.
._139__2" class="block_" lang="en">Trang 139# 2
Chương 278: Kinh biến
- Huyền trận phong ấn yêu nhân này, tên là Thiên uy trấn hồn trận.
Kết giới phía dưới ngón tay của Lăng Khôn không ngừng thoáng hiện lên sáng rọi của huyền trận nói:
- Trong Thiên uy trấn hồn trận này, cho dù là ai, huyền lực đều sẽ bị áp chế trên phạm vi lớn. yêu nhân này hiện giờ bị khóa trên Hình thiên kiếm, vĩnh viễn đừng mong thoát ra được khỏi Thiên uy trấn hồn trận.
Lăng Khôn không biểu cảm nói:
- Yêu nhân này có vẻ ngoài hoàn toàn giống với chúng ta, tu hành cũng là huyền lực, nhưng có một năng lực đặc thù được gọi là “Huyền cương”. Chỉ có điều, trong đám yêu nhân, có được “Huyền cương” cũng chỉ là số ít.
- Hiện giờ, thứ nên xem các ngươi cũng đã xem rồi, nhớ kỹ lời vừa rồi ta nói với các ngươi.
Ánh mắt Lăng Khôn đảo qua toàn trường, tiến lên phía trước một bước, đứng ở trước kết giới, nhìn yêu nhân cười lạnh nói:
- Yêu nhân, cho ngươi thấy ánh mặt trời lâu như vậy, ngươi bây giờ có phải rất cảm kích ta không? Trước khi đưa ngươi quay về, ta có tin tức tốt muốn nói cho ngươi… Ha, nhi tử của ngươi, còn có nhi tức (con dâu) của ngươi, vào hai mươi năm trước không biết tự lượng sức mình xâm nhập vào Thiên uy kiếm vực định cứu ngươi ra, đáng tiếc, bọn họ lại không biết vào trăm năm trước ngươi đã bị chuyển đến nơi này, ha ha ha ha ha.
Toàn thân yêu nhân run lên, chợt ngẩng đầu, điên cuồng gầm thét lên:
- Các ngươi… Các ngươi làm gì nhi tử ta!! Các ngươi đã làm gì nó! Nếu các ngươi dám tổn thương đến một sợi tóc của nhi tử ta, ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho đám người các ngươi!
- Chậc chậc.
Lăng Khôn cười lạnh lắc đầu:
- Nhi tử của ngươi ngược lại thật giảo hoạt, lại chạy thoát ra khỏi Thiên uy kiếm vực, thiếu chút nữa bị hắn tìm được tới nơi này. Chỉ tiếc, hắn cuối cùng vẫn còn bị chúng ta tìm được, càng đáng tiếc chính là, bọn chúng cuối cùng vẫn chạy thoát, ở dưới đuổi giết của chúng ta chạy về Huyễn yêu giới. Chỉ có điều hai người bọn họ đã sớm thân bị trọng thương, lại dưới trọng thương chạy trốn nhiều tháng, ngọn lửa sinh mệnh cũng thiêu đốt không sai biệt lắm, tuy rằng bỏ chạy về Huyễn yêu giới, nhưng đã biến thành nửa người chết, đoán chừng mười mấy năm trước đã sớm chết rồi.
Ánh mắt yêu nhân dần trừng lớn, một nỗi bi thương, phẫn nộ, tuyệt vọng vô tận điên cuồng phát ra từ trên người hắn, hắn điên cuồng giãy giụa, điên cuồng quát um lên:
- Ngươi nói bậy!! Ngươi nói bậy! Nhi tử ta tuyệt đối không có khả năng chết được! A!!! Lũ chó đẻ Thiên uy kiếm vực… Người đáng chết là ngươi!! A!!
Trong tiếng gầm gừ, trong kẽ hở của xích sắt khóa chặt yêu nhân, bỗng nhiên chìa ra một bàn tay, mang theo oán hận vô tận đẩy về phía Lăng Khôn, một luồng huyền lực hóa thành thực chất sáng rọi phá không mà đến.
Chung quanh nhất thời vang lên tiếng kinh hô, toàn bộ mọi người theo bản năng lui lại về phía sau. Lăng Khôn cũng mặt lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng không sợ hãi hỗn loạn, thân thể càng động cũng không động, luồng huyền lực sáng rọi kia đụng vào phía trên kết giới, lại trong một tiếng “Tinh” nhỏ nhập vào trong kết giới, hoàn toàn biến mất.
- Mọi người đừng lo lắng, kết giới chung quanh huyền trận này, tuy rằng không thể ngăn cách người ra vào, nhưng lại có thể ngăn cách đủ hình thức lực lượng. Yêu nhân không có khả năng làm bị thương được chúng ta.
Lăng Nguyệt Phong giải thích, chỉ có điều sắc mặt của hắn cũng không bình tĩnh, bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng sự cường đại của Thiên uy trấn hồn trận, nó đủ cường đại để áp chế huyền lực của một người đến ngay cả một phần trăm của bình thường cũng không đến. Nhưng dưới áp chế như vậy, yêu nhân này mới vừa rồi dưới cơn phẫn nộ ra tay, khí tức huyền lực sinh ra, đúng là không hề kém hơn hắn chút nào!!
Bị khóa nhốt tròn trăm năm, lại dưới Thiên uy trấn hồn trận, còn có thể phát huy ra huyền lực của Vương Huyền sơ kỳ… Thực lực dưới trạng thái toàn thịnh của hắn, quả thật không cách nào tưởng tượng được! Ít nhất, còn mạnh hơn Lăng Khôn không biết bao nhiêu lần.
- Hừ!
Lăng Khôn khinh thường lạnh giọng nói:
- Xem ra lúc trước khóa không đủ chặt, hế mà lại khiến cho một bàn tay của ngươi thoát ả ngoài, chỉ có điều cũng không sao, ngươi sẽ không hồn nhiên đến cho rằng mình có thể thoát khỏi được khóa của tinh vẫn chi liên (tinh vẫn = sao rơi, liên = dây xích) và trấn áp của Hình thiên kiếm đi?
- Các ngươi đồ tiểu nhân đê tiện này, ta muốn giết các ngươi… Giết sạch các ngươi… A a a!!
Lời nói phía trước của Lăng Khôn hiển nhiên hung hăng kích thích “Yêu nhân”, bởi vì có lẽ đối với “Yêu nhân” mà nói, chống đỡ cho hắn luôn luôn không chết đi không phải là Yêu hoàng, mà là người nhà của hắn. Tiếng kêu của hắn oán hận mà tuyệt vọng, hắn huy động cánh tay có thể hoạt động kia, từng luồng huyền quang cuồng loạn đánh về phía Lăng Khôn, trong miệng phát ra tiếng thét giống như dã thú, xiềng xích quấn quanh lấy hắn va chạm phát ra âm thanh chói tai dưới giãy giụa của hắn.
- Chậ chậc, thật sự đáng thương.
Lăng Khôn lắc đầu:
- Đã từng là thần thủ hộ bên người Yêu hoàng, “Vương” dưới một người trên vạn người ở Huyễn yêu giới, nhưng bây giờ thành một con chó điên đáng thương, ngay cả ta cũng không muốn nhìn nhiều hơn mấy lần, hãy để cho ta… Đưa ngươi đi xuống đi!!
Bàn tay hắn lật chuyển, một thạch anh huyền trận kỳ dị bị hắn nắm trong tay, một huyền trận cỡ nhỏ hiện ra ở trước người hắn, sau đó, giống như có cảm ứng, huyền trận phía dưới Hình thiên cự kiếm lại bắt đầu lóe lên, sau đó chậm rãi xoay tròn, kéo theo Hình thiên kiếm và khu vực phong ấn yêu nhân chậm rãi rơi xuống đất.
Tuy rằng thực lực của Lăng Khôn rất mạnh, nhưng hoàn toàn không có năng lực đi thúc giục phong ấn đại trận này, cũng không có năng lực đi củng cố, đều thông qua hơn mười cường giả đỉnh cấp phong ấn huyền trận và lực lượng cần thiết vào trong thiên tinh, về phần Lăng Khôn, nói trắng ra chỉ là một người chấp hành một chân chạy mà thôi.
- Yêu nhân này, cảm giác thật sự đáng thương.
Thương Nguyệt nhỏ giọng nói.
- Đúng thật đáng thương, cũng không biết chỗ Huyễn yêu giới của hắn và Thiên uy kiếm vực rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì, lại bị phong tỏa ở nơi tối tăm mù mịt vẻn vẹn một trăm năm, trên đời này không có bao nhiêu người có thể thừa nhận. Tuy rằng nhìn qua hắn hơi điên, nhưng mà không phải điên chân chính. Phần tinh thần lực này, cũng thật kinh người.
Vân Triệt cảm khái nói.
- Đệ cũng cảm thấy… Hắn giống như thật đáng thương, ngược lại không hề cảm thấy là người xấu.
Hạ Nguyên Bá hạ giọng, cẩn thận nói.
- Ân oán của tầng thánh địa kia, là chúng ta vĩnh viễn không có khả năng đụng chạm đến, yêu nhân có phải là ác nhân hay không, càng không phải chúng ta có tư cách luận định… Nhìn xem là được rồi.
Tần Vô Thương nói.
Hình thiên kiếm chậm rãi hạ xuống phía dưới, bóng dáng của yêu nhân cũng bắt đầu dần tan biến dưới tầm mắt, nhưng tiếng gầm rú giống như ác quỷ của hắn vẫn như cũ vang vọng ỏ bên tai mỗi người, công kích điên cuồng của hắn cũng không ngừng lại, huyền quang hỗn loạn lần lượt đánh lên trên kết giới:
- Ta nhất định sẽ giết các ngươi… A!! Ta nhất định sẽ giết các ngươi!!
Trong tiếng hô điên cuồng, hắn bỗng nhiên dừng công kích, cánh tay chìa ra về phía trước, mạnh mẽ lôi kéo.
Vù!!
Một trận cuồng phong bỗng nhiên thổi bay trong kết giới, tiếp theo đó lại yếu ớt lan tràn ra ngoài kết giới, mang lên một lực hút ở ngoài kết giới. Hiển nhiên, yêu nhân này đã tiến vào trạng thái một nửa điên loạn đã dưới cực giận dữ điên cuồng muốn giết người, muốn kéo vào một cái đệm lưng chết dưới tay hắn, chỉ cần bị hắn hút vào bên trong kết giới, tiến vào dưới “Thiên uy trấn hồn trận”, cho dù là ai, cho dù Lăng Khôn, cũng phải chết không thể nghi ngờ, bởi vì cho dù mạnh như Lăng Khôn, đến Thiên uy trấn hồn trận, huyền lực cũng bị áp chế đến nhiều nhất chỉ còn cấp bậc Linh Huyền cảnh.
Chẳng qua, có ngăn cách của kết giới, lực hút này rất mỏng manh, ở đây đều là cường giả tầng cao nhất trong nhóm cùng tuổi ở Thương Phong đế quốc, vốn không chịu ảnh hưởng của lực hút mức độ này.
- A!!! A a a a!!!
Hình thiên kiếm tiếp tục nện xuống, âm thanh của yêu nhân cũng bắt đầu trở nên nặng nề, lúc này, lực hút có vẻ không hề có uy hiếp ngừng lại… Nhưng hai giây sau, một luồng sóng khí bỗng nhiên tập trung vào một chỗ hẹp, mạnh mẽ tuôn ra ngoài… Mà chỗ luồng sóng khí đó tuôn ra, rõ ràng là… Chỗ đứng của Hạ Nguyên Bá!!
Luồng sóng khí dốc hết toàn lực của yêu nhân này, bất cứ người nào ở đây đều có thể thoải mái kháng cự, kể cả Thương Nguyệt chỉ có Chân Huyền cảnh, nhưng trừ bỏ một người…
Đó chính là Hạ Nguyên Bá huyền lực mới chỉ có Sơ Huyền cảnh!
Dưới luồng sóng khí bất ngờ, Hạ Nguyên Bá đột nhiên bị mang lên, bay về phía trong kết giới, cho đến khoảnh khắc khi thân thể đụng chạm vào tầng kết giới kia, hắn mới phát ra một tiếng gầm hoảng sợ.
Biến cố bất thình lình, tất cả mọi người bất ngờ, bọn họ ai cũng không nghĩ tới, yêu nhân lập tức sẽ bị phong tỏa về dưới đất, lại sẽ bỗng nhiên mất trí điên cuồng khóa chặt vào xuống tay với một thanh niên chỉ có Sơ Huyền cảnh. Có tồn tại của Thiên uy trấn hồn trận và kết giới, yêu nhân vốn không cách nào tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với bọn họ, nhưng đó là cường giả siêu cường, đều theo bản năng quên mất sự tồn tại của một kẻ yếu siêu cấp, càng không nghĩ đến, yêu nhân sẽ dốc hết toàn lực xuống tay với một kẻ yếu vốn không nên xuất hiện ở đây.
- Nguyên Bá!!!
Đây là biến cố mà Vân Triệt tuyệt đối chưa từng nghĩ đến, bọn họ chính là đơn thuần làm một vị khách xuất hiện ở đây, chung quanh có lượng lớn cường giả vây quanh, lại làm sao có thể nghĩ đến tai họa sẽ bỗng nhiên tập trung vào chỗ bọn họ mà đến. Nhìn Hạ Nguyên Bá bị hút vào kết giới, Vân Triệt hoảng sợ biến sắc, gầm một tiếng dữ dội, mạnh mẽ xông tới.
- Đừng qua đó!!
Tần Vô Thương lập tức đưa tay định kéo Vân Triệt, nhưng “Tinh thần toái ảnh” nhanh chóng và quỷ dị dữ dội, Tần Vô Thương ra tay nhanh như tia chớp, lại chỉ bắt được hư ảnh của Vân Triệt.
Xoẹt!!
Tốc độ giờ phút này của Vân Triệt, đạt tới cực hạn từ trước tới nay của hắn, bóng dáng thoáng hiện, nhưng lại mang đến tiếng cọ xát không gian chói tai. Dưới tốc độ giống như ánh sáng, hắn đuổi kịp đến phía sau Hạ Nguyên Bá, một tay chộp vào mắt cá chân trên chân trái của hắn… Nhưng cũng trong nháy mắt này, hắn và Hạ Nguyên Bá đồng thời tiến vào trong kết giới, trong vòng Thiên uy trấn hồn trận!!
Không có kết giới ngăn cản, sóng khí nhằm vào Hạ Nguyên Bá bỗng chốc mạnh mẽ trăm ngàn lần, kéo theo hai người Hạ Nguyên Bá và Vân Triệt cực nhanh xông về phía yêu nhân… Theo đó vang lên, là tiếng cười to điên cuồng của yêu nhân:
- Ha ha ha ha ha ha… Giết! Ta muốn giết các ngươi! Giết sạch các ngươi!!
- Vân sư đệ!
- Vân Triệt!
- Lão đại!!
- Đừng qua đó!!
Thương Nguyệt bị Tần Vô Thương gắt gao túm chặt, Lăng Kiệt kinh hãi kêu lên bị Lăng Nguyệt Phong cho một cái tát đánh về, nhìn Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá bị hút vào trong kết giới, mỗi người đều đột nhiên biến sắc, Lăng Khôn từng giải thích với bọn họ Thiên uy trấn hồn trận như thế nào, bọn họ cũng vô cùng rõ ràng sẽ có hậu quả gì khi bị hút vào trong Thiên uy trấn hồn trận.
Lăng Khôn cũng thay đổi sắc mặt, ở dưới mí mắt của hắn, thế mà lại phát sinh ra chuyện như vậy, đây không thể nghi ngờ khiến cho hắn mất thể diện lớn, nhưng cho dù cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám tiến vào trong Thiên uy trấn hồn trận cứu giúp… Mà cho dù hắn đi vào, cũng vốn không có khả năng cứu bọn họ ra, ngược lại sẽ liên lụy đến mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người trẻ tuổi bị hút về phía yêu nhân.
- Tỷ… Tỷ phu!!
Gương mặt của Hạ Nguyên Bá trở nên trắng bệch, nhìn Vân Triệt ở phía sau gắt gao túm chặt mắt cá chân của hắn, hắn khàn giọng kêu to.
Một cảm giác áp bách vô cùng vĩ đại từ bốn phương tám hướng vọt tới, gắt gao áp chế lên trên huyền mạch của Vân Triệt, khiến cho huyền lực của hắn giống như bị đóng băng không cách nào thúc giục… Nhưng cảm giác áp chế này chỉ giằng co trong một nháy mắt ngắn ngủi… Thiên uy trấn hồn trận đúng là có thể áp chế tùy ý huyền lực của nhân loại trên phạm vi lớn, nhưng Vân Triệt, lại vào lúc này trở thành một ngoại lệ ở dưới Thiên uy trấn hồn trận, bởi vì huyền mạch của hắn không phải là huyền mạch người bình thường, mfa là huyền mạch đến từ chân thần!!
Huyền mạch của chân thần, một Thiên uy trấn hồn trận thế gian sao có khả năng áp chế được!!
- A a!!
Theo một luồng ánh sáng đỏ từ huyền mạch của Tà thần thoáng hiện, cảm giác bị áp chế này bỗng chốc tiêu tán vô tung, hắn phát ra một tiếng gầm dữ dội, trên dưới toàn thân bốc lên huyết quang, hai mắt, cũng trong nháy mắt này biến thành màu đỏ.
- Luyện ngục!!
Vào thời khắc liên quan đến sinh tử, Vân Triệt không hề do dự mạnh mẽ khởi động cảnh quan thứ ba, dưới huyền lực chạy dữ dội, hắn dồn tất cả lực lượng tập trung vào cánh tay phải, kéo Hạ Nguyên Bá đột nhiên ném về phía sau…
Hắn bùng nổ trong giây phút này, ngược lại cứng rắn kháng cự được lực hút đến từ yêu nhân, ném Hạ Nguyên Bá về phía sau mình, hắn lại hét lớn một tiếng, xoay người ở giữa không trung, dồn hết lực lượng toàn thân, không hề giữ lại đẩy về phía Hạ Nguyên Bá…
- Nguyên Bá… Đi!!
Vèo!!
Theo tiếng gầm to của Vân Triệt, tất cả lực lượng của hắn hóa thành một trận gió lốc mãnh liệt, đụng vào trên người Hạ Nguyên Bá, mang theo Nguyên Bá cực nhanh bay về phía ngoài kết giới… Mà chính hắn, dưới lực phản chấn và lực hút của yêu nhân, lấy tốc độ nhanh hơn bay về vị trí của yêu nhân.
- Tỷ… Phu!!
Thân hình Hạ Nguyên Bá bay về phía sau càng ngày càng xa, càng lúc càng xa… Hắn cuối cùng chạm tới bên cạnh kết giới… Khoảnh khắc khi thân thể thoát ly khỏi kết giới, hắn nhìn thấy trên mặt Vân Triệt thoáng hiện ra một nụ cười nhạt thỏa mãn, sau đó nhắm hai mắt lại…
Rầm!!
Hạ Nguyên Bá rơi ra ngoài kết giới, nặng nề ngã trên mặt đất. Hắn vốn đã phải chết không thể nghi ngờ, lại giống như kỳ tích được đẩy ra ngoài kết giới. Hắn đầu váng mắt hoa, toàn thân đau đớn vô cùng, nhưng vốn không kịp thở dốc một tiếng, lảo đảo đứng dậy bay nhanh về phía Vân Triệt, trong miệng phát ra tiếng hét điên cuồng tê tâm liệt phế:
- Tỷ phu… Tỷ phu!!
Phía sau lưng của Vân Triệt, cũng vào lúc này rơi vào trên bàn tay của yêu nhân, một tiếng vang thật lớn, phía sau lưng của hắn trong nháy mắt nổ tung, huyết nhục xương cốt của hắn bay đầy trời, một ngụm máu tươi dài đủ hai trượng phun ra từ trong miệng hắn, sau đó cả người giống như con gấu bông rách nát bị ném ra ngoài rất xa, tiếp theo không còn động tĩnh, một vũng máu lớn nhanh chóng lan ra ở dưới thân hắn… Ý thức cuối cùng của hắn, là tiếng cười điên cuồng vô cùng khoái ý của yêu nhân.
Ầm!!
Hình thiên kiếm bỗng nhiên hạ xuống cực nhanh, sau đó trong một tiếng nổ vang hoàn toàn rơi vào, phong ấn yêu nhân, còn có Vân Triệt cũng chết đi dưới Ngự kiếm đài không biết sâu bao nhiêu.
- Vân sư đệ!!
Thương Nguyệt phát ra một tiếng kêu tuyệt vọng như đỗ quyên khóc ra máu, sau đó hai mắt trợn ngược, ngất đi.