.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_276" class="block_" lang="en">Trang 138# 2
Chương 276: “Yêu nhân” (thượng)
Tất cả mọi người dùng một ánh mắt cực kỳ kinh dị nhìn Vân Triệt, mỗi người đều thật sự khó tin tưởng, một người thế mà lại sẽ chắp tay nhường tạo hóa ngàn năm khó gặp này cho người khác. Nếu dưới tình huống hắn rõ ràng đó là bồ đề đế tâm liên mà làm như vậy, khí phách bực này, cùng với nhân tình này, đều có thể gọi là nặng ngang trời.
Sở Nguyệt Ly khẽ gật đầu với Vân Triệt:
- Vân Triệt, nhân tình này của ngươi, Băng Vân tiên cung chúng ta nhớ kỹ. Từ nay về sau, coi ngươi là bằng hữu quan trọng nhất của Băng Vân tiên cung chúng ta! Nếu ngươi có gì cần, cứ việc đưa ra với Băng Vân tiên cung chúng ta.
- Tên ngu ngốc này… Vì đòi niềm vui của một mỹ nhân, lại tặng bồ đề đế tâm liên ở trong truyền thuyết ra!! Đó chính là bồ đề đế tâm liên!!
Tiêu Cuồng Vũ cắn răng cúi đầu nói. Tuy rằng trên miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, Vân Triệt có năng lực vào mười bảy tuổi đạt được vị trí hạng nhất ở bài vị chiến, như thế nào cũng không thể là kẻ ngốc! Hắn chỉ đang ghen tỵ… Giống với tất cả huyền giả trẻ tuổi, ghen tỵ điên cuồng! Oán hận vì sao tìm được bồ đề đế tâm liên không phải là mình.
Bọn họ nhìn qua chỉ có hai người có cơ duyên tìm được bồ đề đế tâm liên, nhưng vốn không biết bọn họ gặp được kiếp nạn ở đó.
Lời Sở Nguyệt Ly nói ra một chút cũng không khiến người ta ngoài ý muốn. Nếu Vân Triệt bằng lòng giao bồ đề đế tâm liên cho bọn họ, bất kỳ một tông môn nào đều đến mức cam nguyện coi hắn giống như tổ tông mà cung phụng. Nhân tình này thật sự quá lớn, chẳng những cứu đệ tử ưu tú nhất từ trước đến nay của Băng Vân tiên cung, còn tăng cấp bậc của Băng Vân tiên cung lên rất lớn.
Vân Triệt vốn còn không để ý đến cái gì gọi là nhân tình của Băng Vân tiên cung, Sở Nguyệt Ly vừa nói xong, trong lòng hắn vừa động, nói:
- Sở tiên tử khách khí, lấy giao tình của ta và Khuynh Nguyệt, đây đều không coi vào đâu… Chỉ có điều, ừm, thật sự là thỉnh cầu gì cũng được sao?
Lúc nói chuyện, khóe mắt hắn chuyển hướng về phía Sở Nguyệt Thiền, cảm nhận được ánh mắt của hắn, Sở Nguyệt Thiền quay mặt đi, tỏ vẻ lạnh lùng.
Lông mi Sở Nguyệt Ly khẽ động, thanh nhã nói:
- Một phen đại ân này của ngươi đối với Băng Vân tiên cung ta, chúng ta khó có thể báo đáp. Nếu như ngươi có thỉnh cầu gì, chỉ cần chúng ta có thể làm được, lại không vi phạm nguyên tắc xử sự của Băng Vân tiên cung ta, chúng ta tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
- Được!
Vân Triệt gật đầu, một khi đã như vậy, hắn cũng không lại khách khí với Băng Vân tiên cung:
- Hy vọng quý cung nhớ kỹ lời ngày hôm nay. Ngày khác nếu vãn bối có chuyện gì cần quý cung hỗ trợ, nhất định sẽ không khách khí.
- Lời Băng Vân tiên cung ta nói ra, cũng sẽ không đổi ý. Đại ân của ngươi đối với Khuynh Nguyệt, cũng đáng nhận được chúng ta đối đãi như thế.
Sở Nguyệt Ly nói xong, hai mắt chuyển hướng về phía Phần Mạc Ly đang sắc mặt khó coi đến cực điểm được Phần Tuyệt Thành đỡ lên, thoáng chốc trong mắt trở nên lạnh như băng giống như hàn tinh:
- Phần Mạc Ly! Băng Vân tiên cung ta và Phần Thiên môn ngươi vốn không thù oán, ngươi lại lấy thân phận đại trưởng lão tông môn, chẳng biết xấu hổ hạ tử thủ với đệ tử trẻ tuổi của chúng ta! Nếu không phải Khuynh Nguyệt có cơ duyên cực lớn, mới vừa rồi đã chết dưới tay ngươi! Phần Thiên môn các ngươi, lại chuẩn bị kết làm tử địch với Băng Vân tiên cung ta sao?
Phần Mạc Ly vừa rồi nổi giận ra tay, đại khái dùng hết bảy phần lực, mà Hạ Khuynh Nguyệt đánh trả, lại chí ít có chín phần lực, chỉ sau một chiêu, nội thương của Phần Mạc Ly có thể nói rất nặng, nếu không phải hắn lấy huyền lực cường đại một mực áp chế, đã sớm chết ngất, hắn há to mồm thở dốc, vẻ mặt phẫn nộ, ngón tay chỉ về phía Vân Triệt:
- Này… Tên súc sinh này! Hắn giết… Nhị thiếu chủ của chúng ta!
Theo một luồng không gian sáng rọi chớp động cuối cùng, thiên trì bí cảnh hoàn toàn đóng cửa, nhưng có hai người, cũng không xuất hiện, một người trong đó là Phần Tuyệt Bích, một người khác, chính là Mộc Thiên Bắc.
- Ta giết nhị thiếu chủ của các ngươi?
Khóe miệng Vân Triệt nhếch lên, biểu cảm khinh thường kia giống như nghe được chuyện cười gì buồn cười:
- Phần trưởng lão, con mắt nào của ngươi nhìn thấy được ta giết nhị thiếu chủ của các ngươi? Hừ, ngược lại là Phần Tuyệt Thành và Phần Tuyệt Bích của Phần Thiên môn các ngươi, lại thừa dịp ta ở thiên trì bí cảnh thực lực chưa hồi phục, muốn ám toán ta, còn không tiếc kéo theo Mộc Thiên Bắc của Thiên Thương Lôi Hỏa bảo! Nếu không phải Hạ tiên tử cứu giúp, ta đã chết ở trong tay hai tên tiểu nhân hèn hạ của Phần Thiên môn các ngươi!
- Cái gì?
Tần Vô Thương biến sắc, sau đó có sắc mặt tức giận.
- Chỉ một mực nói bậy!
Phần Mạc Ly tức giận nói:
- Ta đường đường Phần Thiên môn, làm sao có thể ám toán ngươi một tiểu bối vô danh! Rõ ràng là ngươi đê tiện ám toán nhị thiếu chủ chúng ta!
Bốn chữ “Tiểu bối vô danh” trong lời của hắn khiến cho không ít người âm thầm bật cười, trước bài vị chiến, Vân Triệt đúng là tiểu bối vô danh. Nhưng hiện giờ, thực lực, danh vọng tổng hợp lại của Vân Triệt, đều xa xa đè được những người trẻ tuổi của Phần Thiên môn hắn. Nếu Vân Triệt còn có thể được gọi là “Tiểu bối vô danh”, vậy đệ tử của Phần Thiên môn hắn, chẳng phải ngay cả “Vô danh” cũng không xứng sao.
- Ha ha ha ha!
Vân Triệt điên cuồng nở nụ cười:
- Phần Thiên môn các ngươi đê tiện vô sỉ, lẫn lộn phải trái, năng lực ác nhân cáo trạng trước thật sự làm cho ta mở mang tầm mắt. Phần Tuyệt Bích đúng là đã chết, nhưng rõ ràng là chết ở trên tay Mộc Thiên Bắc! Lúc đó Hạ Khuynh Nguyệt và thiếu môn chủ của các ngươi đều có mặt, hơn nữa ta còn nghe được thiếu môn chủ của các ngươi nói, ngươi đã gieo xuống ấn ký linh hồn đặc thù nào đó trên người Phần Tuyệt Bích, nếu hắn bị người giết chết, ngươi có thể lập tức biết được là ai giết hắn… Ngươi dám lấy vinh dự ngàn năm của Phần Thiên môn ngươi thề, ngươi thấy được người giết chết Phần Tuyệt Bích kia, thật sự là ta sao!!
- Ngươi…
Phần Mạc Ly bỗng chốc nghẹn lời, sắc mặt trở nên hoàn toàn xanh tím. Phản ứng này của hắn, cũng khiến cho mọi người nhất thời hiểu rõ trong lòng, thứ ấn ký tử vong kia, bọn họ cũng không xa lạ gì, nhưng nhìn phản ứng của Phần Mạc Ly, hắn từng nhìn thấy người giết chết Phần Tuyệt Bích, tuyệt đối không phải là Vân Triệt. Như vậy hiển nhiên, chính là Phần Thiên môn gái họa tội danh này lên trên đầu Vân Triệt, về phần lời Vân Triệt nói, chắc hẳn đều là tình hình thực tế.
Sở Nguyệt Ly nhíu mày nguyệt lại, hỏi:
- Khuynh Nguyệt, khi đó con thật sự ở đó? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Khuynh Nguyệt bình tĩnh nói:
- Bẩm báo sư phụ, lúc đó đệ tử đúng là ở ngay gần đó, nghe nói được Phần thiếu môn chủ vì chuyện của Thương Nguyệt công chúa mà ghen ghét Vân công tử, sau khi cùng Phần Tuyệt Bích tiến vào trong thiên trì bí cảnh, vẫn luôn theo đuôi phía sau Vân công tử, cũng tính cả Mộc bảo chủ của Thiên Thương Lôi Hỏa bảo vẫn muốn đưa Vân công tử vào chỗ chết, nhưng khi ra tay, Mộc bảo chủ lại lỡ tay giết chết Phần Tuyệt Bích, đệ tử mang Vân công tử nhờ vào băng tuyết che giấu thoát đi hiểm cảnh. Phần trưởng lão nói Phần Tuyệt Bích chết ở trong tay Vân công tử… Hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.
Hạ Khuynh Nguyệt nói tất cả đều là tình hình thực tế, nhưng cách nói của nàng cực kỳ xảo diệu, là Mộc Thiên Bắc lỡ tay giết chết Phần Tuyệt Bích không sai, nhưng “Lỡ tay” này, lại do Vân Triệt đặc biệt đưa lên.
Hạ Khuynh Nguyệt giống như tiên tử trong tuyết, dung nhan tuyệt mỹ, khí chất trác tuyệt, lời nói của nàng, làm cho người ta vốn không cách nào sinh ra hoài nghi. Lời nàng vừa dứt, chung quanh nhất thời vang lên một mảnh thở than, đủ loại ánh mắt hèn mọn rơi vào trên sáu người của Phần Thiên môn, khiến cho bọn họ giống như bị chọc vào lưng. Bọn họ mới vừa gặp phải thảm bại ở bài vị chiến, lại chọc giận tới Băng Vân tiên cung, hiện giờ lại bị mọi người khinh thường, nếu truyền đi, không thể nghi ngờ sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ đến danh vọng của Phần Thiên môn bọn họ.
Sắc mặt Phần Tuyệt Thành không ngừng biến hóa, cuối cùng cắn răng một cái, cực kỳ tức giận nói:
- Vân Triệt! Nhị đệ ta rốt cuộc chết như thế nào, trong lòng ngươi biết rõ! Thù này, Phần Thiên môn ta nhất định khiến ngươi nợ máu phải trả bằng máu!
Vân Triệt cười lạnh một tiếng, vừa định phản bác, bỗng nhiên một âm thanh trầm thấp truyền đến:
- Đủ rồi!!
Lăng Khôn mắt lạnh quét qua mọi người, ánh mứat cả hắn mang theo áp bách nặng nề vô cùng, tất cả những người bị ánh mắt của hắn đảo qua liền hô hấp bỗng chốc ngừng lại, hắn thản nhiên nói:
- Giữa các ngươi có ân oán gì, chờ ra khỏi Thiên Kiếm sơn trang, muốn giải quyết như thế nào, đều không liên quan gì đến người khác. Nhưng Thiên Kiếm sơn trang này, không phải là nơi để cho các ngươi giải quyết ân oán cá nhân! Các ngươi rốt cuộc là ai giết ai, là ai trêu chọc ai, ta không muốn biết, tất cả những chuyện phát sinh lúc trước, ta cũng có thể cho rằng chưa từng phát sinh, nhưng tiếp theo, trong khu vực sơn trang, ai một lần nữa động thủ và khơi mào ân oán, đừng trách ta không khách khí!
Lời Lăng Khôn, mang theo uy hiếp không gì sánh kịp, mọi người nhất thời im miệng, mà bên chỗ Phần Thiên môn kia cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lăng Khôn nói với Lăng Nguyệt Phong:
- Nguyệt Phong, thời gian ta dừng ở đây đã quá lâu, buổi sáng ngày mai nhất định phải trở về, cho nên, nghi thức phong ấn yêu nhân, liền bắt đầu bây giờ đi.
Lăng Nguyệt Phong gật đầu:
- Tất cả đều nghe theo Lăng trưởng lão an bài.
Nói xong, hắn xoay người nói với mọi người:
- Lời Lăng trưởng lão vừa mới nói mọi người cũng nghe được. Các vị vừa mới rời khỏi Thiên trì bí cảnh, nói vậy đều huyền lực tiêu hao lớn, thậm chí trên người mang vết thương, nhưng nghi thức phong ấn yêu nhân lại là lần đầu tiên được công khai, “Yêu nhân” này, cũng dính dáng đến một cơ mật cực lớn, có thể tận mắt nhìn thấy “Yêu nhân” và nghi thức phong ấn, sẽ là một kinh nghiệm quý giá ngàn năm một thuở, xin mọi người hộ tống Lăng trưởng lão và ta cùng nhau đi tới Ngự kiếm đài, nếu như có phần không tiện, cũng có thể quay về đình viện nghỉ ngơi, tất cả đều là tự nguyện.
Dưới Ngự kiếm đài của Thiên Kiếm sơn trang phong ấn một vị “Yêu nhân” thần bí, chuyện này các đại tông môn đều nghe thấy, cũng đều luôn hiếu kỳ rất sâu rốt cuộc là “Yêu nhân” như thế nào. Lần này có một cơ hội nghiên cứu, đương nhiên đều không muốn bỏ qua. Vì thế, mọi người nhất tề đi theo Lăng Khôn và Lăng Nguyệt Phong, đi về phía Ngự kiếm đài của Thiên Kiếm sơn trang.
Chỉ có điều, cũng không phải tất cả mọi người đều có hứng thú.
- Khuynh Nguyệt.
Sở Nguyệt Thiền gọi Hạ Khuynh Nguyệt:
- Con có hứng thú với cái gọi là “Yêu nhân” này không?
Nhìn Sở Nguyệt Thiền giống như trăng lạnh, Hạ Khuynh Nguyệt lập tức hiểu được nguyên nhân nàng kêu mình lại, lập tức khẽ lắc đầu:
- Đệ tử cũng không có quá nhiều hứng thú.
- Một khi đã như vậy, đi theo ta đi. Huyền lực của con vượt qua phạm vi quá lớn, rất dễ tạo thành huyền lực bất ổn, ngược lại tổn thương đến huyền mạch. Phải nhanh chóng củng cố.
Nói xong, Sở Nguyệt Thiền đã phi thân lên, bay về phía đình viện.
- Vâng, sư bá.
Hạ Khuynh Nguyệt chào hỏi một tiếng với sư phụ Sở Nguyệt Ly, liền đi theo Sở Nguyệt Thiền.
Người của mười đại tông môn nhanh chóng quay về Thiên Kiếm sơn trang, sau đó bước vào Ngự kiếm đài. Tổ hợp bốn người của Thương Phong huyền phủ không thể nghi ngờ là cực kỳ chói mắt. Tàn Vô Thương ở phía trước, Vân Triệt, Hạ Nguyên Bá và Thương Nguyệt theo phía sau. Vân Triệt và Thương Nguyệt không ngừng thì thầm với nhau, còn Hạ Nguyên Bá thì một đường xoa tay, hai mắt tỏa sáng, hiển nhiên tràn đầy chờ mong với “Yêu nhân” trong truyền thuyết này.
- Phần Tuyệt Thành bọn họ thật sự muốn giết ngươi?
Thương Nguyệt nhíu chặt mày, cố nén giận dữ nói.
- Ừm, chỉ có điều yên tâm, chính là một Phần Tuyệt Thành, không tạo được bất cứ uy hiếp gì đối với ta. Nhưng mà…
Vân Triệt âm thầm thở ra một hơi, nói:
- Sư tỷ, ta có thể không cùng mọi người quay trở về Thương Phong huyền phủ. Ra khỏi Thiên Kiếm sơn trang, người của Phần Thiên môn nhất định sẽ ra tay với ta, cho nên, ta phải tránh được tai mắt của bọn họ sau đó một mình rời đi, bọn họ quả quyết sẽ không ra tay với ngươi, Tần phủ chủ còn có Nguyên Bá. Sau đó, Phần Thiên môn nhất định sẽ triển khai đuổi giết ta, ở trong vòng một khoảng thời gian dài, ta cũng cũng không cách nào trở lại Thương Phong huyền phủ, chỉ có điều sư tỷ yên tâm, cho tới bây giờ ta đều không sợ chuyện đuổi giết này, có người đuổi theo ở phía sau ta, ngược lại sẽ ép buộc ta càng cường đại hơn.
Lời Vân Triệt nói, khiến trái tim Thương Nguyệt bỗng chốc thắt chặt lại… Người của Phần Thiên môn nhận định Phần Tuyệt Bích chết đi là do Vân Triệt, đường đường nhị thiếu chủ của Phần Thiên môn bị giết, tất nhiên sẽ khiến cho toàn bộ Phần Thiên môn căm giận ngút trời, hậu quả, đó là đuổi giết không ngừng nghỉ…
Đó cũng là đuổi giết của một trong tứ đại tông môn mà Thương Phong hoàng thất cũng kiêng kỵ thật sâu!!
Mặc dù hắn đã lấy giọng điệu nhẹ nhàng nhất nói ra chuyện này, hắn vẫn như cũ cảm giác được hô hấp của Thương Nguyệt trong nháy mắt ngừng lại, sắc mặt cũng biến thành hơi trắng bệch, tay nhỏ càng túm chặt lấy tay hắn. Hắn vội vã an ủi:
- Sư tỷ, thật sự không cần lo lắng, đừng quên, ta còn có bùa hộ mệnh này của Băng Vân tiên cung, cùng lắm thì, ta trốn vào trong Băng Vân tiên cung đi.