.
._137__1" class="block_" lang="en">Trang 137# 1
Chương 273: Chân tướng hiện ra
- Không phải là… Ảo cảnh?
Cho dù đây là lời Mạt Lỵ nói, Vân Triệt vẫn như trước lắc đầu:
- Không có khả năng! Ta hoàn toàn xác định, kia tuyệt đối không thể nào là thế giới chân thật, chỉ là một ảo cảnh!
Mạt Lỵ thản nhiên nói:
- Tuy rằng ta không biết vì sao ngươi phải khẳng định cho rằng đó chỉ là ảo cảnh như vậy, nhưng ta càng thêm xác định, đây tuyệt đối là một thế giới chân thật. Hơn nữa về phần phán đoán là chân thật hay là ảo cảnh, ta có tư cách hơn ngươi! Mà với lực lượng bây giờ của ngươi, cũng vốn không có năng lực đi phán đoán đó có phải là ảo cảnh hay không.
Vân Triệt: “…”
Hắn đúng là không cách nào phán đoán đó có phải là ảo cảnh không… Cũng như ở nơi Phượng hoàng thí luyện và Long thần thí luyện, hai thế giới này trừ bỏ nguy hiểm trùng trùng, đối với hắn mà nói không có gì khác thế giới chân thật. Nếu hắn không phải vì thí luyện mà tiến vào, mà dưới tình huống khác tự nhiên đi vào, hắn cũng không cho rằng đó là thế giới ảo cảnh.
Còn Mạt Lỵ lại không giống vậy, cảnh giới của nàng, là Vân Triệt không cách nào lý giải.
Lý giải và cảm giác của nàng về quy luật nguyên tố, quy luật không gian, càng là Vân Triệt hoàn toàn không có khả năng bì kịp được. Cũng giống như tiến vào thiên trì bí cảnh, Mạt Lỵ trực tiếp có thể nói ra thời gian bí cảnh này tồn tại, cùng với sự thật vị diện này không phải nhân loại có thể sáng tạo ra… Cuối cùng cũng từ linh hồn Tà thần chứng thực, bí cảnh này đúng là không phải do lực lượng của người chế tạo ra, mà sáng tạo ra từ Tà thần.
- Chỗ phía trước, ngươi gọi là Thương Vân đại lục, có vô số quy luật nguyên tố, quy luật tự nhiên và quy luật trật tự hoàn chỉnh và ổn định, ngược lại những quy luật này, đều tuyệt đối không có khả năng là quy luật cơ bản tạm thời thành lập trong thế giới ảo cảnh! Hơn nữa nhìn vào độ hoàn chỉnh của quy luật, đó là một mảnh đại lục tồn tại ít nhất hơn mười tỷ năm! Vốn không phải là cái gọi là ảo cảnh… Cho dù là chân thần trên đời, cũng không thể sáng tạo ra thế giới ảo cảnh có quy luật hoàn chỉnh và ổn định có thể so sánh với đại lục tồn tại hơn mười tỷ năm!
Vân Triệt: “!!!!”
- Cho dù là Tà thần, cũng tuyệt đối không thể nào làm được… Huống chi, Tà thần kia chỉ là một luồng tàn hồn, khi luồng tàn hồn kia đối thoại với ngươi, đã suy yếu đến không chịu nổi, lực lượng cuối cùng của nó, có thể hoàn thành một lần đi tới đi lui không gian, đã là cực hạn của cực hạn, vốn không có khả năng sáng tạo ra một ảo cảnh! Cho dù là một ảo cảnh tâm linh cơ bản nhất cũng khó có khả năng!
Lời Mạt Lỵ nói, giống như hết tiếng sấm sét này đến tiếng sấm sét khác nổ tung trong đầu Vân Triệt, khiến cho toàn bộ trong đầu hắn long trời lở đất, sóng to ngập trời…
Kia không phải là… Ảo cảnh?
Đó là… Thế giới chân thật? Là thế giới tồn tại chân thật? Là Thương Vân đại lục mình biết khi còn tấm bé?
Như vậy Linh Nhi… Còn có thời gian…
Không! Không có khả năng! Linh Nhi rõ ràng đã mất, là rời đi ở trong lòng ta, là tự tay ta mai táng cho nàng, kia sao có thể là nàng chân thật… Còn có thời gian, Thương Vân đại lục chân chính, vốn không nên là thời gian như vậy…
- Còn có…
Giọng Mạt Lỵ lại vang lên vào lúc này:
- Thương Vân đại lục kia chẳng những tồn tại chân thật, hơn nữa cách Thiên Huyền đại lục này cũng không phải rất xa xôi, bởi vì quy luật nguyên tố, tự nhiên, trật tự của nó có rất nhiều chỗ giống với Thiên Huyền đại lục, nó và Thiên Huyền đại lục, nói không chừng ở trên cùng một tinh cầu. Chỉ có điều…
Mạt Lỵ ngừng lại một chút, trong giọng nói mang theo một chút nghi hoặc:
- Quy luật cơ bản của Thương Vân đại lục chung với Thiên Huyền đại lục, nhưng chỉ riêng quy luật thời gian vốn nên tương thông nhất, lại có một tầng lỗi rõ ràng… Hừ! Tuy rằng can thiệp vào quy luật thời gian vốn là chuyện không có khả năng phát sinh, nhưng đối với vị diện thấp kém này, cảm giác của ta tuyệt đối không có khả năng sai sót! Hoặc là, quy luật thời gian của Thương Vân đại lục bị can thiệp, hoặc là, là quy luật thời gian của Thiên Huyền đại lục bị can thiệp, cũng hoặc là, là cả hai nơi đều bị can thiệp!
Giọng nói của Mạt Lỵ lần lượt loại bỏ trong đầu Vân Triệt, khiến cho trong đầu hắn vốn nóng loạn càng thêm hỗn loạn… Lúc này, hắn bỗng nhiên ngẩn ngơ, trong đầu giống như có một tia chớp chém qua…
Hắn chợt nhớ tới ban đầu khi ở trong Phượng hoàng thí luyện, linh hồn phượng hoàng từng nói với hắn một lời nói rất kỳ quái…
- … Thoạt nhìn, nữ hài ngươi gọi là Linh Nhi kia rất quan trọng đối với ngươi. Trong lòng của ngươi, cũng bởi vì nàng, mà lưu lại tiếc nuối rất nặng. Chỉ có điều, ngươi cũng không cần đè nén phần tiếc nuối này ở sâu trong linh hồn. Ngươi lấy huyền thiên chí bảo xuyên qua luân hồi, bóp méo luật nhân quả của thế gian này, dưới hiệu ứng cánh bướm, thời gian, nguyên tố, vị diện, đều theo đó mà thay đổi, một vài tiếc nuối và thua thiệt, chưa hẳn không có cơ hội giải quyết hết và bù lại…
“…”
“…”
Huyền thiên chí bảo…
Xuyên không luân hồi…
Hiệu ứng cánh bướm…
Bóp méo nhân quả…
Can thiệp thời gian…
Những từ ngữ này điên cuồng lay động trong đầu Vân Triệt, dần dần sau đó, cùng với hắn trùng sinh không thể tưởng tượng nổi, cùng với lời Mạt Lỵ nói, cùng với Tô Linh Nhi và Thương Vân đại lục trong “Ảo cảnh”… Một vài thứ bắt đầu dần phù hợp với nhau…
Xuyên không luân hồi…
Sau khi mình ở Thương Vân đại lục, lại thức tỉnh trên thân thể đã chết đi ở Thiên Huyền đại lục…
Đây chẳng phải là xuyên không luân hồi sao… Bởi vì một người sau khi chết, nên bị xóa bỏ đi toàn bộ trí nhớ và nhân sinh, lấy một sinh mệnh và tư thái hoàn toàn mới tinh tiến hành luân hồi tiếp, nhưng bản thân lại mang theo tất cả trí nhớ, trở lại một lần luân hồi…
Nếu như Thương Vân đại lục mình vừa đi đến không phải là ảo cảnh, Tô Linh Nhi gặp được không phải là ảo giác… Như vậy, không phải là… Nhân quả cùng với thời gian thay đổi sao…
Bản thân thật sự “Xuyên không luân hồi”, bởi vì đây chính là trải qua chân thật và quỷ dị nhất của hắn, như vậy… Như vậy… Can thiệp thời gian ở Thương Vân đại lục, Linh Nhi tái hiện… Cũng là thật sao!?
Nhưng mà, ngay cả Mạt Lỵ cũng nói, can thiệp thời gian vốn là chuyện không thể có khả năng… Hơn nữa trên thân mình, cũng vốn không có huyền thiên chí bảo có thể “Xuyên không luân hồi” như trong miệng linh hồn phượng hoàng nói. Thiên độc châu bản thân mình có được tuy là huyền thiên chí bảo, nhưng năng lực tập trung ở độc, dược, luyện, cất chứa vào thăm dò, vốn không hề có bất cứ liên quan gì đến “Xuyên không luân hồi”. Trừ bỏ Thiên độc châu, mình vốn không có huyền thiên chí bảo nào khác, nếu thật sự có mà không biết, vì sao Mạt Lỵ lại không phát hiện ra được.
- Mạt Lỵ…
Vân Triệt hít vào một hơi thật sâu, nhẹ nhàng hỏi:
- Trong huyền thiên chí bảo, có món đồ nào… Có thể xuyên qua luân hồi, bóp méo nhân quả không?
- … Ta vừa mới nói, quy luật thời gian cơ bản không có khả năng bị can thiệp, mà không có nói tuyệt đối không có khả năng bị can thiệp, cũng bởi vì trong huyền thiên chí bảo, tồn tại một thứ nghịch thiên có thể khiến cho thời gian xuất hiện nghịch lưu, nó là “Luân hồi kính” được xếp thứ bảy trong thiên huyền thất chí bảo! Năng lực của Luân hồi kính, đó là “Bóp méo nhân quả, xuyên không luân hồi”! Từ sau khi toàn bộ chân thần bị giết, trên thế giới này liền không có lực lượng đủ để can thiệp thời gian và không gian, trừ bỏ “Luân hồi kính” có thể can thiệp thời gian, cùng với “Càn khôn thứ” được xếp vào vị trí thứ sáu trong huyền thiên chí bảo, có thể can thiệp không gian.
- Quy luật thời gian ở Thương Vân đại lục lạ thường, liền để cho ta nghĩ đến, có thể có người vận dụng “Luân hồi kính”… Đây là một phát hiện cực kỳ thú vị, bởi vì ít nhất lộ ra rõ ràng “Luân hồi cảnh giới” từng xuất hiện ở Thương Vân đại lục! Chuyện này nếu bị “Những người kia” biết, vị diện này, chỉ sợ sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu!
Luân hồi kính… Kính?
Trái tim Vân Triệt nhảy lên một cái mạnh mẽ, tay theo bản năng cầm lên mặt dây chuyền ở trước ngực mà hắn vẫn luôn mang theo trên người.
Chẳng lẽ…
- Mạt Lỵ.
Vân Triệt dùng giọng nói bình tĩnh nói:
- Nếu Luân hồi kính thật sự hiện thế, lấy năng lực của ngươi, có thể cảm nhận được sự hiện hữu của nó chứ?
- Không.
Mạt Lỵ phủ nhận:
- Ở trong huyền thiên thất chí bảo, năng lực của Luân hồi kính nghịch thiên nhất, nhưng nó lại xếp ở vị trí chót bảng, đó là bởi vì, năng lực của nó mỗi một lần kích động lên, phải yên lặng vẻn vẹn hai mươi năm. Trong vòng hai mươi năm này, nó không hề có một chút sức mạnh nào, không hề khác gì một mặt gương bình thường.
“…”
Tim đập cực nhanh của Vân Triệt đập nhanh hơn, tay nắm chặt lấy mặt dây chuyền kia… Trong trí nhớ ở Thương Phong đế quốc, hắn từ nhỏ, trên cổ đã đeo nó, chưa bao giờ lấy xuống, ở Thương Vân đại lục, hắn giống vậy vẫn mãi đeo nó ở trên người, hai mảnh đại lục khác nhau, hai cuộc đời khác nhau, lại đều có được mặt dây chuyền vẫn luôn làm bạn trong người này.
Sau khi mở mặt dây chuyền này ra, là một mặt gương soi nhỏ… Là mặt gương nhỏ nhìn qua không thể bình thường hơn.
Mà căn cứ theo giải thích của Tiêu Liệt, lúc trước phụ mẫu thân sinh của hắn bị đuổi giết, là vì một món đồ được gọi là… “Huyền thiên chí bảo”!
Chẳng lẽ, nó chính là… Luân hồi kính một trong Huyền thiên thất chí bảo?
Nếu nó là Luân hồi kính, như vậy liền có thể giải thích vì sao bản thân sẽ từ Thiên Huyền đại lục đến Thương Vân đại lục, lại từ Thương Vân đại lục, về tới Thiên Huyền đại lục… Trong ký ức, cuộc đời một mạch truyền thừa, không hề đứt đoạn! Tất cả nghi vấn, cũng có thể nhận lấy giải thích tương ứng…
Nếu quả thật là Luân hồi kính can thiệp, như vậy… Như vậy… Thương Vân đại lục mà mình mới vừa đi qua… Tô Linh Nhi bản thân mình ôm ấp…
Cũng đều là thật!!!
Một đời ở Thương Vân đại lục của mình, hỗn loạn luân hồi, hỗn loạn thời không… Tất cả tất cả đều là sự thật!!
Tô Linh Nhi… Còn ở trên đời này! Còn trưởng thành trên Thương Vân đại lục mà hắn quen thuộc!
Như vậy, sư phụ của hắn… Có lẽ cũng vì thời gian nghịch lưu, mà vẫn tồn tại như cũ! Dù sao, khi Tô Linh Nhi mười tuổi, hắn mới mười hai tuổi, hắn khi đó, còn đang theo sư phụ lưu lạc thiên nhai!
- Đó là Linh Nhi… Đó là Linh Nhi… Kia thật sự là Linh Nhi… Nàng không chết… Nàng là Linh Nhi chân thật…
Chân tướng đột nhiên đến này, khiến đầu óc Vân Triệt giống như nổ tung, máu toàn thân đều giống như muốn sôi trào hừng hực, hắn nhìn hai tay của mình, thân thể run rẩy kịch liệt… Linh Nhi nhìn rõ ràng, ôm gần trong gang tấc, hắn thế mà lại vẫn hồn nhiên cho rằng đó chẳng qua chỉ là ảo giác mà linh hồn Tà thần chế tạo ra, lời Mạt Lỵ nói, kết hợp với trải nghiệm của hắn và âm thanh của linh hồn phượng hoàng, để cho hắn nghe thấy được lời nói làm tỉnh ngộ ra… Linh Nhi của hắn mới vừa rồi còn ở ngay trước mắt hắn, ở bên cạnh hắn, hắn thế mà lại coi nàng như ảo giác, sau đó, cứ rời đi như vậy…
Trong cổ họng Vân Triệt gầm lên một tiếng, đột nhiên đưa tay đánh vào đầu mình, hắn lúc thì vui sướng đến gần như điên cuồng, lúc lại ảo não gần như sắp tinh thần hỏng mất… Hắn mừng như điên chính là Linh Nhi còn sống trên đời, ảo não chính là, mình thế mà lại coi nàng như ảo giác, thế mà lại không mang nàng về…
Đủ trạng thái khác lạ của Vân Triệt, khiến Mạt Lỵ cuối cùng bắt đầu hiểu ra được điều gì. Nhìn hắn vẫn luôn túm lấy mặt dây chuyền trong lòng bàn tay, nàng bỗng nhiên nói:
- Thì ra là thế, không trách được khi ngươi đến mảnh đại lục đó, nhìn thấy tiểu cô nương kia thì cảm xúc sẽ không khống chế được… Cũng khó trách, Thiên độc châu thế mà lại kết hợp với thân thể của ngươi…
- Người khởi động lực lượng của Luân hồi kính… Chẳng lẽ là ngươi!?