlaij ngừng lại, đứng tại chỗ dùng sức vẫy tay với người trung niên:

- Phụ thân! Con ở trong này, con ở trong này!!

- Linh Nhi!

Người trung niên vui vẻ ra mặt, lấy tốc độ nhanh nhất lao đến, nắm bả vai của Tô Linh Nhi, vô cùng khẩn trương nói:

- Thật tốt quá thật tốt quá… Linh Nhi, sao con lại chạy đến nơi xa như vậy? Con có chỗ nào bị thương không? Có người nào muốn bắt con không?

- Phụ thân yên tâm, mặc dù có người xấu, nhưng mà… Là Vân Triệt ca ca đã cứu con. Vân Triệt ca ca thật lợi hại, chẳng những bỗng chốc đã đánh chạy người xấu, còn khiến cho chỗ con bị vấp ngã trở thành một chút cũng không đau.

Trong lòng người trung niên tràn đầy nhớ nhung đến an nguy của Tô Linh Nhi, sau khi nhìn thấy nàng, càng tất cả lực chú ý đều tập trung trên thân thể nàng, lúc này mới nhìn đến sự tồn tại của Vân Triệt, hắn tiến lên một bước, đầy cõi lòng cảm kích nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, cảm tạ ngươi cứu nữ nhi, Tô mỗ thật sự vô cùng cảm kích.

Lấy kiêu ngạo mạnh mẽ từ trong xương của Vân Triệt, trong ngày thường đừng nói người trung niên, liền tính là một lão giả đức cao vọng trọng, hắn mặt cũng không đổi sắc tùy tùy tiện tiện ứng phó, nhưng trước mắt là phụ thân của Tô Linh Nhi, kia có thể cực kỳ không giống với lúc trước. Hắn vội vã hoàn lễ nói:

- Tô tiền bối khách khí, Linh Nhi lương thiện đáng yêu, cho dù là ai thấy đều sẽ ra tay cứu giúp, vãn bối cũng chỉ tiện tay mà thôi.

Nhìn từ vẻ mặt của người trung niên, Vân Triệt nhìn ra đúng là nồng đậm thân thiết với Tô Linh Nhi, ít nhất, tình thương của cha của hắn đối với Tô Linh Nhi không hề có một tia tạp chất.

Vân Triệt khiêm tốn, khiến người trung niên sinh ra hảo cảm lớn, hắn cười nói:

- Nhận được tiểu huynh đệ khen như vậy, trong lòng tiểu nữ nhất định cao hứng hỏng rồi.

Lúc này hắn chú ý tới Hạ Khuynh Nguyệt yên lặng nằm ở đó. Tuy rằng nàng chỉ lẳng lặng nằm đó, nhưng lại như cũ có một vẻ tiên tư làm cho người ta lòng say thần mê, người trung niên sững sờ một chút, sau đó lập tức hồi hồn, hỏi:

- Tiểu huynh đệ, vị này chính là bằng hữu của ngươi? Nhìn sắc mặt của nàng, là có bệnh nặng trong người?

Vân Triệt khẽ gật đầu:

- Đây là thê tử của ta, thân thể bị hàn, nguyên khí đại thương, có lẽ phải hôn mê một đoạn thời gian dài.

- Thì ra là như thế…

Người trung niên gật đầu, trong lòng lại tán thưởng một trận: Nam tử tuấn dật xuất trần, nữ tử tuyệt mỹ như tiên, một đôi bích nhân thật đẹp! Xuất thân của bọn họ tuyệt đối không tầm thường. Nhất là nữ tử này, người nhà bình thường, làm sao có thể bồi dưỡng ra nữ nhi giống như thần tiên vậy. Nam tử này tuổi nhìn qua mới chừng mười bảy mười tám tuổi, khí tức huyền lực đã đạt đến Linh Huyền cảnh, chắc là đệ tử thậm chí là kẻ kế thừa từ tông môn cấp cao nào đó…

Vừa nghĩ đến đây, người trung niên nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi chắc từ bên ngoài tới đi? Hiện giờ có thể có chỗ đặt chân chưa? Nếu như không chê, liền đến Thái Tô môn chúng ta ở vài ngày được không? Cũng có thể để cho Tô mỗ tỏ lòng biết ơn.

Trong lòng Vân Triệt vừa động, nhìn thoáng qua Hạ Khuynh Nguyệt đang hôn mê, lại nhìn thoáng qua Tô Linh Nhi, nói:

- Hiện giờ vãn bối đúng là cần một chỗ để điều trị thương thế cho nội tử… Một khi đã như vậy, liền nhận thịnh tình của tiền bối, vãn bối liền làm phiền.

- Ha ha ha ha, tiểu huynh đệ không cần phải khách khí. So với đại ân ngươi cứu nữ nhi, đây vốn không tính là gì.

Người trung niên cười ôn hòa:

- Đúng rồi, tại hạ họ Tô tên Hoành Sơn, Vân tiểu huynh đệ mời.

- Vân Triệt ca ca muốn cùng chúng ta về nhà? Thật tốt quá thật tốt quá thật tốt quá!!

Tô Linh Nhi hưng phấn đến muốn nhảy dựng lên. Dáng vẻ vui vẻ lạ thường kia khiến Tô Hoành Sơn ít nhiều gì có phần không hiểu ra làm sao, hắn cưng chiều cười nói:

- Vân tiểu huynh đệ chẳng những là ân nhân của chúng ta, hiện giờ lại là khách nhân của chúng ta, phải học lễ phép, hô to gọi nhỏ như vậy, cũng không quá ngoan đâu.

- Hi! Phụ thân thật dông dài, Vân Triệt ca ca là người tốt nhất, mới sẽ không trách con đâu.

Vừa nói, Tô Linh Nhi vừa chạy tới nắm lấy tay Vân Triệt, cười hì hì nói:

- Vân Triệt ca ca, đã nói theo chúng ta về nhà, không được nửa đường chạy trốn đâu nha.

- Được!

Vân Triệt mỉm cười đưa tay búng lên đầu mũi nhỏ của Tô Linh Nhi… Hắn thật muốn biết, nơi Tô Linh Nhi sinh ra và trưởng thành, rốt cuộc là một gia tộc như thế nào.

Tô Hoành Sơn nhất thời có phần không hiểu… Tính theo thời gian, Linh Nhi và Vân tiểu huynh đệ ở chung nhiều lắm chỉ hai khắc đồng hồ, sao lại tốt đẹp như vậy rồi? Hơn nữa nhìn dáng vẻ Linh Nhi, bình thường con bé không quá bằng lòng tiếp xúc với người lạ nhưng thật giống như đặc biệt thích Vân tiểu huynh đệ… Thật đúng là chuyện lạ.

Vân Triệt ôm lấy Hạ Khuynh Nguyệt, đi theo phía sau Tô Hoành Sơn, đi tới “Thái Tô môn” nơi Tô Linh Nhi trưởng thành.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment