Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 268 - Chương 269: Nghiền Ép

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_269" class="block_" lang="en">Trang 135# 1

 

 

 

Chương 269: Nghiền ép



Một mỹ nữ tuyệt sắc xuất hiện, luôn có thể trong khoảng thời gian ngắn hấp dẫn tuyệt đại đa số ánh mắt người. Nhưng Hạ Khuynh Nguyệt lại khác, mỗi một lần nàng hiện thân, hấp dẫn tuyệt đối không chỉ là ánh mắt, càng khiến cho toàn bộ linh hồn của con người đều trong tích tắc đó rời thể mà ra.

Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi nhẹ nhàng hạ xuống, đứng ở phía trước Vân Triệt, một bộ áo trắng, tuyết nhan như mộng, băng mâu như thần, một dải lụa trắng thật dài vờn quanh thân thể nàng nhẹ nhàng bay múa. Trong lúc nhất thời, toàn trường hoàn toàn tắt tiếng, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, ánh mắt mơ mộng giống như đột nhiên rơi vào trong ảo mộng, nhìn thấy được tiên tử cung trăng trong truyền thuyết giáng xuống phàm trần…

Hắc Mộc Thanh Nha liên tiếp lùi lại mấy bước, tay phải trong cơn đau nhức còn run run, nắm ngón tay toàn bộ bị bẻ gãy, vặn vẹo đến không còn hình dáng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Khuynh Nguyệt, sau sửng sốt, trong lòng khiếp sợ tới cực điểm…. Hắn bị nữ hài nhìn qua mới chừng mười bảy mười tám tuổi đánh bị thương! Một chiêu súc tích huyền lực hùng hậu đánh tới mới vừa rồi, khiến trong lòng run sợ. Mà khí tức huyền lực lạnh như băng đến từ Hạ Khuynh Nguyệt kia, càng khiến cho thần kinh toàn thân hắn đều căng chặt lại… Bởi vì đó là lực lượng ở tầng trên nghiền ép hoàn toàn hắn!

Phía sau của hắn, trên trăm đệ tử Hắc Mộc bảo bị hàn khí thổi bay giống như sủi cảo ào ào rơi xuống đất, nhưng không có một kẻ nào đứng lên, toàn bộ thống khổ kêu rên trên mặt đất, nhe răng trợn mắt, bởi vì trên người bọn họ, toàn bộ hoặc nhiều hoặc ít kết thành bông tuyết, bộ phận bị bông tuyết bao trùm đều đông cứng trong vòng mấy hơi ngắn ngủi, thậm chí hoàn toàn mất đi tri giác, khiến cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn vốn không cách nào đứng lên.

Mặt mày Hắc Mộc Thanh Nha kinh hoàng, nâng tay trái lên chỉ về phía Hạ Khuynh Nguyệt:

- Ngươi… Ngươi… Ngươi là ai!!

Trong lời nói của Hắc Mộc Thanh Nha rõ ràng mang theo âm rung. Vừa rồi hắn bị một kích của Hạ Khuynh Nguyệt, lại bị lực lượng của nàng khóa chặt, có thể cảm nhận được lực lượng của Hạ Khuynh Nguyệt kinh khủng bậc nào nhất. Tuổi như vậy, kết hợp với huyền lực như thế, đủ để cho thế giới linh hồn của Hắc Mộc bảo chủ bị khiếp sợ đến long trời lở đất.

Hạ Khuynh Nguyệt lạnh mắt nhìn Hắc Mộc Thanh Nha, không nói lời nào. Phía sau nàng, ánh mắt Vân Triệt sáng lên, ôm Tô Linh Nhi vèo cái đến bên người nàng:

- Khuynh Nguyệt lão bà, nàng cuối cùng đã ra tới, nếu nàng còn không tới, nửa đời sau thật sự phải thủ tiết!

Vân Triệt vừa nói, còn làm ra dáng vẻ nghĩ mà sợ. Sóng mắt Hạ Khuynh Nguyệt khẽ nhúc nhích, rất bất đắc dĩ, người khác không rõ ràng thực lực của Vân Triệt, nhưng nàng lại biết đủ rõ ràng… Tinh thần toái ảnh vừa ra, cho dù là Hắc Mộc Thanh Nha mạnh đến Thiên Huyền cảnh, cũng đừng mong dễ dàng đụng tới bóng dáng của hắn như vậy.

Câu nói “Khuynh Nguyệt lão bà” của Vân Triệt vừa ra, các nam tử trong si mê nhất thời cảm giác được giống như có một cây đao cắm vào trong ngực, ném về phía Vân Triệt ánh mắt hâm mộ ghen tỵ tới cực điểm… Toàn bộ lực chú ý của bọn họ bị dung mạo tiên nhan của Hạ Khuynh Nguyệt hấp dẫn chặt chẽ, còn chưa kịp ý thức được nàng có thực lực đáng sợ cỡ nào. Mà có lẽ khi bọn họ nhìn thấy Hạ Khuynh Nguyệt, đầu tiên trong tri giác cũng sẽ không liên lạc nàng với hai chữ “Cường giả”, bởi vì đẹp đến trình độ này, một cái nhăn mày một nụ cười liền có thể chinh phục được thiên hạ, vốn không cần thực lực cường đại gì.

- Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ đã tỉnh… Thật tốt quá… Muội tên là Linh Nhi.

Bị Vân Triệt nhanh chóng ôm lấy trước người ở trước mặt nhiều người như vậy, Tô Linh Nhi dường như hơi thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, rất nhỏ giọng chào hỏi Hạ Khuynh Nguyệt.

Hạ Khuynh Nguyệt liếc mắt sang, nhẹ nhàng gật đầu với Tô Linh Nhi, khóe miệng hơi giật giật, nhưng không cách nào nở nụ cười… Nàng có lẽ đã quên mất cười như thế nào. Ít nhất, Vân Triệt chưa từng nhìn thấy nàng cười.

Đối với những trưởng giả thực lực cường đại kia mà nói, bọn họ kinh thán không chỉ là dung nhan của Hạ Khuynh Nguyệt, mà một chiêu vừa rồi của nàng đánh lui Hắc Mộc Thanh Nha, khiến cho bọn họ đều đột nhiên biến sắc, khuôn mặt khiếp sợ và khó có thể tin… Nhưng sau đó bọn họ đều lập tức tự an ủi mình, một tiểu cô nương mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, cho dù là yêu nghiệt như thế nào, cũng vốn không thể nào đánh lui được một cường giả Thiên Huyền cảnh. Nhất định là ngẫu nhiên, hoặc là một chiêu của Hắc Mộc Thanh Nha vốn chỉ dùng rất ít phần lực.

Tuy rằng bọn họ tự hiểu ngầm như vậy, nhưng khi Hắc Mộc Thanh Nha vừa mới ra tay, cảm giác của bọn họ lại rõ ràng nói cho họ biết một chiêu vừa rồi hắn rõ ràng một chút cũng không hề nương tay, ngược lại dùng ra lực lượng mười phần mười!

Tô Hoành Sơn tiến lên phía trước, khi nhìn về phía Hạ Khuynh Nguyệt, trong thần thái lại có chút cung kính:

- Vị cô nương này, bỉ nhân Tô Hoành Sơn, lúc trước cô nương bị thương hôn mê, bây giờ nhìn ra dĩ nhiên không có chuyện gì, thật sự không thể tốt hơn, cảm tạ cô nương vừa mới ra tay, cứu… Tiểu nữ.

Vân Triệt gật đầu:

- Ừm, Khuynh Nguyệt lão bà, đây là nhạc phụ đại nhân ta vừa nhận, lần này ít nhiều gì có nhạc phụ đại nhân thu lưu, chúng ta mới có chỗ đặt chân.

Vừa kêu “Khuynh Nguyệt lão bà”, vừa giới thiệu “Nhạc phụ đại nhân” của mình với nàng, cảnh tượng này khiến không ít người nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng đáng tiếc, nữ hài xinh xắn đến kinh người này lại không hề có chút dáng vẻ bình dấm chua bị lật đổ, nàng lướt người qua, nhẹ nhàng thi lễ với Tô Hoành Sơn:

- Vãn bối Hạ Khuynh Nguyệt, tạ Tô môn chủ chiêu đãi.

- Đâu có đâu có, ngươi quá khách khí.

Tô Hoành Sơn vội vàng khoát tay nói, tuy rằng hắn đã tới trung niên, nhưng khi ở trước mặt Hạ Khuynh Nguyệt, ánh mắt vẫn như cũ không dám đối diện. Trong lòng hắn thầm than một tiếng, ánh mắt chuyển về phía Hắc Mộc Thanh Nha, trong nháy mắt trên mặt lan tràn phẫn nộ:

- Hắc Mộc Thanh Nha! Ngươi đồ tiểu nhân này! Ta xưa nay biết danh ti tiện của ngươi, nhưng không nghĩ tới, ngươi lại có thể đê tiện vô sỉ đến mức độ này! Thái Tô môn ta những năm gần đây nổi danh với Hắc Mộc bảo của ngươi, quả thật vô cùng nhục nhã!

Tô Hoành Sơn lại đảo mắt, nhìn về phía Tô Vong Cơ nói:

- Thái trưởng lão, chuyện vừa rồi, ngươi cũng nhìn thấy rành mạch. Tô Hoành Nhạc làm bạn với người như vậy, chẳng những có hiềm nghi phản bội, còn càng làm cho người nhạo báng! Mà ngươi thân là thái trưởng lão của chúng ta, lại còn đứng về phía hắn, tuy ta là môn chủ, nhưng cũng là vãn bối của ngươi, lại nhẫn nhịn nữa, cho dù Tô Hoành Nhạc chỉ trích lần nữa, ta cũng không phản kích! Nhưng hôm nay… Lúc trước Hắc Mộc bảo có ý định bắt Linh Nhi đi, ta còn có thể tự nói với mình các ngươi không biết chút gì. Nhưng vừa rồi Hắc Mộc Thanh Nha đột nhiên ra tay với nữ tế của ta, các ngươi chẳng những không ngăn cản, ngược lại tự tại trấn định… Thái trưởng lão, Tô Hoành Nhạc, tuy rằng ta cực kỳ không muốn nhìn thấy nội môn tranh chấp, để người có dụng tâm kín đáo nhìn trò cười của chúng ta, nhưng cũng không phải lão hổ không có răng! Thái Tô môn hiện giờ, nói đến cùng vẫn do ta định đoạt!

- Đủ rồi!

Sắc mặt Tô Vong Cơ cực kỳ khó coi, hắn nhìn thoáng qua Hắc Mộc Thanh Nha tay phải đang phát run và Tô Hạo Vũ trọng thương ngã xuống đất, vỗ tay vịn đứng lên:

- Chuyện ngày hôm nay dừng lại ở đây… Hoành Nhạc, mang theo Hạo Vũ đi đi!

Sắc mặt Tô Hoành Nhạc run rẩy, hắn ác độc nhìn thoáng qua Tô Hoành Sơn và Vân Triệt, để đệ tử phía sau ôm lấy Tô Hạo Vũ đã bất tỉnh, không nói một lời, chuẩn bị oán hận rời đi. Lời Tô Hoành Sơn nói không sai, Thái Tô môn hiện giờ suy cho cùng vẫn do Tô Hoành Sơn định đoạt, hôm nay hắn sở dĩ dám hùng hổ đến đây, chỗ dựa vào lớn nhất của hắn chính là Tô Hạo Vũ có tư chất không người có thể bằng, về một điểm này, hắn chiếm được lượng lớn người trong tông môn hỗ trợ, hơn nữa lực lượng của Hắc Mộc bảo, cũng đủ tạo cho Tô Hoành Sơn áp lực cực lớn, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, nửa đường lại nhảy ra một Vân Triệt!

Chân mày Tô Hoành Sơn vừa động, cánh tay phải chìa ra, nhưng chìa được đến một nửa, lại thu về, nhịn tức giận, mặc kệ bọn họ chuẩn bị rời đi. Mà lúc này, một tiếng hừ lạnh bỗng nhiên vang lên.

- Đợi chút!!

Vân Triệt tiến lên một bước, lạnh lẽo nhìn Hắc Mộc Thanh Nha đang sắc mặt cứng ngắc:

- Nơi này không phải là địa bàn của ta, cũng không quá thích hợp nói câu “Các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi”, nhưng mà… Hắc Mộc bảo chủ, chuyện ngươi vừa rồi định ra tay giết ta, chẳng lẽ định quên đi như vậy?

Tròng mắt Hắc Mộc Thanh Nha khẽ híp lại, lạnh giọng cười rộ lên:

- Thế nào? Ngươi còn định lưu ta lại?

Hắc Mộc Thanh Nha hiện giờ tuy rằng ngoài miệng cười lạnh, nhưng trên người lại một chút cũng không dễ chịu, phía sau lưng đã sớm mồ hôi lạnh trải rộng, tay phải của hắn không chỉ đơn giản là năm ngón tay bị bẻ gãy như vậy, hắn cảm giác được trong bàn tay phải của hắn có một luồng hàn khí lạnh như băng đến cực điểm đang lưu động, hàn khí này giống như từng mũi dao bằng băng, mỗi một giây lưu động, giống như vài chục thanh dao nhỏ đang khoét đến khoét đi trong tay hắn, khiến cho hắn đau tậm nội tâm.

Hắn là người muốn lập tức rời đi nhất, bởi vì đối với Hạ Khuynh Nguyệt, trong lòng hắn đã nảy sinh sợ hãi thật sâu.

- Lưu ngươi lại? Ha ha ha ha, ngươi cũng quá xem trọng mình, chỉ với sắc mặt dữ tợn đáng ghê tởm của ngươi, linh hồn đê tiện vô sỉ của ngươi, lưu lại nuôi ruồi bọ ta cũng ngại bẩn, ta chẳng qua muốn tính toán thật kỹ món nợ vừa rồi mà thôi!

Vân Triệt quay đầu, nghiêm nghị nói:

- Đương nhiên, chuyện này chỉ là ân oán cá nhân của ta và Hắc Mộc Thanh Nha, không hề có một chút liên quan đến Thái Tô môn…

Nói tới đây, Vân Triệt bỗng nhiên chỉ một ngón tay về phía Hắc Mộc Thanh Nha, tỏ vẻ phẫn nộ nói:

- Khuynh Nguyệt lão bà! Chính là hắn, mới vừa rồi lại ra tay muốn giết ta! Loại thù giết phu này, cho dù ta có thể nhịn, nàng cũng nhịn không được đúng không!?

Chân mày Hạ Khuynh Nguyệt khẽ nhếch, trong đôi mắt lạnh như băng đã tập trung về phía Hắc Mộc Thanh Nha, còn chưa chờ Hắc Mộc Thanh Nha mở miệng nói gì, Băng hoàng quỳnh hoa lăng trên người nàng đã bỗng nhiên nhanh như tia chớp vung ra, phất thẳng về phía ngực Hắc Mộc Thanh Nha.

Hai mắt Hắc Mộc Thanh Nha trầm xuống, gầm nhẹ nói:

- Tiểu bối cuồng vọng! Ta sẽ sợ ngươi?

Bàn tay Hắc Mộc Thanh Nha vừa động, một cây thiết thương màu đen chộp vào trong lòng bàn tay, trong tiếng gầm, thân thương cuốn động lên một cơn lốc xoáy màu đen cực lớn, đón nhận lấy Băng hoàng quỳnh hoa lăng nhìn qua không hề có uy lực.

Đây là uy thế đến từ cường giả Thiên Huyền, người ở đây đứng hơi gần một chút, đều bị chèn ép đến thở không thoải mái, thậm chí hít thở không thông.

Roẹt!!

Băng hoàng quỳnh hoa lăng và thiết thương màu đen vừa mới đụng chạm, một tiếng xé rách chói tai truyền đến, lốc xoáy cuốn động lên lực lượng khổng lồ kia bị xé rách như một tờ giấy mỏng, một đóa băng liên bỗng nhiên tràn ra tách thân thương ra, trùm về phía mặt Hắc Mộc Thanh Nha.

Hắc Mộc Thanh Nha quá sợ hãi, cuống quýt lui về phía sau. Người chung quanh càng toàn bộ dại ra… Một chiêu vừa rồi của Hắc Mộc Thanh Nha, hoàn toàn là dùng toàn lực, lại đúng là bị nữ hài này… Một chiêu mà tan vỡ!

- Ta tới giúp ngươi!

Tô Hoành Nhạc thấy tình thế không ổn, nhanh chóng chuyển người, một kiếm đâm về phía Băng hoàng quỳnh hoa lăng… Hai đại cường giả Thiên Huyền xếp trong mười thứ hạng đầu ở Giang Đông, thế mà lại hợp lực ra tay đối phó với một thiếu nữ mới mười bảy tuổi, cảnh tượng như vậy, mọi người thấy những điều chưa từng thấy, nghe những điều chưa từng nghe, chỉ có thể dùng không thể tin nổi để hình dung.

Vẻ mặt Hạ Khuynh Nguyệt không hề có một chút rung chuyển, chỉ có thế tay nhẹ nhàng biến hóa.

Thoáng chốc, băng liên xoay tròn một phân thành hai, chia ra đánh tới Hắc Mộc Thanh Nha và Tô Hoành Nhạc…

Tinh!!

Ngăn cản của Tô Hoành Nhạc không mang đến một chút tác dụng nào, khoảnh khắc khi trường kiếm của hắn đụng vào băng liên, cả hai cánh tay liền bị đóng băng, hai đóa băng liên một đóa ấn lên trên ngực Hắc Mộc Thanh Nha, một đóa ấn lên trên ngực Tô Hoành Nhạc, sau đó đồng thời nổ tung.

Hai người đồng thời kêu thảm một tiếng, đổ bay ra ngoài theo hai phương hướng ngược nhau, nện ngất bảy tám đệ tử Hắc Mộc bảo ngay tại chỗ.

Trên người hai người cắm đầy băng hoa vỡ vụn, đâm ra không biết bao nhiêu miệng vết thương, một nửa thân thể bị đóng băng, trong lúc nhất thời vốn không cách nào nhúc nhích. Bọn họ nằm trên mặt đất, vẻ mặt dại ra, vốn không muốn tin tưởng tất cả… Không chỉ là bọn họ, Tô Hoành Sơn, Tô Vong Cơ… Thậm chí Vân Triệt, đều trợn mắt há hốc mồm.

Hai Thiên Huyền sơ kỳ, cường giả có thực lực cao nhất trong một thế hệ ở Giang Đông, lại bị một thiếu nữ… Một chiêu thảm bại!!

Chỉ một chiêu!!

Lúc trước Hạ Khuynh Nguyệt đánh lui Hắc Mộc Thanh Nha, Vân Triệt liền kết luận sau khi nàng luyện hóa bồ đề đế tâm đan, thực lực nhất định còn hơn Hắc Mộc Thanh Nha! Chẳng những đạt tới Thiên Huyền cảnh, còn có thể nhảy đến Thiên Huyền cảnh trung kỳ…

Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, đối mặt với Hắc Mộc Thanh Nha và Tô Hoành Nhạc hai đại cao thủ Thiên Huyền cùng hợp kích, nàng thế mà lại chỉ với một chiêu khiến cho bọn họ tan tác!

Ngay cả Thiên Huyền cảnh trung kỳ, cũng vốn không thể nào làm được một điểm này!

Chẳng lẽ, Hạ Khuynh Nguyệt hiện giờ, đã là… Thiên Huyền cảnh hậu kỳ?

- Mạt Lỵ, huyền lực hiện giờ của Hạ Khuynh Nguyệt là cấp bậc gì?

Vân Triệt có phần căng thẳng hỏi.

- … Thật không hổ là Thiên độc châu xếp hạng thứ năm trong huyền thiên chí bảo, tôi luyện hoàn mỹ đến mức tận cùng này, đại thế giới, cũng chỉ có Thiên độc châu có thể làm tới.

Trong giọng nói của Mạt Lỵ, cũng đã lộ ra một chút kinh sợ:

- Huyền lực hiện giờ của nàng ta, đã vượt qua Thiên Huyền, đứng hàng cảnh giới Vương Huyền! Còn là Vương Huyền cảnh cấp hai vượt qua cả Sở Nguyệt Ly!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment