Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 276 - Chương 277: Yêu Nhân (Hạ)

. ._139__1" class="block_" lang="en">Trang 139# 1

 

 

 

Chương 277: Yêu nhân (hạ)



- Nhưng mà, ta lo lắng cho ngươi… Đó chính là Phần Thiên môn… Nếu không… Nếu không ngươi trốn vào trong hoàng cung đi, cho dù bọn họ biết rõ ngươi ở bên trong, cũng nhất định không dám xằng bậy.

Thương Nguyệt nắm chặt tay Vân Triệt, thất thố nói.

Vân Triệt mỉm cười lắc đầu:

- Mặc dù là Phần Tuyệt Thành chủ động trêu chọc ta đây, nhưng cẩn thận nghĩ lại, ta luôn luôn không tránh đi xung đột này, ngược lại luôn trở nên gay gắt, thậm chí giết chết Phần Tuyệt Bích… Có lẽ, trong tiềm thức của ta đã làm ra hậu quả nếu bị Phần Thiên môn đuổi giết… Dù sao cuộc sống bị đuổi giết…

Vân Triệt khẽ thở ra, cuộc sống bị đuổi giết, hắn quá quen thuộc và thành thói quen.

- Sư tỷ.

Giọng Vân Triệt bỗng nhiên thay đổi, âm thanh êm dịu nói:

- Chờ trận phong ba này đi qua, ta mang ngươi về nhà có được không?

- Về… Nhà?

- Ừm!

Vân Triệt gật đầu, khẽ ngẩng đầu lên, khát khao nói:

- Tuy rằng ta bị đuổi ra khỏi gia môn, nhưng đây là nơi ta trưởng thành, quan trọng nhất là nơi đó có gia gia và tiểu cô của ta, nơi có bọn họ, chính là nhà của ta. Ta rời xa bọn họ thật lâu, không lúc này không nghĩ tới trở về… Ta muốn mang sư tỷ trở về, nếu bọn họ biết ta lại mang về một nàng công chúa lão bà mà nói, nhất định sẽ kinh ngạc hỏng rồi.

Nghĩ tới hình ảnh có khả năng khi đó, Vân Triệt khẽ nở nụ cười. Bóng dáng của gia gia và tiểu cô, đã rõ ràng thoáng qua ở trước mặt hắn… Gia gia, tiểu cô, hai người hiện giờ còn tốt chứ… Bất tri bất giác, ta đã rời đi lâu như vậy… Hai người ở đó có nhận đến khi dễ không… Bị giam nơi sau núi hoang vắng đó, hai người có phải đều gầy đi không… Hai người cũng biết, mỗi một ngày ta đều nhớ hai người…

Hiện giờ ta đây, cuối cùng có năng lực trở về, ta đã có thể đả bại bất cứ người nào trong Tiêu môn, ta sẽ hoàn trả lại cho bọn họ trăm vạn lần đau khổ mà hai người phải nhận lấy từ trước đến nay!!

Thương Nguyệt ngây ra thật lâu, trong mắt bỗng chốc mềm mại như muốn nở ra, tim đập cũng bỗng chốc nhanh hơn mấy lần, nàng phủ lên trái tim đang bỗng nhiên dâng lên khẩn trương và vui sướng, khẽ cúi đầu xuống, dùng một giọng nói thật nhẹ “Ừm” một tiếng.

Ngự kiếm đài, cũng vào lúc này hiện ra ngay trước mắt.

Ngự kiếm đài của Thiên Kiếm sơn trang còn lớn hơn Luận kiếm đài tiến hành bài vị chiến mấy lần, đưa mắt nhìn lại, vạn kiếm đủ bay trên không Luận kiếm đài, khuấy động lên từng trận gió xoáy kiếm khí lớn, đi lên Ngự kiếm đài, bất chợt có một đường kiếm khí xẹt qua bên mình, sắc bén như dao nhỏ cắt lên mặt, ngầm đau.

Trên Luận kiếm đài, cũng cắm đầy đủ các loại kiếm, trong đó cũng bao gồm một ít trọng kiếm. Số lượng kiếm rất nhiều, nhưng không chỗ nào không phải vật phàm, ngay cả đẳng cấp thấp nhất, phẩm cấp cũng cao đến Linh Huyền khí.

Trung tâm Ngự kiếm đài, một thanh thương thiên cự kiếm cả thân tối đen một nửa nhập vào trong đất, một nửa chỉ thẳng lên tận trời. Trên thân kiếm vô cùng vĩ đại, phóng thích ra một hơi thở mang phong cách cổ xưa mà nặng nề, khiến người nhìn nó trong lòng đều không tự chủ được yên lặng đi.

Lăng Khôn đi tới phía trước, dừng lại ở trước cự kiếm này. Hắn xoay người lại, nói:

- Kiếm này, tên là “Hình thiên”, đó là kiếm trấn áp yêu nhân. Trăm năm trước sở dĩ bắt được yêu nhân kia, đó là do phong ấn ở dưới chuôi kiếm này.

- Yêu nhân vô cùng cường đại, nhưng ở trong phong ấn trận pháp, lực lượng của hắn bị áp chế trên phạm vi lớn, vĩnh viễn đều đừng mong rời đi. Nhưng nếu là phong ấn trận pháp, tự nhiên sẽ theo thời gian mà lực lượng suy kiệt, cứ cách mỗi hai mươi năm, Thiên uy kiếm vực sẽ có một người tới đây củng cố lại phong ấn trận pháp.

- Sự tồn tại của yêu nhân, vốn là một việc cơ mật. Bởi vì những việc mà hắn liên lụy đến, có khả năng quan hệ đến sinh tồn tử vong của toàn bộ Thiên Huyền đại lục. Hôm nay sở dĩ để cho mọi người đến nhìn chân dung của hắn, là ước chừng do lần trước sau khi củng cố phong ấn không lâu, thân nhân của hắn dùng một phương pháp đặc thù tránh khỏi phong tỏa của tứ đại thánh địa, tiến vào bên trong Thiên Huyền đại lục, cũng hỏi thăm bốn phía chỗ của yêu nhân, ý muốn cứu ra, cuối cùng còn để bọn họ tìm được Thương Phong đế quốc, nếu không phải bị Thiên uy kiếm vực ta phát hiện, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

- A! Nghe ý tứ của hắn, “Yêu nhân” kia hình như là người ngoài Thiên Huyền đại lục… Chẳng lẽ là người ngoại tộc trong truyền thuyết?

Hạ Nguyên Bá mở to mắt nói.

- Rất có khả năng.

Vân Triệt chậm rãi gật đầu, cẩn thận nghe. Đồng thời trong lòng yên lặng nghĩ, nghe ra, tứ đại thánh địa chắc thường xuyên đối mặt với người ngoài Thiên Huyền đại lục, vậy có khả năng… Tiếp xúc đến với người của Thương Vân đại lục không! Cũng biết chỗ của Thương Vân đại lục không?

Ánh mắt Lăng Khôn đảo qua, tiếp tục nói

- Hôm nay, các vị hãy mở to mắt mà xem, nhìn rõ dáng vẻ của yêu nhân. Nếu ngày sau có người hỏi các ngươi về người tương tự, cần phải lập tức báo cho Thiên Kiếm sơn trang biết, ngàn vạn lần không được coi thường! Bởi vì kia cực kỳ có khả năng là yêu nhân khác! Chuyện mười mấy năm trước, đã đủ chứng minh bọn họ tìm được phương pháp nào đó có thể dưới tình huống không bị tứ đại thánh địa phát giác mà tiến vào được Thiên Huyền đại lục! Lỡ như yêu nhân này bị cứu ra, khôi phục lực lượng, đủ để mang đến tai họa thật lớn cho Thiên Huyền đại lục!

Câu nói “Mang đến tai họa thật lớn cho Thiên Huyền đại lục”… Không thể nghi ngờ cực kỳ chấn động lòng người, rốt cuộc yêu nhân này là tồn tại như thế nào, thế mà lại đáng sợ như vậy.

Ầm ầm ầm…

Theo thủ thế kỳ dị của Lăng Khôn, mặt đất phía dưới cự kiếm bỗng nhiên hiện ra một huyền trận cực lớn, trong huyền trận xoay tròn, thanh thương thiên cự kiếm kia bỗng nhiên kéo ra một mặt bàn tròn cực lớn chậm rãi đi lên, dưới mặt bàn, hiện ra một nửa thân kiếm hai mươi năm không thấy nhật nguyệt.

Thân kiếm càng lên càng cao, dần dần cao tới mấy trăm trượng, đúng lúc này, một giọng nói giống như ác quỷ từ phía dưới truyền đến:

- A… A!!!! Nhóm lão cẩu của Thiên uy kiếm vực! Các ngươi lại đến xem gia gia sao… Ha ha ha ha ha ha… Các ngươi bọn lão cẩu đê tiện vô sỉ, âm hiểm hạ lưu, có gan các ngươi lập tức giết ta! Ta muốn hóa thành lệ quỷ, xé nát da thịt của các ngươi, sảng khoái uống máu tươi của các ngươi, cắn nát xương cốt của các ngươi, nghiền nát nội tạng của các ngươi… Nhốt các ngươi xuống dưới mười tám tầng địa ngục, trọn đời chịu vạn dao xuyên tim, chịu nỗi khổ ngục hỏa thiêu đốt!!

Đây là âm thanh mắng chửi oán hận nhất, ác độc nhất mà đời này bọn họ từng nghe được. Còn âm trầm khủng bố hơn tiếng khóc thét của ác quỷ địa ngục… Tất cả mọi người nghe được âm thanh này lông tóc toàn thân dựng đứng lên, cột sống không ngừng có khí lạnh chui vào. Bọn họ không cách nào tưởng tượng được, kết quả phải là oán hận lớn cỡ nào, mới có thể phát ra oán khí kinh thiên hãi địa như thế…

Cự kiếm Hình thiên tiếp tục bay lên một lúc cuối cùng dừng lại, mũi kiếm của cự kiếm kéo lên một vị trí có kích cỡ khớp với chỗ trống vốn khảm chặt trên mặt bàn.

Hiện ra ở trước mắt mọi người, là một kết giới hình bán cầu màu vàng nhạt cực lớn, trong vòng kết giới, chỗ mũi kiếm của cự kiếm Hình thiên, hơn mười sợi xiềng xích to lớn, khóa chặt một người tóc bạc đầy đầu. Tóc bạc của hắn đã dài đến chạm đất, phủ nửa người của hắn và nửa gương mặt, thân thể của hắn gầy như que củi, gương mặt càng nhăn như ác quỷ, nhưng một đôi mắt của hắn, lại đáng sợ giống như đao phong sắc bén nhất trên đời, phóng ra oán hận sâu thẳm như địa ngục.

- Đây là… Yêu nhân?

- Bị phong ấn trong huyền trận hơn một trăm năm, không ăn không uống cũng không chết, quả thật là lão yêu quái! Shhh… Yêu nhân thật đáng sợ, ta bị hắn liếc mắt nhìn một cái, toàn thân đều rét run.

- Thật… Thật đáng sợ.

Thương Nguyệt khẩn trương lại gần sát Vân Triệt, nửa người lui ra phía sau hắn.

Ánh mắt của “Yêu nhân” này thật đáng sợ, oán khí nặng, có thể nói là Vân Triệt bình sinh ít thấy. Cho dù hắn nhìn cũng hơi kinh hãi, huống chi Thương Nguyệt.

- Mạt Lỵ, đây là người gì? Ngươi có thể nhìn ra được không?

Vân Triệt hỏi dò

Mạt Lỵ cực kỳ khinh thường nói:

- Một người lợi hại hơn nhân loại bình thường một chút mà thôi, yêu nhân? Hừ, thật sự là buồn cười. “Yêu tộc” chân chính, độ đáng sợ của chúng nó ngươi vốn không cách nào tưởng tượng được!

Vân Triệt: “…”

Đối với nguyền rủa vô cùng ác độc và ánh mắt của “Yêu nhân”, Lăng Khôn lại mặt không đổi sắc, bình thản ung dung nói:

- Ngươi muốn mắng, cứ chửi rủa thỏa thích đi. Hừ, ngươi nghĩ rằng chúng ta không dám giết ngươi? Nếu không phải ngươi có tác dụng khác, có thể vào thời khắc cần thiết nào đó làm lợi thế trao đổi, ngươi đã sớm chết mấy trăm lần! Cần gì để cho chúng ta hao tốn khổ tâm cho ngươi sống lâu một trăm năm.

- Ta nhổ vào!

“Yêu nhân” cười nhạo:

- Nhóm lão cẩu đê tiện, các ngươi nằm mơ, đều đừng mong dùng ta đổi được thứ gì! Ta luôn không đành lòng chết, chính là muốn tận mắt nhìn thấy các ngươi bị Yêu Hoàng đại nhân tàn sát hết cả nhà, một ngày này sẽ không quá lâu… Ha ha ha ha!

- Ha ha ha ha!

Lăng Khôn cũng điên cuồng nở nụ cười:

- Xem ra ngươi thật sự không rõ kết quả rốt cuộc là ai đang nằm mơ. Ta không ngại nói cho ngươi biết một chút, Yêu Hoàng của các ngươi đã sớm chết rồi, chết ở trong thủ hạ của kiếm chủ Thiên uy kiếm vực ta và Thiên quân Nhật nguyệt thần cung, tiểu yêu hoàng đáng thương của các ngươi mới vừa kế vị, liền không biết tự lượng sức mình muốn báo thù cho phụ thân, chậc chậc… Chết kia được gọi là thê thảm. Hiện giờ toàn bộ Huyễn yêu giới phải dựa vào một tiểu yêu hậu chống đỡ cục diện, đáng tiếc tuy rằng tiểu yêu hậu cũng có huyết thống hoàng tộc, nhưng Huyễn yêu giới các ngươi lại giống như không cam tâm coi một nữ nhân là hoàng, bây giờ nàng ta ốc không mang nổi mình ốc… Tàn sát cả nhà chúng ta? Ha ha ha ha, quả thật là chuyện thật đáng cười.

- Ngươi nói láo!

“Yêu nhân” phẫn nộ đến điên cuồng hét lên, mấy lời nói của Lăng Khôn, hiển nhiên đã hung hăng kích thích hắn, khiến cho cảm xúc của hắn hoàn toàn mất khống chế, toàn thân điên cuồng giãy giụa, kéo xiềng xích rung động “Rào rào”:

- Sao lão cẩu đê tiện của các ngươi có thể so sánh với Yêu hoàng đại nhân của Huyễn yêu giới chúng ta! Yêu hoàng đại nhân không có khả năng chết… Không có khả năng! Một ngày nào đó, đại nhân sẽ tự tay đồ diệt toàn bộ bọn ngươi!!

Huyễn yêu giới… Yêu hoàng…

Những chữ xa lạ này liên tiếp xuất hiện trong lúc hai người nói chuyện với nhau, khiến Vân Triệt không hiểu ra sao, hắn nhìn ra xung quanh, phát hiện trên mặt mỗi người đều tràn ngập mê man, đôi khi hỏi nhau, chỉ có vẻ mặt của Lăng Nguyệt Phong xem như trấn định.

Xem ra, “Huyễn yêu giới”, “Yêu hoàng”, đều là thứ mà thế lực cấp thánh đại kia mới có tư cách tiếp xúc đến. Giữa bọn họ và “Huyễn yêu giới” kia, hiển nhiên có thù hận vĩ đại.

- Ha ha ha ha, vậy ngươi cứ tiếp tục làm trăm ngày mộng du của ngươi!

Trong tiếng cười lớn trào phúng, không gian giới chỉ trên tay Lăng Khôn lóe lên, mười mấy viên hình dáng như thạch anh màu vàng nhạt liền trôi lơ lửng ở trước người hắn, trên mỗi một viên thạch anh, đều phóng thích ra lực lượng có mật độ cao đến làm cho người ta hồi hộp. Theo cánh tay của Lăng Khôn huy động, mấy chục viên thạch anh này chia ra bay về phía các góc khác nhau trên kết giới màu vàng nhạt nhốt “Yêu nhân”, sau đó chậm rãi nhập vào trong kết giới, hóa thành một phần của lực lượng kết giới.

Nhất thời, màu sắc của cả kết giới trở nên càng thêm thâm thúy, sắc thái cũng trở nên trong suốt, nhìn qua màu vàng mênh mông. Mười mấy viên hình dáng thạch anh màu vàng kia, bên trong mỗi một viên đều chứa đựng lực lượng phong ấn vô cùng cường đại, theo chúng nó dung nhập vào, củng cố kết giới hai mươi năm một lần, cũng theo đó hoàn thành.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment