Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 273 - Chương 274: Rời Khỏi Thiên Trì Bí Cảnh

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_274" class="block_" lang="en">Trang 137# 2

 

 

 

Chương 274: Rời khỏi thiên trì bí cảnh



- Ta không biết.

Vân Triệt không phủ nhận với Mạt Lỵ, nhưng cũng không cách nào thừa nhận, hắn hơi do dự, sau đó hạ quyết tâm nói:

- Nhưng ta thật sự vượt qua luân hồ, bởi vì ban đầu khi ta ở Thiên Huyền đại lục bị độc chết, sau này lại sinh ra ở Thương Vân đại lục, cũng vào năm hai mươi bảy tuổi ấy rơi vào vách núi… Khi tỉnh lại, lại quay trở về Thiên Huyền đại lục, cũng thức tỉnh trên người ta lúc trước bị độc chết… Cho tới bây giờ. Mà Linh Nhi, chính là người quan trọng nhất của ta ở Thương Vân đại lục, nàng rõ ràng cũng đã chết.

Mạt Lỵ: “…”

- Trên người ngươi, lại phát sinh ra chuyện như vậy!

Mạt Lỵ thật sự chấn kinh. Nàng từng nghe truyền thuyết về Luân hồi kính, nhưng vẫn chưa từng gặp Luân hồi kính, càng không được chứng kiến năng lực của nó. Mà nếu như lời Vân Triệt nói là thật, vậy ăn khớp với lực “Xuyên không luân hồi” của Luân hồi kính trong truyền thuyết! Cũng chỉ có Luân hồi kính, mới làm được đến một điểm này!

- Như vậy, trong trí nhớ của ngươi, có một thứ duy nhất, vẫn luôn tồn tại trên người ngươi không… Nếu ta không đoán sai, chắc là mặt dây chuyền ngươi vẫn luôn mang trên cổ đi? Ta nhớ được, khi ngươi mở ra, bên trong là một mặt gương…

Mạt Lỵ chậm rãi nói:

- Hóa ra trừ bỏ Thiên độc châu, trên người ngươi, còn có một món Huyền thiên chí bảo! Chỉ có điều Huyền thiên chí bảo này, ngươi có được từ đâu?

- Ta không biết… Nó vẫn luôn ở trên người ta, ta sở dĩ luôn đeo nó, là vì nó là bằng chứng duy nhất để ta tìm được phụ mẫu thân sinh.

Vân Triệt lắc lắc đầu:

- Hiện giờ ta chỉ muốn biết, nếu Thương Vân đại lục là thật, vậy nó rốt cuộc ở vị trí nào? Ta phải làm như thế nào để về đó… Linh Nhi chân thực kia… Ta sẽ phải tìm được nàng ấy!

- … Nếu ta có thể rời khỏi thân thể của ngươi tùy ý hành động, nhiều nhất ba ngày, ta liền có thể tìm được vị trí của Thương Vân đại lục, nhưng đối với ta hiện giờ mà nói, lại vốn là chuyện không có khả năng hoàn thành được. Thương Vân đại lục cách Thiên Huyền đại lục chắc không quá xa xôi, chờ thực lực của ngươi đạt đến độ cao nhất định, tự nhiên có thể nhìn thấy thế giới càng rộng lớn… Đối với ngươi mà nói, đây là biện pháp duy nhất để cho ngươi trở lại mảnh đại lục kia.

Không quá xa xôi… Đây là lấy cấp độ thực lực của Mạt Lỵ mà nói! Nếu thật sự không quá xa xôi, sao Thiên Huyền đại lục lại không hề có một chút ghi lại và truyền thuyết về Thương Vân đại lục. Cho dù như Mạt Lỵ đoán, Thương Vân đại lục và Thiên Huyền đại lục nằm trên cùng một tinh cầu, như vậy ở giữa hai nơi, cũng tất nhiên cách một khoảng vô cùng xa xôi, vượt qua khoảng cách còn khó hơn lên trời.

Câu nói sau cùng của Mạt Lỵ, cũng nặng nề đánh thức đầu óc hoàn toàn hỗn loạn bàng hoàng của Vân Triệt, để cho hắn bỗng chốc trở nên tỉnh táo.

Đúng… Không sai! Mình bây giờ nghĩ lung tung nhiều hơn nữa cũng vô dụng! Ít nhất, xét đến cùng, Linh Nhi còn trên cõi đời này, đây là một kinh hỉ vô cùng to lớn. Mà muốn gặp lại Linh Nhi, phương pháp duy nhất, chính là để cho mình trở nên cường đại, chỉ cần đủ cường đại, cường đại đến lúc đủ để quan sát thiên địa, Thương Vân đại lục, sẽ xuất hiện trong tầm mắt của mình, là có thể tìm đến Linh Nhi!!

Nỗi lòng Vân Triệt nhất thời biến thành vô cùng bình tĩnh, hắn hít sâu một hơi, đột nhiên hỏi:

- Mạt Lỵ, nếu quả thật là do can thiệp của Huyền thiên chí bảo mà dẫn đến thời gian của Thương Vân đại lục đảo lưu, như vậy, hiện giờ trên Thương Vân đại lục, có phải lại xuất hiện một ta đây của khi đó và Thiên độc châu không?

- Một điểm này đương nhiên không có khả năng phát sinh.

Mạt Lỵ thản nhiên nói:

- Hơn nữa có một điểm ngươi hiểu lầm, nếu thật sự là khởi động lực lượng của Luân hồi kính, như vậy thời gian nghịch lưu, chỉ là can thiệp một phần nhỏ, can thiệp quan trọng nhất của nó, chính là “Nhân quả” và “Luân hồi”. Thương Vân đại lục hiện giờ chẳng những không có sự tồn tại của ngươi và Thiên độc châu, thậm chí… Là chưa từng xuất hiện.

Vân Triệt: “…”

“Nhân quả”, “Luân hồi”… Đây là những chữ vô cùng hư ảo và thần thoại, càng là cho dù như thế nào, cũng không thể có khả năng tồn tại sờ đến được. Vân Triệt chưa từng nghĩ, tồn tại vô cùng hư ảo này, lại có thể bị can thiệp. Hắn mở lòng bàn tay ra, nhìn mặt dây chuyền ảm đạm kia, cúi đầu hỏi:

- Nếu nó thật sự là Luân hồi kính, như vậy kết quả là ai… Thế mà lại chế tạo ra được vật như vậy…

- Một điểm này không thể nào tìm hiểu.

Mạt Lỵ nói:

- Chỉ có điều có thể xác định, can thiệp vào “Luân hồi” và “Nhân quả”, là chuyện càng gian nan hơn vượt qua “Không gian” và “Thời gian” ngàn vạn lần. Lúc trước khi chân thần còn tồn tại, đúng là có thể lấy thần lực, can thiệp thời gian rất nhỏ, nhưng không có một chân thần, có được năng lực can thiệp vào “Luân hồi” và “Nhân quả”. Bởi vì đó là phép tắc cơ bản nhất của trật tự hỗn độn, là tuyệt đối không nên bị kích động, bằng không, trật tự hỗn độn sẽ có khả năng xuất hiện hỗn loạn không cách nào đoán trước và khống chế được, nhưng Luân hồi kính, lại cứ có khả năng vượt qua được phép tắc hỗn độn cơ bản nhất này… Thiên độc châu kết hợp với thân thể của ngươi, cũng hoàn toàn bởi vì can thiệp “Nhân quả” này, khiến chuyện vốn không có khả năng phát sinh như vậy. Không có ai biết là do ai sáng tạo, lại lấy lực lượng gì sáng tạo ra.

- Truyền thuyết về Luân hồi kính có rất nhiều, ở trong lịch sử rất xa xưa, nó dường như từng trải qua tay rất nhiều người, cho đến cuối cùng rơi xuống không rõ… Nhưng nhiều năm như vậy, lại chưa từng nghe nói tới ai đó có thể kích động lực lượng của nó. Mà so với Huyền thiên chí bảo, càng làm cho người ta không tưởng tượng được chính là ngươi… Ngươi rõ ràng chỉ là một nhân loại cấp thấp không thể bình thường hơn, lại có được hai món Huyền thiên chí bảo trong người… Nếu như không phải ta phải lệ thuộc vào Thiên độc châu, mà Thiên độc châu lại kết hợp với thân thể của ngươi, ta nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn giết ngươi, cướp đi hai món Huyền thiên chí bảo này.

- Vân Triệt, ngươi làm sao vậy?

Giọng nói trong lạnh lẽo mang theo nghi hoặc thật sâu vang lên bên tai, Vân Triệt nắm bàn tay lại, nhưng không đeo mặt dây chuyền lên trên cổ, mà đưa vào trong Thiên độc châu, sau đó cười tùy ý với Hạ Khuynh Nguyệt, nói:

- Không có việc gì, chính là bỗng nhiên hơi cảm khái

Nuốt vào mầm mống thuộc tính thủy mà Tà thần lưu lại, hiện giờ lực tương tác của Vân Triệt đối với nguyên tố hệ thủy, còn xa xa hơn Hạ Khuynh Nguyệt, ở trong trời băng đất tuyết này cũng không hề cảm thấy rét lạnh. Hắn dùng một ánh mắt giống như quái dị đánh giá Hạ Khuynh Nguyệt một phen, nói:

- Hiện giờ ta thật sự muốn nhìn một chút, sư phụ của nàng còn có tất cả những người khác sau khi biết được nàng đã tiến vào Vương Huyền cảnh, sẽ kinh ngạc thành dáng vẻ gì.

Không hề nghi ngờ, sau khi xuất hiện ở Thiên trì bí cảnh, một khi huyền lực hiện giờ của Hạ Khuynh Nguyệt bị lộ ra rõ ràng, sẽ gây ra oanh động vĩ đại đến khó có thể hình dung. Vương Huyền cảnh mười bảy tuổi, đây hoàn toàn đạt tới tiêu chuẩn của cấp bậc tứ đại thánh địa kia… Một Thương Phong đế quốc nho nhỏ thế mà lại ra một đệ tử cấp bậc thánh địa, có lẽ toàn bộ Thiên Huyền đại lục, sẽ vì vậy mà chấn động.

Hạ Khuynh Nguyệt sâu sắc đưa mắt nhìn Vân Triệt, bỗng nhiên nói:

- Cám ơn ngươi.

- … Vì sao cám ơn ta?

- Lực lượng cường đại, rất quan trọng đối với ta mà nói. Cũng là thứ mà ta muốn dùng cả đời này truy đuổi, nếu không phải bởi vì ngươi, ta sẽ không đi đến được độ cao như bây giờ, cho nên, cám ơn ngươi…

Hạ Khuynh Nguyệt cúi mắt, nhẹ nhàng nói. Ban đầu khi ở Lưu Vân thành, hắn chỉ là một thiếu niên vô lực mà bất lực, ngay cả bị tất cả khi dễ, trục xuất ra khỏi gia môn cũng vô lực đấu tranh, nếu không phải tương trợ của nàng, thân nhân mà hắn chú ý nhất, cũng sẽ gặp phải tai họa… Hiện giờ gặp nhau lần nữa, hắn đã bắt đầu trưởng thành là một gốc cây đại thụ tận trời xanh, trợ giúp mà hắn cho nàng, còn xa hơn nàng lúc trước ngàn vạn lần.

- Ha, chúng ta là phu thê mà, không cần thiết nói cám ơn.

Vân Triệt nhếch miệng cười cười:

- Nếu thật sự muốn cám ơn ta mà nói, vậy… Liền cười một cái cho ta xem. Chúng ta quen biết lâu như vậy, còn đều chưa từng nhìn thấy nàng cười đâu.

Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu:

- Ta làm không được. Bắt đầu từ năm bốn tuổi ấy, ta đã quên mất khóc như thế nào, cũng quên mất cười như thế nào…

Vân Triệt nhất thời ngẩn ra, từ trong hai tròng mắt của Hạ Khuynh Nguyệt, hắn nhìn thấy được vẻ thê lương chợt lóe lên. Hắn suy nghĩ một chút nói:

- Vậy nàng có thể nói với ta, tại sao nàng phải cố chấp theo đuổi lượng như vậy không?

Lúc nhỏ, hắn tràn đầy tò mò với Hạ Khuynh Nguyệt có hôn ước với hắn. Khi hắn và Hạ Nguyên Bá cùng nhau chơi đùa, thường xuyên sẽ hỏi đến chuyện của Hạ Khuynh Nguyệt, mà câu trả lời của Hạ Nguyên Bá mỗi lần đều giống nhau… Chính là đang tu luyện.

Gần như tất cả thời gian của nàng, đều đang trong tu luyện huyền lực. Cho đến mười sáu tuổi, Vân Triệt cũng chỉ mới nhìn thấy nàng vài lần như vậy mà thôi, hơn nữa mỗi một lần đều vội vàng thoáng nhìn. Nàng đối với huyền lực, có một vẻ cố chấp làm cho người khác không cách nào lý giải.

Hạ Khuynh Nguyệt trầm mặc một lúc, nàng chìa tay ngọc, nhẹ nâng tuyết bay, chậm rãi nói:

- Ngươi chẳng phải cũng giống như ta sao… Ngươi, vì sao lại cố chấp như vậy?

- Vì bản thân ta, còn có vì người bên cạnh mà ta để ý không bị khi dễ.

Vân Triệt không chút do dự nói.

- Không bị khi dễ…

Chân mày Hạ Khuynh Nguyệt khẽ nhíu, giọng nói nhẹ như tuyết bay:

- Ta chỉ cầu… Một nhà đoàn tụ.

Trong lòng Vân Triệt vừa động, kinh ngạc nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, im lặng suy nghĩ về hàm nghĩa trong câu nói này của nàng, ít lâu, hỏi nàng:

- “Nhà” này, có bao gồm ta không? Nếu nói tới người nhà, ta thân là phu quân của nàng, mới là người nhà… Thân cận nhất trên danh nghĩa của nàng.

Băng tuyết chậm rãi chồng chất lên giữa lòng bàn tay Hạ Khuynh Nguyệt, lại thật lâu không hòa tan. Tay ngọc của nàng khẽ chìa ra, nhìn tuyết trắng bay ra bốn phía trong gió rét, một chút thê lương mà chính nàng cũng không cách nào nói rõ không tiếng động lan tràn ra ở trong lòng:

- Ta là một người không xứng có được phu quân… Bởi vì ta có lẽ vĩnh viễn đều không thể làm hết trách nhiệm của một người thê tử… Tương lai có một ngày, ta còn sẽ rời khỏi đây, đi một nơi rất xa rất xa, có lẽ không cách nào trở về…

Nàng nhắm mắt lại, nói nhỏ giống như nói mê:

- Ngươi trong quá khứ, bình thường như cát bụi, khiến cho ta chỉ có vướng bận ngẫu nhiên, ngươi hiện giờ lại như kim cương chói mắt, khiến ta đây nhất định không có tương lai, càng ngày càng sợ hãi…

Ầm ầm ầm…

Một tiếng gầm rú sâu thẳm vang lên, mặt đất cũng xuất hiện chấn động rất nhỏ. Hai lốc xoáy không gian nhanh chóng khuếch đại chia ra xuất hiện ở trước người Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt.

- Xem ra phải đi về…

Lời Vân Triệt còn chưa dứt, hai người liền đồng thời bị hút vào trong lốc xoáy không gian.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment