Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 271 - Chương 272: Thời Gian Tỉnh Mộng

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_272" class="block_" lang="en">Trang 136# 2

 

 

 

Chương 272: Thời gian tỉnh mộng



Linh Nhi nghiêng người đến, kê trán lên trên cánh tay Vân Triệt, ánh mắt lờ mờ nhìn ánh trăng xuyên qua khe hở trong trúc xanh, hồi lâu, nàng nhẹ nhàng nói:

- Nếu có thể ngủ ở trong rừng trúc, lại dưới ánh trăng, nhất định là một chuyện rất đẹp rất đẹp.

Ánh mắt Vân Triệt nhìn lên phía trước, đột nhiên khẽ cười, bàn tay đẩy, chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, phía trên nóc trúc xuất hiện một lỗ trống đủ lớn, một vầng trăng tròn, hoàn chỉnh xuất hiện trong tầm mắt của Linh Nhi. Ánh trăng sáng ngời cũng nhân cơ hội chiếu nghiêng xuống, chiếu sáng mỗi một góc trong phòng trúc.

- Wow!

Tô Linh Nhi kêu to một tiếng, nhìn trăng tròn trên không trung, cảm nhận được hơi thở của nam tử bên người, lần đầu tiên nàng trải nghiệm được một cảm giác ngay cả trong trái tim đều say mê.

- Vân Triệt ca ca, muội thật sự có thể giống như tỷ tỷ xinh đẹp trở thành lão bà của huynh, cùng huynh vĩnh viễn ở cùng một chỗ sao?

Linh Nhi si ngốc hỏi. Nàng bây giờ, còn không phải quá rõ ràng tình yêu nam nữ là gì, nhưng nàng thật đơn thuần, rất mãnh liệt, thích và khát vọng ở cùng với hắn.

Vân Triệt nắm lấy tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng nói:

- Dĩ nhiên! Cha của muội, đã trước mắt nhiều người như vậy, gả muội cho ta. Chờ một ngày ta trở về, mà Linh Nhi lại lớn lên, chúng ta có thể lập gia đình, sau đó vĩnh viễn ở cùng với nhau…

Tô Linh Nhi đầu tiên cười khẽ, sau đó phản ứng kịp điều gì, bỗng chốc túm lấy cánh tay Vân Triệt:

- Chờ huynh… Trở về? Vân Triệt ca ca, huynh… Huynh phải đi?

Đây là ảo cảnh do linh hồn Tà thần chế tạo nên. Thứ ảo cảnh này, Vân Triệt cũng không xa lạ gì, trong Phượng hoàng thí luyện, Long thần thí luyện, nơi hắn đi đến, cũng đều là ảo cảnh. Người xuất hiện ở trong ảo cảnh, cũng sẽ không biết bản thân thật ra chỉ là một ảo giác. Chính là, ảo cảnh dù sao cũng là ảo cảnh, hắn chỉ có thể lưu lại ở nơi này mười hai canh giờ, sau khi hắn rời khỏi, tất cả ở nơi này, cũng đều sẽ tiêu tán toàn bộ.

Cảm nhận được hoảng loạn trong giọng nói của Tô Linh Nhi, trong lòng hắn cứng lại, nói:

- Linh Nhi, ta không thuộc người nơi này, nhà của ta ở chỗ rất xa rất xa, tuy rằng ta không muốn rời đi, nhưng phải trở về, hơn nữa ngày mai, nhất định phải đi… Chỉ có điều Linh Nhi yên tâm, chờ sau khi muội lớn lên, ta nhất định sẽ trở về… Trở về cưới muội, sau đó mang muội đi, cùng muội đến chết không rời… Được không?

Những điều này đều là lời nói dối không có khả năng thực hiện, bởi vì sau khi mười hai canh giờ kết thúc, tất cả đều sẽ biến mất, cho dù là Tô Linh Nhi quá khứ, hay là Tô Linh Nhi hiện giờ, đều khó có khả năng lại hiện ra ở trong thế giới của hắn. Nhưng hứa hẹn này của hắn, cũng vốn từ linh hồn, không có bất kỳ giả dối. Nếu Tô Linh Nhi còn ở trên cõi đời này, như vậy, không sợ phải trả giá cao bằng trời, hắn cũng chắc chắn thực hiện nó, sẽ không bao giờ để cho nàng đau khổ chờ đợi mình nữa.

Màn đêm bỗng chốc trở nên rất yên tĩnh, ánh trăng lại không chói mắt nữa, ngay cả gió đêm say lòng người cũng giống như trôi đi không thấy. Khi tin tức ngày mai Vân Triệt sẽ rời đi, hơn nữa dường như phải rời đi rất lâu tiến vào trong lòng Tô Linh Nhi, nàng phát hiện tất cả mình đang say mê, đều lặng yên hóa thành không nỡ và bi thương… Khu rừng trúc này, nàng và phụ thân cũng đã tới rất nhiều lần, mỗi một lần nàng sẽ vui vẻ, nhưng cũng không phải hạnh phúc giống như tối nay, nàng thích nhất không phải là rừng trúc, mà là người hiện giờ cùng nàng nhìn rừng trúc…

Tô Linh Nhi bổ nhào ngã xuống trên người Vân Triệt, nàng không khóc, nhắm chặt mắt lại, nhẹ nhàng nói lời giống như lời nói trong mơ:

- Vân Triệt ca ca… Huynh nhất định sẽ trở về, muội sẽ thật ngoan, ngoan ngoãn lớn lên, chờ huynh trở về lấy muội, cho dù bao lâu, muội đều sẽ chờ… Luôn luôn chờ đến khi huynh trở về lấy muội…

Lời nói si mê lưu luyến đến từ thiếu nữ mới mười tuổi này, tuy rằng non nớt ngây thơ, nhưng càng thêm thấu vào lòng người hơn lời nói động tình của nữ tử trưởng thành, bởi vì lời của nữ hài tuổi nhỏ không hề có một chút giả dối, làm bộ và dồn sức, chỉ có tình cảm, tiếng lòng và khát vọng thuần túy nhất, đơn thuần nhất.

Ngày hôm nay, khi Vân Triệt cõng Tô Linh Nhi trở lại Thái Tô môn, đã vào lúc giữa trưa. Về thời gian, cách mười hai canh giờ theo lời linh hồn Tà thần nói, chỉ còn lại không đến nửa canh giờ cuối cùng.

Đêm qua bọn họ ôm nhau đi vào giấc ngủ, rạng sáng, trời còn chưa sáng, VÂn Triệt đã cõng nàng bò lên Thái Tô sơn cùng nhìn mặt trời mọc, cùng nhau ăn món ăn dân dã đến từ Thái Tô sơn, bọn họ lưu lại rất nhiều âm thanh và dấu chân ở trên Thái Tô sơn… Cứ như vậy bất tri bất giác, thời gian đã tới gần.

- Triệt nhi, thật sự không thể cân nhắc lưu lại nhiều thêm thời gian mấy ngày sao? Linh Nhi một chút cũng không nỡ xa con.

Nhìn Tô Linh Nhi gục ở trên lưng Vân Triệt, chết sống không chịu xuống dưới, Tô Hoành Sơn bất đắc dĩ cười nói. Đối với Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt, trong lòng hắn tự nhiên cảm kích, nhưng còn chưa kịp chiêu đãi như thế nào, bọn họ đã tiến đến chào từ biệt.

- Con cũng rất muốn lưu lại, nhưng thật sự có lý do không thể không rời đi. Xin nhạc phụ đại nhân thứ lỗi…

Hắn quay đầu thoáng nhìn qua nữ hài trên lưng, cố hết sức dùng giọng nói bình tĩnh nói:

- Con cũng luyến tiếc Linh Nhi.

Tô Hoành Sơn gật gật đầu, hắn đã nhận định Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt nhất định là đệ tử xuất thân từ tông môn cấp bậc thánh địa, hành động và quyết định của bọn họ, cho dù hắn có danh hiệu “Nhạc phụ”, cũng vốn không dám đi can thiệp, hắn đưa mắt liếc nhìn nữ nhi lẳng lặng gục ở trên lưng Vân Triệt, hai cánh tay dùng sức ôm cổ của hắn, thầm than một tiếng, nói:

- Hiện giờ phải đi sao?

- Dạ…

- Để Linh Nhi thay thế ta, đưa tiễn hai người đi.

Tiễn Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt, chỉ có một mình Tô Linh Nhi, bởi vì Tô Hoành Sơn tự biết, Vân Triệt chỉ để ý có một mình Linh Nhi, cho dù hắn tự mình đưa tiễn, cũng chỉ là dư thừa.

Ra khỏi Thái Tô tông môn, Tô Linh Nhi và Vân Triệt đi ra rất xa, đi cho đến khi cuối cùng không nhìn thấy bóng dáng Thái Tô môn, khoảng cách đến tròn mười hai canh giờ, cuối cùng cũng đã tới đếm ngược cuối cùng.

Tô Linh Nhi nắm chặt lấy tay Vân Triệt, dọc theo đường đi nói cười thản nhiên, một chút cũng không lộ ra dáng vẻ bi thương. Đến chỗ này, Vân Triệt dừng bước chân lại, hắn nhẹ nhàng nói:

- Linh Nhi, chỉ đưa tiễn đến đây thôi, nếu xa hơn chút nữa, ta sẽ lo lắng đến an toàn trên đường về của muội.

Tô Linh Nhi không hề kháng cự chút nào, nàng gật gật đầu, cười hì hì nói:

- Ừm! Muội nghe lời Vân Triệt ca ca nói, huynh và tỷ tỷ xinh đẹp đi đường nhất định phải cẩn thận nha… Ừm, Vân Triệt ca ca, có thể cho muội một thứ… Giống như… Có thể khiến cho muội cảm giác được Vân Triệt ca ca vẫn luôn ở bên cạnh muội không…

Nàng vừa cười, một giọt nước mắt không khống chế được, đã theo khóe mắt chảy xuống, tạo thành một vết nước thật dài ở trên khuôn mặt non nớt của nàng.

Trong lòng Vân Triệt run lên, sau đó lập tức chua xót khôn xiết tràn ngập, hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cởi áo khoác của Tô Linh Nhi ra, sau đó cởi Long lân bảo giáp ở trên người xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của Hạ Khuynh Nguyệt mặc vào trên thân thể Linh Nhi, Long lân bảo giáp sẽ căn cứ vào hình thể của người mặc để tự điều chỉnh, cho dù thân hình của Tô Linh Nhi rất nhỏ bé, như trước vẫn rất vừa vặn:

- Linh Nhi, bộ y phục này tên là Long lân bảo giáp, nó có thể bảo hộ rất tốt cho muội, muội phải thường xuyên mặc nó trên người, giống như ta ở bên cạnh bảo hộ muội vậy.

Cởi Long lân bảo giáp vô cùng trân quý, mặc lên cho Tô Linh Nhi ở trong ảo cảnh, nhìn qua vô cùng buồn cười, nhưng Vân Triệt lại không cách nào khống chế… Bởi vì sau khi hắn rời khỏi Tô Linh Nhi, đây là bảo hộ tốt nhất mà hắn có thể cho nàng.

Hắn lấy ra một không gian giới chỉ màu tím, chuyển đủ loại đồ ăn, thức uống chứa đựng trong Thiên độc châu vào bên trong, lại lấy đủ loại đan dược bình thường mình luyện chế ra đặt vào trong đó, cũng dạy nàng giống như vậy:

- Đây là tiểu hồi thiên đan, dùng khi bị thương… Đây là Thanh lộ đan, không cẩn thận trúng độc ăn một viên… Đây là hồi huyền đan, khi không có khí lực liền ăn một viên… Tương lai, nếu… Ta nói là nếu có một ngày, muội không thể không rời khỏi gia môn, lại không ngừng gặp phải nguy hiểm, nhất định phải nhớ tới đồ ở trong này, muội phải dùng đồ ở trong này, bảo vệ tốt cho bản thân, được không…

Tô Linh Nhi nghe lời hắn nói, không ngừng gật đầu, lại gật đầu…

Vân Triệt không đeo chiếc không gian giới chỉ này lên tay Tô Linh Nhi, bởi vì sẽ rất dễ bị người để mắt tới, dù sao, có giới chỉ màu tím có dung lượng và thọ mệnh cực lớn, cho dù ở trong Thái Tô môn, coi như là bảo vật tương đương với quý trọng. Hán dùng kim tàm ti xuyên qua giới chỉ, sau đó treo ở trên cổ Tô Linh Nhi, để không gian giới chỉ màu tím lóng lánh giấu ở dưới áo của nàng.

Trong hai mắt của Tô Linh Nhi, nước mắt đang tí tách rơi xuống, mỗi một giọt nước mắt, đều nhỏ vào chỗ sâu nhất trong linh hồn Vân Triệt. Hắn ôm Linh Nhi vào trong ngực, nhẹ nhàng nói:

- Linh Nhi, đừng khổ sở, chúng ta cũng không phải vĩnh viễn tách ra, chờ muội trưởng thành, ta sẽ trở lại… Trở về cưới muội! Cho nên, muội phải vui vẻ, vui vẻ lớn lên, để cho lúc ta trở lại, sẽ nhìn thấy một Linh Nhi xinh đẹp nhất… Nếu tương lai, lỡ gặp phải cảnh khốn cùng gì, cũng nhất định không phải sợ, đừng tuyệt vọng, vĩnh viễn nhớ được, trên thế giới này, có một người cho dù không nhìn thấy muội, đã vĩnh viễn nhớ muội, lo lắng cho muội…

- Ừm… Ừm!!

Tô Linh Nhi dùng sức gật đầu, liều mạng đè nén tiếng khóc, răng nhỏ tinh tế, đã cắn thật sâu vào trong môi đỏ mọng xinh xắn một hàng dấu răng…

Thời gian, bắt đầu tiến sát đến kết thúc cuối cùng, Vân Triệt nới lỏng Tô Linh Nhi ra, hai tay nâng mặt nàng lên, khẽ hôn lên trên trán nàng, sau đó xoay người sang chỗ khác, cắn chặt răng, từng bước một đi về phía trước… Càng ngày càng xa khỏi tầm mắt của Tô Linh Nhi…

Tô Linh Nhi không đuổi theo, hai tay nàng khoanh trước ngực, cũng ôm lấy Long lân bảo giáp đến từ Vân Triệt, còn lưu lại hơi thở của hắn, trong tầm mắt mơ hồ, kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn dần đi xa. Cuối cùng, nàng lại không cách nào ngăn chặn, nước mắt vỡ đê mà ra, tiếng kêu to kèm theo tiếng khóc vang lên trên mảnh đất trống trải này…

- Vân Triệt ca ca! Muội chờ huynh… Muội chờ huynh trở lại lấy muội…

- Vân Triệt ca ca, nếu huynh nhớ muội… Nhất định phải nghĩ đến muội… Không thể không nghĩ đến muội…

- Vân Triệt ca ca… Muội sẽ mau chóng lớn lên… Huynh nhất định phải trở về… Nhất định… Nhất định… Nhất định phải trở về…

- Vân Triệt ca ca… Muội không nỡ xa huynh… Hu hu… Hu hu hu hu…

Bóng dáng của Vân Triệt càng ngày càng xa, cuối cùng trong một khắc, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của nàng. Nàng chậm rãi ngồi trên mặt đất, bụm mặt, hu hu khóc rống lên… Vân Triệt ca ca của nàng đi rồi, ngay cả linh hồn của nàng, cũng bị mang theo đi…

Tiếng kêu to của Tô Linh Nhi theo tiếng gió truyền vào trong tai Vân Triệt, khiến cho mỗi một bước của hắn, đều di chuyển vô cùng khó khăn, hắn tỏ vẻ thống khổ, nhưng lại k dám quay đầu, bởi vì hắn sợ mình vừa quay đầu lại, sẽ không thể cất bước chân được nữa.

- Giữa các ngươi, rất kỳ quái.

Nhìn biểu cảm của Vân Triệt, Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng nói. Nàng không cách nào lý giải, một nam tử trưởng thành, cùng một thiếu nữ mới mười tuổi, tại sao lại trong thời gian một ngày ngắn ngủi, lại sinh ra cảm tình mãnh liệt như thế.

Vân Triệt ngẩng đầu lên, nhìn lên không trung:

- Khuynh Nguyệt, nàng tin tưởng… Kiếp trước kiếp này không?

Hạ Khuynh Nguyệt nao nao, nàng yên lặng nhìn Vân Triệt một lúc, đột nhiên khẽ gật đầu:

- Ta tin tưởng.

Lúc này, chung quanh hắn và Hạ Khuynh Nguyệt, bỗng nhiên xuất hiện gợn sóng không gian vặn vẹo.

- Cuối cùng phải về.

Vân Triệt nhắm mắt lại, nhẹ nhàng rù rì nói:

- Hẹn gặp lại… Linh Nhi của ta…

Trong tiếng nỉ non, bóng dáng của hắn và Hạ Khuynh Nguyệt đã đồng thời biến mất trong không gian vặn vẹo, sau đó, cảm giác “Xuyên qua không gian” đánh úp lại, giây lát sau liền biến mất, trong phút chốc, một cơn gió lạnh đập vào mặt.

Mở to mắt, trước mắt đã là bông tuyết trắng xóa, hoàn toàn trắng như tuyết… Hắn và Hạ Khuynh Nguyệt, đã về trong Thiên trì bí cảnh, nhưng vị trí lại không phải ở trên thiên trì.

- Phù…

Vân Triệt thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng, thế giới ảo cảnh kia, thiếu nữ Tô Linh Nhi đó, cũng chỉ lấy lực lượng của Tà thần cấu tạo nên một ảo giác, nhưng cho dù như thế, rời xa Tô Linh Nhi, vẫn như cũ khiến cho lồng ngực nặng nề của hắn sắp nổ tung.

- Mộng lại đẹp nữa, cuối cùng sẽ có lúc… Tỉnh lại.

Vân Triệt nhìn về phía trước, phiền muộn nói. Sau đó, hắn vô ý thức, nói với Mạt Lỵ:

- Mạt Lỵ, hồn phách của Tà thần tại sao lại muốn dùng lực lượng cuối cùng đưa ta tới một ảo cảnh vậy? Chẳng lẽ, sau khi đọc được ký ức của ta, giúp ta giải quyết xong một tiếc nuối nào đó sao?

- Ảo cảnh?

Giọng Mạt Lỵ truyền đến:

- Nói như vậy, ngươi vẫn cho rằng, thế giới ngươi dừng lại một ngày đó, chỉ là ảo cảnh?

- … Kia đương nhiên là ảo cảnh.

Vân Triệt vô lực nói. Nếu không phải là ảo cảnh, sao lại xuất hiện Tô Linh Nhi đã sớm qua đời, còn là Tô Linh Nhi ở thời kỳ thiếu nữ.

- Ha…

Mạt Lỵ bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị, giống như phát hiện ra chuyện nào đó thú vị, nàng thong thả nói:

- Thì ra là thế, không trách được tâm tình và hành vi của ngươi sẽ lạ thường như vậy, ngươi lại coi nơi đó trở thành ảo cảnh… Chỉ có điều, ta thật có trách nhiệm nói cho ngươi biết, thế giới trước đó ngươi dừng lại, tuyệt… Đối… Không… Phải… là… Ảo… Cảnh!!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment