.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_263" class="block_" lang="en">Trang 132# 1
Chương 263: Thái Tô sơn, Thái Tô môn
Dọc theo đường đi, Vân Triệt và Tô Hoành Sơn bắt chuyện với nhau, theo từ trong miệng Tô Hoành Sơn, hắn tiến thêm một bước xác nhận nơi này đúng là Thương Vân đại lục, năm, cũng là Thương Vân huyền niên 1999! Khi Tô Hoành Sơn hỏi về lai lịch của hắn, hắn thuận miệng trả lời mình và Hạ Khuynh Nguyệt rời khỏi tông môn tiến hành lịch lãm, trước đó không lâu gặp phải tập kích của một huyền thú hung mãnh, Hạ Khuynh Nguyệt vì vậy mà trọng thương hôn mê.
Vào đời trước, Vân Triệt liền tin tưởng gia thế của Tô Linh Nhi nhất định không tầm thường. Nàng bình thường mặc quần áo đơn giản nhất, vì hắn giặt quần áo, tắm rửa, may vá, nấu cơm, hái thuốc, chế thuốc, chữa thương… Tất cả đều thành thạo hơn bất cứ nữ hài xuất thân nhà bình thường nào, nhưng cao quý và tao nhã trong lòng nàng lại tuyệt đối không phải người nhà bình thường có thể nuôi dưỡng ra. Trong lúc nói chuyện với Tô Hoành Sơn, hắn mới biết được, Tô Hoành Sơn chính là môn chủ đương nhiệm của Thái Tô môn! Tô Linh Nhi, đó chính là công chúa của Thái Tô môn! Trong một thế hệ ở Giang Đông Phù Tô quốc này, Thái Tô môn chính là đại tông môn đệ nhất, cũng không hề nghi ngờ là đứng đầu hạng nhất, địa vị gần tương đương với phân tông Tiêu tông ở Tân Nguyệt thành, lưng dựa Thái Tô môn, có tài nguyên và nội tình vô cùng phong phú.
Theo khí tức huyền lực của Tô Hoành Sơn, cùng với thực lực của ba hắc y nhân lúc trước gặp được mà phán đoán, mức độ thực lực của Thái Tô môn này, nếu so ra chắc cao hơn phân tông Tiêu tông ở Tân Nguyệt thành chừng một hai tầng, nhưng quả quyết không bằng cấp độ tứ đại tông môn kia.
Chỉ có điều ở Giang Đông Phù Tô, Thái Tô môn cũng không phải không có đối thủ, đó chính là Hắc Mộc bảo!
Tô Hoành Sơn thân là môn chủ, so sánh với uy nghiêm và khí phách của một môn chủ, hắn càng nhiều hơn, ngược lại là một loại khí chất tao nhã, cho dù đối mặt với Vân Triệt là một vãn bối, cũng không hề có vẻ ngạo nghễ của một tông môn đứng đầu hạng nhất Giang Đông, phần thưởng thức và cảm kích Vân Triệt càng không hề giả dối và treo lại ở trên mặt. Nếu không phải nghe chính miệng hắn nói ra, Vân Triệt có phần nhìn không ra hắn đúng là môn chủ!
Có một phụ thân như vậy, khó trách bồi dưỡng được Tô Linh Nhi huệ chất lan tâm như thế.
Về chuyện liên quan đến Tô Linh Nhi, hắn muốn dốc hết khả năng biết được. Khi hắn hỏi tại sao phụ tử và nữ nhi hai người lại gặp phải công kích, Tô Hoành Sơn thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ thật sâu:
- Đều là chút ân oán của tông môn, nói ra sẽ chỉ khiến Vân tiểu huynh đệ chê cười… Chỉ có điều ta không thể nghĩ tới, bọn họ lại sẽ xuống tay với Linh Nhi! Hành vi súc sinh này, không thể tha thứ!
Vân Triệt trầm ngâm một lát, nói:
- Tô tiền bối, thứ lỗi cho vãn bối lắm miệng, tiền bối và Linh Nhi chỉ nhất thời hứng khởi ra ngoài du ngoạn, lại gặp phải phục kích rõ ràng có kế hoạch chặt chẽ chu đáo như vậy, rõ ràng là có người tiết lộ hành tung của tiền bối và Linh Nhi.
- Haizzz!
Tô Hoành Sơn thở dài một tiếng:
- Một điểm này, sao ta lại không biết, chính là, ta thật sự không muốn đi hoài nghi bất cứ người nào ở bên người.
Thái Tô môn còn khổng lồ hơn tưởng tượng của Vân Triệt xa xa, ít nhất về phần quy mô tông môn, còn xa hơn phân tông Tiêu tông lúc trước hắn đi qua. Quy mô như thế, đệ tử trong môn ít nhất cũng có trên vạn người.
- Vân Triệt ca ca, huynh xem, đây chính là nhà muội! Rất lớn có đúng không! Phía sau ngọn núi này, cũng là nhà chúng ta đó!
Tới gần chủ môn Thái Tô môn, Tô Linh Nhi tỏ vẻ vui vẻ và kiêu ngạo giới thiệu cho Vân Triệt. Một đường này Tô Hoành Sơn vẫn luôn nhíu chặt mày, tâm sự nặng nề, còn Tô Linh Nhi thiếu chút nữa gặp phải đại họa lại yên vui đến có phần hơi quá mức, trên mặt luôn treo nụ cười hồn nhiên đáng yêu, giống như quên hết toàn bộ chuyện lúc trước… Nhìn nàng nở nụ cười như tinh linh, tầm mắt Vân Triệt vẫn luôn như sương mù bao phủ… Linh Nhi, nếu như cả đời nàng đều có thể vô ưu vô lo như thế, thật tốt biết bao…
- Cha! Linh Nhi, hai người đã trở lại!
Một nam tử thanh niên tuổi chừng hai mươi từ rất xa đón chào, kích động kêu lên:
- Nghe nói hai người gặp phục kích của Hắc Mộc bảo, thấy hai người không có chuyện gì thật sự quá tốt… Cha, Linh Nhi, hai người không bị thương chứ?
- Không có việc gì, chính là sợ bóng sợ gió một phen, cũng may mắn có vị tiểu huynh đệ này trợ giúp.
Tô Hoành Sơn gật gật đầu, giới thiệu với Vân Triệt:
- Vân tiểu huynh đệ, đây là khuyển tử Tô Hạo Nhiên, ta năm nay bốn mươi có dư, mới có một đôi nhi nữ như vậy, nói ra cũng hơi hổ thẹn, ha ha… Hạo Nhiên, đây là Vân Triệt tiểu huynh đệ, nếu không có hắn ra tay cứu Linh Nhi, Linh Nhi thật sự bị đám súc sinh của Hắc Mộc bảo kia bắt đi. Thê tử của Vân tiểu huynh đệ bị thương, sẽ ở nhờ chỗ chúng ta vài ngày, con cần phải thay thế vi phụ cảm tạ và chiêu đãi người ta cho tốt.
- Cái gì! Người của Hắc Mộc bảo thế mà lại dám xuống tay với Linh Nhi? Thật sự không bằng heo chó! Vô lương tâm!
Tô Hạo Nhiên tỏ vẻ tức giận, sau đó chắp tay với Vân Triệt:
- Vân huynh đệ, cảm tạ ngươi ra tay cứu Linh Nhi…
Nói đến đây, ánh mắt của hắn liếc nhìn qua Hạ Khuynh Nguyệt được Vân Triệt ôm vào trong ngực, nhất thời, ánh mắt của hắn hoàn toàn khựng lại, lại không cách nào dời đi, cả gương mặt bỗng chốc trở nên si ngốc ngơ ngác, giống như thoáng chốt mất hết hồn phách.
Vân Triệt bất động thanh sắc ôm Hạ Khuynh Nguyệt vào trong lòng, để cho dung nhan của nàng dời khỏi tầm mắt của Tô Hạo Nhiên, mỉm cười thản nhiên nói:
- Tiện tay mà thôi, Hạo Nhiên huynh khách khí.
- Ca ca.
Tô Linh Nhi đứng ở bên người Vân Triệt, giòn tan gọi Tô Hạo Nhiên một tiếng, trên mặt không có vui sướng, trong giọng nói cũng không có quá nhiều tình cảm. Điều này khiến cho Vân Triệt cảm thấy hơi ngoài ý muốn, hắn rõ ràng cảm giác được, Tô Linh Nhi không hề thân cận với người ca ca này, giống như, còn thoáng có một chút bài xích như vậy.
Mà ánh mắt Tô Hạo Nhiên nhìn về phía Hạ Khuynh Nguyệt, khiến cho hắn rất không thoải mái.
Tô Hạo Nhiên như vậy mới hoàn hồn, khẽ cúi đầu, thần sắc không được tự nhiên nói:
- Cha, chuyện cha bị tập kích trong môn đều đã biết đến, nhị bá và lục thúc bọn họ đều ở trong phòng nghị sự chờ cha.
Tô Hoành Sơn gật đầu:
- Vậy ta đây liền đi qua, Hạo Nhiên, con sắp xếp nhà ở cho hai phu thê Vân tiểu huynh đệ… A, liền bố trí ở Tê Long các đi.
Hắn xoay người nói với Vân Triệt:
- Vân tiểu huynh đệ, ta có việc trước xin lỗi không tiếp được, nếu như có gì cần, xin cứ việc phân phó khuyển tử, ngàn vạn lần đừng khách khí. Linh Nhi, con đi cùng với cha.
Tô Hoành Sơn mang theo Tô Linh Nhi bước chân vội vàng rời đi, Tô Linh Nhi còn cẩn thận mỗi bước đi, trên mặt viết rõ ràng không nỡ tách ra khỏi Vân Triệt. Ở dưới sự hướng dẫn của Tô Hạo Nhiên, Vân Triệt ôm Hạ Khuynh Nguyệt đi tới Tê Long các theo lời Tô Hoành Sơn, nhẹ nhàng đặt Hạ Khuynh Nguyệt lên trên giường lớn xem ra là duy nhất đặt ở đó.
Thái Tô sơn khí thế rộng rãi, làm một trong mười hai tiên sơn của Thương Vân đại lục, trong núi chất chứa vô số linh dược và linh thạch, Thái Tô môn có tài nguyên phong phú cũng thành tựu hùng bá một phương. Tô Hoành Sơn vì Vân Triệt cấp cho căn phòng khách này cũng vô cùng xa hoa, cái tên “Tê Long các” cũng tuyệt đối không phải hư danh, trên các đồ trang trí bằng hồng đàn mộc, tạo hình từng con rồng ngũ trảo bay hình thái khác nhau, uy phong lẫm liệt. Nơi này chắc là Thái Tô môn chuyên dùng để chiêu đãi khách quý, đủ thấy Tô Hoành Sơn cảm kích chuyện Vân Triệt cứu Tô Linh Nhi.
- Vân huynh đệ và vị cô nương này là… Phu thê?
- Không sai.
Vân Triệt gật đầu, sau đó, hắn từ trong ánh mắt của Tô Hạo Nhiên bắt giữ được vẻ ghen ghét chợt lóe lên.
- Ha ha.
Tô Hoành Sơn cười khan một tiếng, nói:
- Vân huynh đệ thật đúng là có phúc khí, thế mà lại cưới được một thê tử xinh đẹp giống như tiên nữ vậy. A, thiên phú của Vân huynh đệ cũng không phải tầm thường, lại đã bước vào Linh Huyền cảnh, không tệ không tệ.
Những lời nói này của Tô Hạo Nhiên, dùng chính là giọng điệu cường giả tán thưởng kẻ yếu, từ trên cao nhìn xuống, trong miệng khích lệ thiên phú của Vân Triệt, thần thái lại ngạo nghễ như cao cao tại thượng. Năm nay hắn hai mươi tuổi, huyền lực đã là Linh Huyền cảnh cấp bốn, ở trong một thế hệ trẻ tuổi ở Giang Đông tồn tại ở vị trí đứng đầu, về huyền lực mà nói, nếu so với Linh Huyền cảnh cấp một của Vân Triệt mà nói đúng là mạnh hơn rất nhiều… Nhưng chỉ về cấp bậc huyền lực mà thôi.
- Hạo Nhiên huynh khen trật rồi.
Vân Triệt thuận miệng nói.
- Chỉ có điều, Vân huynh đệ, không phải ta nói ngươi, thiên phú của ngươi mặc dù không tệ, nhưng thực lực như vậy lại đi ra ngoài lịch luyện, còn mang theo thê tử đi cùng, cũng thật sự có phần quá mức hồ nháo. Trên thế giới này, người thiên phú cao hơn ngươi ngược lại nhiều rất nhiều, cao ngạo tự mãn, ếch ngồi đáy giếng cũng không phải là chuyện tốt gì. Trước khi không có năng lực bảo vệ tốt cho người nhà của ngươi, vẫn không nên tùy tiện đi ra ngoài thì tốt hơn. Bằng không khi gặp phải nguy hiểm lại không đủ lực lượng bảo vệ cho người nhà, hại thê tử đẹp như thiên tiên của ngươi tặng mạng ra, đã có thể rất tiếc nuối.
Lúc Tô Hạo Nhiên nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Hạ Khuynh Nguyệt, mỗi một lần liếc mắt qua, ngón tay của hắn sẽ run run một lần… Đời này của hắn còn chưa từng gặp được nữ tử nào tuyệt mỹ giống như Hạ Khuynh Nguyệt, càng không tưởng tượng nổi một nữ nhân lại có thể đẹp đến mức độ này. Hắn thậm chí có rất nhiều lần nhịn không được muốn không khống chế được trực tiếp đánh ngất xỉu Vân Triệt, sau đó đi tùy ý hưởng dụng mỹ nhân trong lúc ngủ say này một phen.
Vân Triệt cười nhẹ, nói:
- Đa tạ Hạo Nhiên huynh nhắc nhở, thụ giáo.
Tô Hạo Nhiên chìa tay phải ra, có phần khó nhịn gãi tóc, nói:
- Vị cô nương này hôn mê bất tỉnh, xem ra bị thương không nhẹ, ta vừa khéo thông hiểu chút y thuật, để cho ta kiểm tra một phen, lại đi lấy một ít linh dược, chắc có thể nhanh chóng khiến cho nàng tỉnh lại.
Nói xong, Tô Hạo Nhiên không nhanh không chậm tiến lên, làm bộ muốn tiến tới bên giường Hạ Khuynh Nguyệt.
Vân Triệt tiến lên một bước, không chút khách khí ngăn trước người Tô Hạo Nhiên, không mặn không nhạt nói:
- Không cần. Thương thế của lão bà ta, ta ngược lại rất rõ ràng, không nhọc Hạo Nhiên huynh lo lắng. Cảm tạ Hạo Nhiên huynh chiêu đãi, sẽ không chậm trễ nhiều thời gian của ngươi, xin mời.
Sắc mặt Tô Hạo Nhiên lại thay đổi, cũng không có lý do gì ở lại chỗ này, hắn đưa mắt nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, nói:
- Vậy được rồi, ta sẽ không quấy rầy hai vị, nếu có cần cái gì, cứ tùy thời phân phó hạ nhân bên ngoài.
Vân Triệt nhìn Tô Hạo Nhiên rời đi, hắn đóng chặt cửa phòng, lạnh lùng cười, thấp giọng nói:
- Lại dám mơ ước lão bà của ta… Hừ! Ngươi có thể có ý tưởng, nhưng nếu dám có thứ gì ngoài ý tưởng, cho dù ngươi là ca ca của Linh Nhi, cũng đừng mong dễ chịu!
Hạ Khuynh Nguyệt ngủ cực kỳ điềm tĩnh, hoàn toàn không biết mình đã đi tới một thế giới khác. Vân Triệt một tấc cũng không rời canh giữ ở bên cạnh nàng, cứ cách mỗi nửa khắc chung lại kiểm tra nội tức của nàng, cảm giác nội tức của nàng càng ngày càng gần như vững vàng, tim của hắn cuối cùng để xuống.
- Mạt Lỵ, ngươi có biện pháp gì không, có thể để cho nàng mau khôi phục một chút?
Vân Triệt hỏi. Tình huống hiện giờ của Hạ Khuynh Nguyệt tuy rằng tạm thời ổn định lại, nhưng kinh mạch tổn thương quá mức nghiêm trọng, cho dù là hắn, muốn để cho Hạ Khuynh Nguyệt hoàn toàn khôi phục lại, cũng cần thời gian rất dài. Hắn và Hạ Khuynh Nguyệt chỉ có thể lưu lại nơi này mười hai canh giờ, sau khi trở về ở lại thiên trì bí cảnh cũng nhiều nhất chỉ có thể nán lại buổi sáng, ra khỏi thiên trì bí cảnh, người của Băng Vân tiên cung không có khả năng để cho Vân Triệt gặp mặt nàng. Nếu nàng bị mang về Băng Vân tiên cung, Vân Triệt không tin các nàng có thể làm cho Hạ Khuynh Nguyệt hoàn toàn khôi phục trở lại.
- Đương nhiên là có!
Vân Triệt chỉ thuận miệng vừa hỏi, không nghĩ tới Mạt Lỵ lại quyết đoán cho một câu trả lời khẳng định:
- Chính là gốc bồ đề đế tâm liên mà ngươi và nàng ta cùng tìm được!
- Hiệu dụng của gốc hoa sen này, có thể còn lớn hơn ngươi nghĩ tới nhiều! Lấy Thiên độc châu hoàn mỹ tôi luyện ra tất cả tinh hoa của bồ đề đế tâm liên, sau đó giao cho nàng ta, thân thể của nàng ta sẽ hoàn toàn khôi phục trong thời gian ngắn, huyền lực, cũng bước vượt qua đến cảnh giới Thiên Huyền… Nếu ở Thương Phong đế quốc của các ngươi, sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử dưới hai mươi tuổi đã bước vào Thiên Huyền cảnh… Chỉ có điều, điều kiện tiên quyết của tất cả, là ngươi bỏ được!