.
._140__2" class="block_" lang="en">Trang 140# 2
Chương 280: Tỷ đệ biệt ly
Sở Nguyệt Thiền ngự không bay nhanh, một đôi mắt đẹp mê muội vô thần, không hề đáp lại từng tiếng la lên dồn dập của Sở Nguyệt Ly ở phía sau, cả người giống như mất hồn.
Cuối cùng, nàng rơi vào trên Ngự kiếm đài, đứng ở trước Hình thiên kiếm vĩ đại, nhìn thân kiếm cao vút trong mây kia, còn có khí thế bàng bạc như biển kia, hai tròng mắt, gò má, còn có cánh môi như cánh hoa anh đào của nàng trong ngày thường luôn lạnh như băng, cũng bắt đầu run run lên:
- Đã chết… Đã chết… Ngươi thế nhưng đã chết… Đã chết…
- Tỷ tỷ!
Sở Nguyệt Ly cuối cùng đuổi theo kịp. Dáng vẻ khác lạ trước giờ chưa từng có của Sở Nguyệt Thiền, làm cho nàng tinh thần hỗn loạn, nàng ôm lấy cánh tay Sở Nguyệt Thiền, hốt hoảng nói:
- Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Tỷ rốt cuộc như thế nào? Tỷ mau nói cho muội biết…
Sở Nguyệt Thiền không hề có một chút phản ứng với việc muội muội đến và giọng nói của nàng ấy, nàng ngơ ngác si ngốc nhìn Hình thiên kiếm, thất hồn lạc phách ở đó lẩm bẩm:
- Ngươi tại sao phải chết… Vì sao… Vì sao!!
Rầm!!
Một lực lượng băng hàn cuồng bạo phóng thích từ trên người Sở Nguyệt Thiền, đánh văng Sở Nguyệt Ly ra rất xa, nàng xông về phía Hình thiên kiếm, vô số băng liên điên cuồng nổ mạnh ở trên dưới thân kiếm, phát ra từng trận rên rỉ vỡ vụn. Mỗi một lần công kích của nàng, đều dồn hết lực lượng có khả năng vận dụng, một vương tọa gần như điên cuồng phóng thích lực lượng, sẽ mang đến thanh thế vô cùng khủng bố. Toàn bộ Ngự kiếm đài bị gió lạnh cuốn lấy, bông tuyết đầy trời…
- Vì sao… Vì sao ngươi lại chết…
- Ta không tin… Ngươi đi ra cho ta… Đi ra!!
- Vì sao ngươi phải chết… Vì sao… Ngươi đã quên lời ngươi đã nói sao… Ngươi rõ ràng nói cho ta biết, ngươi là nam nhân chân chính… Ngươi làm sao có thể chết… Ngươi đi ra… Đi ra!!
- Ngươi không phải muốn chinh phục ta… Ngươi không phải muốn đi Băng Vân tiên cung tìm ta sao… Vậy tại sao ngươi phải chết… Ngươi đi ra cho ta…
- … Van cầu ngươi đi ra… Chỉ cần ngươi đi ra… Ngươi nói cái gì… Ta đều đáp ứng ngươi… Đi ra… Đi ra a… …
Bông tuyết không đếm được giống như mưa rào điên cuồng đụng chạm lấy Hình thiên kiếm, nhưng đừng nói lay động, ngay cả một chút tổn thương cũng không lưu lại ở trên dưới thân kiếm. Nhiều tiếng va chạm đinh tai nhức óc kia, chẳng những cuốn động lên gió lạnh cũng vô cùng bi thương, giọng Sở Nguyệt Thiền từ tuyệt vọng, tê tâm, đến oán hận, giận oán… Đến cuối cùng, hóa thành khóc rống và cầu xin bi thương nhất…
Nàng giờ phút này, không còn là Băng Thiền tiên tử khiến nam nhân thế gian chỉ có thể ngưỡng mộ trong mộng, ngay cả nhìn thẳng cũng không dám, mà là một nữ tử phổ thông thất hồn lục phách bị lấy ra hoàn toàn…
- Tỷ… Tỷ…
Nhìn hành động của Sở Nguyệt Thiền, cảm nhận được cảm xúc bi thương của tỷ ấy, nghe giọng nói của tỷ ấy, Sở Nguyệt Ly hoàn toàn choáng váng, cho dù không cách nào tin được, nàng cũng không thể không nghĩ đến một khả năng cực kỳ vớ vẩn… Mà khi khả năng này xuất hiện ở trong đầu, nàng suýt nữa không tinh thần hỏng mất.
Động tĩnh vĩ đại trên Ngự kiếm đài, nhanh chóng dẫn người Thiên Kiếm sơn trang đến. Lăng Nguyệt Phong và vài trưởng lão ở ngay gần cách đó không xa nhanh chóng chạy đến, tình huống trước mắt, khiến cho bọn họ đồng loạt trố mắt.
Người ngoài chạy đến, khiến Sở Nguyệt Ly căng thẳng trong lòng, nàng nhanh chóng tiến lên, ôm chặt lấy Sở Nguyệt Thiền la lên:
- Tỷ tỷ, đừng đánh nữa, đó là Hình thiên kiếm, vốn không cách nào lay động… Vân Triệt hắn đã chết… Đã chết!!
Thân thể Sở Nguyệt Thiền cứng đờ, động tác bỗng chốc dừng lại… Lời Sở Nguyệt Ly nói, cũng giống như một nhánh cỏ vô tình cuối cùng, khiến cho hy vọng xa vời cuối cùng của nàng, cũng hoàn toàn hóa thành tuyệt vọng.
- Phụt…
Một ngụm máu tươi thật dài phun ra từ trong miệng Sở Nguyệt Thiền, vẩy lên trên Hình thiên kiếm, hai mắt nàng khép kín, tất cả ý thức đều hóa thành trống rỗng tuyệt vọng, cả người chậm rãi ngã đổ về phía sau.
- Tỷ tỷ!!
Sở Nguyệt Ly kinh hô một tiếng, sau mơ hồ ngắn ngủi, nhanh chóng ôm lấy Sở Nguyệt Thiền đã hôn mê, bay về phía đình viện.
- Băng Ly tiên tử, đây là có chuyện gì?
Lăng Nguyệt Phong nhanh chóng lên tiếng hỏi.
Sở Nguyệt Ly lại giống như không nghe thấy, mang theo Sở Nguyệt Thiền bay đi rất xa, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt bọn họ.
Nhìn vết máu đỏ tươi trên Hình thiên kiếm, Lăng Nguyệt Phong nhất thời tâm thần đại loạn, hắn gấp giọng nói:
- Mau! Lập tức để Cửu Mục bà bà trị liệu xong cho Thương Nguyệt công chúa, lập tức đi đến chỗ đình viện của Băng Thiền tiên tử!!
Vân Triệt chết đi, khiến tuyệt đại đa số mọi người tiếc hận, nhưng cũng chỉ là tiếc hận mà thôi. Nhưng phản ứng dây chuyền do cái chết của hắn mang đến, lại là điều mà bọn họ kiên quyết không nghĩ đến.
Sở Nguyệt Thiền đánh giá cao bản thân, nàng vốn tưởng rằng kết hợp sai lầm với Vân Triệt chính là bị ép bất đắc dĩ, nàng cho rằng lấy tâm tính của bản thân, có thể triệt để cắt đứt tình cảm có với Vân Triệt, nàng cho rằng mình đến Thiên Kiếm sơn trang, là vì gặp mặt Vân Triệt một lần cuối cùng, giải quyết xong tất cả ân oán với hắn, từ nay về sau không còn trần duyên.
Nhưng nàng thật sự không thể giải thích được bản thân, cũng không thể giải thích được bản thân kiểu người thân là nữ nhân này.
Cảnh giới Long thần thí luyện, năm tháng kia ôm nhau chặt chẽ, năm tháng cuộc sống hàng ngày kề nhau, năm tháng nhìn hắn vĩnh viễn che chắn ở trước người nàng, thân thể chém phá tất cả hiểm trở, năm tháng thủ hộ tình nguyện vết thương chồng chất, cũng tuyệt đối cũng để cho nàng bị một chút tổn thương… Những thứ này, đủ để hòa tan hoàn toàn một nữ nhân ý chí sắt đá.
Huống chi, cho tới bây giờ Sở Nguyệt Thiền cũng không phải là người ý chí sắt đá. Mà trên thế giới này, trừ bỏ người chết và người sống thực vật, cũng cho tới bây giờ đều không có khả năng làm được người không có tình cảm, nàng chỉ vì sống trong Băng Vân tiên cung lạnh như băng, bị hoàn cảnh và huyền công tông môn đóng băng tình cảm, nhưng tình cảm bị đóng băng này một khi trong hòa tan phóng thích ra, sẽ sinh ra nóng cháy, còn hơn thường nhân xa xa, còn hơn tưởng tượng của chính nàng…
Khi nghe tin Vân Triệt chết đi, khi thống khổ và tuyệt vọng giống như trong nháy mắt cắn nát linh hồn này đánh úp lại, nàng cuối cùng đã hiểu rõ một điểm này, nhưng mà, cũng đã quá muộn…
- Hạ sư muội, muội không sao chứ? Muội… Không sao chứ?
Thủy Vô Song và Vũ Tuyết Tâm làm bạn bên cạnh Hạ Khuynh Nguyệt, lo lắng hỏi. Bởi vì sau khi nghe được tin tức Vân Triệt chết đi, Hạ Khuynh Nguyệt cũng giống như rớt mất hồn, liền kinh ngạc nhìn về phía trước như vậy, thật lâu không hề có một chút động tác. Các nàng vốn tưởng rằng, lúc trước Hạ Khuynh Nguyệt gả cho Vân Triệt là vì báo ân và giải quyết xong tâm nguyện của phụ thân, không hề có tình cảm thật sự gì với hắn, cho dù nghe được tin tức về cái chết của hắn, cũng nhiều lắm chỉ có tiếc nuối. Nhưng phản ứng lúc này của Hạ Khuynh Nguyệt, lại hoàn toàn ngoài dự đoán của các nàng.
Dưới không ngừng la lên của các nàng, mắt đẹp của Hạ Khuynh Nguyệt cuối cùng có một chút tiêu cự, bộ ngực cao ngất của nàng bắt đầu phập phồng kịch liệt, hồi lâu, nàng nhẹ nhàng lắc đầu:
- Muội… Muội không sao.
Nàng chậm rãi đứng lên, động tác cứng ngắc giống như một con rối gỗ bị điều khiển, khoảnh khắc khi đứng lên, dưới chân nàng lảo đảo một cái, suýt chút nữa té ngã trên đất. Thủy Vô Song và Vũ Tuyết Tâm vội vàng đỡ lấy nàng, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng phức tạp.
- Sư phụ nói… Đều là thật sao?
Hạ Khuynh Nguyệt mở miệng hỏi, giọng nói nhẹ bẫng như khói.
Hai người đồng thời gật đầu, Thủy Vô Song nói:
- Hắn vì cứu đệ đệ của muội… Hắn đẩy đệ đệ của muội đi ra, bản thân lại rơi vào trên tay yêu nhân, bị một chưởng của yêu nhân… Gần như đánh xuyên qua thân thể, ngã xuống ngay tại chỗ, ngay cả thi thể, đều cùng chỗ với yêu nhân…
- Đừng nói nữa.
Huyết sắc cuối cùng trên mặt Hạ Khuynh Nguyệt hoàn toàn rút đi, tái nhợt giống như sinh một trận bệnh nặng. Hai tay nàng nắm lấy vạt áo, mỗi một đốt trên ngón tay ngọc mảnh khảnh cũng trắng bệch không gì so sánh được, toàn thân, tràn đầy cảm giác vô lực tuyệt vọng, nội tâm như bị ngàn vạn châm đâm, thống khổ.
Tại sao có thể như vậy…
Là ta thật sự không có tư cách trở thành một thê tử của ngươi sao…
Vì sao ta không lựa chọn cùng đi Ngự kiếm đài…
Nàng nỉ non trong lòng, sau đó nhẹ nhàng tránh thoát tay hai người khác đỡ nàng, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đi về phía trước, ánh mắt vô thần nói:
- Muội muốn một mình… Đi Ngự kiếm đài xem.
Thủy Vô Song và Vũ Tuyết Tâm liếc nhìn nhau, đều thấy được khác thường trong ánh mắt của đối phương. Các nàng không ngăn cản nàng ấy, cũng không đi cùng nàng ấy, đợi sau khi Hạ Khuynh Nguyệt đi xa, Vũ Tuyết Tâm khẽ thở dài:
- Xem ra, các tiền bối nói một chút cũng không sai, thứ tình yêu nam nữ này, thật sự một chút cũng không thể đụng vào… Rất hại người. Đây có lẽ có khả năng sẽ trở thành tâm ma của Hạ sư muội
Thủy Vô Song nói:
- Không nghĩ tới, Hạ sư muội ngược lại thật sự sinh tình với Vân Triệt kia. Haizzz, chỉ có điều như vậy cũng tốt, Vân Triệt vừa chết, tình căn muội ấy không nên có cũng hoàn toàn chặt đứt…
Ra khỏi đình viện, Hạ Khuynh Nguyệt ngơ ngác đi được chốc lát, trước mắt, chợt thấy bóng dáng của Hạ Nguyên Bá. Hắn cúi đầu thật thấp, giống như một xác chết biết đi máy móc động bước chân đi về phía trước, trên mặt, còn vương hai hàng vết máu chưa khô đi. Khi Hạ Khuynh Nguyệt nhìn thấy hắn, hắn cũng nhìn thấy Hạ Khuynh Nguyệt. Trước kia mỗi một lần nhìn thấy nàng, hắn đều sẽ vẻ mặt kinh hỉ mà chạy tới gọi “Tỷ tỷ”, nhưng một lần này, trên mặt hắn lại lộ ra vẻ hoảng sợ, hốt hoảng giật lùi về phía sau, sau đó gầm nhẹ một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
- Nguyên Bá!
Trong mắt Hạ Khuynh Nguyệt run lên, phi thân đuổi theo, dừng ở phía trước Hạ Nguyên Bá, Hạ Nguyên Bá dừng bước, hai tay chắn ở trước người, dùng giọng nói khàn khàn hét lớn:
- Đừng… Đừng đi qua… Đừng tới gần đệ!!
- Nguyên Bá, đệ làm sao vậy?
Dáng vẻ bây giờ của Hạ Nguyên Bá, khiến trong lòng Hạ Khuynh Nguyệt càng thêm nhéo đau. Nàng biết, Vân Triệt chết đi, người đau lòng nhất, tất nhiên là Hạ Nguyên Bá. Hắn chẳng những nhận lấy đau xót trong lòng, còn có áy náy và hối hận càng đau ngàn vạn lần.
- Đừng tới gần đệ!
Thân thể Hạ Nguyên Bá lùi lại, nước mắt trên mặt như suối trào:
- Đệ đã hại chết tỷ phu, đệ không muốn lại hại chết tỷ tỷ, cầu tỷ đừng đi qua, đừng tới gần đệ!
- Nguyên Bá, đừng như vậy, kia không phải là lỗi của đệ…
- Không! Là lỗi của đệ! Là đệ sai!
Hạ Nguyên Bá “Phịch” quỳ trên mặt đất, thống khổ kêu khóc:
- Là đệ đồ phế vật này, hại chết tỷ phu… Đều do đệ… Đều do đệ… Vì sao chết không phải là đệ… Vì sao đệ không chết sớm một chút! A!!
Hắn vừa khóc ròng, vừa nâng nắm tay lên, hung hăng đấm vào đầu óc của mình, mỗi một quyền đều vô cùng nặng. Hạ Khuynh Nguyệt tiến lên phía trước một bước:
- Nguyên Bá đừng…
- Đừng đi qua!!
Hạ Nguyên Bá té lui về phía sau, hai tay chắn trước người, nước mắt liều mạng tuôn trào trên mặt hắn, giọng nói khàn khàn mà thống khổ:
- Tỷ là tỷ tỷ của đệ, là người thân của đệ, tỷ phu là huynh đệ của đệ, cũng là người thân của đệ… Tỷ phu trở nên càng ngày càng lớn mạnh, trở nên khiến cho đệ sùng bái, huynh ấy dẫn đệ phế vật đây đến Thương Phong huyền phủ tha thiết ước mơ, dẫn đệ đến Thương Phong bài vị chiến trước kia cho dù nằm mơ cũng không dám nghĩ… Khi đệ nhận lấy khi dễ, cho dù đối phương lợi hại, huynh ấy đều sẽ hung hăng giáo huấn đối phương, khiến cho bọn họ không dám khi dễ đệ nữa…
- Đệ yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả mà tỷ phu mang đến, vinh quang của huynh ấy, cũng là vinh quang của đệ, bởi vì huynh ấy là tỷ phu thân nhất của đệ… Nhưng mà… Nhưng mà đệ đã làm gì tỷ phu… Đệ đã làm cái gì… Đệ đã hại chết tỷ phu… Đệ đã hại chết tỷ phu a a… Đệ đồ phế vật này… Đồ phế vật không bằng heo chó này… Phế vật đã hại chết tỷ phu… Phế vật!!
- Nguyên Bá…
Hạ Khuynh Nguyệt cắn chặt môi, không biết đi an ủi tâm linh hiện giờ đã bị tàn phá không chịu nổi của Hạ Nguyên Bá như thế nào.
Hạ Nguyên Bá thống khổ giằng co thật lâu, khóc còn giống như một hài tử tuyệt vọng, nước mắt không ngừng rơi xuống nhanh chóng làm ướt một mảng lớn mặt đất. Hạ Khuynh Nguyệt không nói gì thêm, lẳng lặng nhìn hắn rơi nước mắt… Khóc ra cũng tốt, ít nhất có thể phóng thích ra được một ít đau xót trong lòng như vậy…
Tiếng gió hiu quạnh, không biết qua bao lâu, âm thanh khóc rống của Hạ Nguyên Bá cuối cùng ngừng lại, dần dần, ngay cả tiếng nức nở cũng hoàn toàn biến mất. Hắn quỳ trên mặt đất, tóc buông xõa, yên tĩnh một lúc, sau đó từ trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói:
- Tỷ tỷ, đệ phải đi.
- Đi? Đệ muốn đi đâu? Là về nhà sao?
- Không, đệ không trở về nhà, đệ không có mặt mũi về nhà…
Hạ Nguyên Bá cười thảm:
- Đệ phế vật như vậy, cho dù trở về trong nhà, cũng phải sống dưới sự bao che của phụ thân, có lẽ có một ngày, ngay cả phụ thân cũng sẽ bị hại chết… Đệ không muốn lại làm một phế vật, đệ không muốn hại chết người thân bên cạnh đệ…
- Đệ muốn đi… Đệ muốn đi tìm lực lượng có thể khiến cho đệ không còn là phế vật… Đệ muốn trở nên cường đại… Đệ không muốn chỉ làm một phế vật…
Hạ Nguyên Bá giơ tay lên, lau khô nước mắt trên mặt, sau đó, kiên cường lộ ra một nụ cười:
- Tỷ tỷ, đừng lo lắng cho đệ, đệ cam đoan với tỷ, đệ nhất định sẽ không chết… Bởi vì cái mạng hiện giờ của đệ, là tỷ phu dùng mạng của mình đánh đổi lấy, đệ cho dù như thế nào, cũng sẽ không để cho bản thân mình chết… Đệ chỉ cầu tỷ tỷ đừng ngăn cản đệ, lại đừng đi tìm đệ… Một ngày nào đó, đệ sẽ trở về… Chờ ngày đệ trở về, đệ muốn dùng lực lượng của chính mình bảo hộ tỷ tỷ, bảo hộ phụ thân… Bảo hộ người đệ muốn bảo hộ…
Hạ Khuynh Nguyệt: “...”
Hạ Nguyên Bá đi rồi, hắn đưa lưng về phía Hạ Khuynh Nguyệt, bước đi đặc biệt thong thả, nhưng mà lại vô cùng kiên định. Hắn không mang theo bất cứ thứ gì, trên người cũng không hề có dù chỉ một đồng hoàng huyền tệ, không có ai biết hắn đi đâu, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết. Càng không có ai có thể biết và lý giải, thiếu niên năm nay mới chỉ có mười sáu tuổi này lúc này trong lòng tràn đầy bao nhiêu bi thương, thống khổ, tự trách, hối hận… Cùng với khát vọng với lực lượng…
Hạ Khuynh Nguyệt không đuổi theo, nàng kinh ngạc nhìn bóng lưng Hạ Nguyên Bá rời xa. Xuyên qua đôi mắt mông lung như sương, nàng nhìn đệ đệ bình thường luôn ngây ngốc thích cười, vô ưu vô lo, lại tràn ngập nhiệt tình, kiên cường trưởng thành.
- Nguyên Bá, phải bảo trọng, tỷ chờ đệ trở về.
Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng ở đó lẩm bẩm, nàng chắp tay đặt lên ngực, nhắm hai mắt lại:
- Nguyên Bá… Cám ơn đệ dạy cho tỷ kiên cường…