.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_282" class="block_" lang="en">Trang 141# 2
Chương 282: Sóng to gió lớn (hạ)
Đối với nhân vật cấp bậc như Cửu Mục bà bà mà nói, ở chuyện đơn giản đến không thể đơn giản hơn mà hoài nghi nàng, là vũ nhục vĩ đại đối với y thuật và nhân cách của nàng. Nàng chẳng thèm nói thêm cái gì, chống quải trượng đi ra ngoài, lưu lại Sở Nguyệt Ly và Lăng Nguyệt Phong hoàn toàn há hốc mồm.
- Không có khả năng… Tuyệt đối không có khả năng, tỷ tỷ sao có thể sẽ… A? Tỷ tỷ, tỷ… Tỷ đã tỉnh!
Khi Sở Nguyệt Ly đang lo sợ không yên, đột nhiên thấy Sở Nguyệt Thiền ở trên giường không biết đã mở mắt từ khi nào. Nàng vội vã đến bên giường:
- Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không… Vừa rồi, Cửu Mục bà bà nói… Nói tỷ mang thai…
Đối mặt với lời Sở Nguyệt Ly nói, trong mắt Sở Nguyệt Thiền thoáng giật giật, không hề có chút phản ứng. Khi Cửu Mục bà bà bắt mạch cho nàng, nàng cũng đã tỉnh lại, câu nói tiếp theo, nàng nghe được toàn bộ vào trong tai. Nàng trong sợ run, chậm rãi đưa tay, nhẹ nhàng sờ lên trên bụng mình.
Đây gần như là phản ứng theo bản năng mà bất cứ nữ tử nào nghe được bản thân có bầu sẽ có.
Ánh mắt nàng, còn có động tác này của nàng, là cam chịu rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn. Sở Nguyệt Ly như bị sét đánh, đầu óc “Ong” một tiếng. Còn Lăng Nguyệt Phong lại trực tiếp lảo đảo về phía sau một bước, toàn thân run rẩy, giống như nghe thấy sấm sét giữa trời quang.
- Tỷ tỷ… Tỷ…
Sở Nguyệt Ly đã hoàn toàn nín thở, nhìn tay Sở Nguyệt Thiền đặt lên trên bụng, trái tim nàng gần như đã muốn nhảy ra từ trong lồng ngực.
- Chuyện gì cũng đừng hỏi!
Sở Nguyệt Thiền nặng nề hít một hơi, giọng nói vô cùng lạnh lẽo:
- Lập tức rời khỏi nơi này, về Băng Vân tiên cung!
- Được… Được!
Sở Nguyệt Ly trong lòng đại loạn chỉ có thể gật đầu.
- Băng Thiền tiên tử... Nàng... Hài tử trong bụng nànglà của ai… Nàng mang thai hài tử của ai!
Lăng Nguyệt Phong thở hổn hển, cùng một vấn đề, hắn hỏi liên tiếp hai lần, hiển nhiên trong lòng đã long trời lở đất. Lấy tư cách và từng trải của Cửu Mục bà bà, việc này quả quyết không có khả năng kiểm tra sai, hơn nữa phản ứng của Sở Nguyệt Thiền, hắn đã không cần phải đi hỏi dò xác nhận nàng rốt cuộc có phải thật sự mang thai hay không, hắn hiện giờ điên cuồng muốn biết, hài tử kia rốt cuộc là của ai! Rốt cuộc là ai, lại làm Sở Nguyệt Thiền…
Hắn năm đó khổ luyến Sở Nguyệt Thiền, vì vậy mà tự hạ mình, mất hết tôn nghiêm, cũng trong suốt hơn mười năm sau đó ngay cả một lần gặp mặt Sở Nguyệt Thiền cũng chưa từng gặp được. Tuy rằng hắn cuối cùng trở lại sơn trang, cưới Hiên Viên Ngọc Phượng có xuất thân kinh người, nhưng trong lòng, lại chưa từng tiêu tan mất bóng dáng Sở Nguyệt Thiền.
Sở Nguyệt Thiền trở thành một giấc mộng cực kỳ tốt đẹp, lại không cách nào thực hiện ở trong lòng hắn.
Mà giấc mộng không cách nào thực hiện lại vô hạn tốt đẹp này, là bởi vì hắn vốn tưởng rằng, mộng này vĩnh viễn đều khó có người có khả năng thực hiện được, như vậy, giấc mộng về Sở Nguyệt Thiền, cũng sẽ vĩnh viễn không có tỳ vết tồn tại ở trong tâm hải của hắn.
Nhưng hiện giờ, giấc mộng này hoàn toàn nát vụn.
Thời niên thiếu, hắn được công nhận là tài tuấn hạng nhất, không người có thể bằng. Hiện giờ, hắn là bá chủ thế lực hạng nhất ở Thương Phong đế quốc, hoàn toàn xứng đáng là người hạng nhất Thương Phong! Ở trong mắt vô số huyền giả, là cao không thể chạm, tồn tại giống như thần, cho dù hoàng đế nhìn thấy hắn, đều phải cung kính! Đời này chuyện hắn hao phí tâm lực, trút xuống nhiều tình cảm nhất, đó là theo đuổi Sở Nguyệt Thiền, lại kết thúc thảm bại. Vốn, đối với kết quả này, hắn tiếc nuối vô hạn, nhưng cũng không quá mức đau lòng, bởi vì đệ tử của Băng Vân tiên cung xưa nay đều không kết hôn, mà ngay cả nữ nhân hắn đều theo đuổi không được, toàn bộ Thương Phong đế quốc cũng không thể còn có người theo đuổi được… Nhưng hiện giờ, hắn thế mà lại chính tai nghe được, chính mắt chứng thực nàng có thai!
Đả kích trong khoảnh khắc này, giống như tâm hải bị đánh xuống cửu thiên huyền lôi, đánh phá toàn bộ ảo tưởng, khát khao, tôn nghiêm, ngạo khí của hắn thành mảnh nhỏ.
Sở Nguyệt Thiền không nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng như tuyết giống như trong quá khứ:
- Đây là chuyện của chính ta, Lăng trang chủ không cần hỏi đến! Nơi này là chỗ ở của ta, không phải là nơi ngươi nên ở… Đi ra ngoài!
Sở Nguyệt Thiền cự người ngoài ngàn dặm, giống như lạnh như băng không gì tình cảm, Lăng Nguyệt Phong lại quá quen thuộc. Hắn nghĩ đến phản ứng khác thường của Sở Nguyệt Thiền ở Ngự kiếm đài, một khả năng khiến cho hắn cảm thấy vớ vẩn đến cực điểm xuất hiện trong lòng hắn, hắn thất thanh nói:
- Chẳng lẽ… Chẳng lẽ là nàng và Vân Triệt… Không! Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng… Tuyệt đối không thể nào như vậy…
Hai chữ “Vân Triệt” đau nhói thật sâu trái tim Sở Nguyệt Thiền, khiến trên người nàng bộc phát ra ý lạnh thấu xương:
- Ta mang hài tử của ai, còn chưa tới lượt ngươi quản! Lập tức cút ra ngoài cho ta!!
Trong lòng Lăng Nguyệt Phong run lên, hoàn toàn bi ai lạnh lẽo, đầu óc trong lúc hỗn loạn gần như mất đi năng lực suy xét. Hắn thở dài một tiếng, xoay người sang chỗ khác, vô cùng cô đơn rời đi. Khi hắn sắp đạp cửa phòng, Sở Nguyệt Ly gấp giọng nói:
- Lăng trang chủ, chuyện hôm nay, sự tình liên quan đến danh dự của tỷ tỷ và Băng Vân tiên cung ta, xin ngươi nhất thiết phải ngậm miệng! Xin nhờ.
Bước chân Lăng Nguyệt Phong khựng lại, sau đó chậm rãi gật gật đầu, đi ra ngoài.
Ra khỏi đình viện, Lăng Nguyệt Phong mất hồn mất vía đi một lúc lâu, tâm tình mới cuối cùng bình tĩnh một chút, hắn dừng bước, ngửa đầu nhìn trời, yên lặng thở dài một hơi. Trong lòng hắn rất rõ ràng, chuyện này, có lẽ là một phen đả kích nặng nề nhất trong đời hắn, trận đả kích này dập nát ảo tưởng tốt đẹp trong lòng hắn, cũng khiến cho hắn lần đầu tiên trong đời sinh ra cảm giác bị thất bại vô cùng dày đặc, thậm chí, còn có một khuất nhục không cách nào nói ra.
- Ha ha ha ha! Thật sự là buồn cười, ngươi khổ công theo đuổi Sở Nguyệt Thiền mười năm, nhưng ngay cả mặt nàng ta cũng không gặp được một lần, qua mấy thập niên, ngươi vẫn còn nhớ mãi nàng ta không quên, nàng ta trước giờ không thèm liếc mắt nhìn ngươi một cái, ngược lại tình nguyện tằng tịu cùng một chỗ với một hậu bối, còn có thai! Thật sự là chuyện đáng cười! Lăng Nguyệt Phong, ngươi có cảm thấy mình thật uất ức không!?
Âm thanh chói tai truyền đến từ phía sau hắn, Lăng Nguyệt Phong xoay người lại tỏ vẻ kinh ngạc và phẫn nộ nhìn chính thê Hiên Viên Ngọc Phượng của mình, hắn kinh ngạc thê tử luôn luôn dịu dàng lại có thể nói ra lời nói chói tai khó nghe như thế, trong lòng vốn gắt gao đè nén phẫn nộ, cũng bởi vì mấy câu nói này của nàng mà bùng lên.
- Câm miệng!
Lăng Nguyệt Phong tức giận nói:
- Ngươi thế mà lại nghe trộm chúng ta nói chuyện! Chuyện này… Chuyện này đều không hề liên quan gì đến ta, và chúng ta! Chuyện nàng ấy có thai không nhất định là thật, cái gọi là cùng Vân Triệt… Càng là lời nói vô căn cứ! Quên tất cả những gì ngươi nghe được đi, không được nói với bất cứ người nào!!
Lăng Nguyệt Phong gầm xong, giống như cảm thấy giọng điệu của mình quá nặng, nhưng tức giận đầy lòng, hắn cũng không muốn nói thêm điều gì, hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Sắc mặt Hiên Viên Ngọc Phượng tím lại, tức đến toàn thân phát run:
- Lăng Nguyệt Phong… Đến nước này, ngươi còn lại bảo vệ nàng ta!! Ngươi đối với nàng ta… Đúng là… Dùng ~ tình ~ đủ ~ sâu ~ đó!! Ngươi rõ là… Chọc ta!!
- Ngươi không muốn để chuyện này bị người biết… Ta liền cố tình để cho người ta biết! Ta còn muốn khiến tất cả mọi người trong toàn thiên hạ biết!!
Hiên Viên Ngọc Phượng đang giận oán, chợt thấy Lăng Vân đang đi về phía bên này, bước chân chậm chạp, mất hồn mất vía.
Chân mày nàng vừa động, áp chế tức giận, đi tới, nói:
- Vân nhi, con làm sao vậy? Sao tinh thần lại kém như vậy?
- Mẫu thân…
Lăng Vân gọi một tiếng, sau đó cô đơn cười:
- Con từ nhỏ si kiếm, lòng không có việc gì khác, vốn tưởng rằng cả đời sẽ không sinh tình với nữ tử. Nhưng mà, gần đây con lại thích một nữ hài, ngày nhớ đêm mong, không thể tự kiềm chế.
Hiểu con không ai bằng mẹ, trạng thái khác lạ của Lăng Vân, Hiên Viên Ngọc Phượng đã sớm nhìn thấy rõ ràng rành mạch. Nàng thầm than một tiếng, an ủi:
- Người con thích, chắc là Hạ Khuynh Nguyệt đi? Nếu con thật lòng thích, không nàng không cưới, mấy ngày nữa, nương liền đi Băng Vân tiên cung cầu hôn cho con! Quản gì mà quy củ đệ tử của Băng Vân tiên cung không lấy chồng! Vân nhi của nương, liền không có nữ nhân nào không xứng với! Băng Vân tiên cung không đáp ứng, nương liền cướp cũng đoạt đến cho con, tuyệt đối không để cho con giống như… Hừ, uất ức giống như cha con!
Lăng Vân chua xót lắc đầu:
- Đã là quá chậm, nàng đã… Lập gia đình.
- Cái gì?
Hiên Viên Ngọc Phượng ngạc nhiên trong lòng:
- Làm sao có thể? Nữ nhân của Băng Vân tiên cung trước giờ không lấy chồng, nàng ta làm sao có thể đã lập gia đình!
- Mẫu thân, người còn nhớ rõ, một năm trước kia, bên Tiêu tông từng truyền ra tin tức một nữ đệ tử mới tiến vào Băng Vân tiên cung đã lập gia đình không? Lúc đó bởi vì chẳng qua chỉ là một nữ đệ tử phổ thông mới tiến vào, không ai để trong lòng… Nhưng mà, hiện giờ con mới biết được, người nữ đệ tử kia, chính là Hạ Khuynh Nguyệt… Người nàng ấy gả cho… Lại vừa vặn là Vân Triệt vừa mới ngã xuống… Nàng ấy còn để tang vì hắn, còn vì hắn mà cắt tóc đoạn tình, trong lòng không có khả năng dung nạp người khác.
Lăng Vân nói xong, thống khổ nhắm hai mắt lại. Nếu như hắn là một người lạm tình, giờ phút này nhiều lắm chỉ là tâm tắc, mất không bao lâu sẽ tan thành mây khói. Nhưng đối với một kiếm si mà nói, một lần động tình, thật sự quá khó khăn. Hơn nữa thường thường cả đời, chân chính động tình thường thường cũng chỉ có một lần như vậy...
- Thế mà lại… Còn có chuyện này…
Nhìn dáng vẻ Lăng Vân, Hiên Viên Ngọc Phượng đau lòng một trận thật sâu:
- Vân Triệt... Thế mà lại là Vân Triệt, Vân Triệt này, thật đúng là thủ đoạn thông thiên... Còn có Băng Vân Tiên cung, ngươi hại phu quân của ta còn chưa xong... Hiện giờ lại còn hại con ta…
Sau biến cố trên Ngự kiếm đài, hoàng hôn ngày đó Lăng Khôn liền rời khỏi Thiên Kiếm sơn trang, Băng Vân tiên cung cũng rời đi sau đó, không chào hỏi bất cứ kẻ nào. Rạng sáng ngày hôm sau, Thương Phong hoàng thất cũng sớm rời đi, cũng không chào hỏi bất cứ kẻ nào, không phải bọn họ thất lễ, hơn nữa vốn không có tâm tình gì lại đi từ biệt Thiên Kiếm sơn trang… Bốn người mang theo một hy vọng mà đến, dưới lực lượng của một mình Vân Triệt, khiến cái tên của Thương Phong hoàng thất lần lượt vang lên trên chiến trường bài vị chiến, nhưng khi trở lại, lại chỉ còn lại có hai người, mang về, là vinh dự nhiễm lấy đau thương vô tận.
Lúc rời đi, Thương Nguyệt đã không khóc lóc, không đau thương, cũng không có nước mắt, bình tĩnh đáng sợ, giống như cả trái tim đều đã theo Vân Triệt rời đi, chỉ còn lại một thể xác không có tình cảm. Khiến Tần Vô Thương được an ủi chính là, nàng cũng không làm ra hành động cực đoan, cũng không nói ra lời nói cực đoan, bởi vì nàng còn phải đi về thủ hộ phụ hoàng kéo dài hơi tàn.
Nếu như phụ hoàng của nàng cũng qua đời, như vậy trên thế giới này, nàng thật sự không có gì vướng mắc.
Nhưng mà, ai cũng không ngờ rằng chính là, theo bài vị chiến kết thúc, hai cái tên Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt dâng lên oanh động ở Thương Phong đế quốc còn chưa bình ổn, một luồng oanh động như gió bão lớn hơn nữa lại buông xuống Thương Phong đế quốc, dẫn phát lên sóng to gió lớn trước nay chưa từng có, cũng khiến cho cái tên “Vân Triệt” này, trở thành nổi tiếng, không ai không biết.
- … Băng Nguyệt tiên tử Hạ Khuynh Nguyệt sau khi xuất hiện ở thiên trì bí cảnh, huyền lực lại đã là Vương Huyền cảnh! Không sai… Thật sự là Vương Huyền cảnh, đây là tin tức mười đại tông môn chứng thực! Ông trời của ta… Nghe nói nàng hiện giờ không chỉ có danh hiệu đệ nhất mỹ nữ, còn là cường giả đệ nhất không người có thể bằng, hoàn toàn xứng đáng với tương lai của Thương Phong đế quốc.
- Ta hoài nghi nàng có phải là tiên nữ hóa thân không, diện mạo xinh đẹp làm cho người ta khó có thể tin, thiên phú và kỳ ngộ, càng cao đến không cách nào hình dung!
- Các ngươi nghe nói không! Hôm Vân Triệt xuất hiện ở thiên trì bí cảnh, lại rơi xuống ở Ngự kiếm đài trong Thiên Kiếm sơn trang.
- Haizzz! Chuyện này còn có ai không biết. Lại vì một phế vật nghe nói chỉ có Sơ Huyền cảnh mà chôn vùi chính mình, haizzz, thật đúng là trời cao đố kỵ anh tài, khó khăn lắm mới xuất hiện một thiên tài siêu cấp không có bối cảnh tông môn khiến cho chúng ta hãnh diện, lại cứ ngã xuống như vậy. Lại xuất hiện một người khác, không biết là bao nhiêu năm sau.
- Cái gì!? Băng Thiền tiên tử của Băng Vân tiên cung có thai!? Chuyện này này này…
- Không sai, chuyện này truyền khắp nơi nơi, nghe nói là từ Thiên Kiếm sơn trang truyền ra, không phải giả dối. Còn nghe nói, đó là hài tử của Băng Thiền tiên tử và Vân Triệt!! Nghe nói sau khi Vân Triệt gặp chuyện không may ở Ngự kiếm đài, Băng Thiền tiên tử liền nổi điên, còn hộc máu ngay tại chỗ. Nếu không phải tất cả mọi người đều nói như vậy, ta từ đầu cũng không dám tin!
- Còn có tin tức càng bùng nổ hơn! Băng Nguyệt tiên tử Hạ Khuynh Nguyệt lại vào lúc mười sáu tuổi đã lập gia đình, mà người nàng gả cho, lại chính là Vân Triệt! Trận chiến cuối cùng ở bài vị chiến, vốn chính là một đôi phu thê này đối chiến… Đây là sự thật thiên chân vạn xác!
Vào năm trước, từng có tin tức nói một nữ đệ tử của Băng Vân tiên cung ngoại lệ lập gia đình, hiện giờ bên Tiêu tông kia hoàn toàn chứng thực, nữ đệ tử trước kia lập gia đình, tên gọi là Hạ Khuynh Nguyệt! Người gả cho cũng chính là Vân Triệt… Nghe nói ở Thiên Kiếm sơn trang, có người tận mắt nhìn thấy nàng để tang vì Vân Triệt…
- Đệ nhất mỹ nữ năm đó, và đệ nhất mỹ nữ hiện giờ, lại một người bị Vân Triệt làm mang thai, một người vốn là lão bà của hắn… Má ơi!
- Năm đó bao nhiêu người khổ luyến Băng Thiền tiên tử Sở Nguyệt Thiền, trong đó còn bao gồm trang chủ Thiên Kiếm sơn trang Lăng Nguyệt Phong và tông chủ Tiêu tông Tiêu Tuyệt Thiên, lại không có ai có thể để cho nàng liếc mắt nhìn một lần, lại bị Vân Triệt làm mất, còn có Băng Nguyệt tiên tử, lại còn đẹp hơn tiên tử cung trăng… A a a! Ta thật sự muốn thay thế Vân Triệt đi tìm chết!
- Đây còn không dừng lại, ngay cả công chúa duy nhất của Thương Phong hoàng thất chúng ta… Thương Nguyệt công chúa cũng bị hắn bắt lấy! Ở trong Thiên Kiếm sơn trang, chính là không phải là kẻ mù, đều nhìn rõ ràng, nghe nói Phần Tuyệt Thành còn bởi vì vậy mà muốn ám sát Vân Triệt ở trong thiên trì bí cảnh, nhưng không thành công.
- Vân Triệt này, quả thật trâu bò đến không có thiên lý! Đoán chừng lão thiên gia đã nhìn không được, có thế mới giết hắn!
- Quả thật là yêu nghiệt nhân thế, tai họa cho muôn dân! A a… Vì sao ta không phải là Vân Triệt!!
Cái Tên Vân Triệt này, chấn động kiểu khơi ra rồi bùng nổ ở trong Thương Phong đế quốc, đi mười bước, ít nhất có thể nghe được cái tên “Vân Triệt” này bảy tám lần, nếu hắn chỉ đơn giản ngã xuống, mọi người sẽ vì vậy mà tiếc hận, tiếc nuối thật sâu, thậm chí sẽ còn có vô hạn huyền giả trẻ tuổi sùng bái gào khóc, nhưng lại thêm tin đồn về Thương Nguyệt công chúa, Băng Thiền tiên tử, Băng Nguyệt tiên tử, tính chất kia nhất thời hoàn toàn khác. Mọi người, nhất là nam nhân khi bàn luận về hắn, cúng bái, hâm mộ, ghen tỵ, khiếp sợ, oán giận… Trong âm điệu có thể nói tột đỉnh.
Mà lúc này, dưới Ngự kiếm đài ở Thiên Kiếm sơn trang, một không gian tối đen, tiêu điểm của dư luận ở Thương Phong đế quốc, Vân Triệt như người chết yên lặng mấy ngày, cuối cùng khó khăn mở mắt.