.
._136__1" class="block_" lang="en">Trang 136# 1
Chương 271: Rừng trúc ảo mộng
Một trận tông môn phân tranh súc thế đã lâu sau bùng nổ, cuối cùng lấy một kết quả không ai có thể đoán trước mà kết thúc. Vân Triệt cũng không biết Tô Hoành Sơn sẽ xử lý phụ tử Tô Hoành Nhạc, cùng với một đám trưởng lão và các đệ tử vẫn luôn luôn ủng hộ bọn hắn như thế nào, cũng không quan tâm, sau khi người Hắc Mộc bảo rời đi, hắn liền dẫn Tô Linh Nhi rời đi.
Chuyện này, cũng khiến cho Vân Triệt có hiểu biết đại khái về tính cách của Tô Hoành Sơn. HIển nhiên, đây là một người chính trực khí phái, trong uy nghiêm mang theo khiêm tốn, còn có lòng hiền từ, nhưng cũng không phải là một tính cách quá tốt của người đứng đầu tông môn… Bởi vì hắn làm việc không đủ ngoan độc, không đủ quả quyết. Bằng không, một nhân vật bối phận trưởng lão, cũng không đến mức hung hăng ngang ngược như thế. Tuy rằng, đến một bước như hiện giờ, Tô Hoành Nhạc đã không khác gì phản bội, nhưng Vân Triệt có thể dự tính được, phương thức xử lý của hắn, vẫn như cũ sẽ không quá quyết tuyệt. Dù sao, Tô Hoành Nhạc nói gì cũng là huynh trưởng của hắn, hơn nữa Tô Hoành Nhạc không chỉ có một mình, phía sau của hắn ta, còn có nhiều nhân vật bối phận trưởng lão ủng hộ hắn ta.
Từ trên chuyện ngày hôm nay, Vân Triệt cũng nhìn thấy được nguy cơ tiềm tàng của Thái Tô môn.
- Vân Triệt ca ca, huynh nói với phụ thân muội đã là… Vị hôn thê, vị hôn thê có nghĩa là gì vậy?
Tô Linh Nhi nắm lấy tay Vân Triệt, ánh mắt mơ màng hỏi. Nàng loáng thoáng hiểu được ba chữ vị hôn thê có nghĩa là gì, nhưng lại muốn nghe được câu trả lời của Vân Triệt từ trong miệng của hắn.
Vân Triệt mỉm cười nói:
- Nói đúng là, sau khi Linh Nhi lớn lên, phải gả cho ta làm lão bà… Giống với tỷ tỷ xinh đẹp của muội.
Hạ Khuynh Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, thần sắc mang chút khác thường.
- Lão… Bà… Là có ý gì?
Môi Tô Linh Nhi khẽ nhếch, xưng hô thế này, nàng mơ hồ hơn.
- Chính là hai chữ chỉ có ta mới có thể gọi Linh Nhi. Sau khi Linh Nhi trở thành lão bà của ta, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau, làm bạn với nhau, chăm sóc lẫn nhau, hai bên khiến cho đối phương vui vẻ, cùng nhau làm tất cả những chuyện mình thích…
Vân Triệt khẽ nói. Những lời này, nói ra thật sự rất đơn giản, nhưng Tô Linh Nhi khi đó, mãi cho đến khi hương tiêu ngọc nát, vẫn không thể nghe được từ trong miệng của hắn.
Bước chân của Tô Linh Nhi bỗng chốc thả chậm hơn rất nhiều, giống như bởi vì những lời này của Vân Triệt mà mơ hồ.
Vân Triệt cúi đầu, chăm chú hỏi:
- Linh Nhi, vậy sau khi muội lớn lên, có bằng lòng làm lão bà của ta không?
Tô Linh Nhi nâng khuôn mặt nhỏ bé non mềm lên, sau đó thật dùng sức gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào:
- Ừm! Muội thích ở cùng với Vân Triệt ca ca!
Vân Triệt càng nắm chặt tay nhỏ bé của Tô Linh Nhi hơn, trong lòng tràn ngập ấm áp… Cũng xen lẫn vào chua xót trong đó.
Hạ Khuynh Nguyệt cuối cùng không cách nào trầm mặc tiếp, mắt đẹp của nàng thoáng liếc qua Tô Linh Nhi mềm mại nho nhỏ bên cạnh, ước chừng tuổi của con bé, hơi nhíu mi nguyệt:
- Ngươi là chân thật?
Vân Triệt biết Hạ Khuynh Nguyệt đang suy nghĩ cái gì, cho dù là ai nhìn thấy hắn thật không ngờ kiên quyết nghiêm túc muốn thu một tiểu cô nương mới mười tuổi làm lão bà, trong lòng đều sẽ sinh ra hai chữ “Cầm thú”. Hắn vểnh khóe miệng lên, bất đắc dĩ nói:
- Ta chân thật không sai… Chỉ có điều, ta có nguyên nhân của ta. Lại nói…
Trong biểu cảm của Vân Triệt mang theo chua xót rất nhỏ:
- Đây chỉ là một giấc mộng, không phải sao? Nếu đã chính là mộng, vậy khiến nó… Đẹp đến hư ảo đi.
“…” Hạ Khuynh Nguyệt hoàn toàn không rõ ràng được hắn đang suy nghĩ điều gì, nhưng nhìn vẻ nghiêm cẩn và phiền muộn trong mắt hắn, nàng quay mặt qua, không hỏi tiếp nữa.
- Khuynh Nguyệt lão bà, sao hôm nay nàng…
Vân Triệt dè dặt cẩn trọng hỏi:
- Sao lại… Ừm… Nghe lời như vậy.
Hạ Khuynh Nguyệt cúi mắt xuống, khẽ nói:
- Lực lượng của ta bây giờ, vốn nên thuộc về ngươi, nếu ngươi muốn sử dụng nó, ta sẽ không cự tuyệt.
Vân Triệt sửng sốt, lấy tay nhéo nhéo mũi, không tiếp tục đề tài này nữa:
- Thoáng chốc từ Địa Huyền cảnh vượt đến Vương Huyền cảnh, tiến độ này, cũng thật sự dọa người. Chỉ có điều nhảy vượt lên quá lớn, có khả năng sẽ tạo thành cảnh giới bất ổn. Khuynh Nguyệt, ta trước cùng nàng về Tê Long các điều tức một thời gian ngắn thì tốt hơn, để tránh lỡ như lưu lại hậu hoạn gì.
Hạ Khuynh Nguyệt gật gật đầu:
- Tự ta trở về cũng được, ngươi chơi cùng Linh Nhi đi.
Vân Triệt cũng không kiên trì, dặn dò nàng một phen phải giữ đủ cảnh giác, sau đó mang theo Tô Linh Nhi rời đi. Dù sao, trước đó hắn đã đáp ứng Linh Nhi, sau khi Hạ Khuynh Nguyệt tỉnh lại sẽ vẫn luôn chơi cùng Linh Nhi.
Sau khi Vân Triệt đi xa, Hạ Khuynh Nguyệt xoay người lại, nhìn bóng lưng Vân Triệt, trong lòng hoàn toàn mờ mịt, có phần thất thần lẩm bẩm:
- Cũng bởi vì… Chúng ta là phu thê… Sao…
… … … … … …
- Linh Nhi, muội muốn đi đâu chơi?
- Hi, cùng với Vân Triệt ca ca, tâm tình sẽ trở nên đặc biệt tốt, đi nơi nào chơi cũng được… Ừm… Để muội suy nghĩ! Đúng rồi, chúng ta đi ra rừng trúc phía sau chơi được không?
- Rừng… Trúc?
Hai chữ này, kích động đến dây thần kinh nào đó của Vân Triệt.
- Ừm! Chính là ở dưới chân núi, có một khu rừng trúc thật lớn thật lớn, muội thích cảnh sắc ở nơi đó nhất. Chính là phụ thân nói nơi đó sẽ có huyền thú rất nguy hiểm xuất hiện, chưa bao giờ để một mình muội đi, phụ thân lại luôn bận rộn như vậy, rất ít khi mang theo muội đi chơi.
- Rừng trúc… Rừng trúc… Được, chúng ta đây liền đi vào trong rừng trúc chơi.
Phía nam Thái Tô môn, một mảng lớn rừng trúc vẫn luôn kéo dài đến tận dưới chân núi xa xôi, màu xanh biếc nồng đậm tràn ngập khắp toàn bộ tầm nhìn. Cành trúc rậm rạp, theo lá trúc đong đưa, từng cơn gió tươi mát đến cực điểm không ngừng thổi đến, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.
- Wow wow! Thật thoải mái!
Đứng trong rừng trúc, Tô Linh Nhi khép kín mắt, mở hai tay ra, hếch cái mũi nhỏ lên, dùng sức ngửi hương vị tươi mát từ trong rừng trúc.
Rừng trúc trước mắt không rậm rạp giống như rừng trúc mà Vân Triệt và Tô Linh Nhi từng ở khi trước, nhưng xanh biếc giống nhau, tươi mát mê người giống nhau, chỉ nhìn như vậy, cảm nhận được gió thổi tới ngay mặt, liền cảm giác cả tâm tinh đều bị mềm nhẹ đi phân nửa. Nhìn rừng trúc, nhìn Tô Linh Nhi, trong lúc nhất thời Vân Triệt hơi ngây ngốc… Lúc trước, rừng trúc tốt đẹp như vậy, Linh Nhi tốt đẹp như vậy, thế giới hai người tốt đẹp như vậy, vì sao trong mắt hắn, lại vĩnh viễn chỉ có thù hận…
Tô Linh Nhi u buồn như vậy, nàng không ngừng khuyên hắn bỏ xuống thù hận… Có lẽ, khi đó, nàng đã buông xuống tất cả quá khứ của bản thân, chỉ muốn ở cùng với hắn. U buồn sau này của nàng, cũng không phải đến từ quá khứ của nàng, mà đến từ hắn…
- Vân Triệt ca ca, nơi này rất đẹp đúng không?
Tô Linh Nhi cười khanh khách nói:
- Nơi này là nơi muội thích nhất, mỗi lần đến đây, muội đều cảm thấy mình giống như biến thành tinh linh, tất cả những chuyện không vui đều quên hết toàn bộ, muội thích tất cả nơi này… Muội thường nghĩ, nếu như tương lai còn dài, nhất định phải sống trong rừng trúc xanh tươi… Ừm! Chỉ nghĩ thôi, đã cảm thấy rất hạnh phúc.
Trong lòng Vân Triệt chấn động mạnh.
Khó trách… Khó trách sau khi sư phụ mất, nàng kéo hắn trọng thương đến hôn mê trốn chạy mấy ngày, sau đó dừng lại trong rừng trúc kia. Khi đó, hắn tưởng Tô Linh Nhi chính là cho rằng trong rừng trúc thích hợp để ẩn nấp… Hóa ra, nàng thật tâm thích rừng trúc, từ nhỏ, đã có một giấc mộng về rừng trúc.
Ở trong rừng trúc, tâm tình của nàng có thể yên tĩnh, nàng có thể cho rằng mình là một tinh linh… Cũng chỉ có ở trong rừng trúc, nàng mới có thể vượt qua tất cả cô đơn, lo lắng, e sợ, u buồn, mù mịt… Một ngày lại một ngày, một năm lại một năm trôi qua, vĩnh viễn đợi hắn trở về.
Hai tay Vân Triệt nắm chặt, trong lòng đau đớn giống như kim đâm, áy náy giống như thủy triều tràn đầy linh hồn của hắn. Hắn càng lúc càng biết, bản thân thua thiệt Linh Nhi, mười đời mười kiếp cũng không trả xong…
- Linh Nhi, chúng ta xây dựng một căn nhà ở trong này có được không?
Vân Triệt nhẹ nhàng nói.
- A? Ở trong này… Dựng một cái nhà?
Tô Linh Nhi tỏ vẻ kinh ngạc.
- Ừm!
Vân Triệt mỉm cười gật đầu:
- Không phải Linh Nhi vẫn luôn luôn muốn có thể ở trong rừng trúc sao? Vậy chúng ta, dùng cành trúc nơi này, dựng một phòng trúc nho nhỏ, nói như vậy, chỉ cần Linh Nhi muốn, là có thể ở trong nơi này bất cứ lúc nào.
- Phòng… Trúc?
Tô Linh Nhi sợ run một lát, sau đó trong mắt bỗng nhiên lóe sáng lên:
- Thật sự… Có thể chứ? Nhưng mà, tổn thương đến cành trúc nơi này, có phải rất đáng tiếc không…
- Ha ha!
Vân Triệt nở nụ cười, hắn nhẹ nhàng sờ lên gò má Linh Nhi, trìu mến nói:
- Nơi này có nhiều cành trúc như vậy, mà chỉ có rất ít cực kỳ ít, có thể may mắn trở thành một bộ phận của phòng trúc, những cây trúc này biết mình có thể xây dựng ra phòng trúc vì Linh Nhi đáng yêu nhất, cũng nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ.
- Ừm!!
Kiêng dè trong lòng Tô Linh Nhi được buông xuống, vô cùng vui vẻ hô.
Vân Triệt chìa tay ra, hóa huyền thành lưỡi dao, dưới ngón tay đảo qua, hơn mười cây trúc xanh bị chặt đứt chỉnh tề, không quá bao lâu, trước người bọn họ liền chồng chất lên một đống lớn thân trúc đủ thô to, trong rừng trúc rậm rạp, cũng có một mảnh đất trống vừa đủ.
Lấy huyền lực của Vân Triệt, công trình này cũng không khó khăn lắm, nhưng cũng không nhẹ nhàng, chỉ có điều có Tô Linh Nhi ở bên cạnh hoan hô nhảy nhót tiếp sức, còn thường lau mồ hôi cho hắn, tuy Vân Triệt mồ hôi chảy đầy lưng, cũng một chút đều không biết mệt.
Sắc trời dần tối xuống, một phòng trúc nhỏ đơn giản cuối cùng thành hình. Nếu so với gian phòng lúc trước hắn và Tô Linh Nhi ở cùng nhau thì phòng trúc nhỏ này nhỏ hơn rất nhiều, cũng thô ráp hơn, ngay cả che gió che mưa cơ bản cũng làm không được, nhưng trong tinh xảo lại có cảm giác tươi mát khác lạ, hơn nữa đây không chỉ là phòng trúc nhỏ, bên trong nó, còn có một giường nhỏ và bàn nhỏ dùng thân trúc làm nên.
Khi phòng trúc thành hình, đầy bên trong tai Vân Triệt là tiếng hoan hô kích động của Linh Nhi, nàng vô cùng vui vẻ chạy quanh phòng trúc nhỏ, âm thanh linh hoạt dễ nghe truyền đi rất xa rất xa… Thật sự giống như một tinh linh vô ưu vô lo trong rừng trúc.
- Vân Triệt ca ca, hôm nay chúng ta ở trong rừng trúc này có được không? Đây là giấc mộng trước kia của muội đó… Hơn nữa có Vân Triệt ca ca ở cùng với muội, muội một chút cũng không sợ hãi.
- Ừm, được!
Trong rừng trúc, từ buổi chiều, bọn họ vẫn luôn chơi đến khi trăng sáng treo cao. Một ngày này, tiếng cười đến từ Linh Nhi, còn nhiều hơn trong những năm trước kia mà Vân Triệt nghe được. Buổi tối này, tiếng nói tiếng cười đến từ Linh Nhi, tạo thành toàn bộ thế giới của hắn. Hắn ngày hôm nay, cũng chỉ thuộc về một mình Linh Nhi.
Trăng sáng treo cao, Linh Nhi chạy suốt từ chiều cuối cùng mệt mỏi. Nàng và Vân Triệt sóng vai nằm trên giường trúc bọn họ cùng nhau dựng lên… Giường trúc rất đơn giản, thật cứng, khẽ động, còn có thể phát ra tiếng vang “Kẽo… Kẹt…”, nhưng nằm ở trên, trong hô hấp rõ ràng ngửi thấy mùi trúc xanh, cảm nhận được gió bất chợt xuyên qua khe hở, hai người đều vô cùng thích ý, đương nhiên, càng quan trọng hơn, là người làm bạn bên cạnh.
- Vân Triệt ca ca, muội thật sự muốn… Vĩnh viễn cùng với huynh… Ừm, muội nói như vậy, có phải khiến Vân Triệt rất kỳ quái không… Rõ ràng, hôm nay chúng ta mới gặp nhau, nhưng mà, lần đầu tiên nhìn thấy Vân Triệt ca ca, muội liền rất thích… Muội có phải là một nữ hài rất kỳ quái không?
Giường nhỏ thật hẹp, Tô Linh Nhi khẽ dựa vào trên người Vân Triệt, nhỏ giọng nói.
- Không biết.
Vân Triệt cười rộ lên:
- Bởi vì khi ta nhìn thấy Linh Nhi cũng giống như vậy. Cả đời người, rất khó có được một người có thể lần đầu tiên nhìn thấy người kia liền không hiểu sao lại thích, nếu hai người đều có cảm giác như thế, như vậy, bọn họ hoặc trời định một đôi, hoặc là… Có dây tình đời trước.