.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_268" class="block_" lang="en">Trang 134# 2
Chương 268: Đính hôn
Lời Vân Triệt nói, nhất thời khiến mọi người sửng sốt. Tiếng bàn luận xôn xao vang lên bốn phía, không ngừng có người lắc đầu, tỏ vẻ vốn không biết chút gì về chuyện này. Ánh mắt của mỗi người, cũng đều đặc biệt quái dị, dù sao, hiện giờ tuổi của Tô Linh Nhi còn quá nhỏ, năm nay mới tròn mười tuổi, nếu là chỉ phúc vi hôn, hai nhỏ vô tư hứa gả, ngược lại cũng bình thường, nhưng Vân Triệt hiển nhiên là người đã trưởng thành! Đây có thể có phần quá không hài hòa…
Lại từ cục diện trước mắt đến xem, cho dù là ai đều sẽ nghĩ tới, đây vô cùng có khả năng là vì nghiền ép dã tâm của nhất mạch Tô Hoành Nhạc mà bịa ra lý do thoái thác.
Tô Hoành Sơn cũng sững sờ một trận, nhưng lập tức liền phản ứng lại được, hắn đưa mắt nhìn vào ánh mắt Vân Triệt, mặt không đổi sắc nói:
- Không sai! Vân Triệt, là tuấn kiệt hàng đầu trong lứa trẻ tuổi mà ta đã gặp, khiến cho ta có phần thưởng thức, ít nhất bàn về tư chất, hắn còn hơn Tô Hạo Vũ gấp bội! Một điểm này các ngươi đều tận mắt nhìn thấy, hơn nữa hắn có ơn cứu mạng với tiểu nữ, ta liền gả tiểu nữ cho hắn, đợi tiểu nữ tròn mười sáu tuổi, liền tùy ý lập gia đình!
Tô Linh Nhi chớp chớp đôi mắt như nước vô tội, vẻ mặt ngây thơ. Năm nay dù sao nàng đã tròn mười tuổi, không phải là tiểu hài tử hai ba tuổi, “Hứa gả” là có ý gì, nàng cho dù không biết hoàn toàn triệt để, cũng ít nhất biết khái niệm tối thiểu. Nàng nhìn phụ thân, lại nhìn Vân Triệt, trong lòng nhảy loạn, lờ mờ không biết làm sao.
- Nói bậy!
Tô Hoành Nhạc cắn răng, nổi giận nói:
- Tô Hoành Sơn, đừng coi tất cả mọi người thành đồ ngốc! Tiểu tử này, rõ ràng là cứu binh tạm thời ngươi mang đến, cái gọi là chuyện hứa gả, vốn chính là lấy cớ! Bằng không, mọi người ở đây sao có thể không ai biết!
- Ha ha, kia chỉ vì ta không tuyên bố trước mặt mọi người mà thôi, chẳng lẽ ta gả nữ nhi của mình, còn muốn những người khác đồng ý mới được.
Giọng Tô Hoành Sơn lạnh lùng nói, hắn nhìn bốn phía, bình tĩnh nói:
- Thoạt nhìn, tất cả mọi người không quá tin tưởng. Rất tốt, Hoành Sơn ta liền ngay tại đây, tuyên bố chuyện này ngay trước mặt mọi người…
Hắn nhìn về phía Vân Triệt, Vân Triệt cũng nhìn về phía hắn… Ánh mắt Tô Hoành Sơn thật phức tạp, ánh mắt của Vân Triệt, lại vô cùng kiên quyết và bình tĩnh, đây là ánh mắt đụng chạm của hai nam nhân cùng yêu khắc sâu một nữ hài, từ trong ánh mắt của nhau, bọn họ một người nhìn thấy tình thương vô hạn không hề có tạp chất của cha, một người khác, nhìn được một kiểu khiến trong lòng của hắn run run… Là đến chết không đổi.
Nhìn ánh mắt Vân Triệt, ánh mắt và trong lòng Tô Hoành Sơn đột nhiên bình tĩnh lại, tất cả không yên, đều hóa thành một cảm giác yên ổn kỳ diệu…
Cảm xúc của hắn khi trước, đều luôn đắm chìm trong khiếp sợ mà Vân Triệt mang đến. Tuy rằng hắn chán ghét phụ tử Tô Hoành Nhạc, nhưng không thừa nhận cũng không được, tư chất của Tô Hạo Vũ cực cao, trong Thái Tô môn không người theo kịp. Nhưng chính là một thiên tài như vậy, lại gặp phải thảm bại ở trước mặt Vân Triệt còn nhỏ hơn Tô Hạo Vũ hai ba tuổi, ngay cả ba chiêu cũng chưa tới. Mà một kích phía sau của Vân Triệt, lại còn trọng thương cả Lý Vân Cơ có thực lực Địa Huyền cảnh. Tuổi như vậy, lại có được thực lực kinh người như thế, ở trong nhận thức của hắn, chỉ có thể dùng không thể tưởng tượng được để hình dung.
Thiếu niên có được thực lực như thế, hắn đương nhiên xuất thân từ tông môn cao cấp nhất của Phù Tô quốc… Không đúng! Tông môn xuất thân của hắn, có lẽ là cấp cao nhất ở toàn bộ Thương Vân đại lục!
Tuy rằng Thái Tô môn xưng bá ở vùng Giang Đông Phù Tô quốc, nhưng quả quyết không dám vọng tưởng trong nhóm trẻ tuổi xuất hiện ra một người đệ tử như vậy. Chỗ tông môn của hắn, tất nhiên là tồn tại mà Thái Tô môn chỉ có thể cúng bái và ngưỡng vọng, một điểm này, hắn hoàn toàn xác định, không chút nghi ngờ. Ý tưởng giống vậy, cũng xuất hiện trong lòng gần như tất cả mọi người ở đây.
Về xuất thân mà nói, chỉ có Linh Nhi có xứng với Vân Triệt hay không, Vân Triệt hoàn toàn xứng đôi với nữ nhi của hắn.
Diện mạo của Vân Triệt là vạn dặm mới tìm được một, khí chất bên trong và ánh mắt thâm thúy như sao trời không người có thể bằng… Ở trong lòng Tô Hoành Sơn những thứ này có thể là thứ yếu, nhưng trân trọng sâu tận xương tủy và linh hồn đối với Tô Linh Nhi mà Vân Triệt biểu hiện ra, cùng với kiên quyết lần lượt lộ ra, ngay cả lấy sinh mạng bảo vệ con bé cũng tuyệt đối không do dự kia, khiến cho hắn không cách nào không thay đổi sắc mặt. Tuy rằng Vân Triệt và Tô Linh Nhi rõ ràng mới quen biết vào buổi sáng, nhưng cảm giác này, hắn thế mà lại xem ra, cảm giác vô cùng rõ ràng, đồng thời trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc.
Đối với một người phụ thân mà nói, còn có cái gì có thể yên tâm hơn phó thác nữ nhi của mình cho một người bằng lòng dùng tính mạng bảo vệ con bé.
Đồng thời, không muốn xa rời và tin cậy không lý do, vô duyên cớ đối với Vân Triệt mà Tô Linh Nhi biểu hiện ra,cũng rành mạch nhân phẩm của Vân Triệt là như thế nào, hắn vốn không cách nào kết luận. Hôm nay, Vân Triệt vốn có thể hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến hắn, lại không tiếc cường thế ra mặt, đồng thời đưa bản thân vào trong hiểm cảnh. Đây là một phần ân tình đối với Tô Hoành Sơn hắn, cũng là đối với Thái Tô môn, mà hắn cũng cảm giác được, sở dĩ Vân Triệt làm như vậy, hoàn toàn là bởi vì Tô Linh Nhi.
Tổng hợp lại, nếu như tương lai có thể phó thác nữ nhi của mình cho một người như vậy, hắn cũng có thể hoàn toàn yên tâm về cuộc đời của nữ nhi. Nếu nhất định phải tìm một điểm không hoàn mỹ mà nói, đó chính là Vân Triệt đã lập gia đình, tương lai nữ nhi gả đi, chỉ có thể làm nhị phòng.
Trước hôm nay Tô Hoành Sơn chưa bao giờ nghĩ tới việc hôn nhân của Tô Linh Nhi, lúc này tâm tình lại chuyển biến thành vô cùng yên tĩnh, hắn mỉm cười, dùng giọng điệu thong thả, mà trung khí mười phần tuyên bố:
- Hôm nay, ta liền ở đây tuyên bố, gả tiểu nữ Tô Linh Nhi cho Vân thị công tử Vân Triệt, năm nay tiểu nữ còn nhỏ, đợi tuổi tròn mười sáu tuổi, liền tùy ý lập gia đình! Chư vị ở đây, đều có thể chứng kiến!
Lời Tô Hoành Sơn từng chữ vang vang, khiến cho người ta nghe không ra một chút giả dối và miễn cưỡng, sau khi nói xong, hắn còn mặt mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu với Vân Triệt, ánh mắt hôn hòa… Đây là ánh mắt của phụ thân một nữ hài nhìn kỹ nữ tế của mình, người có ánh mắt cay độc nhất trong sân, cũng không nhìn ra một chút thành phần diễn trò.
Vân Triệt nhanh chóng tiến về phía trước, quỳ một gối, chân thành nói:
- Tiểu tế Vân Triệt, đa tạ nhạc phụ đại nhân thành toàn!
- Vân Triệt, ngươi phải nghĩ rõ ràng, nữ nhi Thái Tô môn chúng ta cũng không gả ra ngoài, nếu ngươi muốn cưới nữ nhi của ta, sau này chính là người của Thái Tô môn ta!
Vân Triệt không chút do dự gật đầu:
- Ta rõ ràng! Từ hôm nay, Vân Triệt ta, đó là đệ tử môn hạ Thái Tô môn! Cùng Thái Tô nhất môn cùng chung vinh nhục!
Vân Triệt ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Linh Nhi đang vẻ mặt ngây ngốc, khẽ mỉm cười… Linh Nhi, năm đó, ta ngay cả một hứa hẹn cũng không cho nàng, nợ nàng thật sự rất nhiều. Nơi này, là một ảo cảnh, cũng là một giấc mộng đẹp, khiến cho ta ở trong giấc mộng này, cho nàng tất cả mà ta có thể cho nàng.
- Ha ha ha ha, tốt!
Tô Hoành Sơn tiến về phía trước đỡ Vân Triệt lên, để cho hắn và Tô Linh Nhi đứng chung một chỗ, nhìn thẳng vào Tô Vong Cơ và Tô Hoành Nhạc nói:
- Thái trưởng lão, Vân Triệt bây giờ là nữ tế của ta, cũng là nữ tế của Thái Tô môn, tự nhiên cũng chính là người của Thái Tô môn ta, về tuổi, hắn còn nhỏ tuổi hơn Tô Hạo Vũ, về tư chất, ha ha, như vừa rồi thái trưởng lão cũng thấy rõ. Đề nghị vừa rồi của thái trưởng lão ngươi, mọi người ở đây càng nghe rõ rành mạch, tin tưởng lấy tư lịch và uy vọng của thái trưởng lão, tất nhiên là nói một không hai, như vậy trước mắt, cùng với tương lai, chuyện chí bảo tông môn, để cho ta toàn quyền làm chủ, nói vậy lão ngài nhất định không có dị nghị gì.
Vẻ mặt Tô Vong Cơ cứng đờ, cực kỳ khó coi, lại không phản bác được. Lời lúc trước hắn nói, hoàn toàn vì để cho Tô Hoành Nhạc được như ý, lại không nghĩ tới, trong nháy mắt, biến thành một cái hố to để cho mình nhảy xuống.
- Tô Hoành Nhạc, ngươi còn có lời gì muốn nói sao?
Tô Hoành Sơn liếc mắt nói.
- Hừ!!
Ánh mắt Tô Hoành Nhạc âm trầm, hai tay đặt vào trên ngực Tô Hạo Vũ không ngừng run run.
- Ha ha ha ha~
Một giọng cười lạnh khó nghe vang lên, Hắc Mộc Thanh Nha vẫn luôn thờ ơ ở bên cạnh nhìn đi ra, chậm rãi đi về phía Tô Hoành Sơn, phía sau của hắn, hai hắc y lão giả của Hắc Mộc bảo vẫn luôn theo sát phía sau, Hắc Mộc Thanh Nha vẫn đi đến trước Tô Hoành Sơn cách còn không đến ba bước mới dừng lại, khoát tay với Tô Hoành Sơn:
- Thật sự chúc mừng Tô môn chủ, tìm được một lương tế như vậy, chẳng những giải quyết được đại sự cả đời nữ nhi, ngay cả chí bảo của tông môn, cũng theo đó hoàn toàn triệt để rơi vào trong tay ngươi.
- Hắc Mộc Thanh Nha, chí bảo tông môn của Thái Tô môn ta liên quan đến hưng thịnh của chúng ta, không thuộc về bất cứ kẻ nào, mà thuộc về toàn Thái Tô môn. Hừ! Lại nói chuyện của Thái Tô môn ta, còn chưa tới lượt một ngoại nhân dụng tâm kín đáo như ngươi đến lắm miệng, chuyện ngươi cho người xuống tay với nữ nhi ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu! Ta ngược lại muốn nhìn xem, hôm nay ngươi sẽ cho ta câu trả lời như thế nào.
Tô Hoành Sơn lạnh lùng nói.
- Ha, Tô môn chủ đừng tức giận, câu trả lời thỏa đáng này, tất nhiên sẽ có thôi. Chỉ có điều trước đó, ta có một việc phải nhắc nhở Tô môn chủ một chút.
Mắt Hắc Mộc Thanh Nha khép hờ, trong khóe mắt lộ ra ánh sáng lạnh nguy hiểm:
- Ngươi bây giờ có thể hài lòng như ý như vậy, đều bởi vì nữ tế không biết từ nơi nào xuất hiện của ngươi. Có nữ tế này của ngươi ở đây, người hạng nhất trong nhóm trẻ tuổi ở Thái Tô môn đúng là không tới lượt Tô Hạo Vũ, nhưng nếu như hắn bỗng nhiên không còn…
Hắc Mộc Thanh Nha nói tới đây, thân thể bỗng nhiên lóe lên, như một tia chớp đen thui nhằm về phía Vân Triệt, một bàn tay mang theo huyền lực mãnh liệt đột nhiên chụp vào trước ngực Vân Triệt.
- Thanh Mộc lão tặc, ngươi dám!!
Tô Hoành Sơn biến sắc, sau đó giận tím mặt, hắn vừa định ra tay, hai lão giả phía sau Hắc Mộc Thanh Nha đã đón tới, phong tỏa hoàn toàn công kích của hắn, khiến cho hắn trong lúc nhất thời không có cách nào đi ngăn cản Hắc Mộc Thanh Nha.
Hắc Mộc Thanh Nha có thực lực Thiên Huyền cảnh sơ kỳ, người mà Thái Tô môn có thể chống lại vốn cực ít, hơn nữa Hắc Mộc Thanh Nha vốn tiến tới gần sau đó đột nhiên ra tay, mà cường giả cấp trưởng lão của Thái Tô môn cũng đều cách xa xa, vốn không kịp ra tay ngăn cản, đều chỉ có thể trơ mắt nhìn Hắc Mộc Thanh Nha vọt thẳng tới phía trước Vân Triệt.
Hắc Mộc Thanh Nha là kẻ có phẩm hạnh cực kỳ ti tiện, nhưng không ai có thể ngờ rằng hắn thế mà lại đê tiện đến mức độ này, thậm chí lấy thân phận bảo chủ, ở trước mặt bao nhiêu người đi đánh lén một vãn bối!
Khi Hắc Mộc Thanh Nha và Tô Hoành Sơn nói chuyện, Vân Triệt đã che chắn Tô Linh Nhi ở sau người, đồng thời tinh thần khẩn trương. Tô Hoành Sơn có lẽ không cảm thấy, nhưng hắn có thể nói mẫn cảm đối với thứ như sát khí đến cực điểm, rất sớm đã nhận thấy được một luồng sát khí của Hắc Mộc Thanh Nha tập trung về phía hắn. Khi Hắc Mộc Thanh Nha đột nhiên vọt tới, chân mày Vân Triệt trầm xuống, Phần tâm mở ra, gầm to một tiếng, “Phong vân tỏa nhật” nháy mắt phóng thích.
Rầm!
Bàn tay của Hắc Mộc Thanh Nha đụng vào trên lớp chắn của “Phong vân tỏa nhật”, một tiếng trầm đục, một lực lượng phản chấn vĩ đại từ phía trước truyền đến, khiến cho hắn bất ngờ không phòng ngự ép lui vài bước.
Mà Vân Triệt và Tô Linh Nhi được hắn chắn ở phía sau, lại động cũng không động, lông tóc vô thương. Còn “Phong vân tỏa nhật”, cũng bị một chưởng này của Hắc Mộc Thanh Nha trực tiếp trấn vỡ.
Hắc Mộc Thanh Nha kinh hãi trong lòng, như thế nào cũng không thể tin được, bản thân thế mà lại sẽ bị người thiếu niên này đẩy lui. Hắn vừa sợ vừa giận, gầm nhẹ một tiếng, toàn thân dấy lên mười thành huyền lực, lại là một quyền đánh về phía Vân Triệt:
- Tiểu bối… Chết đi!!
Vân Triệt không sợ không loạn, cấp tốc ôm lấy Tô Linh Nhi, chuẩn bị Tinh thần toái ảnh tránh đi… Chỉ có tránh được một kích này của Hắc Mộc Thanh Nha, những trưởng lão đệ tử kia của Thái Tô môn sẽ chạy đến, Hắc Mộc Thanh Nha cũng đừng mong thương tổn được đến hắn và Tô Linh Nhi.
Mà vào lúc này, một luồng gió lạnh như băng bỗng nhiên thổi bay, trong gió lạnh, còn cuốn theo từng mảnh bông tuyết bay xuống, một dải lụa dài màu trắng theo gió tuyết mà đến, nhẹ bổng bay về phía bàn tay của Hắc Mộc Thanh Nha, nhẹ đến giống như được gió nhẹ mang lên.
Ầm!!!!
Khoảnh khắc khi dải lụa trắng nhẹ bổng này phất qua bàn tay của Hắc Mộc Thanh Nha, lúc bộc phát ra, lại là lực lượng giống như dời núi lấp bể, Hắc Mộc Thanh Nha kêu to một tiếng, năm ngón tay đứt đoạn, cả người bay ra ngoài rất xa, phía sau của hắn, một trận gió lạnh theo tới, thổi bay toàn bộ đệ tử Hắc Mộc bảo lúc này đang xông tới, trong lúc nhất thời, đầy trời đều là bóng người màu đen bị thổi bay, chi chít dày đặc giống như châu chấu bay qua, tiếng kêu thảm ngút trời.
Biến hóa bất ngờ, khiến mọi người đứng ngây tại chỗ, người đang đánh nhau cũng dều không hẹn mà cùng ngừng lại… Một bóng dáng trắng như tuyết, theo băng linh di động đầy trời, chậm rãi bay xuống phía trước Vân Triệt.