Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 283 - Chương 284: Băng Tâm Của Nguyệt Thiền

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_284" class="block_" lang="en">Trang 142# 2

 

 

 

Chương 284: Băng tâm của Nguyệt Thiền



Biên giới phía bắc Thương Phong, Băng cực tuyết vực, Băng Vân tiên cung.

Có truyền âm phù vật này tồn tại, tốc độ tin tức truyền đi tự nhiên nhanh hơn người. Lúc tin đồn về Vân Triệt truyền đi ồn ào huyên náo ở Thương Phong đế quốc, một tiêu điểm khác, giống vậy đều trong bàn luận của tất cả mọi người… Đó chính là Băng Vân tiên cung!

Đối với người của Thương Phong đế quốc mà nói, Băng Vân tiên cung là một tồn tại vô cùng thần thánh, thần bí và thần thánh của nó, còn hơn cả Thiên Kiếm sơn trang, ở trong nhận thức của mỗi người, trong Băng Vân tiên cung, đều là một vài nhân vật giống như tiên nữ, siêu trần thoát thế, băng tuyết không màng. Tiên tử của Băng Vân tiên cung, càng là ảo tưởng mà tất cả nam tử cũng không dám hy vọng xa vời có thể đụng chạm vào.

Nhưng hiện giờ, tiên tử trong Băng Vân tiên cung… Còn là người đứng đầu Băng Vân thất tiên danh chấn thiên hạ, lại có thai! Trong truyền thuyết còn là có thai với một hậu bối!

Có thể nghĩ, như vậy sẽ đẩy Băng Vân tiên cung lên đỉnh điểm dư luận như thế nào, đối với danh dự ngàn năm của Băng Vân tiên cung mà nói, đây là một “Vết bẩn” vĩnh viễn xóa không mất, xưng là vô cùng nhục nhã cũng không đủ.

Khi năm người Sở Nguyệt Thiền trở lại Băng Vân tiên cung, cung chủ Băng Vân đã chờ ở đó.

Cung Dục Tiên năm nay đã một trăm bảy mươi tuổi, nhưng nhìn qua chỉ có ba bốn mươi tuổi, một thân tú tuyết vân thường kéo dài quét đất, gương mặt đông lạnh như băng, mắt lạnh như hàn kiếm, sắc mặt hoàn toàn đóng băng, không hề có một chút tình cảm nào dao động. Nhưng chỗ sâu trong đôi mắt của nàng không ngừng lóe lên ánh sáng lạnh, hiển lộ rõ trong lòng nàng đang tức giận.

Cạnh nàng, cũng có năm nữ tử một thân quần áo màu trắng như tuyết giống vậy làm bạn hai bên, mỗi người đều băng tuyết làm thịt, tuyết liên làm dung mạo, tuyệt sắc khuynh thành. Có thể nói, tùy tiện tìm một đệ tử ở trong Băng Vân tiên cung, đặt ở một phương đều có thể tươi đẹp kinh động toàn thành. Năm người này, đó là năm người khác cùng với Sở Nguyệt Thiền, Sở Nguyệt Ly cùng liệt vào Băng Vân thất tiên.

Năm người Sở Nguyệt Ly trở về, phát hiện lại là do cung chủ tự mình đi ra “Nghênh đón”, trong lòng nàng nhất thời lộp bộp, đưa mắt nhìn Sở Nguyệt Thiền bên người, tiến lên phía trước nói:

- Đệ tử Nguyệt Ly bái kiến sư phụ.

Cung Dục Tiên chậm rãi gật đầu, sắc mặt vẫn lạnh như băng, nhưng không để ý đến nàng nữa, ánh mắt rơi vào trên người Hạ Khuynh Nguyệt, sắc mặt cuối cùng xuất hiện một chút hòa dịu:

- Khuynh Nguyệt, con đi tới.

- Vâng, cung chủ.

Hạ Khuynh Nguyệt đi đến trước mặt Cung Dục Tiên, trên cánh tay, vẫn như cũ cột lấy khăn lụa màu đen kia.

Cung Dục Tiên đưa tay đặt lên trên ngực nàng, một lúc sau, Cung Dục Tiên lộ ra nụ cười thản nhiên:

- Rất tốt. Mười bảy tuổi, cũng đã Vương Huyền sơ thành, đây là tạo hóa của con, cũng là tạo hóa của tiên cung ta, xem ra đối tượng cung chủ đời tiếp theo, đã không cần lại rối rắm với lo ngại. Nửa năm tiếp theo, con bế quan tiềm tu ở trung tâm Băng cực tuyết vực, củng cố huyền lực bạo tăng trong cơ thể.

- Vâng, cung chủ.

Hạ Khuynh Nguyệt bình thản lên tiếng trả lời, đối với Cung Dục Tiên chỉ rõ nàng chính là cung chủ đời tiếp theo, nàng không cự tuyệt, không sợ hãi, cũng không biểu hiện ra kinh hỉ gì, nhạt nhẽo giống như nghe được một câu nói quá mức bình thản.

Không khí rất đông lạnh, ngũ tiên bên người Cung Dục Tiên vẫn luôn không ai nói chuyện, đều ánh mắt phức tạp nhìn vào Sở Nguyệt Thiền. Lúc này, ánh mắt Cung Dục Tiên cuối cùng rơi vào trên người Sở Nguyệt Thiền, thoáng nhìn ngắn ngủi, sau đó nàng xoay người sang chỗ khác:

- Băng Thiền, ngươi đi theo ta.

Sở Nguyệt Thiền không tiếng động bước tới, không nói một lời đi theo phía sau Cung Dục Tiên.

- Tỷ tỷ…

Sở Nguyệt Ly gọi một tiếng, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Đây là một băng điện bày đầy ánh nến và linh vị, cái tên viết trên trên mỗi một linh vị đều từng danh chấn thiên hạ, mà những cái tên này, đều là tiền bối khóa trước của Băng Vân tiên cung.

- Quỳ xuống!

Đứng trong băng điện, đối mặt với rất nhiều linh vị của tiền bối, trong lòng Cung Dục Tiên phập phồng, quát lạnh nói.

Sở Nguyệt Thiền quỳ rạp xuống đất, hai tròng mắt giống như băng giống như sương:

- Sư phụ…

- Ngươi còn có mặt mũi gọi ta là sư phụ!

Cung Dục Tiên xoay người lại, tức giận nói:

- Ngươi cũng đã biết, danh dự ngàn năm của Băng Vân tiên cung, đều vì ngươi mà hủy hoại chỉ trong chốc lát! Ngươi là đệ tử đắc ý nhất trong trăm năm qua của ta, cho dù Băng Vân quyết, Băng Tâm quyết đều lĩnh hội quán thông, đều xa hơn người khác, ta thời thời khắc khắc đề phòng có đệ tử phá giới, Khuynh Nguyệt chỉ cho kết hôn bằng hình thức, đã là điểm mấu chốt của ta… Nhưng ta tuyệt đối không ngờ, người đầu tiên phá giới lại sẽ là ngươi! Lại còn đúc thành sai lầm lớn khiến thiên hạ đều biết, khiến tiên cung hổ thẹn!

Sở Nguyệt Thiền nhắm mắt lại, buồn bã nói:

- Đệ tử biết sai… Lỗi đệ tử phạm phải, nhất định sẽ toàn lực gánh vác.

- Gánh vác? Ngươi gánh vác như thế nào? Cho dù ngươi tự sát tạ tội trước mặt các tiền bối, cũng không bù được sai lầm lớn của ngươi!

Hai hàng chân mày của Cung Dục Tiên dựng đứng, hiển nhiên đã tức giận tới cực điểm:

- Nói! Kia rốt cuộc là… Nghiệt chủng của ngươi và ai!

Ánh mắt Sở Nguyệt Thiền bỗng chốc trở nên mơ màng, nàng lại không ngập ngừng, mà nhẹ nhàng gọi lên cái tên:

- Vân Triệt!

Thân thể Cung Dục Tiên lắc lư, tức giận đến toàn thân phát run:

- Nghiệp chướng! Thật sự là nghiệp chướng! Ngươi thế mà lại… Ngươi quả thật sự cùng một hậu bối… Ngươi… Ngươi…

Cung Dục Tiên tức đến nói không ra lời, tuy rằng trong truyền thuyết, sở Nguyệt Thiền có thai với Vân Triệt, nhưng Cung Dục Tiên kiên quyết không tin! Lấy tính tình của Sở Nguyệt Thiền, làm ra chuyện này đã không thể tưởng tượng được, nhưng dù thế nào, cũng không thể nào cùng với một hậu bối. Nàng dù như thế nào cũng không nghĩ tới, đồn đại, thế mà lại một chút không hề sai!

Một ngón tay của Cung Dục Tiên chỉ lên linh vị, lạnh lùng nói:

- Bây giờ ngươi liền quỳ gối trước tiền bối mà thề, lập tức lấy hài tử này ra, sau đó vĩnh viễn không được rời khỏi Băng Vân tiên cung!

- Không…

Sở Nguyệt Thiền lắc đầu, tay ngọc của nàng đặt lên trên bụng, dùng sức lắc đầu, trên mặt, lộ ra cầu xin mà Cung Dục Tiên chưa từng nhìn thấy:

- Đây là hài tử của con và hắn, đệ tử ngàn sai vạn sai, nhưng hài tử không có tội. Xin sư phụ buông tha cho hài tử này, chỉ cần sư phụ để đệ tử sinh hạ hài tử này, đệ tử nguyện suốt đời không làm trái nửa lời sư phụ nói… Cầu sư phụ thành toàn!

- Ngươi!

Thân thể Cung Dục Tiên khẽ loạng choạng, tức giận đến toàn thân phát run:

- Đến mức độ như vậy, ngươi còn khăng khăng một mực như thế! Đệ tử cả đời ta đây lấy làm kiêu ngạo nhất, thế mà lại, thế mà lại… Được! Ngươi thật sự cho rằng, ta không để ngươi phá bỏ hài tử, ngươi có thể thuận lợi sinh nó ra sao? Ngươi cũng biết vì sao Băng Vân tiên cung ta chưa bao giờ cho phép đệ tử kết hôn? Cái gọi là sinh tình sẽ ảnh hưởng đến tu luyện Băng Vân quyết, thuần túy là lấy cớ, nguyên nhân chủ yếu, thứ nhất, sẽ khiến Băng Vân quyết chuyển tới người kia! Thứ hai, tu luyện Băng Vân quyết, sẽ khiến thân thể ngũ tạng băng hàn, cho dù có thể thụ thai, nhưng nhiều nhất hai tháng, thai nhi sẽ bị hàn chết trong bụng! Mặt khác, nơi này là nơi cực bắc của Thương Phong quốc, hàng năm băng hàn thấu xương, cho dù không có Băng Vân quyết, cũng sẽ hàn chết hài nhi! Thai nhi này ngươi có phá bỏ hay không, đều sẽ chỉ có một kết quả!

Sở Nguyệt Thiền sững sờ ở đó, sợ run thật lâu, bỗng nhiên, nàng chìa hai tay, một chỉ vào đan điền, một chỉ vào trong ngực, hai luồng ánh sáng màu băng lam chợt lóe lên, sau đó, một lượng lớn hàn khí từ trên người Sở Nguyệt Thiền bỗng nhiên tràn ra, mang theo mảng lớn băng sương.

Cung Dục Tiên chấn động, bỗng chốc vọt tới trước người Sở Nguyệt Thiền, nhưng đã vốn không kịp ngăn cản… Sở Nguyệt Thiền lúc này đã trên người lung lay sắp đổ, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhưng vẻ mặt, lại hoàn toàn thoải mái. Hai tròng mắt Cung Dục Tiên run run, nhìn băng sương phiêu tán, nàng biết tất cả đã không cách nào vãn hồi, phẫn nội, khiếp sợ, đồng thời hơn nữa không hiểu được và đau lòng, nàng đau đớn nói:

- Nguyệt Thiền, ngươi đây là tội gì… Vân Triệt kia, hắn rốt cuộc đã trút thuốc mê gì cho ngươi!

Cánh môi Sở Nguyệt Thiền hơi vểnh lên, kia giống như là dáng vẻ muốn cười nhẹ, nàng khẽ nói:

- Hắn không trút thuốc mê gì cho con cả, nhưng mà… Hắn khiến cho con có một đoạn trí nhớ không cách nào quên được, cũng khiến cho con trong đoạn thời gian kia, làm về được nữ nhân chân chính…

- Năm tháng kia, lực lượng của con biến mất hoàn toàn, toàn thân tàn phế, vốn nên là lúc u ám nhất, bất lực nhất, tuyệt vọng nhất, thế nhưng hắn lại khiến cho tất cả, đều trở nên không giống với tưởng tượng của con. Con không thể đi, hắn ôm con, cho dù gặp phải nguy hiểm lớn hơn, hắn cũng không chịu đặt con xuống, con không cách nào ăn gì, hắn đút cho con, mỗi một miếng, đều vừa vặn với con, không khiến cho con bị nóng, cũng không để cho con bị lạnh, con mất đi lực lượng rồi, hắn một bàn tay che chở con, một tay kia thì thu dọn sạch sẽ chướng ngại, vì con che gió che mưa… Vẻn vẹn năm tháng, hắn không hề có một chút không kiên nhẫn, chưa từng có một khắc có ý tưởng muốn buông xuống con gánh nặng này. Bất tri bất giác, con đã bắt đầu hưởng thụ cảm giác này, ỷ lại tất cả của mình ở trên người hắn, rõ ràng là thời khắc bất lực nhất, tuyệt vọng nhất, con lại hy vọng trạng thái như vậy vĩnh viễn đều đừng kết thúc…

- Ở Băng Vân tiên cung, mười ngày như một ngày, mười năm như một ngày, vài thập niên như một ngày… Vĩnh viễn chỉ có băng tuyết và Băng Vân quyết, mỗi một ngày đều trong lặp đi lặp lại trôi qua. Mà khoảng thời gian kia, hắn để cho con biết vui vẻ khi còn sống, để cho con lần đầu tiên chân chính cảm giác được mình là một nữ nhân… Con sở dĩ chủ động đi bài vị chiến, là vì sau khi rời khỏi hắn, trong lòng con không có lúc nào không có bóng dáng của hắn, con tự nói với mình con phải đi gặp mặt hắn một lần cuối cùng, sau đó đoạn tuyệt tình duyên, nhưng thật ra con chỉ vì muốn thấy hắn… Con muốn gặp hắn…

Ngực Cung Dục Tiên phập phồng kịch liệt, nàng thở dài một hơi thật dài, ai oán nói:

- Nghiệt duyên! Thật sự là nghiệt duyên! Tiền bối tình yêu nam nữ này là thứ độc dược độc nhất trên đời… Thật đúng là một chút cũng không sai. Chính là tình yêu nam nữ này, thế nhưng khiến cho ngươi vì một hậu bối mà làm trái môn quy, khiến tiên cung hổ thẹn… Thậm chí không tiếc vì hắn phế bỏ Băng Vân quyết tu luyện vài thập niên! Ngươi… Ngươi…

- Con không hối hận… Vĩnh viễn đều sẽ không hối hận.

Hai mắt Sở Nguyệt Thiền đẫm lệ mông lung nói:

- Con chỉ hối hận một việc đó là mãi cho đến khi hắn chết đi, con mới chính thức suy nghĩ cẩn thận… Hắn đã chết, đây là huyết mạch duy nhất lưu lại trên đời này của hắn, là kéo dài tính mạng của hắn, làm nữ nhân của hắn, cho dù vì báo đáp toàn bộ năm tháng kia đã cho con, đừng nói Băng Vân quyết, cho dù lấy cái chết làm giá cao, con cũng nhất định phải giữ hắn lại… Cầu sư phụ thành toàn… Cầu sư phụ thành toàn!!

Cung Dục Tiên vô lực ngã ngồi xuống ghế dựa phía sau người, sắc mặt giống như bỗng chốc tang thương đi rất nhiều, nhìn Sở Nguyệt Thiền toàn thân tản ra buồn bã và kiên quyết quỳ ở đó, trong lòng nàng đau kịch liệt đến tột đỉnh. Nàng chìa tay, ngừng lại trong không trung một lúc, sau đó mới dùng giọng nói cực kỳ vô lực nói:

- Đứng lên đi… Đứng lên đi… Coi như Cung Dục Tiên ta, cho tới bây giờ chưa hề thu nhận ngươi người đệ tử này… Từ giờ trở đi, ngươi đã không còn là đệ tử của Băng Vân tiên cung, lập tức rời khỏi nơi này, rời khỏi Băng cực tuyết vực, quên đi tất cả nơi này, đi nơi ngươi muốn đi, từ nay về sau, ngươi và Băng Vân tiên cung không hề có gì liên quan…

Nước mắt của Sở Nguyệt Thiền bỗng chốc trào ra, nàng quỳ xuống trước mặt Cung Dục Tiên, dùng sức dập đầu một cái, nức nở nói:

- Sư phụ nuôi con, dạy con, như thân mẫu của con… Con lại phạm phải sai lầm lớn, khiến người thương tâm tức giận, khiến tông môn hổ thẹn, con tự biết tội không thể tha thứ… Công ơn nuôi dưỡng của sư phụ, ân tình dạy dỗ của tiên cung, Nguyệt Thiền… Chỉ có kiếp sau lại báo!

- Đừng nói thêm gì nữa!

Cung Dục Tiên quay mặt sang chỗ khác:

- Đi đi… Ngươi dừng lại ở trong này thêm mỗi một giây, trong cơ thể sẽ xâm nhập nhiều thêm một phần hàn khí… Nếu không muốn tổn thương đến bào thai trong bụng, liền đi nhanh đi… Còn phải đi lặng lẽ, đừng kinh động đến bất kỳ ai, đi càng xa càng tốt… Ta vĩnh viễn không muốn gặp lại ngươi.

- Tạ sư phụ thành toàn.

Sở Nguyệt Thiền lại dập đầu, đứng dậy, chậm rãi lùi lại một bước:

- Sư phụ, xin ngài nhất định phải bảo trọng thân thể, Nguyệt Thiền… Không cách nào hầu ở bên cạnh người…

Giọng nói vừa dứt, Sở Nguyệt Thiền khó khăn bước lui về phía sau vài bước, sau đó dùng lực cắn răng một cái, bước nhanh ra khỏi băng điện, bóng dáng tuyết trắng nhanh chóng biến mất trong trời băng đất tuyết.

Khuôn mặt Cung Dục Tiên cuối cùng quay lại, nhìn về phía phương hướng Sở Nguyệt Thiền rời đi, dưới hốc mắt, là hai hàng nước mắt thật sâu.

Hồi lâu sau, nàng cuối cùng bình ổn lại tâm tình, sắc mặt khôi phục lạnh nhạt, trầm giọng truyền âm nói:

- Hàn Tuyết, đi vào.

Theo giọng nói của nàng truyền ra, rất nhanh, một nữ tử tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu đi vào. Phong Hàn Tuyết, xếp hạng thứ bảy trong Băng Vân thất tiên, Thiên Huyền cảnh cấp sáu, đồng thời cũng là người nhỏ tuổi nhất trong Băng Vân thất tiên.

- Thông báo các đệ tử tập hợp đến Băng Vân đại điện, ta có mấy chuyện lớn muốn tuyên bố!

- Vâng, cung chủ.

Chuyện lớn mà Cung Dục Tiên muốn tuyên bố tổng cộng có ba chuyện: Thứ nhất: Tuyên bố Sở Nguyệt Thiền bị trục xuất ra Băng Vân tiên cung; Thứ hai: Hạ Khuynh Nguyệt gia nhập Băng Vân thất tiên, thay thế Sở Nguyệt Thiền đứng hàng vị trí đầu não; Thứ ba: Triệu hồi toàn bộ đệ tử Băng Vân tiên cung ở bên ngoài, từ hôm đó bế quan ba năm, không gặp người ngoài, không thu nạp đệ tử mới, mọi người cũng không được ra ngoài.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment