.
._142__1" class="block_" lang="en">Trang 142# 1
Chương 283: Sống sót sau tai nạn
Đây là... Nơi nào...
Ta còn... Không chết sao?
Ánh mắt của Vân Triệt, gian nan mở ra một kẽ hở nhỏ. Đây là một không gian nặng nề, đầy rẫy mùi hôi thối, trong bóng đêm lộ ra từng luồng từng luồng ánh sáng nhè nhẹ không biết từ chỗ nào xuyên vào, có thể mơ hồ nhìn thấy chung quanh. Toàn thân hắn nặng nề mà đau nhức, nhất là phía sau lưng, đau toàn tâm thấu xương.
Mà đau nhức này, khiến cho hắn ở trong sương mù kinh hỉ một trận. Bởi vì còn có thể cảm nhận được bộ phận bị đau, ít nhất chứng minh nơi đó không bị phế bỏ.
- Ngươi cuối cùng đã tỉnh.
Giọng nói như trút được gánh nặng của Mạt Lỵ truyền đến, tuy rằng Vân Triệt mới vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng oán khí của Mạt Lỵ vẫn như cũ liền bùng nổ:
- Ngươi có từng đếm không, chỉ trong thời gian chưa đến hai năm, ngươi đã “Chết” bao nhiêu lần! Ngươi luôn tùy ý làm bậy, vì mục đích của mình mà hoàn toàn không để ý đến mạng sống, mỗi một lần đều để ta bỏ ra giá lớn vĩ đại bảo vệ tính mạng của ngươi! Ta đã để ta tự phong tỏa lực lượng, cho ngươi cảm giác không ỷ lại được, ngươi sẽ cẩn thận mọi chuyện, không nghĩ tới, người khác không đi tổn thương ngươi, ngươi lại tự mình đưa lên chịu chết! Nếu ngươi không phải có thêm đại đại phù đồ quyết bảo hộ và thân thể được máu Long thần tôi luyện, ngươi cũng sớm đã đều chết hết!
- Ngươi rốt cuộc có biết yêu quý mạng của mình không! Ta là người đúc lại huyền mạch cho ngươi, dạy ngươi thần quyết, lần lượt thừa nhận hậu quả độc phát cứu mạng của ngươi, ký thác toàn bộ hy vọng vào trên người ngươi! Ngươi chính là đối đãi với mạng của mình như vậy, chính là báo đáp ta như vậy sao!?
Mạt Lỵ càng nói càng tức giận, tất cả lo lắng, sợ hãi và oán khí mấy ngày này vì Vân Triệt thức tỉnh mà lên toàn bộ, mắng hắn đến máu chó đầy đầu, Vân Triệt khó khăn lắm mới từ trên con đường tử vong bò tới hồi lâu không dám lên tiếng, chỉ chờ nàng mắng mệt mỏi rồi, mới yếu ớt nói:
- Mạt Lỵ, là ta sai lầm rồi, ta biết mình không nên xúc động, nhưng khi nhìn thấy Nguyên Bá gặp chuyện không may, ta vốn không quản được bản thân… Shh! Đau quá… Phù…. Nếu như, lúc trước người xảy ra chuyện là ngươi mà nói, ta cho dù biết rõ sẽ chết… Cũng giống vậy sẽ… Làm như vậy.
- Hừ!
Mạt Lỵ lạnh giọng khinh thường nói:
- Nửa chết nửa sống, mà ngươi lại còn không quên thi triển hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt nữ hài tử! Không được nói nữa, lập tức ngừng thở, không nên động đến huyền lực gì, toàn lực điều động máu Long thần và đại đạo phù đồ quyết chữa trị thương thế! Yêu nhân này biết ngươi không tắt thở, nhưng vài ngày này vẫn không ra tay giết ngươi, giống như trong nhàm chán muốn nhìn xem ngươi có thể tỉnh lại hay không. Nếu hắn biết ngươi đã tỉnh, rất có khả năng sẽ ra tay giết chết ngươi… Cho nên, trước khi hắn phát hiện ra ngươi đã tỉnh lại, ngươi phải áp chế được thương thế sau lưng, cũng tích tụ ra lực lượng có thể thi triển một lần Tinh thần toái ảnh!
Lời Mạt Lỵ nói, Vân Triệt vừa nghe liền rõ ràng, hắn chặn hô hấp, ánh mắt khẽ động, nhìn về phía kết giới bên cạnh Thiên uy trấn hồn trận, chỉ cần có thể thi triển một lần Tinh thần toái ảnh, nháy mắt thoát khỏi ra ngoài kết giới, như vậy, yêu nhân này cho dù muốn giết hắn cũng không thể nào.
Chỉ cần hơi động một chút huyền lực, liền vô cùng có khả năng khiến vết thương nghiêm trọng trên người tăng lên, còn sẽ liền kinh động đến yêu nhân. Mà Đại đạo phù đồ quyết là lấy ý niệm phát động, không có hơi thở gì, điều động máu Long thần càng không cần phải nói.
Vân Triệt một lần nữa nhắm hai mắt lại, toàn thân vẫn không nhúc nhích, hô hấp càng áp chế tới cực điểm, tuy rằng trên người vô cùng đau nhức, nhưng thống khổ như thé, còn không đến mức để cho hắn phát ra tiếng vang gì.
Ban đầu tổn thương của hắn cực kỳ nặng, cho dù có Đại đạo phù đồ quyết và máu Long thần hộ thân, cũng khiến cho hắn cách tử vong chỉ kém một vạch thẳng. Năm ngày hôn mê, đổi lại là người thường, thương thế tất nhiên nhanh chóng chuyển biến xấu, đừng nói năm ngày, không đến năm canh giờ liền phải chết không thể nghi ngờ, nhưng có Đại đạo phù đồ quyết đến từ Hoang thần, thời gian năm ngày này, thương thế của Vân Triệt chẳng những không tăng lên, ngược lại còn thong thả hồi phục. Tồn tại của máu Long thần, cũng tăng nhanh tốc độ khôi phục trên mức độ rất lớn.
Thương thế lúc này của Vân Triệt, đã không còn là thương tổn gần chết, mà là cấp bậc trọng thương. Ngay cả xương sống lưng của hắn bị nện gãy, đều lặng yên chữa trị trong năm ngày này, một lần nữa liên kết cùng một chỗ.
Vân Triệt tỉnh lại, theo ý niệm của hắn thúc giục, Đại đạo phù đồ quyết vận chuyển càng thêm nhanh chóng, đã trong lúc im hơi lặng tiếng, khiến cho nội ngoại thương của hắn lấy tốc độ nhanh hơn khôi phục.
Nếu như ta đã nhặt được một cái mạng trở về… Như vậy… Ta liền muốn dốc hết toàn lực sống sót cho tốt… Tuyệt đối không thể chết được!!
Thời gian chậm rãi chảy qua trong yên lặng. Trừ bỏ tiếng tim đập của mình, Vân Triệt không nghe được tiếng vang gì khác. Phía sau thủy chung không truyền đến động tĩnh của yêu nhân, giống như trong không gian tối tăm này chỉ có một mình hắn, nhưng hắn dưới suy yếu cực độ, vẫn như cũ có thể mơ hồ cảm giác được mâu quang dọa người kia của yêu nhân thỉnh thoảng đảo qua thân thể hắn.
Cuối cùng, một giọng nói khàn khàn vang lên:
- Thật là một tên kỳ quái, bị thương như vậy, qua tròn năm ngày còn chưa chết! Ta ngược lại muốn nhìn xem, hắn cuối cùng có thể tỉnh lại hay không… Chỉ có điều cho dù có thể tỉnh lại, cũng không có khả năng sống tiếp!
Yêu nhân lầm bầm lầu bầu, chứng minh hắn còn không phát hiện ra mình đã tỉnh lại. Tâm thần Vân Triệt khẽ thả lỏng, một lần nữa điều chỉnh hô hấp, tập trung tinh thần, dưới ý niệm muốn sống, cấp tốc vận chuyển Đại đạo phù đồ quyết.
Một ngày…
Hai ngày…
Ngày thứ ba, thương thế trên người Vân Triệt vẫn nghiêm trọng như cũ, nhưng đã chữa trị đến mức khẽ động huyền lực sẽ không đến mức nứt toác, vả lại thân thể đã không còn nặng nề như vậy, bên trong huyền mạch, cũng đã tụ lên đủ huyền lực, hắn mở mắt, nhìn tầng ánh sáng kết giới màu vàng lóng lánh kia, hai tay lặng yên nắm chặt.
- Thời cơ đã không sai biệt lắm! Tiến lên!
Mạt Lỵ vừa dứt lời, Vân Triệt đã mạnh mẽ hít một hơi, Tinh thần toái ảnh nháy mắt phát động, vẻn vẹn nằm sấp tám ngày, hắn giống như thi thể nhất thời giống như một tia chớp xông về phía trước, trong “Xoẹt” một tiếng xông ra khỏi kết giới, nặng nề ngã rơi ra ngoài kết giới, lại dưới quán tính lăn ra rất xa, sau đó mới cuối cùng dừng lại, hắn quỳ rạp trên mặt đất, lúc thì há to miệng thở dốc, khi lại bị đau đến nhe răng trợn mắt.
Vân Triệt hiện giờ, mới chân chính là sống lại một kiếp, lúc trước tuy rằng hắn tỉnh lại, nhưng vẫn luôn ở dưới bóng ma của yêu nhân, chỉ cần yêu nhân khẽ động chút ý niệm, hạ sát thủ với hắn, hắn liền phải chết không thể nghi ngờ. Mà bây giờ, hắn chẳng những thương thế chuyển biến tốt đẹp, cũng hoàn toàn thoát khỏi yêu nhân nắm trong tay.
Yêu nhân chợt ngẩng đầu, trong bóng đêm một đôi mắt lóe lên ánh sao làm cho người ta sợ hãi, hắn ngửa đầu cười ha hả:
- Ha ha ha ha! Không nghĩ tới, ta trong lúc vô tình thế mà lại mang vào đây một tên tiểu tử kỳ quái, bị thương nặng như vậy, chẳng những qua tám ngày cũng không chết, lại còn hoàn toàn giấu giếm được ta chữa khỏi vết thương, cuối cùng còn chơi ta một phen! Trừ bỏ đám cẩu tạp chủng Thiên uy kiếm vực kia, người có thể chơi ta, ngươi vẫn là người đầu tiên!
Một Tinh thần toái ảnh, rút sạch lực lượng toàn thân Vân Triệt, hắn há to mồm thở dốc hồi lâu, mới cúi đầu nói:
- Yêu nhân, ta… Ngược lại không dễ dàng chết như vậy!!
- Hừ, thật sự không biết trời cao đất rộng, ngươi cho rằng hiện giờ có thể vô tư sao/
Yêu nhân sẽ động xích sắt, dùng âm thanh đáng sợ gầm nhẹ nói:
- Chỗ này, có Hình thiên kiếm trấn áp, mỗi một lần phải mất hai mươi năm, mới có thể mở ra một lần! Ngươi có năng lực khôi phục ý thức thì như thế nào! Ngươi cho dù có năng lực chữa khỏi thương tổn thì như thế nào? Nơi này không hề có đồ ăn, cũng không có nguồn nước, lấy tu vi huyền lực của ngươi, chẳng lẽ ngươi hồn nhiên cho rằng mình có thể ở trong này sống qua hai mươi năm?
- Không! Không cần chờ hai mươi năm… Có một phương pháp, có thể để cho ta đi ra ngoài!
Vân Triệt nhìn chằm chằm vào yêu nhân, cắn răng nói:
- Chính là giết ngươi! Hình thiên kiếm kia trấn áp thân thể linh hồn ngươi, mà chỉ cần ngươi chết, Hình thiên kiếm sẽ tự động giải trừ trấn áp! Ta có thể từ nơi này đi ra ngoài!
Một điểm này, đương nhiên không phải do bản thân Vân Triệt nhìn ra được, mà là Mạt Lỵ nói cho hắn biết. Vây khốn yêu nhân, đương nhiên không phải là tinh vẫn chi liên. Tinh vẫn chi liên tồn tại là vì phong tỏa hành động tứ chi của hắn, mà cố định hắn ở đó, là Hình thiên kiếm!
Yêu nhân sửng sốt, sau đó lại lần nữa cười ha hả:
- Ha ha ha ha! Thật là tiểu tử có thú vị, ngươi nói một chút cũng không sai, chỉ cần ngươi có thể giết ta, ngươi có thể đi từ nơi này ra. Chỉ tiếc, ngươi vốn không có khả năng sống đến một ngày có thể giết chết ta.
- Ta nhất định… Sẽ giết ngươi!
Vân Triệt cắn răng, âm ngoan nói, trong mắt nhìn về phía yêu nhân tràn đầy thù hận. Yêu nhân này nổi điên dưới kích thích của Lăng Khôn, thiếu chút nữa giết Hạ Nguyên Bá, lại khiến hắn thiếu chút nữa ngã vào luyện ngục, hiện giờ tuy rằng không chết, nhưng bị giam cầm ở nơi này, sinh tử không do bản thân, tất cả, đều do yêu nhân tạo thành, hắn quả thật căm thù đến tận xương tuỷ!
Hắn có thể dự tính, người bên ngoài nhất định đều cho rằng hắn đã chết. Hậu quả, chính là người thân đau khổ, kẻ thù khoái chí! Giống vậy đều do yêu nhân này ban tặng cho!
- Ta đây ngược lại muốn nhìn xem, ngươi muốn giết ta như thế nào!
Yêu nhân cuồng tiếu, dưới tóc bạc xám trăng, gương mặt khô héo lại lộ ra vẻ hưng phấn dữ tợn. Chỉ có tối tăm buồn tẻ, cô tịch đáng sợ này không khác gì luyện ngục. Nơi này, đối với Vân Triệt mà nói là rơi vào vực sâu, còn đối với yêu nhân mà nói, nơi này thêm một người, quả thật không khác nào thiên đường trong địa ngục. Hiện giờ nếu hắn có thể tự tay đụng chạm vào Vân Triệt, đều không nhất định nỡ lòng giết Vân Triệt rồi.
- Ngươi có vẻ rất hận ta… Không sai! Sao ngươi có thể không hận ta! Vậy ngươi liền thỏa thích hận đi. Để ta nhìn xem hận thù của ngươi có thể giết ta không, khiến ta nhìn xem ngươi có thể ở trong này sống được bao lâu! Ha ha ha ha…
Trong tiếng cười to hưng phấn của yêu nhân hơi mang theo điên khùng, trong không gian tối đen dưới đất này, âm thanh của hắn có vẻ cực kỳ âm trầm khủng bố. Vân Triệt không nói chuyện tiếp với hắn, cắn răng, chậm rãi từ trên mặt đất ngồi dậy, thương thế của hắn chủ yếu tập trung ở lưng, mỗi một lần động một chút, sẽ gặp đau nhức khó có thể nhịn được truyền đến. Khi hắn hoàn toàn ngồi xếp bằng lên, trán của hắn đã hiện đầy mồ hôi lạnh. Hắn nhắm mắt lại, hai tay đặt trên đầu gối, không tốn bao lâu liền tâm thần quy nhất, sắc mặt, hô hấp đều trở nên hoàn toàn bình tĩnh.
Ý niệm chìm vào trong thiên độc châu, đi vào, hắn liền nhìn thấy đôi mắt mang theo sát khí thật sâu của Mạt Lỵ, hắn vội vã cười gượng, sau đó làm ra một đống lớn đủ loại hứa hẹn, bắt đầu lấy tốc độ nhanh nhất tìm ra mười mấy loại dược liệu, cuối cùng, hắn cắn răng một cái, lấy ra mảnh Tử mạch thiên tinh mà Hạ Khuynh Nguyệt giao cho hắn.
Tử mạch thiên tinh có năng lực tái sinh bộ phận bị thương rất mạnh, bao gồm da thịt, xương cốt, thậm chí cả nội tạng. Hấp thu lực lượng trong đó, còn có thể trực tiếp tăng lên tu vi huyền lực, cho nên mức độ quý trọng này không cách nào lấy tiền tài đi cân nhắc. Nếu Vân Triệt muốn lấy tốc độ nhanh nhất khôi phục thương thế, nhất định phải sử dụng Tử mạch thiên tinh.
Dưới tôi luyện của Thiên độc châu, không đến nửa canh giờ, toàn bộ thuốc trị thương Vân Triệt cần có đã điều phối xong toàn bộ… Trước khi ý niệm của hắn rời khỏi Thiên độc châu, hắn nghĩ tới điều gì đó, cấp tốc kiểm tra trong Thiên độc châu một phen, sau đó trái tim bỗng chốc chìm vào trong đáy vực.
Đồ ăn, thức uống… Vốn chứa đựng trong Thiên độc châu, toàn bộ không thấy nữa! Một chút cũng không để lại!
Được hắn chuyển dời đến trong không gian giới chỉ màu tím lưu lại cho Tô Linh Nhi ở Thương Vân đại lục phía xa.