.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_275" class="block_" lang="en">Trang 138# 1
Chương 275: Nhân tình cực lớn
Trong nháy mắt, cách tông môn mười thứ hạng đầu ở bài vị chiến vào trong Thiên trì bí cảnh đã qua hai ngày.
Ở trên bãi đất trống phía sau núi Thiên Kiếm sơn trang, mấy chục người đang sốt ruột và chờ đợi. Bọn họ là những người của các tông môn chưa thể đi vào trong Thiên trì bí cảnh.
Thiên trì bí cảnh là một thế giới khác hoàn toàn ngăn cách, bất kỳ tin tức gì ở bên trong đều không thể nhắn nhủ ra, cho nên trong vòng hai ngày này bên trong xảy ra chuyện gì, bọn họ hoàn toàn không biết.
Thương Nguyệt và Hạ Nguyên Bá không thể nghi ngờ là người nóng lòng nhất, bởi vì khi Vân Triệt tiến vào chẳng những trọng thương mới khỏi, hơn nữa huyền lực chưa hồi phục, tiến vào nơi không biết kia hệ số nguy hiểm gia tăng thật lớn, trong hai ngày này Thương Nguyệt gần như cơm nuốt không trôi đêm không thể say giấc, đã sớm chờ đợi ở đây, tha thiết mong chờ bóng dáng Vân Triệt xuất hiện ở trước mắt.
Lăng Khôn đứng ở trung tâm khu đất trống, im lặng nhìn về phía trước.
Tinh!
Theo vầng sáng mà lốc xoáy không gian mang lên, một bóng người một thân bạch y bị bắn ra ngoài, đầu tóc hắn rối loạn, trên người có chút tổn hại, giống như vừa trải qua một trận kịch chiến… Người đầu tiên ra ngoài, rõ ràng là Lăng Nguyệt Phong.
Lăng Khôn mở to mắt, thản nhiên nói:
- Có thu hoạch gì?
Lăng Nguyệt Phong khẽ thở phào một hơi, cau mày nói:
- Lần này vận khí không tốt, đụng phải ngày đông giá rét trong Thiên trì bí cảnh, tất cả đều bị băng đông tuyết phủ, cũng không có thu hoạch gì lớn. Chỉ có điều, ngược lại có một phát hiện kinh người… Trong bí cảnh này, thế mà lại tồn tại một Bá Huyền thú!
- Hả?
Ánh mắt Lăng Khôn chợt lóe:
- Là Bá Huyền thú dạng gì?
Lăng Nguyệt Phong lắc đầu:
- Chỉ nghe đến thanh thế, không dám tới gần, có lẽ có người bất hạnh chọc giận tới nó.
- Ừm…
Lăng Khôn trầm ngâm:
- Lại có sự tồn tại của Bá Huyền thú, sớm biết như thế, hai ngày trước ta cũng nên đi theo vào cùng. Muốn tìm đến một con Bá Huyền thú, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Tuy rằng Thiên trì bí cảnh thần bí, nhưng đối với Lăng Khôn mà nói, đồ ở trong đó cấp bậc quá thấp, để cho hắn tiến vào trong đó một lần, sau đó liền không có hứng thú đi vào, kể cả một lần này.
Tinh tinh tinh tinh…
Sau khi Lăng Nguyệt Phong nói, theo từng luồng vầng sáng chớp động, càng ngày càng nhiều người bị bắn ra ngoài, tuy rằng Lăng Vân, Lăng Kiệt nhìn qua quần áo tả tơi, nhưng đều hoàn hảo không tổn hao gì, cũng đều có chỗ thu hoạch.
Người của các đại tông môn vừa xuất hiện, rất nhanh, người của Tiêu tông đến đông đủ, người của Phần Thiên môn cũng lục tục xuất hiện… Nhưng cuối cùng, chỉ đi ra bốn người.
Khi Phần Mạc Ly hiện thân, mang theo luồng sát khí ngập trời, mới vừa xuất hiện, đó là một tiếng rít gào cực kỳ tức giận vang lên:
- Mộc Thiên Bắc!! Ngươi tên súc sinh này lăn ra đây cho ta!! Lại giết nhị thiếu chủ chúng ta… Ta muốn diệt toàn môn của ngươi!!
Phần Mạc Ly phẫn nộ và tiếng gầm ra của hắn khiến toàn bộ người của Thiên Thương Lôi Hỏa bảo trong lúc nhất thời run sợ trong lòng, cũng khiến cho mọi người kinh ngạc trong lòng… Mộc Thiên Bắc giết Phần Tuyệt Bích? Chưa từng nghe nói Thiên Thương Lôi Hỏa bảo và Phần Thiên môn có ân oán gì, tại sao Mộc Thiên Bắc phải xuống tay với Phần Tuyệt Bích… Giết nhị thiếu chủ của Phần Thiên môn, Mộc Thiên Bắc đây là điên rồi sao!
- Đại trưởng lão!
Phần Tuyệt Thành lập tức đi tới bên người Phần Mạc Ly, sau đó kéo hắn sang bên, cắn răng, thấp giọng nói cái gì đó.
Hết người này đến người khác đi ra, mỗi khi nhiều thêm một người, trái tim của Hạ Khuynh Nguyệt sẽ níu chặt một phần, Hạ Nguyên Bá không ngừng ở bên cạnh an ủi:
- Sư tỷ, yên tâm đi, tỷ phu lợi hại như vậy, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Tinh…
Một luồng vầng sáng không gian cuối cùng chớp lên, Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt đồng thời xuất hiện, sóng vai đứng ở đó.
- Vân sư đệ!
Thương Nguyệt la lên một tiếng kinh hỉ, trái tim treo cao bỗng chốc thả xuống, nàng thở phào ra một hơi thật dài, vội vã vọt về phía Vân Triệt.
Mà vào lúc này, một tiếng rít gào phẫn nộ bỗng nhiên nổ vang giống như sấm sét:
- Tiểu bối đê tiện… Nhận lấy cái chết!!
Trong tiếng gầm gừ, Phần Mạc Ly cũng như một đầu sư tử mạnh mẽ phẫn nộ bay người đến, toàn bộ cánh tay phải của hắn, đều đã dấy lên ngọn lửa màu tím đậm, đánh thẳng về phía Vân Triệt.
Người ở đây cơ bản đều đang bàn luận về thu hoạch được ở trong Thiên trì bí cảnh, ai cũng không nghĩ tới sẽ lại phát sinh biến cố như vậy. Tần Vô Thương nhất thời quá sợ hãi, Sở Nguyệt Ly và Sở Nguyệt Thiền cũng sắc mặt đột biến… Bởi vì Hạ Khuynh Nguyệt ở ngay bên người Vân Triệt, dưới một kích này của Phần Mạc Ly, Hạ Khuynh Nguyệt vô cùng có khả năng bị ảnh hưởng đến. Một công kích của cường giả nửa bước Vương Huyền, hai tiểu bối nào có khả năng thừa nhận được.
Nhưng tất cả tới quá đột ngột, khi mọi người phản ứng kịp, Phần Mạc Ly đã nhào tới phía trước bọn họ, mọi người vốn không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhất tề gầm ra một tiếng “Dừng tay!!!”.
Thương Nguyệt sắp tới gần Vân Triệt bỗng nhiên cảm giác được một luồng sóng khí vô cùng nóng rực truyền đến từ phía sau, cảm giác nguy hiểm khiến cho nàng choáng váng mặt mày. Phần Mạc Ly cực giận ra tay, vừa nhanh vừa mạnh, ý muốn trực tiếp đưa Vân Triệt vào chỗ chết, mà chỗ hắn phi người đến, Thương Nguyệt bị ảnh hưởng đến đầu tiên.
Chân mày Vân Triệt lập tức trầm xuống, không tránh lui, ngược lại bóng dáng lóe lên một cái, thoáng lóe lên về phía trước, đồng thời cực nhanh truyền âm cho Hạ Khuynh Nguyệt nói:
- Giúp ta phế hắn đi!!
Tàn ảnh chợt lóe, Vân Triệt đã thoáng hiện lên ở bên người Thương Nguyệt, ôm nàng thật chặt, “Phong vân tỏa nhật” nháy mắt phát động…
Hạ Khuynh Nguyệt lại trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, chủ động nghênh hướng Phần Mạc Ly như điên rồi, lam quang lượn lờ trên nắm tay phải đẩy ra, vọt tới tử viêm của Phần Mạc Ly.
- Khuynh Nguyệt!!
Một màn này khiến Sở Nguyệt Ly hoảng sợ biến sắc, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn lực lượng của hai người đụng vào nhau.
Một tiếng trầm đục, một đóa băng liên vĩ đại nháy mắt nở rộ giữa hai người, dưới băng liên chuyển động, tử viêm trên cánh tay Phần Mạc Ly trong một nháy mắt tắt hoàn toàn, Phần Mạc Ly còn chưa kịp tái người, băng liên vĩ đại liền bỗng nhiên vỡ ra, hóa thành chín đóa băng liên nhỏ, chia ra đập vào trên mặt, cổ, ngực, sườn, trên tứ chi của Phần Mạc Ly…
Đều là cảnh giới Vương Huyền, nếu như Hạ Khuynh Nguyệt giao thủ với Sở Nguyệt Thiền, cơ bản chắc chắn thất bại, bởi vì trong kinh nghiệm chiến đấu, trên sự thao túng của Băng Vân quyết, nàng kém Sở Nguyệt Thiền khá xa, nhưng đơn thuần lấy huyền lực mà nói, nàng đã hoàn toàn vượt qua Sở Nguyệt Thiền một cấp bậc, cũng vượt qua tất cả Băng Vân thất tiên, chính diện giao phong như vậy, cho dù là Sở Nguyệt Thiền, cũng bị rơi vào hạ phong, chứ đừng nói tới một Phần Mạc Ly… Tuy nửa bước Vương Huyền chỉ kém Vương Huyền cảnh nửa bước, nhưng nửa bước này, cần vượt qua chính là rãnh trời!
Hình ảnh trong dự đoán của mọi người đều không xuất hiện, bọn họ nhìn thấy, là Phần Mạc Ly bay ngược ra ngoài trong bông tuyết bay tán loạn, lúc rơi xuống đất là kêu đau đớn một tiếng, ánh mắt lồi ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, hắn trừng lớn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hạ Khuynh Nguyệt, yết hầu co giật một trận, cuối cùng vẫn toàn thân run lên, “Phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, trên dưới toàn thân thống khổ mà run rẩy.
Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng hời hợt thu tay, cả quá trình, nàng đứng ở đó động cũng không động. Dư âm huyền lực sinh ra khi nàng và Phần Mạc Ly giao thủ tự nhiên vô cùng khủng bố, nhưng dưới thủ hộ của Phong vân tỏa nhật, Vân Triệt và Thương Nguyệt chính là bị đánh văng ra xa xa, nhưng không đả thương đến chút nào, hắn vội vã buông Thương Nguyệt ra, lo lắng đánh giá trên dưới nói:
- Sư tỷ, ngươi không sao chứ?
Thương Nguyệt bị biến cố mới vừa rồi kinh hãi đến khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lấy huyền lực Chân Huyền cảnh của nàng lọt vào dưới lực lượng của một Vương Huyền cảnh và một nửa bước Vương Huyền, kia không thể nghi ngờ là cảm giác rơi xuống vực sâu tử vong. Nhìn Vân Triệt bình an vô sự, nàng yên tâm cười cười:
- Ta không sao…
Nàng nói xong ba chữ kia, lại phát hiện chung quanh đúng là yên tĩnh đáng sợ… Mọi ánh mắt, đều tập trung lên trên người Hạ Khuynh Nguyệt. Cho dù là đệ tử trẻ tuổi, hay là cường giả hùng bá một phương, đều hiện lên vẻ hoảng sợ khiến cho khuôn mặt kịch liệt vặn vẹo.
- Vương… Huyền… Cảnh!
Lăng Khôn nhíu mày nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, trong mắt chớp động lên sắc thái khiến cho người ta khó có thể nắm bắt. Ba chữ hắn nói ra, giống như ba tia sét đánh vang vọng bên tai tất cả mọi người.
- Đó không… Thể nào…
Lăng Nguyệt Phong thất thần một trận rù rì nói, khiếp sợ trong lòng không lời nào có thể diễn tả được. Sở Nguyệt Thiền bước vào Vương Huyền cảnh, hắn tuy rằng kinh ngạc, nhưng hoàn toàn có thể tiếp nhận, dù sao nàng vốn ở cảnh giới nửa bước Vương Huyền. Nhưng Hạ Khuynh Nguyệt… Vương tọa mười bảy tuổi, ở Thương Phong đế quốc này, quả thật còn hư ảo hơn thần thoại, khiến cho người ta cho dù tận mắt nhìn thấy, cũng không cách nào tin tưởng được.
Tất cả mọi người hoàn toàn choáng váng, Vương tọa mười bảy tuổi, đây là một cảnh giới bọn họ vốn không cách nào lý giải, cũng vốn không cách nào thừa nhận.
- Khuynh Nguyệt, con… Con thế mà lại…
Sở Nguyệt Ly đã đi tới, nàng nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, trong mắt đẹp tràn đầy khiếp sợ và khó có thể tin. Đệ tử đột phá, nàng vốn phải vui sướng, nhưng đột phá lần này của Hạ Khuynh Nguyệt thật sự quá khoa trương, quá kinh khủng, cảm thấy được đầu tiên của nàng, ngược lại là hoảng sợ.
Đứng ở phía trước Hạ Khuynh Nguyệt, cảm nhận được khí tức đến từ Vương tọa của con bé, Sở Nguyệt Ly nàng thân là sư phụ, lại cảm nhận được cảm giác áp bách thật sâu.
Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi đi về phía trước, dịu dàng hành một lễ đệ tử, trước ánh mắt của mọi người khẽ nói:
- Sư phụ, đệ tử ở Thiên trì bí cảnh gặp được kỳ ngộ, ăn vào một gốc bồ đề đế tâm liên hoàn toàn nở rộ… Chỉ có điều đệ tử thật không ngờ, tác dụng của bồ đề đế tâm liên lại vượt xa truyền thuyết, khiến đệ tử trong thời gian một ngày, trực tiếp đột phá đến Vương Huyền cảnh.
Hạ Khuynh Nguyệt thông minh biết rằng, chuyện này, nàng phải nói ra ở trước mặt mọi người. Lần đột phá này của nàng quá mức kinh hãi thế tục, quá chấn động đến không chỉ một Thương Phong đế quốc. Nếu nàng không nói ra, tất nhiên sẽ có rất nhiều người hoặc thế lực… Thậm chí thế lực bên ngoài Thương Phong đế quốc liều mạng muốn tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân, lấy ý đồ có thu hoạch gì đó, dẫn tới phiền toái vô cùng có khả năng không cách nào đoán trước, nàng liền dứt khoát truyền nguyên nhân ra, cắt đứt hậu hoạn này. Đồng thời, nàng đã ăn vào bồ đề đế tâm liên, tự nhiên không phải “Hoài bích có tội”, người hâm mộ đỏ mắt rất nhiều, cho dù đòi ngấp nghé cũng không có cửa.
- Hóa ra… Như thế… Thì ra là thế!
Cái tên bồ đề đế tâm liên, trong mười đại tông môn ở đây tự nhiên đều như sấm bên tai. Đó cũng chính là thánh vật duy nhất được ghi lại trong Thương Phong đế quốc! Đã nghe đồn ở trong Thiên trì bí cảnh có khả năng tồn tại một gốc bồ đề đế tâm liên, còn vẫn tồn tại từ mấy trăm năm trước. Nghe được nguyên nhân, phần “Hoảng sợ” trong cảm xúc của Sở Nguyệt Ly tự nhiên tiêu tán, thay vào đó là kinh hỉ và kích động cực độ:
- Bốn trăm năm trước, một vị tiền bối ngã xuống trong thiên trì bí cảnh lưu lại tin tức bên trong bí cảnh có một gốc cây bồ đề đế tâm liên, mấy trăm năm qua, vô số tiền bối đều có ý đồ vào trong đó tìm kiếm, không nghĩ tới, cơ duyên rất lớn này, liền rơi vào trên thân con… Đây thật sự là trời cao chiếu cố.
Người của các tông môn khác nghe các nàng nói chuyện, khiếp sợ, hâm mộ, ghen tỵ trong mắt đều gần như muốn hóa thành thực chất thoát thể mà ra… Bồ đề đế tâm liên, thánh vật trong truyền thuyết! Cũng khó trách lại khiến một thiếu nữ một bước vượt qua đến Vương Huyền. Đây là cơ duyên của Hạ Khuynh Nguyệt, càng là cơ duyên của Băng Vân tiên cung… Ở trước mặt cơ duyên cực lớn này, bọn họ cảm giác được sâu sắc cơ duyên của tông môn mình mấy trăm năm cộng lại, đều không bù nổi một gốc bồ đề đế tâm liên rơi vào Băng Vân tiên cung!
Bọn họ quả thật không cách nào tưởng tượng được, Hạ Khuynh Nguyệt mười bảy tuổi đã bước vào Vương Huyền cảnh tương lai sẽ đạt tới cảnh giới mức độ nào… Nhưng có thể dự tính chính là, sau khi Hạ Khuynh Nguyệt hoàn toàn trưởng thành, chỉ cần có nàng, Thiên Kiếm sơn trang, không có khả năng lại ổn định được địa vị bá chủ ngàn năm chưa động!
Hạ Khuynh Nguyệt lại lắc đầu, nói khẽ:
- Sư phụ, đó cũng không phải là cơ duyên của đệ tử. Cây bồ đề đế tâm liên kia, cũng không phải do đệ tử tìm được, mà là…
Nàng dùng ánh mắt ra hiệu về phía Vân Triệt, tiếp tục nói:
- Mà là Vân công tử phát hiện được. Khi đó đệ tử ở trong bí cảnh gặp phải cự thú, lúc hấp hối, Vân công tử vì cứu đệ tử, đã đưa bồ đề đế tâm liên cho đệ tử ăn vào… Nếu không phải Vân công tử cứu giúp, đệ tử chẳng những không có khả năng đột phá giống như hiện giờ, mà ngay cả tính mạng cũng sẽ nằm lại trong Thiên trì bí cảnh.
Lời Hạ Khuynh Nguyệt nói, khiến Vân Triệt cũng hơi bất ngờ… Bởi vì mấy câu nhẹ nhàng bâng quơ đó của nàng, cũng khiến Băng Vân tiên cung thiếu hắn một nhân tình cực lớn như vậy!!