.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_266" class="block_" lang="en">Trang 133# 2
Chương 266: Làm xáo trộn
Vân Triệt cũng không nghe bọn hắn nhắc tới “Chí bảo tông môn” này là thứ gì, nhưng nhìn mức độ coi trọng như vậy của bọn họ, thậm chí vì nó mà không tiếc động vũ khí, nghĩ đến tất nhiên là món đồ cực kỳ khủng khiếp. Cũng nói không chừng, thật sự là món đồ cùng cấp “Thánh vật” giống như bồ đề đế tâm liên.
Bởi vì chí bảo tông môn quá mức trân quý, thậm chí trở thành hy vọng để cho Thái Tô tông từ tông môn cao nhất Phù Tô quốc bay lên thành tông môn cao nhất Thương Vân đại lục, cho nên “Chí bảo tông môn” này dùng trên người ai rất quan trọng! Nếu dùng trên người một người đệ tử bình thường, không thể nghi ngờ là lãng phí của trời. Bởi vì việc liên quan đến món đồ vật này rất cẩn thận, cho nên mãi cho đến một thế hệ này, món “Chí bảo tông môn” này vẫn không bị sử dụng, mà bị giấu ở một nơi không ai biết, mà nơi giấu kín kia, phải lấy một chiếc chìa khóa đặc biệt mới có thể mở ra. Chiếc chìa khóa đặc biệt kia, liền nắm giữ trong tay mỗi một môn chủ đương nhiệm.
Một thế hệ này, đó là ở trong tay Tô Hoành Sơn.
Tô Hoành Nhạc là một người có dã tâm rất lớn, từ lúc hắn tuổi còn trẻ đã mơ ước món chí bảo tông môn đó, nhưng tuy tư chất của hắn là hàng đầu, nhưng chưa tới mức kinh diễm, cho nên cho dù có ý tưởng cũng không dám đề xuất. Tranh đoạt vị trí môn chủ, hắn chính bởi vì dã tâm quá nặng, bại bởi Tô Hoành Sơn. Nhưng hắn ở Thái Tô môn cũng có uy vọng tương đối cao, qua nhiều năm như vậy dựa vào đủ loại thủ đoạn mượn sức cánh chim tương đối lớn, hơn nữa hắn cố hết sức thi hành hợp tác với Hắc Mộc bảo, người trong hội trưởng lão của Thái Tô môn có ý tưởng này tự nhiên cũng quay sang về phía hắn.
Hiện giờ, Tô Hoành Nhạc kiên quyết muốn Tô Hoành Sơn giao ra chìa khóa chí bảo như vậy, thậm chí không tiếc trở mặt với Tô Hoành Sơn, còn mượn dùng lực lượng của Hắc Mộc bảo, chính là bởi vì nhi tử của hắn Tô Hạo Vũ!
Tô Hạo Vũ năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, huyền lực đã là Linh Huyền cảnh cấp tám! ở trong lịch sử Thái Tô môn, nhưng chưa bao giờ có! Hắn cho rằng lấy tư chất của nhi tử mình, hoàn toàn có tư cách có được chí bảo tông môn. Hắn lần lượt nhắc tới với Tô Hoành Sơn, thậm chí để người trong đảng phái của mình liên hợp tạo áp lực với Tô Hoành Sơn, Tô Hoành Sơn đều tuyệt đối không đáp ứng. Tuy rằng Tô Hạo Vũ tư chất kinh người, nhưng kiên quyết không đạt được hai chữ “Kinh thế” mà tổ tiên nhiều lần cường điệu. Hơn nữa, Tô Hoành Nhạc là người mang dã tâm, nếu như để chí bảo tông môn lại cho Tô Hạo Vũ, tương lai, quyền to của Thái Tô môn cũng triệt để rơi vào nhất mạch của Tô Hoành Nhạc… Vì ham muốn của bản thân, thậm chí không tiếc rời khỏi Thái Tô môn, dựa vào lực lượng của Hắc Mộc bảo, nếu Thái Tô môn rơi vào trong tay hắn, về sau quả thật thiết tưởng không chịu nổi.
- Tô Hoành Sơn, nếu ngươi sớm giao chí bảo tông môn ra đây, nhi tử ta Hạo Vũ cũng sớm một bước lên trời, không tới mười năm, sẽ dẫn dắt toàn bộ Thái Tô môn đi đến một độ cao mà chúng ta bây giờ chỉ có thể ngưỡng vọng!
Tô Hoành Nhạc cười lạnh nói:
- Đừng tưởng rằng chúng ta đều không biết ý tưởng trong lòng ngươi, ngươi ghen tỵ với tư chất của nhi tử ta, còn vọng tưởng nuốt riêng chí bảo tông môn. Hừ, con người mà, sẽ ghen tỵ và ích kỷ chẳng qua cũng bình thường, nhưng ngươi lại muốn toàn bộ Thái Tô môn vì ngươi mà chịu liên lụy, làm trưởng lão Thái Tô môn, ta tuyệt đối không đáp ứng.
- Ngươi nói láo!
Tô Hạo Nhiên tức giận nói:
- Rõ ràng là ngươi ẩn chứa tư tâm, ý đồ nhúng chàm chí bảo tông môn, trái lại ngậm máu phun người, quả thật không biết thẹn!
- Hừ!
Tô Hoành Nhạc lạnh giọng hừ một tiếng:
- Làm cha còn chưa nói, ngươi làm nhi tử lại thiếu kiên nhẫn trước. Hay là ngươi nhi tử môn chủ tự nhận còn có tư cách hưởng dụng chí bảo tông môn hơn Hạo Vũ nhà ta? Cũng đúng, nếu ngươi có thể thắng Hạo Vũ, kia tự nhiên càng có tư cách hơn Hạo Vũ. Hạo Vũ, đi ra, đấu một phen với tộc huynh Hạo Nhiên của con.
- Vâng, phụ thân.
Phía sau Tô Hoành Nhạc, một nam tử thanh niên một thân áo trắng, tuổi chừng hai mươi đi ra, tuy vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ngạo nghễ trong ánh mắt, lại biểu lộ ra không bỏ sót:
- Hạo Nhiên huynh, lời vô nghĩa nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chỉ cần ngươi có thể thắng ta, chí bảo tông môn này, ta tự nhiên không có mặt mũi hưởng dụng, sau này chúng ta cũng tuyệt đối không có bất cứ dị nghị gì về chuyện này với tông chủ, xin mời.
- Ngươi!!
Mặt Tô Hạo Nhiên chợt đỏ bừng, lại vốn không dám tiến lên. Tuy rằng Tô Hạo Vũ nhỏ hơn hắn nửa tuổi, nhưng huyền lực đã cao tới Linh Huyền cảnh cấp tám, hắn vốn không có khả năng là đối thủ, thật sự giao thủ, hậu quả duy nhất của hắn chính là bị tàn bạo đến mặt mày xám tro, thể diện mất hết.
Tô Hoành Sơn cũng ngực phập phồng, sau đó hung hăng thở ra một hơi.
- Thế nào? Hạo Nhiên tộc huynh chẳng lẽ không dám? Ha… Hạo Nhiên tộc huynh đừng quá khẩn trương, chẳng qua chỉ là luận bàn mà thôi, ta nhất định sẽ không xuống tay quá nặng, lại nói, lỡ như ngươi thắng được tiểu đệ, đây chẳng phải đạt được ước muốn?
Tô Hạo Vũ chìa tay về phía Tô Hạo Nhiên, khóe miệng mang cười, khuôn mặt trào phúng.
- Được rồi, đều đừng náo loạn nữa.
Một giọng nói già nua vang lên, thái trưởng lão Tô Vong Cơ ngồi trên ghế mở to mắt, giọng nói thong thả mang theo uy nghiêm nặng nề nói:
- Chuyện này, Hoành Nhạc làm đúng là không thỏa đáng, nhưng về tình có thể tha thứ. Hoành Sơn à, mặc dù tổ tiên nói phải đợi một đệ tử đủ kinh thế xuất hiện mới có thể sử dụng chí bảo tông môn, nhưng “Kinh thế” theo lời tổ tiên lại có rất nhiều cách lý giải. Hạo Vũ là kỳ tài trăm năm khó gặp của Thái Tô môn ta, mới hai mươi tuổi, đã tiến vào Linh Huyền cảnh hậu kỳ, ở Phù Tô quốc này, cũng ứng với hai chữ “Kinh thế”, trong mắt của ta, hoàn toàn có tư cách hưởng dụng chí bảo tông môn. Ta dám cam đoan, trong mấy trăm năm tiếp theo, Thái Tô môn đều cơ bản không có khả năng xuất hiện một đệ tử có tư chất so sánh được với Hạo Vũ!
Lời Tô Vong Cơ nói, hiển nhiên từng chữ đều hướng về phía Tô Hoành Nhạc, nhưng có mấy lời, lại không thể nào phản bác, hắn nhìn chằm chằm vào Tô Hoành Sơn, thản nhiên nói:
- Năm nay Hạo Vũ hai mươi tuổi, cũng không coi là nhỏ, nếu lớn hơn chút nữa, hiệu quả khi sử dụng chí bảo của tông môn tất nhiên giảm bớt. Hoành Sơn, nếu như ngươi vẫn cứ khăng khăng một mực, luôn luôn bám chặt lấy chí bảo tông môn không buông, vậy nếu Thái Tô môn vĩnh viễn không xuất hiện ra cái có thể gọi là “Kinh thế”, vậy chí bảo tông môn này vĩnh viễn sẽ phong bế ở đó sao? Tông môn vốn sớm ngày một bước lên trời, lại vì vậy mà đình trệ thật lâu, nếu ngày nào đó tông môn gặp phải đại nạn, mới lại dùng đến chí bảo tông môn này, đã có thể quá muộn!
Chân mày Tô Hoành Sơn càng nhíu chặt hơn… Nếu như Tô Hoành Nhạc chỉ là trưởng lão giữ bổn phận, Tô Hạo Vũ cũng có bản tính thuần lương, nếu như đủ nhiều người đề nghị lấy ra chí bảo tông môn, mặc dù Tô Hoành Sơn cảm thấy không ổn, nhưng cũng không đến mức kiên quyết như thế. Nhưng một mạch Tô Hoành Nhạc này vì có được chí bảo tông môn mà có một loạt hành động việc làm, khiến cho hắn quyết không thể thỏa hiệp chuyện này!!
Hắn mượn sức phe phái, còn có thể tha thứ. Nhưng dựa vào lực lượng của Hắc Mộc bảo đến tạo áp lực… Như vậy trên bản chất, vốn chính là hành vi phản bội!!
Giao chí bảo tông môn cho một người vì lợi ích mê muội mà không tiếc phản bội, hắn cho dù chết, cũng không thể đồng ý!
- Như vậy được không?
Tô Vong Cơ híp mắt, chậm rãi nói:
- Hoành Sơn, trong tông môn, ngươi có thể tùy ý chọn lựa đệ tử hai mươi tuổi trở xuống, nếu có thể có người đệ tử nào chiến thắng được Hạo Vũ, chuyện chí bảo tông môn, sau này Hoành Nhạc đừng nhắc lại nữa!
Toàn bộ người một phái của Tô Hoành Nhạc và Tô Hạo Vũ nở nụ cười, Tô Hoành Nhạc nghiêm mặt nói:
- Được! Chỉ cần là người nội môn của Thái Tô môn ta dưới hai mươi tuổi, người nào có thể chiến thắng được Hạo Vũ, chứng minh Hạo Vũ không phải là người có tư chất mạnh nhất, ta lập tức vỗ mông chạy lấy người, chuyện chí bảo tông môn này, ta một chữ đều không nhắc lại, còn có thể vì hành vi “Không ổn” ngày hôm nay mà nhận lỗi với môn chủ… Nhưng nếu như không có ai có thể thắng được Hạo Vũ đây?
- Vậy xin Hoành Sơn, giao chìa khóa chí bảo tông môn cho Hạo Vũ đi. Tin tưởng hội trưởng lão, còn có các vị đồng môn ở đây, đều không muốn nhìn thấy chuyện này tiếp tục náo loạn xuống.
Tô Vong Cơ chậm rãi nói.
Hai tay Tô Hoành Sơn nắm chặt, ngón tay vang lên “Rắc rắc”, hắn vừa định giận dữ mắng mỏ, bỗng nhiên, một giọng nói thanh niên kiêu ngạo từ bên cạnh truyền đến.
- Đề nghị tốt! Thật đúng là đề nghị tốt! Không hổ là thái trưởng lão, ngay cả đề nghị đều có tài nghệ như vậy, đề nghị tốt như thế, ta đương nhiên giơ hai tay tán thành!
Trên mặt Vân Triệt mang cười, không nhanh không chậm đi tới, trên tay hắn, ôm lấy Tô Linh Nhi đang tỏ vẻ khẩn trương, gắt gao rúc vào bên người Vân Triệt.
Khi Vân Triệt thật sự không nhìn được, từ trong Tê Long các đi ra, vừa khéo nhìn thấy Tô Linh Nhi đang núp ở bên cạnh thân cây nhìn lén. Nhìn thấy hắn từ trong phòng đi ra, Tô Linh Nhi vội vàng lon ton chạy đến, gấp giọng nói:
- Vân Triệt ca ca! Phụ thân đã nói rồi, huynh không thể đi qua! Bên kia rất nguy hiểm.
- Yên tâm đi, ta sẽ không gặp nguy hiểm.
Vân Triệt mỉm cười nói:
- Linh Nhi, muội ở lại chỗ này, ngàn vạn lần không được tới gần… Chờ giải quyết xong chuyện này, ta liền chơi cùng muội.
Nói xong, Vân Triệt liền định đi về phía trước, vừa di chuyển bước chân, liền ngừng lại, nói với Tô Linh Nhi:
- Linh Nhi, muội tin tưởng ta có thể bảo vệ cho muội không?
Nhìn ánh mắt Vân Triệt, Tô Linh Nhi không chút nghĩ ngợi, dùng sức gật đầu:
- Ừm!
- Vậy, chúng ta liền cùng nhau đi qua! Ở bên cạnh ta, bất cứ kẻ nào đều không thể tổn thương đến muội được!
Vân Triệt nhẹ nhàng nói, sau đó kéo tay Tô Linh Nhi. Bởi vì ở trong lòng hắn, ở bên cạnh hắn, mới là chỗ an toàn nhất của Tô Linh Nhi, ở bất cứ chỗ nào khác, hắn đều sẽ không yên tâm.
Giọng nói kiêu ngạo của Vân Triệt vừa ra, nhất thời khiến cho hắn trở thành tiêu điểm của toàn trường. Tô Hoành Sơn lập tức quá sợ hãi:
- Vân tiểu huynh đệ, còn có Linh Nhi… Sao hai đứa lại tới! Nhanh chóng rời đi thôi, chuyện ở đây không liên quan gì đến hai đứa, cũng không phải là nơi hai đứa nên xuất hiện vào lúc này!
Lúc trước Vân Triệt ra tay cứu Tô Linh Nhi, nếu bị Hắc Mộc bảo nhận ra hắn chính là người hủy diệt kế hoạch quan trọng của bọn họ, nói không chừng sẽ cứ để mắt đến hắn như vậy. Về phần Tô Linh Nhi, con bé đến nơi này càng nguy hiểm. Lời Tô Hoành Nhạc vừa dứt, hắn đã triệt để trở mặt, sau đó có tính toán động thủ. Đây cũng không phải là nơi hai đứa nên đến.
- Phụ thân, con… Con không sợ hãi, con tới ủng hộ cho phụ thân.
Tô Linh Nhi cười ngọt ngào với Tô Hoành Sơn, thân thể cũng tiến lại gần Vân Triệt thêm một phần, hai bàn tay nhỏ nắm thật chặt bàn tay Vân Triệt.
- Là ta muốn dẫn Linh Nhi đến, bởi vì đặt Linh Nhi ở chỗ bên ngoài ta, ta lo lắng.
Vân Triệt đứng ở bên người hắn, thấp giọng nói:
- Nhưng xin Tô tiền bối yên tâm, ta cho dù chết, cũng sẽ không để cho Linh Nhi bị tổn thương dù một sợi tóc.
“…” Tô Hoành Sơn nhìn vào ánh mắt Vân Triệt, ngẩn ngơ… Hắn đã vài thập niên mưa gó, giống vậy, lời nói tương tự như thế đã từng nghe được rất nhiều rất nhiều lần, nhưng không có một lần nào, có thể giống như lần này khiến cho hắn thay đổi sắc mặt. Câu nói “Ta cho dù chết, cũng sẽ không để cho Linh Nhi bị tổn thương dù một sợi tóc” kia không chỉ nói ra từ trong miệng Vân Triệt, càng vốn từ ý chí và linh hồn của Vân Triệt… Nhìn vào ánh mắt Vân Triệt, cảm nhận được ý chí bao hàm trong giọng nói của Vân Triệt, hắn tin tưởng một vạn phần, nếu phải dùng tính mạng làm giá cao để có thể bảo vệ được Linh Nhi, Vân Triệt nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn để cho mình chết.
Vân Triệt nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Linh Nhi, cảm giác nguy nga mờ mờ ảo ảo này, cũng giống như đang bảo vệ toàn bộ thế giới của mình.
Còn Tô Linh Nhi cũng nắm chặt lấy Vân Triệt, ôm lấy Vân Triệt, cho dù đến trước mặt người phụ thân là hắn đây, cũng vẫn như cũ lưu lại bên cạnh Vân Triệt, mà không nhào về phía hắn. Trong ánh mắt con bé lộ ra lo lắng cho hắn, lại chỉ không có sợ hãi… Giống như chỉ cần có thể dựa vào bên cạnh Vân Triệt, con bé liền cái gì cũng không sợ hãi.
Vân Triệt và nữ nhi của hắn rõ ràng mới gặp nhau quen biết vào hôm nay, hắn không cách nào lý giải, vì sao hai người lại xuất hiện tình cảm hợp nhau đến mức độ này. Hắn tin tưởng cho dù là hai người như hình với bóng mười mấy năm trời, cũng khó mà đạt tới được bảo vệ và ỷ lại không hề có tạp chất như vậy.
Chẳng lẽ, thật sự là duyên phận trời định nào đó sao?