Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 263 - Chương 264: Khuynh Nguyệt Thức Tỉnh

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_264" class="block_" lang="en">Trang 132# 2

 

 

 

Chương 264: Khuynh Nguyệt thức tỉnh



- Thật sao?

Thần kinh Vân Triệt run lên, đứng bật dậy kêu lên:

- Đột phá hay không là thứ yếu, nếu bồ đề đế tâm liên thật sự khiến cho nàng ấy trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn khôi phục, ta có cái gì mà không bỏ được!

- Ngươi cần phải hiểu rõ.

Mạt Lỵ cảnh cáo nói

- Ở Thương Phong đế quốc các ngươi, bồ đề đế tâm liên được xưng là thánh vật, một chút cũng không khoa trương! Sau khi dùng gốc bồ đề đế tâm liên này xong, trong ngàn năm sau này ở Thương Phong đế quốc, đều không nhất định sẽ lại xuất hiện một gốc thiên tài địa bảo có cấp độ giống vậy! Nói cách khác, nếu như ngươi dùng bồ đề đế tâm liên ở trên thân thể nàng ta, ngươi chẳng khác nào vĩnh viễn bỏ qua một cơ duyên thật lớn.

- Còn có! Ngươi có huyết mạch các loại thần thú và thần quyết thượng cổ trong người, mỗi lần huyền lực của ngươi tăng lên một cấp độ, biên độ tăng trưởng của thực lực xa đến không phải những người khác có thể sánh bằng! Bồ đề đế tâm liên dùng trên người ngươi, thực lực tăng lên mang đến, còn vô cùng xa xa hơn là cho nàng ta! Nếu như ngươi thật sự bỏ qua, trong mắt của ta là hành vi cực kỳ ngu xuẩn, cùng lãng phí!

Vân Triệt lui về sau hai bước, ý niệm vừa động, trong mười ngón tay, đã nâng lên đóa bồ đề đế tâm liên vĩ đại lên, bồ đề đế tâm liên dưới khí tức của Thiên độc châu bao vây, cho dù lộ ra ở trong không khí, khí tức lực lượng ẩn chứa không hề tiết ra ngoài một chút nào, hắn không chút lựa chọn nói:

- Tăng thực lực lên dĩ nhiên quan trọng, nhưng nàng là lão bà ta cưới hỏi đàng hoàng, nàng khỏi hẳn còn quan trọng hơn chuyện ta đơn thuần tăng lên thực lực!

- … Nếu hiện giờ người nằm ở trước mặt ta là ngươi, ta cũng như vậy sẽ lựa chọn cứu ngươi!

Mạt Lỵ vốn còn định nói thêm gì nữa, nhưng nghe được một câu này của Vân Triệt, nhất thời tắt tiếng, hồi lâu cũng không nói chuyện lại.

Bồ đề đế tâm liên nhanh chóng được ánh sáng xanh của Thiên độc châu bao vây hoàn toàn, tất cả tinh hoa ẩn chứa trong đó đều được rèn luyện cấp tốc, theo từng mảnh bột phấn màu lam nhạt và màu đỏ bay xuống, cuối cùng ở lại trong lòng bàn tay Vân Triệt, chỉ có một viên châu kích thước lớn chừng mắt rồng, phóng thích ra vầng sáng màu lam nhạt.

Một mùi hương say lòng người xông vào trong mũi, Vân Triệt nhẹ nhàng hít vào một hơi, nhất thời cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái một trận, ngay cả huyết dịch lưu động cũng mơ hồ nhẹ nhàng rất nhiều. Là tồn tại cấp bậc thánh vật, bồ đề đế tâm liên dĩ nhiên vô cùng trân quý, nhưng muốn tôi luyện nó, khó khăn cũng vô cùng to lớn, nếu như đặt ở trong tay người khác, có thể giữ lại được ngoài ba thành hiệu dụng đã vốn chính là cực hạn. Mà ở trong tay Vân Triệt, lại có thể đạt được đến mười thành mà bất cứ kẻ nào đều tuyệt đối không thể tin tưởng!

Cho nên, viên “Bồ đề đế tâm đan” ở trong tay Vân Triệt này, nếu dùng được, còn mạnh hơn một viên trong ghi chép rất nhiều! Có lẽ gấp hai, gấp ba, thậm chí nhiều hơn!

Một viên trong ghi chép có thể cho một huyền giả Địa Huyền cảnh tiền kỳ trực tiếp đột phá đến Thiên Huyền cảnh, mà một viên trong tay Vân Triệt này… Chính hắn, cũng không cách nào dự đoán được sau khi Hạ Khuynh Nguyệt khôi phục thương thế, sẽ tăng huyền lực của nàng lên đến cảnh giới nào.

Chỉ ngửi hương vị của nó một chút, liền có một cảm giác toàn thân đều chảy trôi lưu loát, quả thật không cách nào tưởng tượng nếu như ăn hết nó sẽ mang đến biến hóa thoát thai hoán cốt như thế nào, hấp dẫn của nó, là tất cả huyền giả, cho dù là lão giả đã từng trải qua vô số tang thương, cũng gần như không có khả năng có thể kháng cự. Vân Triệt yên lặng nhìn nó, ánh mắt lại hoàn toàn bình thản, ngay cả một chút giãy giụa đều không có, nếu như không có Hạ Khuynh Nguyệt liều mình cứu giúp, hắn đã sớm là người chết, sao lại thật sự luyến tiếc!

Hắn tiến về phía trước, nhẹ nhàng tách cặp môi thơm của Hạ Khuynh Nguyệt ra, nhét viên “Bồ đề đế tâm đan” đủ để khiến cho toàn bộ Thương Phong đế quốc rung chuyển này vào trong miệng nàng, sau đó dùng một luồng huyền khí nhẹ nhàng đưa vào trong cơ thể nàng.

Mạt Lỵ cũng không lên tiếng ngăn cản.

Tinh…

Không cần Vân Triệt dùng huyền lực thúc động, bồ đề đế tâm đan vào trong cơ thể, gần như trong nháy mắt, trên người Hạ Khuynh Nguyệt liền nở rộ ra một tầng vầng sáng màu xanh nhạt, tầng ánh sáng này đặc biệt nhu hòa, không mang theo một chút dữ dằn. Ở dưới đại đa số tình huống, trong viên thuốc súc tích lực lượng cường đại luyện hóa là một quá trình dài lâu, và tràn đầy hung hiểm, lúc nuốt vào, giống như một ngọn hỏa diễm nổ tung trong người, nếu không thể khống chế và luyện hóa tốt, đốm lửa này đủ để tổn hại tổn thương đến thân thể, thậm chí trí mạng, nhưng viên “Bồ đề đế tâm đan” này vào trong cơ thể, lực lượng của nó lại ôn hòa giống như gợn sóng đảo ra, nhẹ nhàng chậm rãi, lại lan tràn đến mỗi một góc toàn thân, chậm rãi cấp tất cả lực lượng cho Hạ Khuynh Nguyệt.

Dưới vầng sáng màu xanh nhật, hô hấp của Hạ Khuynh Nguyệt trở nên càng ngày càng vững vàng, Vân Triệt nhanh chóng kinh hỉ phát hiện, kinh mạch bị băng hàn gây thương tích của nàng lấy tốc độ giống như kỳ tích cực nhanh khôi phục lại, khí huyết lưu động cũng sắp nhanh chóng gần như vững vàng. Tiếp theo, sắc mặt của nàng bắt đầu trong trắng bệch nổi lên đỏ hồng nhàn nhạt, sau đó dưới cái nhìn soi mói của Vân Triệt, chậm rãi mở mắt.

Từ khi Hạ Khuynh Nguyệt ăn vào bồ đề đế tâm đan đến khi tỉnh lại, chỉ có thời gian không đến nửa khắc đồng hồ. Độ thần kỳ của bồ đề đế tâm đan, khiến Vân Triệt tương đối có một cảm giác giống như mộng ảo.

- Nơi này… Là đâu?

Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt kinh ngạc nhìn bốn phía, ánh mắt mơ màng, giống như cho rằng mình đang ở trong mộng. Bởi vì trí nhớ của nàng, còn lưu lại trong bụng băng hàn mà âm u của thiên trì cự thú kia.

Nàng cảm giác được trong thân thể mình giống như có một nguồn nước ấm áp, một lực lượng vừa ấm áp lại cường đại trùng trùng điệp điệp không ngừng dũng mãnh tiến vào trong thân thể nàng.

- Đừng đứng lên.

Vân Triệt vội đưa tay đè bả vai nàng lại, nói khẽ:

- Đây là một nơi rất an toàn… Yên tâm, nàng không phải đang nằm mơ, chúng ta đã trốn ra ngoài. Ta đã hoàn toàn không có việc gì, nàng cũng sẽ lập tức khá hơn.

Ngay lập tức, hắn liền đơn giản thuật lại một phen quá trình sau khi thoát khỏi từ trong bụng thiên trì cự thú rồi đến đây cho Hạ Khuynh Nguyệt, chỉ có điều phiên bản hắn giảng thuật có chỗ sai lệch với tình hình thực tế, hắn nói cho Hạ Khuynh Nguyệt là khi ở trong bụng thiên trì cứ thu trong lúc vô tình tìm được một món bảo vật không gian, sau đó liền đi tới nơi này, hắn cũng không nói cho Hạ Khuynh Nguyệt biết, nơi này thật ra chỉ là một “Ảo cảnh”.

Khi Vân Triệt giảng thuật, lực lượng đến từ bồ đề đế tâm đan vẫn liên tục không ngừng phóng thích ra, khiến cho huyền lực vốn thiếu hụt của nàng bằng tốc độ kinh người cấp tốc khôi phục. Lấy tốc độ như vậy, có lẽ ngay cả một canh giờ cũng không cần thiết, thân thể và huyền lực của nàng sẽ hoàn toàn khôi phục.

- Ngươi cho ta… Ăn vào bồ đề đế tâm liên?

Cảm giác được lực lượng ấm áp tràn đầy toàn thân, Hạ Khuynh Nguyệt nghĩ tới khả năng duy nhất kia.

- Ừm, vốn ta còn có điều lo lắng, cũng may nó vào thân thể của nàng, dược lực vô cùng ôn hòa, một chút phiêu lưu cũng không có.

Vân Triệt mỉm cười nói.

- Nhưng mà…

- Không có nhưng nhị gì hết.

Vân Triệt ngắt lời nàng, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó đưa tay cầm lấy tay nàng:

- Nàng vì cứu ta, có thể ngay cả mạng cũng không cần, một gốc bồ đề đế tâm liên có tính là gì. Lại nói, chúng ta là phu thê, vốn không cần phải phân rõ lẫn nhau.

Bỗng nhiên bị Vân Triệt cầm tay, trong lòng Hạ Khuynh Nguyệt khẽ run lên, theo bản năng muốn tránh tay ra, lại bị Vân Triệt nắm lấy chặt chẽ, nàng liên tục tránh ra nhiều lần, đều thất bại trong vô lực, chỉ có thể mặc cho hắn nắm lấy, tần suất tim đập cũng dần nhanh lên, cho dù im lặng vận Băng Vân quyết, cũng thủy chung không cách nào áp chế.

Hai người lập gia đình đã lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên ái muội nắm tay cùng nhau như thế. Tay Hạ Khuynh Nguyệt lạnh lẽo mà mềm mại, non mềm như nhuyễn ngọc, mềm mại không xương, sau khi Vân Triệt nắm lấy, liền không nỡ thả lỏng ra, trong khoảng thời gian ngắn hai người đều thật lâu không nói gì, ai cũng sợ vừa mở miệng, sẽ phá vỡ cảnh giới khác bình thường một khắc này.

Cốc cốc cốc…

Bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, sau đó truyền đến tiếng gõ cửa. Vân Triệt không nỡ buông tay Hạ Khuynh Nguyệt ra, hỏi:

- Là ai?

- Vân Triệt ca ca, huynh có ở bên trong không? Muội là Linh Nhi.

m thanh linh hoạt kỳ ảo như oanh của Tô Linh Nhi truyền đến, Vân Triệt vội vàng đi mở cửa ra, ngoài cửa, Tô Linh Nhi đã thay một bộ váy vải màu xanh nhạt thanh tú xinh xắn đứng ở đó, khi nhìn thấy Vân Triệt, nàng rất vui vẻ nở nụ cười:

- Vân Triệt ca ca!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment