.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_270" class="block_" lang="en">Trang 135# 2
Chương 270: Mượn uy lập nhiếp
Theo lời nói phía trước của Mạt Lỵ, ăn vào một cây bồ đề đế tâm liên, có thể khiến cho một huyền giả Địa Huyền cảnh, trực tiếp vượt qua đến Thiên Huyền cảnh. Mà một gốc bồ đề đế tâm liên Hạ Khuynh Nguyệt ăn vào, là được Thiên độc châu tôi luyện, nếu dùng so ra còn mạnh hơn trong truyền thuyết mấy lần, Vân Triệt nghĩ tới nàng có khả năng bởi vì vậy mà trực tiếp vượt qua tới Thiên Huyền cảnh trung kỳ, thậm chí trung hậu kỳ…
Cũng tuyệt đối không nghĩ đến, nàng thế mà lại từ Địa Huyền cảnh, liên tiếp phá hai cảnh giới, đạt tới Vương Huyền cảnh làm cho người ta nghe mà biến sắc! Trở thành một Vương tọa được vô số người đời ngưỡng vọng!
Một Vương tọa giới tính nữ mới chỉ có mười bảy tuổi!!
- Này… Cũng… Quá… Khoa… Trương… Đi!
Vân Triệt rên rỉ trong lòng.
Vương Huyền cảnh là khái niệm gì? Ở toàn bộ Thương Phong đế quốc, tất cả Vương tọa cộng lại, cũng tuyệt đối không vượt qua được mười người, mà mười người này, tồn tại của bọn họ là đỉnh phong cao nhất trong huyền giới của Thương Phong đế quốc. Mỗi một người, đều có được uy danh xa hơn Thương Phong hoàng đế. Mà trong những Vương tọa này, vốn trẻ tuổi nhất, đó là Lăng Nguyệt Phong của Thiên Kiếm sơn trang, sau này một phen ngoài ý muốn, Sở Nguyệt Thiền vốn phải mười năm mới có thể đột phá, vì nguyên dương có chứa long tức của Vân Triệt mà trực tiếp đột phá, thay thế được Lăng Nguyệt Phong trở thành Vương tọa trẻ tuổi nhất.
Mà Hạ Khuynh Nguyệt, hiện giờ mới mười bảy tuổi rưỡi!!
Đây đâu chỉ là khoa trương, quả thật chính là không có khả năng! Ở Thương Phong đế quốc này, là hoàn toàn chưa từng có… Thậm chí sau này không có nữa.
Mà trong một thế hệ Giang Đông ở Phù Tô quốc này, Vương tọa… Đó là thần! Một vị thần có thể nghiền ép tất cả! Mặc dù cấp độ huyền giới Giang Đông không tính là đứng đầu ở Phù Tô quốc, nhưng tuyệt đối không thấp, nhưng đã có hơn ba trăm năm chưa từng xuất hiện một Vương tọa. Ở trong lịch sử từng xuất hiện, tuổi cũng đều đã ngoài bảy mươi.
- Từ Thiên Huyền đến Vương Huyền, lực lượng cần có, tất nhiên gấp từ Địa Huyền đến Thiên Huyền mười lần, nàng ta có thể có đột phá kinh người như thế, có lẽ, có liên quan đến Cửu huyền linh lung thể của nàng ta.
Mạt Lỵ nhẹ giọng lẩm bẩm, chỉ có điều âm thanh này không bị Vân Triệt nghe được.
Một vài cường giả của phe Hắc Mộc bảo và Tô Hoành Nhạc, bao gồm cả Tô Vong Cơ trong đó, vốn chuẩn bị ra tay, nhưng đột nhiên nhìn thấy Hắc Mộc Thanh Nha và Tô Hoành Nhạc tan tác trong giây lát, bọn họ giống như bị đập một côn ngay tại chỗ, ánh mắt trừng lớn, toàn thân chấn động kịch liệt, vẻ mặt khoa trương kia, giống như gặp quỷ vào ban ngày ban mặt.
Tô Hoành Sơn há miệng thở dốc, đầu óc đã từ khiếp sợ mà trở nên mông lung, qua một hồi lâu, hắn thấp giọng nói với Vân Triệt:
- Vân tiểu huynh đệ, xin hỏi vị cô nương này bây giờ là… Tu vi gì?
- A!
Vân Triệt nhướng mày lên, dùng giọng nói đủ lớn cũng đủ tùy ý nói:
- Tư chất của lão bà ta bình thường, năm nay mới mười bảy tuổi, chỉ mới lăn lộn đến Vương Huyền cảnh cấp hai, nói ra thật khiến cho mọi người chê cười.
- Cái… Cái gì… Cái gì chứ!
Lời Vân Triệt nói, không thể nghi ngờ là nổ một sấm sét bên tai tất cả mọi người, khiến cho bọn họ đồng thời chấn động toàn thân, trong ánh mắt nhìn về phía Hạ Khuynh Nguyệt, bắt đầu mang theo vẻ hoảng sợ, Tô Vong Cơ càng kinh hãi đến đặt mông ngã ngồi trên ghế
Nếu vào bình thường, một thiếu nữ mới chỉ mười bảy tuổi nói nàng có tu vi Vương Huyền cảnh, tất cả mọi người sẽ coi nàng ta là đồ điên. Nhưng ngay vừa rồi, bọn họ tận mắt nhìn thấy, hai cường giả siêu cấp Thiên Huyền cảnh, dưới tay nàng chỉ một chiêu liền đồng thời thảm bại… Đây là lực lượng mà ít nhất phải Thiên Huyền hậu kỳ mới có thể có!
Nữ hài này, có lẽ thật sự là một Vương tọa mới chỉ có mười bảy tuổi!
Không khí hiện trường bắt đầu phát sinh đột biến, tất cả lực chú ý và tinh thần, đều rơi vào trên người Hạ Khuynh Nguyệt, tất cả những thứ khác đều cất giấu xuống dưới, đủ loại ân oán diễn ra lúc trước, ở trước mặt rung động vĩ đại này, vốn bé nhỏ không đáng kể.
Nhìn phản ứng của những người chung quanh, trong lòng Vân Triệt cảm thán một tiếng… Đây là ưu việt của lực lượng tuyệt đối, lực lượng tuyệt đối đủ để nghiền ép hết tất ca, cũng có khống chế áp đảo tất cả, mọi người có sợ hãi, hoảng hốt, kính ngưỡng, cúng bái, thần phục… Không có ai dám khi dễ, hô quát, hãm hại, ám sát…
Nếu như thật sự muốn làm được bảo vệ tốt bản thân, bảo vệ tốt người bên cạnh, có được lực lượng tuyệt đối, là phương pháp duy nhất, tất cả những thứ khác, đều là nói suông.
Đây cũng chính là điều mà Vân Triệt vẫn luôn luôn nỗ lực theo đuổi.
Nếu như, viên bồ đề đế tâm đan này hắn không dùng trên người Hạ Khuynh Nguyệt, mà để cho mình ăn vào, như vậy, người có được lực lượng hiện giờ, có lẽ sẽ là hắn… Vương Huyền cảnh, lúc trước khi hắn khổ sở vật lộn, tu luyện, đột phá ở Sở Huyền cảnh, Nhập huyền cảnh, đây là một cảnh giới thần thoại, một cảnh giới ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến. Hiện giờ, thời gian mới trôi qua không đến hai năm, hắn đã cùng sóng vai mà đứng với một Vương tọa chân chính, đồng thời, cũng thoáng gặp qua lực lượng như vậy.
Nhìn Hạ Khuynh Nguyệt bên cạnh, trong lòng Vân Triệt cảm khái một phen, cũng không hề có một chút hối hận, cũng không hề có một chút lo được lo mất. Hạ Khuynh Nguyệt là thê tử của hắn, một điểm này, liền hoàn toàn đã đủ rồi.
Nhìn Hắc Mộc Thanh Nha được hai người hộ pháp bên người dìu lên, ánh mắt Vân Triệt trầm xuống, cười lạnh nói:
- Hắc Mộc Thanh Nha, món nợ ngươi có ý đồ bắt đi vị hôn thê Linh Nhi của ta, còn ra tay giết ta, bây giờ ngươi muốn nói lời công đạo với nhạc phụ ta và ta như thế nào?
Hắc Mộc Thanh Nha há to mồm thở dốc, hàn khí tán loạn trong cơ thể khiến cho hắn thống khổ, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lời công đạo? Ha… Có gan, các ngươi cứ giết ta!
- Giết ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta không dám sao?
Sắc mặt Vân Triệt nhất thời âm u:
- Nhạc phụ đại nhân ta môn chủ một giới, mọi việc phải cân nhắc đại cục, cho dù ngươi xuống tay với Linh Nhi, về chuyện hắn đối phó với ngươi, đương nhiên sẽ có nhiều đắn đo. Nhưng ta lại không giống vậy… Ngươi chẳng qua chỉ là một bảo chủ của Hắc Mộc bảo nho nhỏ, ta giết ngươi, giống như giết một con chó đều không hề có bất kỳ khác nhau gì! Khuynh Nguyệt lão bà, giết hắn đi!
Lời nói này của Vân Triệt, hung hăng nhắc nhở mọi người, khiến cho bọn họ đồng thời nghĩ đến: Có thể nuôi dưỡng ra một đôi người trẻ tuổi ở độ tuổi như vậy, lại có được thực lực như thế, sau lưng hai người này, chắc là một thế lực to dữ dội khủng bố! Chỗ tông môn, chỗ trình độ của hai người này, nhất định cao đến bọn họ ngay cả tư cách ngưỡng vọng lên cũng không có.
Như vậy, lấy cấp bậc của hai người, có lẽ giết một bảo chủ của Hắc Mộc bảo, thật sự không có gì khác với giết một con chó!
Sau khi tỉnh dậy Hạ Khuynh Nguyệt thuận theo Vân Triệt ngoài ý muốn, lời Vân Triệt vừa dứt, hàn khí đã bắt đầu khởi động trên thân thể nàng, một đóa hoa sen xinh xắn đã nở rộ ở trong lòng bàn tay của nàng, sau đó theo ngón tay nàng vung lên trong xoay tròn chợt bay về phía Hắc Mộc Thanh Nha.
Một luồng hàn khí kèm theo sát khí băng hàn thấu xương đập vào mặt, một phen này, vong hồn của Hắc Mộc Thanh Nha đều bay lên. Câu nói trước đó của hắn chỉ là câu ngoan độc hắn thuận miệng nói ra, sau khi nói xong, hắn mới bỗng nhiên tỉnh ngộ ra bản thân mình đối mặt vốn không phải là Thái Tô môn, mà là một Vương tọa vốn không thuộc về Thái Tô môn! Một Vương tọa muốn giết mình, sao lại có cố kỵ gì!
Ánh sáng lạnh khi đóa băng liên kia bay múa nhìn qua vô cùng đẹp đẽ, nhưng khi tới gần, lại khiến cho lông tóc toàn thân hắn dựng đứng lên, hắn không hoài nghi chút nào, chỉ cần bị đóa băng liên này đụng phải, bản thân hắn phải chết không thể nghi ngờ, ngay cả một chút may mắn đều không có.
Dưới uy hiếp tử vong, Hắc Mộc Thanh Nha hú lên quái dị, dám ở dưới trạng thái trọng thương phát huy ra mười hai thành lực lượng, giống như châu chấu vô cùng nhanh chóng nhảy lùi về phía sau, tránh thoát băng liên đến từ Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng lúc rơi xuống đất lại như con chó chết trực tiếp nện xuống, hồi lâu không cách nào đứng lên… Thân là bảo chủ của Hắc Mộc bảo, một cường giả có thực lực Thiên Huyền, hắn có lẽ chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân sẽ có một ngày chật vật thê thảm như vậy.
Chân mày Hạ Khuynh Nguyệt vừa động, bàn tay tuyết trắng vừa lật, lại một đóa băng liên nở rộ trong lòng bàn tay. Vừa rồi một đóa băng liên kia, đã rõ ràng nói cho mọi người, cho dù là bảo chủ Hắc Mộc bảo uy bá Giang Đông, nàng cũng muốn giết liền giết, vốn không có một chút cố kỵ. Khi đóa băng liên thứ hai nở rộ, toàn bộ người của Hắc Mộc bảo đều thay đổi sắc mặt, Tô Vong Cơ chợt đứng bật lên, lấy giọng nói già nua quát:
- Dừng tay! Làm việc đừng quá tuyệt, bằng không…
- Bằng không như thế nào?
Vân Triệt liếc mắt, nhìn hắn ta lạnh lùng nói:
- Khi hắn muốn giết ta, ngươi ở bên cạnh xem cuộc vui, chúng ta muốn giết hắn, ngươi lại thò ra chít chít? A, nhạc phụ ta và vị hôn thê Linh Nhi của ta đều là người của Thái Tô môn, nể mặt bọn họ, lời nói mới vừa rồi, ta có thể cho rằng không nghe thấy, ngươi còn dám nhiều lời một chữ, ta lập tức để lão bà ta giết ngươi! Ngươi có muốn thử một chút không!
Mắt Tô Vong Cơ trừng lớn, toàn thân run run, trong cổ họng run giọng một tiếng, nhưng khi đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của Vân Triệt, lại cứng rắn nuốt một chữ “Ngươi” đã thiếu chút nữa ra khỏi miệng về, sau đó nặng nề ngồi lại trên ghế, một chữ cũng không dám nói thêm nữa. Sợ chết là bản năng của con người, hắn thân là thái trưởng lão, trong ngoài thường tác oai tác quái, cao cao tại thượng đã quen, còn chưa bao giờ trải qua uy hiếp tử vong chân chính, còn lần này, là lần đầu tiên chân chân chính chính, đối mặt với uy hiếp tử vong như vậy, cái gọi là cốt khí, tâm huyết toàn bộ đều hóa thành sợ hãi rét lạnh nhất, toàn thân phát run, cũng không dám nói thêm nửa chữ nữa.
Thẳng thắn mà nói, hiện giờ trong lòng Tô Hoành Sơn có thể nói là sảng khoái đến cực điểm, Hắc Mộc Thanh Nha là tử địch của hắn, hắn lại trước giờ không làm gì được, Tô Vong Cơ thân là thái trưởng lão, trong ngày thường luôn luôn không coi trọng hắn, hắn cho dù tức giận, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, lúc này nhìn Hắc Mộc Thanh Nha, Tô Vong Cơ câm như hến, hắn tự nhiên thoải mái tới cực điểm. Vốn dĩ bản tính của hắn, cũng tự nhiên không muốn nhìn sự tình thật sự phát triển tới mức cực đoan, hắn tiến lên vỗ vỗ bả vai Vân Triệt, lắc đầu nói:
- Vân tiểu huynh đệ, thôi, tuy rằng Hắc Mộc Thanh Nha ti tiện, nhưng hắn dù sao cũng có thanh danh hiển hách ở Giang Đông, nếu cứ giết hắn như vậy ở trong Thái Tô môn, tóm lại có phần không ổn. Hiện giờ bản thân hắn đã bị trọng thương, xem chừng trong một năm nửa năm cũng khó có khả năng khỏi hẳn, để cho hắn trả giá cao một chút, như vậy buông tha hắn đi.
Tô Hoành Sơn sẽ nói như vậy, Vân Triệt một chút cũng không ngoài ý muốn, hắn cười khổ nói:
- Nhạc phụ đại nhân, con và Linh Nhi đã đính hôn ở trước mặt mọi người, người còn gọi con là “Vân tiểu huynh đệ” thật sự ngại chết con… Nếu không thích xưng hô nữ tế, nhạc phụ đại nhân có thể gọi thẳng con là Vân Triệt, hoặc là “Triệt nhi”.
Tô Hoành Sơn sửng sốt, nhìn dáng vẻ Vân Triệt, hiển nhiên hoàn toàn đầy đủ, chân chân chính chính đặt “Đính hôn” ngày hôm nay vào trong lòng. Hắn nở nụ cười:
- Con nhìn ta xem, chỉ lo đính hôn, lại quên sửa miệng… Triệt nhi, lời ta vừa mới nói, con cảm thấy như thế nào.
Vân Triệt mỉm cười nói:
- Nếu nhạc phụ đại nhân mở miệng, Triệt nhi tự nhiên vâng theo. Chỉ có điều, nhạc phụ đại nhân hy vọng hắn trả giá cao gì đây?
Hắc Mộc Thanh Nha vốn đã tinh thần toàn thân khẩn trương, mồ hôi lạnh rơi trên trán, nghe được bọn họ nói như vậy, thần kinh hắn run lên, nhanh chóng lấy ra một chiếc nhẫn không gian, ném về phía Tô Hoành Sơn, cả quá trình, cũng không nói ra một lời… Vì bảo mệnh, hắn không thể không mềm xương cốt, giao ra “Giá cao” ở trước mặt mọi người, dưới sỉ nhục, lồng ngực hắn như muốn nứt ra, nào còn nói ra được lời gì.
Tô Hoành Sơn tiếp nhận không gian giới chỉ, huyền lực đảo qua, bên trong chất đầy Tử vân huyền thiết vẻn vẹn ba mét vuông. Lấy độ trân quý của Tử vân huyền thiết, đây vốn là thu hoạch một năm của Hắc Mộc bảo. Hắn thỏa mãn gật đầu, vung tay một cái về phía Hắc Mộc Thanh Nha:
- Hắc Mộc bảo chủ đã hào phóng như vậy, Tô mỗ cũng không khách khí… Đi không tiễn!
Lồng ngực Hắc Mộc Thanh Nha đột nhiên phập phồng, sau đó mắt trợn trắng lên, trực tiếp ngất đi. Hai tên hộ pháp của hắn vội vàng đỡ hắn lên, dùng ánh mắt kinh hãi liếc nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, lại không dám dừng lại, đệ tử Hắc Mộc bảo hộ tống mà đến cũng đều theo phía sau, xám xịt rời đi.
Trong lòng Vân Triệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng ánh mắt cảm kích nhìn thoáng qua Hạ Khuynh Nguyệt.
Lúc trước, khi hắn gặp được Tô Linh Nhi, thế giới của nàng bị u buồn và u ám lấp đầy hoàn toàn… Kêt hợp với thân phận của Tô Linh Nhi lúc này, có thể nghĩ, nàng khi đó, nhất định gặp phải gia môn biến đổi lớn và đủ loại tuyệt vọng.
Vân Triệt thủy chung không biết nàng, còn có gia đình nàng rốt cuộc gặp phải điều gì. Mà nhìn Tô Linh Nhi hiện giờ hồn nhiên vô tư, không buồn không lo, hắn vĩnh viễn cũng không muốn nàng lại dẫm vào vận mệnh khi đó. Cho nên, hắn hôm nay dựa vào lực lượng tuyệt đối của Hạ Khuynh Nguyệt, lấy ngôn ngữ và hành động mạnh mẽ, vì Thái Tô môn tạo ra một uy hiếp, vì tạo ra một hiện tượng giả đối với thế lực có ý đồ ác ý với Thái Tô môn rằng Thái Tô môn có một chỗ dựa vững chắc… Tuy rằng, dùng một hiện tượng giả không có khả năng đáng kể đến trông cậy vào Thái Tô môn sẽ không dẫm vào vận mệnh đã từng có vẻ quá mức hồn nhiên, nhưng đây là việc duy nhất mà Vân Triệt có thể làm được vào giờ phút này…