.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_281" class="block_" lang="en">Trang 141# 1
Chương 281: Sóng to gió lớn (thượng)
Lưu Vân thành, sau núi Tiêu môn, khe núi tư quá.
Tiêu Liệt săn bắn trở về, trong tay cầm theo một con thỏ hoang hơi gầy, trên mặt cũng mang theo vui sướng nhè nhẹ. Hắn ngồi xuống, nghe tiếng nữ nhi luyện kiếm bên tai, bắt đầu loay hoay con mồi trong tay.
Bị cấm bế ở trong này, thời gian ngắn ban đầu, Tiêu môn còn có thể mỗi ngày đi tới đưa cơm, hắn cũng có thể từ trong miệng đệ tử Tiêu môn đưa cơm, ngẫu nhiên biết được một ít tình hình hiện giờ của Tiêu môn. Sau này, tần suất đưa cơm càng ngày càng thấp, ba tháng sau, liền không có người tới đưa cơm nữa, hiển nhiên, bọn họ bị giam cấm bế vẻn vẹn hai mươi năm, trong Tiêu môn không hề có bất cứ người thân trực hệ nào, đã vốn không có người quan tâm tới, từ ban đầu còn có thương hại nhè nhẹ, cuối cùng phát triển thành tùy ý bọn họ ở sau núi tự sinh tự diệt.
Cũng may, phía sau núi này cũng không phải hoàn toàn cằn cỗi, trong khu vực hắn có thể hoạt động, còn có thể tìm được một ít rau dại, ngẫu nhiên còn có thể săn được một hai con huyền thú cấp thấp ngon lành. Hai cha con chính là như vậy, ở phía sau núi trong mỗi ngày chống đỡ đến. Tiêu Liệt cũng từng nghĩ tới mang Tiêu Linh Tịch rời khỏi đây, không thể để cho khoảng thời gian xinh đẹp nhất của nữ nhi bị bao vây ở nơi này. Nhưng mà, một khi trốn đi, tất nhiên sẽ gặp phải đuổi giết của Tiêu môn… Bởi vì dù sao bọn họ cũng dưới sự gợi ý của tứ công tử Tiêu tông mà bị giam ở trong này, hắn không sợ bản thân bị rơi vào trách phạt gì, cho dù bị gắn lấy tội lớn phản bội trốn đi, nhưng hắn không thể không bận tâm đến Tiêu Linh Tịch.
Trong khoảng thời gian này tới nay, thời gian nhiều nhất mỗi ngày của Tiêu Linh Tịch, đó là dốc lòng tu luyện, trừ bỏ nó ra, nàng cũng đúng là không có chuyện gì để làm. Trong lòng không có việc khác trừ tu luyện, cũng khiến cho nàng tương đương sắp đến tiền cảnh, hiện giờ huyền lực đã đột phá tới Sơ Huyền cảnh cấp chín.
- A!!
Tiếng kinh hô của thiếu nữ bỗng nhiên truyền đến từ bên ngoài, Tiêu Liệt dừng động tác trong tay lại, nhanh chóng nhảy ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Linh Tịch đang ngồi dưới đất, tay ôm ngực, thanh thiết kiếm đã hơi rỉ sét kia bị ném sang bên.
- Tịch nhi, sao vậy?
Tiêu Liệt tiến lên, khẩn trương hỏi.
Một thân xiêm y trắng của Tiêu Linh Tịch đã cũ trắng bệch, lại sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Gió bụi sau núi không thổi thô da thịt của nàng, nàng hiện giờ, ngược lại trổ mã càng thêm xinh đẹp tuyệt trần động lòng người, ngay cả xiêm y cũ kỹ, ở trên người nàng đều giống như tràn đầy linh khí. Chính là so với lúc trước, nàng gầy đi một chút, trong đôi mắt đẹp ẩn sâu một chút u buồn nhàn nhạt, khiến cho nàng giống như một tinh linh bị thương, động lòng người khiến cho người ta đau lòng thương yêu.
- Con không biết…
Tiêu Linh Tịch nhẹ nhàng lắc đầu, nàng ôm ngực, mi nhỏ không ngừng rung động:
- Ngực con, mới vừa rồi đột nhiên đau quá… Hu… Thật sự đau quá…
- Ngực?
Dáng vẻ của nữ nhi, khiến Tiêu Liệt đau lòng một trận, hắn suy nghĩ một chút nói:
- Trước đừng đứng lên, có thể do con luyện kiếm quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút, có lẽ tốt rồi.
- Vâng.
Tiêu Linh Tịch thuận theo đáp ứng. Nàng nhíu chặt mày, đau đớn giống như tràn ra từ trong linh hồn nàng, toàn tâm thấu xương, kèm theo đau đớn, là bóng dáng Vân Triệt không ngừng hiện lên trước mắt và trong trái tim, nàng bỗng nhiên khóc òa lên:
- Cha… Đau nơi này, con không sợ… Nhưng mà… Con rất nhớ tiểu Triệt… Hắn bây giờ đang ở đâu… Lúc hắn rời đi, trên người không có bao nhiêu tiền tài, thân thể lại còn yếu kém như vậy, hắn có phải bị người khi dễ không, hắn có phải ăn không đủ no cơm không, có phải ngay cả một chỗ ngủ cũng không có không, hắn có phải… Có phải… Hu… Hu hu… Con rất nhớ hắn… Rất lo lắng cho hắn…
Hai tay Tiêu Linh Tịch bụm mặt, hu hu bật khóc lên. Từ nhỏ đến lớn, nàng và Vân Triệt đều sớm chiều ở chung, trước khi trận biến cố kia phát sinh, bọn họ gần như không có một ngày tách ra, nàng thậm chí cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tới tình huống tách ra khỏi hắn… Nhưng vận mệnh bỗng nhiên đột ngột trở nên tàn khốc, khiến cho bọn họ bị ép tách, hơn nữa chia xa thật lâu thật lâu. Chia lìa như vậy, cũng khiến cho nàng cảm giác sâu sắc bên người không có hắn là một giày vò thống khổ cỡ nào. Tưởng niệm của nàng đối với hắn càng ngày càng tăng, mỗi ngày đều dựa vào liều mạng tu luyện để dời đi tâm niệm của bản thân.
Nhưng ngay vừa rồi, tưởng niệm nàng liều mạng đè nén, bỗng nhiên dưới đau lòng đánh úp lại, giống như nước lũ vỡ đê uôn trào mà ra, mãnh liệt làm cho nàng không cách nào tiếp tục khống chế tình cảm, khóc nức nở, ruột gan đứt từng khúc.
Tiêu Liệt thở dài một hơi, nhẹ giọng an ủi:
- Tịch nhi, Triệt nhi hắn đã trưởng thành, đã là nam tử hán chân chính, có lẽ rời khỏi Tiêu môn, cũng là một chuyện tốt đối với hắn. Ở bên ngoài, hắn có thể nhận được trải nghiệm, chân chính lớn lên, cho dù phải ăn chút khổ, chịu bị thương, cũng không có gì.
- Tịch nhi, đừng khóc, hắn ở bên ngoài sẽ biến thành kiên cường, con làm tiểu cô của nó, phải kiên cường hơn hắn mới đúng. Chờ một ngày kia hắn trở về, con phải để cho hắn nhìn thấy con càng thêm thần thái phấn khởi hơn quá khứ, đó nhất định sẽ là chuyện khiến cho hắn vui vẻ nhất… Triệt nhi từng nói, trong vòng ba năm nhất định sẽ trở về. Làm một nam nhân cao lớn, ta tin tưởng lời hắn nói ra, nhất định sẽ làm được.
Tiêu Linh Tịch vẫn như cũ hu hu nỉ non, nghe lời Tiêu Liệt nói, nàng dùng sức gật đầu, sau đó khẽ lau giọt lệ trên mặt. Nhưng tưởng niệm và thống khổ tan lòng nát dạ dâng lên trong lòng lại không cách nào bình ổn..
Tiểu Triệt… Ngươi đang ở đâu… Ta thật sự rất nhớ ngươi… Ta không cầu trong vòng ba năm ngươi trở về nhìn chúng ta… Ta chỉ cầu ngươi bình an… Nhất định phải bình an.
Thiên Kiếm sơn trang, trước Ngự kiếm đài.
Hạ Khuynh Nguyệt một thân bạch y, đứng yên trước Hình thiên kiếm, kiếm phong gào thét trên Ngự kiếm đài, không ngừng phất lên mái tóc dài và tay áo của nàng, nhưng không cách nào rung chuyển được tròng mắt của nàng. Nàng cứ đứng ở chỗ này như vậy thật lâu, cô đơn, chỉ có kiếm bay đầy trời làm bạn.
Bầu trời, bắt đầu dần dần tối xuống, hoàng hôn lặng yên tiến đến, kiếm phong, cũng bắt đầu mang theo một chút ý lạnh Một trận gió chợt thổi tới, khiến mái tóc dài của nàng nhẹ nhàng phất lên trên mặt nàng. Lúc này, phía sau nàng, một tiếng bước chân cố hết sức thả nhẹ đang từ xa lại gần, cũng quấy nhiễu tâm linh yên tĩnh của Hạ Khuynh Nguyệt.
Tròng mắt nàng khẽ lay động, nhìn về phía trước, nhẹ nhàng rù rì nói:
- Phu quân… Để Khuynh Nguyệt kiếp sau tiếp tục làm thê tử của ngươi… Được không… Khuynh Nguyệt khi đó, sẽ là một… Thê tử chân chính… Được không…
Nàng nhẹ giọng nỉ non, nhanh chóng trôi đi trong tiếng gió, không có bất kỳ người nào có thể nghe được. Nàng xoay người sang chỗ khác, phía sau, một nam tử một thân bạch y, phong thần như ngọc đang đứng ở đó.
Nhìn tiên nhan của Hạ Khuynh Nguyệt, hơi thở của Lăng Vân hơi hỗn loạn, hắn khẽ cười, hành một kiếm lễ với nàng:
- Hạ tiên tử, ngươi cũng đến vì tiễn đưa bằng hữu à?
- Không.
Hạ Khuynh Nguyệt lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Ta tới… Vì tiễn đưa phu quân ta.
Lăng Vân chấn động toàn thân, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Khuynh Nguyệt, hắn vừa muốn hỏi mình có phải nghe lầm cái gì không, lại đột nhiên nhìn thấy trên cánh tay trái của Hạ Khuynh Nguyệt, không biết đeo lên một đoạn khăn đen từ khi nào…
- Hạ tiên tử, ngươi… Ngươi vừa mới nói cái gì Phu quân? Có phải Lăng mỗ nghe lầm không, hoặc là, Hạ tiên tử đang nói đùa với ta?
Lăng Vân lấy giọng nói bình tĩnh nhất mà mình có thể phát ra nói. Chỉ có điều hai tay của hắn, đã ngầm run rẩy lên, trong lòng càng hoàn toàn hỗn loạn.
Hạ Khuynh Nguyệt chưa trả lời hắn, nàng đưa cổ tay trắng noãn lên, vén mái tóc dài của mình, tay trái nhẹ nhàng quẹt qua, nhất thời, một đoạn tóc không tiếng động bị cắt ra, sau đó theo tay ngọc của nàng chìa lên, vung vẩy trong Ngự kiếm đài. Nhất thời, từng sợi tóc bị kiếm phong trên Ngự kiếm đài mang lên, vờn quanh lượn lờ bay lượn trên Hình thiên kiếm, giống như quyết luyến, cùng làm bạn gì đó.
Mắt đẹp của Hạ Khuynh Nguyệt khép kín, sau đó phi thân lên, biến mất trong tầm mắt của Lăng Vân.
Toàn thân Lăng Vân cứng ngắc, thân thể vô lực té quỵ trên đất, một cặp đồng tử không ngừng co rút lại phóng đại, thiếu trang chủ của Thiên Kiếm sơn trang này, đã từng là người mạnh nhất trong lứa trẻ tuổi, lúc này lại giống như mất đi hồn phách…
“Bọn họ là phu thê… Vân Triệt… Là phu quân của nàng… Nàng đã… Nàng đã lập gia đình… Không có khả năng… Không có khả năng… Nhất định là gạt người… Không có khả năng…
Lăng Vân hết lần này đến lần khác lặp đi lặp lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ tăm tối, giống như niềm tin của hắn đang sụp đổ.
Cùng một thời gian, phụ thân của hắn Lăng Nguyệt Phong cũng trong lòng hoàn toàn lo lắng. Hắn đang không ngừng đi qua đi lại trước đình viện của Băng Vân tiên cung, trong lòng lo nghĩ đến thương thế của Sở Nguyệt Thiền, lại lung tung suy đoán nàng vì sao lại có phản ứng như vậy. Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới, Sở Nguyệt Thiền từ trước đến nay đều lạnh lẽo như tuyết lạnh, băng như huyền liên, nhưng lại không khống chế được cảm xúc mà phun ra máu tươi.
Lấy tính tình của Sở Nguyệt Thiền, cho dù là Hạ Khuynh Nguyệt đệ tử hàng đầu hiện giờ của Băng Vân tiên cung bỗng nhiên ngã xuống, phản ứng lớn nhất của nàng, cũng tất nhiên là vắng lặng đến làm cho người ta hít thở không thông… Trên thế giới này, cũng không nên có chuyện gì có thể khiến cho nàng sinh ra phản ứng như vậy.
Chẳng lẽ thật sự bởi vì Vân Triệt kia ngã xuống… Không! Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Nhất định có nguyên nhân khác.
Lúc hắn đang tâm phiền ý loạn, cũng không chú ý tới, chính là ở chỗ xa, thê tử của hắn Hiên Viên Ngọc Phượng đang mắt lạnh nhìn mỗi một biến hóa trên vẻ mặt của hắn, hơn nữa ánh mắt càng ngày càng lạnh, càng ngày càng thất vọng.
Lúc này, sức nhẫn nại của Lăng Nguyệt Phong gần như đến cực hạn, không thể kiềm chế được, cắn răng một cái, tiến vào trong đình viện, sau đó đẩy cửa phòng chỗ Sở Nguyệt Thiền ra.
Sở Nguyệt Thiền đang yên lặng nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, Sở Nguyệt Ly đứng ở bên giường, vẻ mặt sầu lo và bất an, liếc nhìn lão nhân già nua đang đặt ngón tay lên trên mạch đập của Sở Nguyệt Thiền.
Cửu Mục bà bà năm nay đã hơn một trăm chín mươi tuổi, luận bối phận, nàng còn cao hơn trang chủ Lăng Nguyệt Phong vài đời. Luận y thuật, nghe nói nàng hoàn toàn không hề thua Cổ Thu Hồng được xưng là thần y hàng đầu Thương Phong, chính là nàng không màng danh lợi, cả đời chưa bao giờ bước chân ra khỏi Thiên Kiếm sơn trang, trong đế quốc,d dều không có bao nhiêu người biết tên của nàng.
- Cửu Mục bà bà, tình huống của Băng Thiền tiên tử như thế nào?
Lăng Nguyệt Phong ân cần hỏi. Đối mặt với Cửu Mục bà bà, tư thái của hắn rõ ràng mang theo kính trọng.
Cửu Mục bà bà dời ngón tay khô gầy khỏi cổ tay tuyết của Sở Nguyệt Thiền, cầm lấy quải trượng, còng lưng đi về phía trước vài bước, phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe giống như giấy ráp ma sát:
- Nàng ta cũng không đáng lo ngại, sở dĩ hôn mê, chẳng qua vì tinh thần nhận lấy kích thích vĩ đại, bi cực công tâm, tâm huyết nghịch lưu, không mất bao lâu, sẽ tỉnh lại.
- Vậy thì tốt…
Lăng Nguyệt Phong gật đầu, nỗi lòng vẫn hoàn toàn lo lắng như trước.
- Chỉ có điều, nàng ta tu luyện huyền công hệ băng nhiều năm, thân thể ngũ tạng vô cùng lạnh, lại cứ tiếp tục kéo dài như vậy, chỉ sợ thai nhi trong bụng không cách nào bảo vệ được.
Cửu Mục bà bà thản nhiên nói.
Một câu nói cuối cùng, giống như tiếng sấm vang lên bên tai Sở Nguyệt Ly và Lăng Nguyệt Phong, Sở Nguyệt Ly vội vàng nói:
- Không có khả năng! Cửu Mục bà bà, ngươi nhất định nhìn lầm rồi, tỷ tỷ ta chưa bao giờ tiếp xúc với nam tử, vốn không có khả năng có thai nhi gì!
- Đúng vậy, Cửu Mục bà bà, ngươi lần này nhất định lầm rồi, tiên tử của Băng Vân tiên cung không kết hôn, Băng Thiền tiên tử vốn không có khả năng có thai nhi gì.
Lăng Nguyệt Phong cũng lập tức nói.
- Hừ!
Đối mặt với hai người chất vấn, Cửu Mục bà bà lộ vẻ mặt tức giận, nàng dùng sức gõ quải trượng trên mặt đất, khàn khàn nói:
- Lão thân theo y một trăm tám mươi chín năm, quái bệnh kỳ thương gì mà chưa từng trị, người lão thân trị bệnh, còn nhiều hơn người các ngươi đã từng gặp, chẳng lẽ còn kiểm tra sai chuyện một nữ nhân có mang thai hay không! Hừ!