.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_265" class="block_" lang="en">Trang 133# 1
Chương 265: Giương cung bạt kiếm
- Linh Nhi.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Tô Linh Nhi, Vân Triệt bị vui sướng và ấm áp tràn ngập, mà cảm giác vui sướng này chạy thẳng đến sâu trong tâm hồn, là vui sướng mà hình thức gì khác đều không thể thay thế được. Hắn chỉ cần cứ lẳng lặng nhìn Linh Nhi như vậy, liền cảm thấy cuộc đời đã vô cùng hoàn mỹ.
Hắn cũng không biết, khi Tô Linh Nhi nhìn thấy hắn, tâm tình biến hóa gần như giống với hắn như đúc. Vân Triệt là bởi vì ràng buộc ở kiếp trước giữa hắn và Tô Linh Nhi, về phần tiểu Linh Nhi, nàng chỉ đơn thuần cảm thấy như vậy, đơn thuần cảm thấy thích cảm giác tới gần hắn, tìm không được lý do, cũng không nghĩ ra nguyên nhân:
- Hi, Vân Triệt ca ca, phụ thân để cho muội tới nói cho huynh biết, vào hoàng hôn, sẽ có rất nhiều người đến tông môn, sau đó có thể sẽ phát sinh một vài chuyện tương đối không tốt, đến lúc đó, Vân Triệt ca ca phải ở đây đóng chặt cửa phòng, ngàn vạn lần không được đi ra ngoài.
- Hả?
Khóe mắt Vân Triệt hơi động một chút, sau đó gật gật đầu, mỉm cười nói:
- Được, ta đã biết.
- Ừm! Vậy… Vân Triệt ca ca, muội đi về nha. Huynh và tỷ tỷ xinh đẹp phải nghỉ ngơi cho tốt.
Tô Linh Nhi cười khanh khách nói, sau đó khẽ lui một bước nhỏ, nhưng không lập tức rời đi, đôi mắt giống như đá thạch anh trông mong nhìn Vân Triệt trong chốc lát, dáng vẻ không nỡ rời đi.
- A? Như vậy đã vội vã rời đi? Ta còn muốn trò chuyện với Linh Nhi đó.
Tô Linh Nhi chu môi, nói:
- Phụ thân nói hai người chắc đã đi đường rất xa, nhất định mệt muốn chết rồi. Còn có tỷ tỷ xinh đẹp sinh bệnh, cũng cần nghỉ ngơi, kêu muội truyền lời xong liền phải rời đi, không thể quấy rầy hai người… Vân Triệt ca ca, chờ tỷ tỷ xinh đẹp tỉnh lại, huynh chơi với muội có được không? Còn có còn có… Vân Triệt ca ca đến từ chỗ rất xa, muội muốn nghe Vân Triệt ca ca kể thật nhiều chuyện xưa ở phương xa.
Vẻ ngây thơ, mặt cười, vô ưu vô lo của Linh Nhi hiện giờ, là một cảm giác hạnh phúc khiến cho Vân Triệt gần như choáng váng, cũng xa xỉ như khiến Vân Triệt ở trong mộng. Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, thong thả mà nghiêm túc gật đầu:
- Được! Đến lúc đó, ta nhất định sẽ chơi với Linh Nhi, lại còn kể rất nhiều chuyện xưa cho Linh Nhi… Một lời đã định!
- Ừm! Hì hì…
Tô Linh Nhi nghiêng đầu, sau đó giống như một con chim hoàng oanh được phép cất cánh vui vẻ chạy đi.
Đóng cửa phòng, sắc mặt Vân Triệt nhanh chóng ngưng trọng.
Buổi chiều, bên này sẽ đến một đám người? Sẽ phát sinh chuyện không tốt? Chẳng lẽ là…
Trên giường, hai mắt Hạ Khuynh Nguyệt khép hờ, chính là đang trong nhập định, yên tĩnh hấp thu và dẫn đường cho lực lượng của bồ đề đế tâm đan. Chỉ có điều năm giác quan của nàng cũng không phải phong bế, Vân Triệt và Tô Linh Nhi nói chuyện với nhau, nàng đều nghe vào trong tai.
Thời gian bọn họ ngừng lại ở đây chỉ có mười hai canh giờ ngắn ngủi, hắn tự nhiên hận không thể từng giây từng phút ở bên cạnh Linh Nhi. Nhưng Hạ Khuynh Nguyệt lúc này cần có người canh ở bên cạnh, Thái Tô môn cũng không phải là nơi yên ổn thuộc về bọn họ, còn có Tô Hạo Nhiên một lòng bụng dạ khó lường, hắn quả quyết không thể rời khỏi bên người Hạ Khuynh Nguyệt.
- Vân Triệt, trước kia ngươi đã từng tới nơi này sao?
Mạt Lỵ bỗng nhiên nói.
- Không có.
- Vậy vì sao ngươi lại đối xử đặc thù như vậy với tiểu cô nương kia? Hôm nay ngươi và nàng ta vừa mới quen biết, lại bởi vì nàng ta mà cảm xúc hoàn toàn mất khống chế, mới vừa rồi khi nhìn thấy nàng ta, phản ứng trong linh hồn của ngươi càng không bình thường! Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mạt Lỵ dùng khẩu khí rất nghiêm túc hỏi. Tuy rằng đều là tiểu cô nương, nhưng “Tiểu cô nương kia” từ trong miệng nàng nói ra, kiểu xưng hô này ít nhiều gì cũng hơi là lạ…
“…” Vân Triệt ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói:
- Đây là một, bí mật thật sự không cách nào nói ra khỏi miệng.
Mạt Lỵ: “…”
Cả một buổi chiều, Vân Triệt luôn luôn canh giữ bên người Hạ Khuynh Nguyệt. Hạ Khuynh Nguyệt nằm ở đó vẫn không nhúc nhích, vầng sáng màu xanh nhạt trên người thủy chung không biến mất, mà tầng sáng rọi cũng thần kỳ ngăn cách khí tức huyền lực của Hạ Khuynh Nguyệt, khiến Vân Triệt thủy chung không cách nào thăm dò ra được trạng thái huyền lực lúc này của nàng. Chỉ có điều như vậy cũng tốt, nếu tác dụng của bồ đề đế tâm liên đúng là kinh người giống như trong truyền thuyết, Hạ Khuynh Nguyệt có thể đột phá đến Thiên Huyền cảnh! Nếu như khi đột phá, khí tức huyền lực rung chuyển kinh động đến Thái Tô môn, ngược lại sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết.
Sắc trời tối dần, thời gian đã gần hoàng hôn, lúc này, bên ngoài bỗng nhiên bắt đầu truyền đến từng đợt bước chân dồn dập, giống như có rất nhiều người vội vội vàng vàng nhắm về một chỗ, tiếng bước chân vẫn luôn kéo dài thật lâu, hàng loạt âm thanh lộn xộn không bình thường bắt đầu truyền đến từ nơi tương đối xa, lấy nhĩ lực của Vân Triệt, mơ hồ nghe được trong đó thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười lạnh và âm thanh giận dữ mắng mỏ.
Vân Triệt nhìn thoáng qua tình huống của Hạ Khuynh Nguyệt, đi đến trước cửa sổ, nhẹ nhàng hé cửa gỗ ra một kẽ hở, nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Phía trước đại điện nghị sự của Thái Tô môn, lúc này đã tụ tập đầy người, một phía, là bàn thủ lĩnh và một đống đệ tử của Thái Tô môn, Tô Hoành Sơn đứng đầu, hai mắt căm tức. Đối diện với bọn họ, đứng chừng ba trăm người một thân đồ đen, phía dưới vây quanh của hắc y nhân, là mười mấy người trung niên trang phục khác nhau, còn có một lão giả nghênh ngang ngồi trên ghế mây không biết từ đâu chuyển đến, ánh mắt khép hờ, vẻ mặt tự tại, tư thế ngạo nghễ không để toàn bộ người vào mắt.
- Tô Hoành Nhạc! Ta luôn luôn coi ngươi là nhị ca của ta, cho dù ban đầu khi tranh giành vị trí môn chủ ngươi từng có ám toán ta, ta cũng ném ra sau đầu, chưa bao giờ nhắc tới! Tài nguyên nội môn những năm này, càng ưu tiên ngươi khắp nơi! Ngươi muốn tổ tiên chí bảo, ta ngược lại có thể lý giải, nhưng ngươi thế mà lại không tiếc cấu kết với Hắc Mộc bảo, làm ra chuyện lòng muông dạ thú này! Ngươi không thấy có lỗi với tiên phụ, với liệt tổ liệt tông Thái Tô môn sao!!
Tô Hoành Sơn tỏ vẻ giận dữ, ánh mắt lại chuyển sang một người khác:
- Còn ngươi nữa! Lý Vân Cơ, lúc trước ngươi gặp phải đại họa, mạng treo lơ lửng, là ai cứu ngươi? Là ai cho ngươi sống yên ổn mười mấy năm này? Ngươi chính là báo đáp ân tình của cha ta và Thái Tô môn ta như thế sao?
Bị Tô Hoành Sơn điểm tới, người trung niên tên là Lý Vân Cơ kia bước chân khẽ lui về phía sau, trên mặt thoáng lộ ra vẻ mất tự nhiên, nhưng lập tức hừ lạnh một tiếng nói:
- Ân tình của tiên môn chủ, ta tự nhiên nhớ kỹ trong lòng! Cũng chính bởi vì nghĩ tới ân tình của tiên môn chủ, ta mới quyết không thể nhìn Thái Tô môn hủy ở trong tay ngươi! Nhượng lại vị trí môn chủ, giao chìa khóa chí bảo ra! Nếu như không phải bởi vì ngươi ngoan cố không thay đổi, Thái Tô môn đã sớm là một cường giả khiếp sợ Phù Tô! Thái Tô môn cũng sẽ vì vậy mà vọt lên trở thành tông môn cao nhất! Mà không phải như hiện giờ không làm được chút gì!
- Ha ha, Vân Cơ nói một chút cũng không sai.
Tô Hoành Nhạc cười hề hề nói:
- Tiên phủ giao vị trí môn chủ cho ngươi, thật sự là sai lầm lớn nhất đời ông ấy! Ngươi sớm giao chìa khóa chí bảo ra đây, cũng hợp tác với Hắc Mộc bảo, một thế hệ Giang Đông này, sớm liền là thiên hạ của chúng ta! Ngươi hồ đồ không linh hoạt như vậy, sẽ chỉ khiến cho toàn bộ Thái Tô môn vì ngươi bị liên lụy!
Hắn liếc mắt nhìn về phía lão giả ngồi ở chỗ cao kia, cười lạnh nói:
- Ngay cả thái trưởng lão vẫn luôn luôn không hỏi chuyện tông môn cũng đã sớm nhìn cũng nhìn không nổi! Ngươi vẫn ngoan ngoãn giao vị trí môn chủ ra, yên tâm làm một chấp giáo trưởng lão đi! Vị trí môn chủ này, một chút cũng không phù hợp với ngươi!
- Chỉ nói bậy một phía!
Tô Hoành Sơn giận quá hóa cười:
- Hắc Mộc bảo luôn luôn hành vi ti tiện, ở bên ngoài thanh danh cực hỏng, hơn nữa vẫn luôn như hổ rình mồi với tài nguyên của Thái Tô sơn chúng ta, hợp tác với Hắc Mộc bảo, không thể nghi ngờ là bảo hổ lột da, còn bại hoại danh dự trăm năm của Thái Tô môn ta! Về phần chí bảo tông môn, tổ tiên rõ ràng căn dặn, chỉ chờ khi chúng ta xuất hiện một đệ tử tuyệt diễm kinh tài, đủ để kinh hãi thế tục, mới có thể lấy ra, bằng không chính là phung phí của trời, không cong hủy diệt cơ hội lớn nhất để hưng thịnh tông môn! Hiện giờ nếu như ta lấy ra, mới thật có lỗi với liệt tổ liệt tông!
- Ta không thích nghe lời này của Tô môn chủ.
Một người trung niên áo đen chậm rãi đi ra:
- Hắc Mộc bảo chúng ta vô cùng chân thành muốn hợp tác với Thái Tô môn, ngươi cho ta dược liệu tinh thạch, ta cho ngươi thần binh lợi khí, hai bên có lợi vững vàng. So ra, kiến thức và ánh mắt của Hoành Nhạc huynh còn mạnh hơn ngươi nhiều lắm, cũng khó trách Thái Tô môn ngươi những năm này luôn trì trệ không tiến, không khí đầy vẻ đe dọa.
- Hắc Mộc Thanh Nha!
Tô Hoành Sơn căm tức nhìn hắc y nhân nói chuyện:
- Ngươi tên tiểu nhân hèn hạ này, chuyện ngươi buổi sáng có ý đồ bắt đi nữ nhi của ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, ngươi lại còn có lá gan tự mình tới cửa! Ngươi đường đường là bảo chủ Hắc Mộc bảo, lại khiến đệ tử môn hạ của mình xuống tay với một tiểu cô nương mới mười tuổi, thật đúng là không làm thất vọng danh hào của bảo chủ Hắc Mộc bảo ngươi!
- Ha ha!
Bị Tô Hoành Sơn mắng chửi ở trước mặt mọi người, Hắc Mộc Thanh Nha lại một chút cũng không tức giận:
- Tô môn chủ hiểu lầm, bản bảo chủ chính là kêu người mời quý thiên kim đi bỉ môn làm khách mà thôi, từ “Bắt đi” này, dùng có thể không được thỏa đáng lắm.
- Phải không?
Hai tay Tô Hoành Sơn nắm chặt thành quyền, hắn không phải người dễ dàng tức giận, nhưng người Hắc Mộc bảo xuống tay với Tô Linh Nhi, là rõ đầu rõ đuôi đụng chạm đến điểm mấu chốt của hắn, hắn lạnh lùng nói:
- Hắc Mộc Thanh Nha, ta biết ngươi có tâm tư gì. Đợi sau khi chuyện nội môn giải quyết xong, nếu ngươi không cho ta câu trả lời thỏa đáng, hôm nay cũng đừng mong còn sống rời khỏi đây!
Hắc Mộc Thanh Nhai nhếch miệng mà cười, lại không nói tiếp, hơn nữa lui về sau hai bước, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ thản nhiên xem cuộc vui… Không sai, hôm nay hắn chính là tới xem trò vui… Một vở tuồng nội môn tranh giành. Cho dù là kết quả như thế nào, đều trăm lợi mà không có một chỗ hại đối với hắn.
Lão giả vẫn luôn ngồi ngay ngắn ở đó mở to mắt, không chút để ý nói:
- Hoành Sơn, môn chủ do ai kế nhiệm, ta cũng không quan tâm. Nếu ngươi không nguyện hợp tác với Hắc Mộc bảo, ta cũng không muốn miễn cưỡng. Nhưng chìa khóa chí bảo của tông môn, hôm nay ngươi phải giao ra đây!
Thái trưởng lão có tư lịch cao nhất Thái Tô môn lên tiếng, uy thế tự nhiên không giống tầm thường. Sắc mặt Tô Hoành Sơn biến hóa, cũng không hề do dự nói:
- Tuyệt đối không thể!
Không khí hiện trường càng lúc càng căng thẳng, đệ tử của Thái Tô môn ào ào tới rồi, người càng ngày càng nhiều, nếu chỉ đối mặt với Hắc Mộc bảo, bọn họ sẽ nhất trí đối ngoại, nhưng Hắc Mộc bảo lại tỏ vẻ là những người xem, hai phe giương cung bạt kiếm, ngược lại đều là người của Thái Tô môn… Chẳng qua một phía khác là từ trước đây không lâu tạm rời Thái Tô môn, sau đó nghe nói gia nhập vào Hắc Mộc bảo!
Từ trong tiếng tranh cãi càng ngày càng kịch liệt của hai bên, Vân Triệt cuối cùng nghe rõ đại khái.
Trong một thế hệ ở Giang Đông trong Phù Tô quốc này, Thái Tô môn và Hắc Mộc bảo là hai tông môn cường đại nhất, Thái Tô môn dựa vào Thái Tô sơn, dược liệu, tinh thạch tài nguyên vô số, Hắc Mộc bảo đóng quân ở Hắc Mộc lĩnh, có lượng lớn tài nguyên về kim loại và kỳ thạch. Ở trên phần tài nguyên, hai đại tông môn đúng là có thể làm thành bổ sung, Hắc Mộc bảo cũng mấy lần muốn hợp tác với Thái Tô môn, đạt được tài nguyên và mục đích chung, nhưng Hắc Mộc bảo hành vi ti tiện, thanh danh bại hoại, tuy rằng hội trưởng lão Thái Tô môn có một phần rất lớn đồng ý hợp tác, nhưng môn chủ các đời đều tuyệt đối không đồng ý.
Đến một thế hệ của Tô Hoành Sơn này, Hắc Mộc bảo vốn có thực lực thấp hơn Thái Tô môn nửa đẳng cấp đột nhiên phát triển rất mạnh, mơ hồ đến mức độ có thể tranh đấu với Thái Tô môn, điều này cũng khiến cho hội trưởng lão duy trì hợp tác với Hắc Mộc bảo, người cùng bá chủ Giang Đông càng lúc càng nhiều, đến cuối cùng, gần như đã vượt qua quá nửa, cũng khiến cho áp lực mà Tô Hoành Sơn phải thừa nhận càng ngày càng tăng.
Nhưng những chuyện này, chẳng phải là nguyên nhân chính của cục diện ngày hôm nay. Nguyên nhân chân chính, là một thứ mà tổ tiên Thái Tổ môn lưu lại –– Chí bảo tông môn thần bí!
Tổ tiên của Thái Tô môn từ một chỗ tên là “Nam Cương thánh địa” đạt được, nghe nói là chí bảo cấp bậc “Thánh vật”!