Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 266 - Chương 267: Bá Uy

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_267" class="block_" lang="en">Trang 134# 1

 

 

 

Chương 267: Bá uy



Vân Triệt vừa xuất hiện, một người trong Hắc Mộc bảo liền trừng mắt, nhanh chóng thì thầm với Hắc Mộc Thanh Nha ở phía trước:

- Bảo chủ, chính là hắn… Chính là hắn làm hỏng việc khi chúng ta sắp bắt được nữ nhi của Tô Hoành Sơn!

Hắc Mộc Thanh Nha quét mắt liếc nhìn Vân Triệt, một bạt tai bỗng nhiên vung lên trên mặt người kia, trầm giọng nói:

- Một đám phế vật! Thế mà lại để cho một kẻ mới vào Linh Huyền cảnh làm hỏng đại sự, còn cần các ngươi bọn phế vật này làm cái gì!

Đệ tử Hắc Mộc bảo bị tát vào mặt gương mặt sưng lên thật cao, hắn yếu hèn lui về phía sau, một chữ cũng không dám nhiều lời.

Ánh mắt Hắc Mộc Thanh Nha thâm độc nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, thấp giọng nói với Tô Hoành Nhạc ở phía trước:

- Hoành Nhạc huynh, tiểu tử này chính là tên gây trở ngại chúng ta bắt tiểu nha đầu kia đi! Hừ, làm hỏng đại sự của chúng ta, nếu hiện giờ tiểu nha đầu kia rơi vào trong tay chúng ta, vậy còn cần phiền toái như thế sao!

- Là hắn?

Ánh mắt Tô Hoành Nhạc nhìn chằm chằm vào Vân Triệt bỗng chốc trở nên ngoan độc, hắn lạnh lùng cười rộ lên:

- Ta đang lo đi đâu mà tìm tiểu tử này, hắn ngược lại không biết sống chết tự nhảy ra!

Tô Hoành Nhạc truyền âm cho Tô Hạo Vũ:

- Hạo Vũ, viện cớ, hung hăng giáo huấn tiểu tử này một chút cho ta! Cho dù “Lỡ tay” đánh chết cũng không sao!

Tô Hạo Vũ lập tức hiểu ý, hắn kiểm tra cấp bậc huyền lực của Vân Triệt một phen, sau đó trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, hắn tiến lên phía trước một bước, nói với Vân Triệt:

- Đây là đứa nhà quê từ đâu chạy đến, xem ra không giống với người của Thái Tô môn ta, a! Đây là nơi thương nghị đại sự của Thái Tô môn ta, không phải là nơi đứa nhà quê ngươi không biết từ đâu chui ra giương oai, cút nhanh lên! Nếu ngươi không tự cút đi, bản thiếu gia ngược lại có thể đưa ngươi cút!

Lời Tô Hạo Vũ vừa nói ra, mọi người đều ngửi được hơi thở không giống bình thường. Bởi vì lời này của Tô Hạo Vũ, rõ ràng đang cố hết sức sỉ nhục và chọc giận đối phương. Xem ra giữa bọn họ, dường như đã có đụng chạm nào đó.

Vân Triệt lại một chút cũng không tức giận, hắn dùng ánh mắt đánh giá Tô Hạo Vũ một phen, trong quá trình đánh giá còn có lúc gật đầu, lúc lại thất vọng lắc đầu, rõ ràng còn giống như đang đánh giá một đầu gia súc đang mang bán, tay hắn nâng cằm, không nhanh không chậm nói:

- Ừm, ngươi chính là Tô Hạo Vũ được xưng là tư chất cao nhất Thái Tô môn? Dáng dấp coi như có thể, mặc dù còn kém hơn bản thiếu ít nhất mười vạn tám ngàn dặm, nhưng coi như được thông qua có thể nhìn, chỉ tiếc miệng này quá thúi, thúi đến làm cho người ta buồn nôn.

- Ha ha ha ha!

Tô Hạo Vũ điên cuồng nở nụ cười:

- Ta nói ngươi một đứa nhà quê chạy tới đây làm chi, hóa ra là tới muốn chết!

- Không không không không!

Vân Triệt quơ quơ ngón tay:

- Ta lớn như vậy, còn chưa bao giờ biết hai chữ muốn chết viết như thế nào. Ta chỉ vừa mới không cẩn thận nghe nói ngươi chính là đệ tử thiên tài tư chất tốt nhất Thái Tô môn, cho nên đi mở mang kiến thức xem dáng dấp ngươi là hình người hay là hình chó, thuận tiện thôi…

Vân Triệt chìa tay phải ra, hoạt động cổ tay một chút:

- Đến lãnh giáo ngươi một chút cái gọi là đệ nhất thiên tài này.

Lời này của Vân Triệt vừa ra, giữa sân có không ít người cười ra tiếng ngay tại chỗ. Tô Hạo Vũ huyền lực Linh Huyền cảnh cấp tám, Thái Tô môn, thậm chí toàn bộ Giang Đông, dưới hai mươi tuổi không người theo kịp. Mà Vân Triệt, chính là Linh Huyền cảnh cấp một, lại có lá gan muốn “Lãnh giáo”! Tuổi Vân Triệt nhìn qua chừng mười bảy mười tám tuổi, tuổi này mới vào Linh Huyền cảnh, tư chất cũng tương đương với không tầm thường, nhưng ở trước mặt Tô Hạo Vũ, vốn không đáng giá nhắc tới. Trong ánh mắt của rất nhiều người bắt đầu mang theo châm chọc, thậm chí có người ném về phía Vân Triệt ánh mắt ngu ngốc.

- Ha ha, thật sự không biết sống chết.

Tô Hoành Nhạc và Hắc Mộc Thanh Nha đồng thời cười lạnh.

Chân mày Tô Hoành Sơn vừa động, đang định lên tiếng ngăn cản Vân Triệt, nhưng lời nói vừa định ra khỏi miệng, lại bị hắn nuốt vào, sâu sắc liếc mắt nhìn vẻ mặt của Vân Triệt, liền không nói gì nữa. Tuy rằng hắn và Vân Triệt mới chỉ vừa quen, nhưng trong trao đổi ngắn ngủi với Vân Triệt, hắn cảm giác được Vân Triệt có vẻ thành thục vượt qua số tuổi, ít nhất không phải người lỗ mãng không biết gì… Hành động việc làm hiện giờ của Vân Triệt, có lẽ có thâm ý của Vân Triệt.

Tô Hạo Vũ chọc giận Vân Triệt, vốn vì kích Vân Triệt động thủ với mình, sau đó bản thân nhân cơ hội hung hăng giáo huấn Vân Triệt một chút, không nghĩ tới hắn còn chưa nói được mấy câu ra sao, bản thân Vân Triệt đã muốn giao thủ với hắn. Tô Hạo Vũ cười lạnh trong lòng, hai tay khoanh trước ngực, khinh thường nói:

- Chỉ bằng ngươi? Còn không xứng giao thủ với ta!

- Ha ha ha ha!

Vân Triệt cười ha hả:

- Bò thổi phồng ta đã thấy, không nghĩ tới con rệp cũng sẽ thổi phồng, hơn nữa khí thổi ra chẳng những buồn cười, còn hôi.

- Ngươi… Muốn chết!!

Vân Triệt không bị chọc giận, nhưng Tô Hạo Vũ bị kích nổi giận, hắn “Keng” một tiếng rút trường kiếm lên, chỉ về phía Vân Triệt:

- Lấy vũ khí của ngươi ra, ngươi không phải không biết hai chữ “Muốn chết” viết như thế nào sao? Hôm nay bản thiếu sẽ dạy ngươi cho tốt là được!

Vân Triệt nới tay nắm tay Tô Linh Nhi ra, khẽ đẩy nàng đến bên người Tô Hoành Sơn, nhưng không lấy ra vũ khí, hai tay đùa nghịch với nhau ở trước thân, trong miệng không chút để ý nói:

- Ta lãnh giáo ngươi, đã cho ngươi mặt mũi cực lớn, ngươi lại còn muốn ta lấy vũ khí ra? Chỉ với ngươi, còn dường như không đủ tư cách.

- Phụt…

Có không ít người phun ra ngay tại chỗ.

- Hừ! Tên ngu ngốc này, quả thật mất mặt xấu hổ!

Tô Hạo Nhiên thầm mắng ở trong lòng, nghĩ đến Hạ Khuynh Nguyệt xinh đẹp như tiên nữ, trong lòng của hắn không thể khống chế nhộn nhạo một trận, đồng thời thầm hận nói: Một mỹ nhân như vậy, lại gả cho một kẻ ngu ngốc, quả thật là ông trời mắt mù!

- Tốt… Tốt lắm.

Tô Hạo Vũ nhất thời có một cảm giác đứng chung một chỗ với tiểu tử trước mắt này chính là hạ thấp cấp bậc, liền nổi giận gầm lên một tiếng:

- Vậy ngươi đi chết đi.

Tô Hạo Vũ đâm trường kiếm ra, trong lúc huyền lực bắt đầu khởi động, kiếm dài mảnh đảo loạn không khí chung quanh, tạo nên từng vòng không gian gợn sóng, uy lực mà một kiếm này chất chứa, nhất thời khiến không ít trưởng giả ở đây gật đầu tán thưởng.

Khóe mắt Vân Triệt nhếch lên, tay phải tùy ý chém ra, chụp vào trường kiếm của Tô Hạo Vũ.

- Má nó! Tiểu tử này muốn chết!

- Lại dám lấy tay không đi đón kiếm của Tô Hạo Vũ, hắn không muốn tay của mình nữa sao? Đừng nói mới Linh Huyền cảnh cấp một, cho dù là Linh Huyền cảnh cấp mười, làm như vậy chính là tự tìm tàn phế!

- Tiểu huynh đệ cẩn thận!!

Tô Hoành Sơn vốn thấp thỏm trong lòng, nhìn thấy Vân Triệt cử động như vậy, nhất thời không cách nào bình tĩnh được, kinh hô ra tiếng… Nhưng bàn tay của Vân Triệt, cách kiếm của Tô Hạo Nhiên chỉ không đến nửa thước, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay của Vân Triệt đụng chạm vào trường kiếm của Tô Hạo Vũ.

“Pặp” một tiếng, kiếm của Tô Hạo Vũ bị tay phải của Vân Triệt túm vào trong tay như vậy, lại không cách nào tiến thêm, huyền lực trên thân kiếm trong nháy mắt biến mất toàn bộ, không đợi Tô Hạo Vũ phản ứng kịp, tay Vân Triệt đã nhanh như tia chớp rời khỏi, biến chưởng thành quyền, hung hăng nện một quyền ở trên thân kiếm.

Rắc!!!

Lực cánh tay của Vân Triệt khủng bố dữ dội, dưới một đòn nặng này, hổ khẩu (đoạn giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ) của Tô Hạo Vũ nháy mắt nứt toác, trường kiếm cũng rời tay bay ra, trong quá trình bay ra bị gãy thành vài khúc…

- Cái… Cái gì?

Tất cả người ở đây nằm mơ đều khó có khả năng nghĩ đến một màn này, toàn bộ bọn họ quá sợ hãi, ngay cả Tô Hoành Sơn, Tô Hoành Nhạc, Hắc Mộc Thanh Nha, thậm chí thái trưởng lão, đều hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

Tô Hạo Vũ rút lui hai bước, đồng tử co rút lại, bàn tay phải máu chảy đầm đìa, vô cùng đau đớn, biến hóa bất ngờ này khiến cho đầu óc hắn trực tiếp tiến vào trạng thái nửa lờ mờ, còn chưa kịp thở dốc, bóng dáng của Vân Triệt đã vọt tới trước người hắn, khuôn mặt lạnh như băng xuất hiện trong con ngươi của hắn, một quyền thật mạnh đánh vào lồng ngực của hắn.

- Rắc rắc!!

Một tiếng trầm đục, toàn bộ ngực của Tô Hạo Vũ đều lõm xuống, xương sườn bị gãy toàn bộ, cả người giống như hồ lô lăn trên đất lăn ra rất xa, trên mặt đất kéo ra một vết máu thật dài.

- Hạo Vũ!!

Hồn vía Tô Hoành Nhạc đều bay mất, bay nhanh nhào tới bên người Tô Hạo Vũ. Bên cạnh hắn, một người trung niên tên là Lý Vân Cơ bay vọt lên, một kiếm đâm vào trước ngực Vân Triệt:

- Dám đả thương thiếu gia nhà ta, để mạng lại cho ta!!

Tô Hạo Vũ được xưng là thiên tài đệ nhất của Thái Tô môn, chẳng những bị Vân Triệt tay không đón kiếm sắc, còn trong nháy mắt đánh thành trọng thương, điều này khiến cho Tô Hoành Sơn khiếp sợ đồng thời vui mừng quá đỗi, đột nhiên thấy Lý Vân Cơ ra tay, hắn nhanh chóng vọt tới, đồng thời hét lớn:

- Lý Vân Cơ ngươi dám!! Vân tiểu huynh đệ cẩn thận!

Một luồng uy áp của Địa Huyền cảnh phủ đầu mà đến, một lần này, Vân Triệt không dám sơ ý, hai tay vung lên, Long khuyết đã được hắn chộp vào trong lòng bàn tay, nhìn cũng không thèm nhìn người công kích mình, “Phần tâm” nhất thời mở ra, trực tiếp một “Vẫn nguyệt trầm tinh” đánh tới.

Rầm!!!!

Một tiếng vang thật lớn này chấn động vào màng tai người phát run thật lâu. Sau khi Vân Triệt tiến vào Linh Huyền cảnh cấp một, dưới trạng thái mở ra Phần tâm, thực lực cao nhất của hắn tương đương với Địa Huyền cảnh trung kỳ bình thường, Lý Vân Cơ với huyền lực Địa Huyền cảnh cấp hai làm sao có khả năng ngăn cản được. Trong tiếng nổ, Lý Vân Cơ bay vọt tới giống như một con diều đứt dây bay ngược trở về, sau khi rơi xuống đất lui liền mười mấy bước, sau đó chống kiếm quỳ ngã xuống, từng ngụm lớn máu tươi lênh láng chảy ra… Độ bá đạo trong một kiếm của Vân Triệt, khiến cho hắn có cảm giác nội tạng của mình đều giống như đã hoàn toàn bị chấn vỡ.

Tô Hoành Sơn vốn định chạy đến nghĩ cách cứu viện Vân Triệt dừng ở đó, nhìn Vân Triệt cầm cự kiếm ở trong tay, trong đôi mắt tràn đầy khiếp sợ.

Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Vân Triệt, cũng đều kinh hãi muốn chết.

Thiếu niên nhìn qua mới mười bảy mười tám tuổi này, lại trong nháy mắt đánh bại Tô Hạo Vũ, lại một chiêu đánh bị thương Lý Vân Cơ huyền lực Địa Huyền cảnh… Cho dù bọn họ tận mắt nhìn thấy, lại như cũ không thể tin được đây là sự thật.

- Wow wow wow wow!!

Hai tay Tô Linh Nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, vì sao nhỏ trong ánh mắt còn nhiều hơn bầu trời đêm trong sáng đầy sao:

- Vân Triệt ca ca thật lợi hại! Vân Triệt ca ca… Thật đẹp trai!!

“Rầm” một tiếng, Long khuyết bị Vân Triệt cắm thật sâu xuống dưới đất, hắn lạnh mắt nhìn Lý Vân Cơ, châm chọc ói:

- Nghe Tô môn chủ mới vừa nói, mạng của ngươi là do tiên môn chủ cứu, còn thu lưu ngươi ở trong Thái Tô môn này mười mấy năm, kết quả ngươi chẳng những không có ân báo ân, ngược lại trợ giúp kẻ dụng tâm kín đáo đến khó xử uy hiếp hậu nhân của tiên môn chủ… A! Nuôi con chó còn biết trung thành, ngươi thật sự ngay cả con chó cũng không bằng, vừa rồi nện ngươi một kiếm này, ta cũng ngại ô uế chính tay mình.

Vân Triệt mắng chửi người cho tới bây giờ đều sẽ vô cùng khắc nghiệt, lời nói này giống như dao nhỏ đâm vào trong trái tim Lý Vân Cơ, hắn vốn nội thương không nhẹ sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trợn trừng, dưới tức giận công tâm, trực tiếp chết ngất.

Tô Hoành Nhạc ý thức được nhét hơn mười viên đan dược vào trong miệng Tô Hạo Vũ, sau đó liên tục truyền huyền lực hóa giải dược lực cho hắn, ánh mắt cũng như lưỡi dao mang máu:

- Ngươi tiểu bối đáng chết này! Lại dám đả thương nhi tử ta, ta cần phải khiến ngươi chết không nơi chôn thây!!

- Cắt!

Vân Triệt cực kỳ khinh thường bĩu môi một cái:

- Nhi tử ngươi tài nghệ không bằng người còn mở miệng cuồng ngôn, ta có lòng tốt ra tay giúp ngươi giáo huấn nhi tử ngươi, ngươi không cảm tạ ta một phen còn chưa tính, còn ở đằng kia hô to gọi nhỏ, thật sự không hiểu ngươi lấy dũng khí từ đâu ra ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra lời nói vô liêm sỉ như thế… Muốn trách, thì trách nhi tử này của ngươi vô năng, còn gì mà thiên tài… Quả thật là câu chuyện cười!

- Ngươi!!

Ánh mắt Tô Hoành Nhạc trợn trừng, phổi thiếu chút nữa tức điên, nếu không phải hắn đang truyền huyền khí cho Tô Hạo Vũ, hắn khẳng định đã không để ý đến thân phận ra tay với Vân Triệt.

- Vị này… À, thái trưởng lão.

Vân Triệt trực tiếp không hề để ý đến Tô Hoành Nhạc, ánh mắt chuyển hướng đến thái trưởng lão Tô Vong Cơ đã sắc mặt khó coi đến cực điểm:

- Ngươi mới vừa nói, chỉ cần có thể tìm được một đệ tử trên dưới hai mươi tuổi ở Thái Tô môn, lại có thể đánh bại Tô Hạo Vũ, như vậy chuyện chí bảo tông môn về sau do Tô môn chủ toàn quyền quyết định, phụ tử Tô Hoành Nhạc này cũng tuyệt đối đừng nhắc lại chuyện chí bảo tông môn nữa, còn phải nhận lỗi với Tô môn chủ, Tô Hoành Nhạc đã đáp ứng trước mặt mọi người rồi… Thái trưởng lão, ngươi nói những lời này, ngươi không phải đến mức đã nhanh quên như vậy rồi chứ?

- Hừ!

Tô Vong Cơ hừ lạnh một tiếng:

- Lời lão phu nói, tự nhiên nhất ngôn cửu đỉnh. Đáng tiếc, ngươi không phải là đệ tử của Thái Tô môn! Ngươi cho dù hiện giờ bái sư cũng vô dụng, Thái Tô môn chưa từng có đệ tử ngoại lai! Lý Vân Cơ chẳng qua cũng chỉ là nửa tên gia bộc!

- Ha ha, xem ra tin tức của thái trưởng lão quá không tinh thông.

Vân Triệt híp mắt, cười hề hề nói:

- Tô môn chủ đã hứa gả nữ nhi hắn Tô Linh Nhi cho ta, ta hiện giờ là nữ tế (con rể) của Tô môn chủ… Ngươi nói, ta có phải là người của Thái Tô môn không!?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment