.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_285" class="block_" lang="en">Trang 143# 1
Chương 285: Đập nồi dìm thuyền
Không gian tối tăm, không có ngày đêm luân phiên, cũng không có cách nào tính toán thời gian. Vân Triệt không biết mình ở lại trong này bao lâu, trong lòng hắn, chỉ có chấp niệm toàn lực từ nơi này đi ra ngoài. Mà bước đầu tiên, chính là toàn lực khôi phục thương thế trên người.
Thuốc trị thương chính hắn điều phối, thêm vào Tử mạch thiên tinh, lại có Đại đạo phù đồ quyết ban cho năng lực khôi phục, thương thế của Vân Triệt khôi phục tương đương với cực nhanh, không đến nửa tháng liền đã khỏi. Nhìn Vân Triệt ở dưới hoàn cảnh như vậy, thương thế vốn đủ để trí mạng lại chẳng những không có chuyển biến xấu đến chết, lại ngược lại khôi phục cực nhanh, ngay cả lấy uyên bác hiểu biết và kinh nghiệm của hắn, cũng lần lượt âm thầm khiếp sợ… Kia gần như đã không thể chỉ gọi là khôi phục… Mà là tái sinh!
Vốn phía sau lưng hắn đã bị đánh ra một bộ xương đầm đìa máu, thắt lưng đứt đoạn, nhưng bây giờ lại hoàn hảo không tổn hao gì, ngay cả một vết sẹo cũng không để lại, quả thật không thể tưởng tượng!
- Thật là một gia hỏa thú vị, lại có thể phục hồi hoàn toàn như cũ thương tổn như vậy trong khoảng thời gian ngắn. Vậy đại khái không liên quan đến y thuật, xem ra, là ngươi tu luyện huyền công thần kỳ nào đó! Nhưng ta sống mấy trăm năm, cho tới bây giờ còn không nghe nói tới có huyền công kỳ diệu bậc này tồn tại!
Yêu nhân trầm thấp nói, nhìn trong mắt Vân Triệt đã bắt đầu ngưng tụ sát khí, hắn cười lên ha hả:
- Ngươi cho rằng khôi phục thương thế, mà ta lại không thể nhúc nhích, ngươi liền có thể giết ta sao? Cho dù huyền lực của ta bị trận pháp chó má này áp chế trên phạm vi lớn, nhưng hcir bằng ngươi một Linh Huyền cảnh nho nhỏ, đừng nói giết ta, ngay cả một sợi tóc của ta cũng đừng mong tổn thương được!
Thương thế khỏi hẳn, huyền lực cũng khôi phục chín thành, Vân Triệt nắm lấy Long khuyết, đứng ở bên cạnh kết giới, mặt trầm xuống nói:
- Ở đây, không phải ngươi chết, chính là ta chết! Đã nhặt được mạng sống về, vậy tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân mình chết nữa… Chết sẽ chỉ là ngươi!
- Tuy rằng huyền lực của hắn bị áp chế, nhưng từ hơi thở trên Ngự kiếm đài khi trước của hắn đến xem, hắn đại khái còn có thể phát huy ra cường độ huyền lực ở Vương Huyền cảnh sơ kỳ, tuy rằng ngươi không chịu trận pháp áp chế, nhưng chênh lệch với hắn vẫn như cũ còn quá xa, muốn giết hắn hoàn toàn chính là nằm mộng. Nhưng hắn bị trói buộc thân thể, chỉ có một bàn tay có thể động, cũng không có khả năng đuổi theo, dựa vào Tinh thần toái ảnh và Phong vân tỏa nhật mà nói, trong quá trình ngươi công kích hắn muốn giữ mạng cũng không phải việc khó… Nếu ngươi muốn thử xem một chút mình có khả năng giết hắn hay không, vậy ngươi cũng có thể thử xem.
Mạt Lỵ nhàn nhạt nhắc nhở. Nhưng hiển nhiên, nàng hoàn toàn không cho rằng Vân Triệt thật sự có thể giết yêu nhân này.
- Không thử, làm sao biết được!
Chân mày Vân Triệt trầm xuống, Long khuyết chém ngang, Phần tâm mở ra, bước nhanh nhảy vào trong kết giới, cảm giác áp chế nhất thời đánh úp lại, nhưng lập tức lại tiêu tán không thấy, hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh tay phải có thể động duy nhất của yêu nhân, tinh thần toàn thân khẩn trương, nhưng ngoài ý muốn chính là, sau khi hắn nhảy vào trong vòng kết giới, yêu nhân lại thủy chung không ra tay với hắn, dưới tóc dài màu trắng, cặp mắt u ám kia đang ngó chừng hắn, nhưng không hề có lệ khí.
Mãi cho đến khi hắn tới gần phía trước yêu nhân, yêu nhân vẫn như cũ không nhúc nhích.
- A! Bá Vương nộ!
Vân Triệt gầm nhẹ một tiếng, Long khuyết mang theo luồng khí thế như sóng to gió lớn hung hăng đánh về phía yêu nhân, giết chết yêu nhân, đây là mục tiêu duy nhất của Vân Triệt, cho nên công kích của hắn không hề có nhân từ gì, một kiếm này, trực tiếp đánh về Thiên linh cái của yêu nhân… Theo quỹ tích nặng nề mà Long khuyết vạch xuống, yêu nhân lại vẫn như cũ không hề có bất cứ động tác gì, mặc kệ cho Long khuyết mang theo lực lượng vạn quân hung hăng nện ở trên đầu hắn.
Ầm!
Tuy rằng huyền lực của Vân Triệt chỉ ở Linh Huyền cảnh sơ kỳ, nhưng thực lực của hắn lại tuyệt đối không thể lấy cấp bậc huyền lực đến để cân nhắc, uy thế của một kiếm này, đủ để bắn phá vỡ một ngọn núi nhỏ, huống chi là đầu của một người. Một kiếm này chém xuống, mang lên một tiếng nổ nặng nề, không khí chung quanh bị mạnh mẽ đẩy ra, hình thành một khu vực chân không ngắn ngủi mà khủng bố.
Vân Triệt hơi sửng sốt… Vì yêu nhân thế mà lại vốn không né tránh, cũng không ngăn cản.
Long khuyết kiếm đánh lên đầu yêu nhân, mà từ bộ phận trên đầu đến toàn thân của yêu nhân, ngay cả một chút run run đều không có, dưới Long khuyết kiếm, hắn thế mà lại chậm rãi ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười nói:
- Ngươi quả nhiên là một quái thai, ở trong trận pháp chó má này lại không chịu áp chế! Hơn nữa lấy huyền lực Linh Huyền cảnh phát huy ra lực chiến đấu như thế, ngay cả trong Huyễn yêu vương tộc ta, cũng không có mấy người có thể làm được. Ta hiện giờ bỗng nhiên có hứng thú với huyền công mà ngươi tu luyện!
Một kiếm cuồng bạo đủ để phá núi nát đá này cứ nện trên đầu hắn như vậy, nhưng ngay cả một sợi tóc của hắn cũng không tổn thương được, Vân Triệt kinh hãi trong lòng, thân thể nhanh chóng lật chuyển, Long khuyết kiếm vung lên, sau đó một kiếm càng thêm cuồng bạo hung hăng chém xuống.
- Vẫn nguyệt trầm tinh!
Một lần này, yêu nhân động, đón Long khuyết của Vân Triệt, cánh tay yêu nhân lấy tốc độ nhanh đến vốn không cách nào thấy rõ uốn cong, lòng bàn tay nghiêng lên, lấy ngón giữa và ngón áp út không dễ dàng phát lực nhất, cứ như vậy kẹp lên trên lưỡi kiếm rất nặng của Long khuyết.
Tất cả lực lượng Vân Triệt trút xuống Long khuyết trong nháy mắt giống như đá chìm dưới đáy biển, vô ảnh vô tung biến mất, mà sau đó, một lực lượng đáng sợ mang theo nguy cơ vĩ đại từ trên thân kiếm phản chấn mà đến, Vân Triệt không chút nghĩ ngợi, nhanh như tia chớp rút tay, nhưng vẫn bị gió lốc huyền lực rời kiếm mà ra đánh trúng, thét lớn một tiếng bay rớt ra ngoài, sau khi Vân Triệt rơi xuống đất nhanh chóng lắc mình một cái, rút lui ra ngoài kết giới, nửa ngồi xổm xuống, thở hổn hển, chân mày khóa chặt lại.
Yêu nhân thật đáng sợ!
Một kích toàn lực, ngay cả một sợi tóc của hắn cũng không tổn thương đến được. Mà lực lượng chỉ với hai ngón tay của hắn, liền trực tiếp chiếm lấy vũ khí của ta, còn ép ta rời ra… Lời Mạt Lỵ không sai, lấy thực lực của ta, muốn giết hắn, vốn chính là người si nói mộng!
Long khuyết kiếm hơn tám ngàn cân, bị yêu nhân dễ dàng kẹp giữa hai ngón tay, tùy ý giống như cầm một chiếc đũa, cảm nhận được phân lượng của chuôi kiếm này, một chút kinh ngạc chợt lóe lên trên mặt yêu nhân, hắn quơ quơ ngón tay nói:
- Kiếm không tệ, có thể phát huy chuôi kiếm này đến uy lực như vừa rồi, ngươi cũng thật sự không tầm thường! Chuôi kiếm này, vẫn trả lại cho ngươi đi!
Tay yêu nhân vừa động, Long khuyết nhất thời hóa thành một đường sao băng u ám, xuyên qua kết giới, trong một tiếng “Tinh” đâm vào thật sâu trên mặt đất ở phía trước Vân Triệt.
- Vì sao ngươi không giết ta?
Vân Triệt lạnh mắt hỏi.
- Vì sao ta phải giết ngươi?
Yêu nhân hỏi ngược lại:
- Cả đời ta đây, tuy rằng giết người vô số, nhưng còn chưa bao giờ giết một người vô tội. Thật sự muốn tính toán, dẫn ngươi tiến vào, là cả đời này của ta lần đầu tiên ra tay với một người vô tội! Đó là bởi vì tiểu bối đê tiện của Thiên uy kiếm vực kia chọc giận ta, khiến cho ta đánh mất lý trí, mà ngươi lại sống được, ta cũng liền không có lý do gì mà giết ngươi. Giết ngươi, trừ bỏ tăng thêm tội lỗi của ta, không hề có bất kỳ ưu việt gì đối với ta, mà lưu ngươi lại, ít nhất trước khi ngươi chết, ta còn có thể có người làm bạn… Nói đến cùng, ngươi chẳng qua cũng chỉ là người bị hại đáng thương mà thôi!
Vân Triệt biết năng lực của yêu nhân rất mạnh, thẳng thắn mà nói, hắn từ trên người yêu nhân, cũng không tìm ra được thành phần hung ác tàn bạo gì, trong khoảng thời gian này tới nay, hắn từ trên người yêu nhân cảm giác được nhiều nhất, chính là bi thương mất mát, căm hận còn có khát vọng, nhưng đó sẽ không trở thành lý do hắn không giết yêu nhân, bởi vì là do yêu nhân này mang hắn tới đây, chỉ có giết yêu nhân rồi, mới có thể rời khỏi nơi này. Hắn cười lạnh nói:
- Nếu ngươi thật sự chưa từng giết một người vô tội, thật sự không muốn tăng thêm tội nghiệt, vậy tự mình kết thúc, để cho ta người vô tội này đi ra ngoài! Bằng không, đừng nói vô nghĩa đường đường chính chính như vậy.
- Ha ha ha ha…
Yêu nhân phá lên cười:
- Tiểu bối, ngươi còn chưa có tư cách nói mấy lời này với ta, bởi vì mạng của ta, còn đáng giá hơn mạng của ngươi!
Hắn mở to mắt, trong mắt phóng xuất ra phẫn nộ và thù hận làm cho người ta sợ hãi, giọng nói cũng trở nên khàn khàn:
- Ta cho tới bây giờ còn không sợ chết, trăm năm đen tối và cô độc, cảm giác cô tịch và tuyệt vọng này còn thống khổ hơn thống khoái chết đi trăm ngàn lần! Nhưng ta không cam lòng cứ không công chết đi như vậy, ta vẫn không thể tự tay tàn sát hết đám lão cẩu Thiên uy kiếm vực kia! Bọn họ không khiến ta chết, ta đây liền sống thật tốt, luôn luôn sống đến một ngày ta có thể rời khỏi nơi này, đồ diệt cả nhà bọn chúng! Ta sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi, cũng đừng vọng tưởng giết được ta!
Vân Triệt nắm chặt hai tay, thở hổn hển, ánh mắt sắc bén, lại hồi lâu không nói gì.
Không khí nơi này cực kỳ đục ngầu, tốc độ tiêu hao thể lực cũng tự nhiên xa hơn bên ngoài. Hơn nữa tháng một chút không tiến, hơn nữa trọng thương vừa khỏi, thân thể Vân Triệt luôn luôn lộ ra vẻ mệt mỏi, trong bụng đã bắt đầu truyền đến cảm giác đói khát rõ ràng.
- Nếu Phượng hoàng viêm của ngươi còn, như vậy có khả năng đốt bị thương hắn, nhưng ngươi bây giờ, tuyệt đối không có khả năng làm bị thương hắn, dù ra tay như thế nào, cũng không thể có một chút khả năng thành công, ngược lại chỉ tăng nhanh tiêu hao thể lực của ngươi. Ngươi tốt nhất lấy trạng thái yên tĩnh, chờ đợi máu phượng hoàng hồi phục, nói vậy, ngươi có lẽ còn có một chút hy vọng như vậy!
- Nhưng điều kiện đầu tiên, là ngươi có thể sống đến lúc đó!
Nghĩ tới tất cả đồ ăn trong Thiên độc châu đều để lại cho Tô Linh Nhi, hắn liền ý thức được tuy rằng bản thân nhặt được về một cái mạng, nhưng vẫn như trước vẫn còn trong vực sâu tuyệt vọng, hơn nữa càng rơi vào càng sâu.
Huyền lực đến Thiên Huyền cảnh, một năm không ăn không uống cũng không có vấn đề gì, đến cảnh giới Vương Huyền, ăn uống đối với bọn họ mà nói chỉ vì hưởng thụ về cảm giác, mà không phải vì duy trì sinh mệnh.
Nhưng Vân Triệt, cách cảnh giới kia đâu chỉ có một vạn tám ngàn dặm! Mức độ xa xa không có khả năng đạt tới không ăn không uống.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, cảm giác đói khát càng ngày càng nặng, thân thể cũng càng ngày càng trống rỗng, về sau, cảm giác đói bụng mãnh liệt giống như ác mộng. Trong giai đoạn nà, hắn điên cuồng tìm kiếm trong Thiên độc châu, nhưng lại không tìm thấy thứ gì có thể ăn uống. Hắn thậm chí từng ăn dược liệu hiếm quý đã khô, nhưng luyện hóa chúng nó, lại tiêu hao huyền lực và thể lực càng nhiều…
Một tháng sau, Vân Triệt đã hoàn toàn không còn tồn tại cảm giác đói khát, ngay cả tồn tại của thân thể cũng đều gần như không hề cảm thấy, đầu óc của hắn khi thì hôn mê, khi thì hoảng hốt, thân thể nhẹ bổng giống như lông vũ, nhưng động một chút lại cực kỳ gian nan. Máu Long thần vẫn luôn duy trì tính mạng của hắn, bằng không, trọng thương trí mạng của hắn mới khỏi, lại thêm một tháng không ăn không uống, còn ở trong hoàn cảnh vô cùng ác liệt vẩn đục này, sợ rằng đã sớm bị tươi sống đói chết.
- Kiếp thứ nhất, ta bị người độc chết.
- Kiếp thứ hai, ta ngã xuống Tuyệt Vân nhai, kết liễu bản thân…
- Ta nhưng lại lấy… Chết thảm thiết, thậm chí chết thê thảm… Nhưng có thể nào bị… Tươi sống đói chết!
Vân Triệt cúi đầu trầm ngâm, ánh mắt hắn hé mở, tần suất hô hấp cực kỳ chậm, trên người còn thỉnh thoảng giật giật, lung lay sắp đổ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã quỵ trên mặt đất. Trong khoảng thời gian này, phần lớn thời gian của hắn đều ở trong giấc ngủ, mà sau khi ngủ lâu, hắn tỉnh lại lần sau còn khó khăn hơn lần trước, hắn không cách nào biết trước được có phải sau một lần mình nằm ngủ, lại không cách nào tỉnh lại không.
Ta không thể chết được…
Cho dù phải chết… Cũng không thể bị chết đói vô cùng uất ức… Tuyệt đối không thể…
Vân Triệt chìa tay trái, theo ánh sáng xanh của Thiên độc châu chớp động, phía trước Vân Triệt, rõ ràng xuất hiện một con cự long thân cao trăm thước, toàn thân mà đỏ đậm! Chính là con cường long vốn nên vô cùng cường đại này, nhưng không hề có chút khí tức sinh mệnh, ngay cả thân thể, cũng bị cắt thành bốn khối bằng phẳng không có bất cứ thứ gì sánh bằng.
Vân Triệt cầm kiếm hổ phách lên, thở hổn hển đi đến bộ phận đuôi của viêm long, Phần tâm mở ra, một kiếm toàn lực cắt xuống, cứng rắn cắt đứt đỉnh nhọn trên cái đuôi lớn của viêm long. Viêm long đã chết không hề có huyền lực hộ thân, tuy rằng thân thể mạnh mẽ như trước, nhưng cũng đủ để Vân Triệt cắt đứt, mà nếu như viêm long lại có sinh mệnh, huyền lực của Vân Triệt lại mạnh hơn gấp bội, cũng đừng mong tổn thương được một chút đến thân thể nó.
Bất cứ thứ gì bảo tồn trong Thiên độc châu đều không phát sinh biến đổi về chất, tuy rằng con viêm long này đã chết đi hơn một năm, nhưng vẫn như cũ duy trì trạng thái vừa mới chết đi, phần đuôi bị cắt xuống kia, máu tươi mới nhanh chóng phun ra, mà chỗ máu này, đều là máu rồng thuần khiết!
Nhìn máu rồng nhanh chóng phun ra, trong ánh mắt của Vân Triệt lộ ra tham lam và khát vọng thật sâu.. Lúc này, trong tâm hải của hắn truyền đến giọng nói của Mạt Lỵ:
- Ngươi nghĩ thông suốt rồi sao? Ngươi phải biết, đây là một con Vương Huyền long, lực lượng ẩn chứa trong máu thịt của nó, vốn không phải ngươi có khả năng thừa nhận được, nếu ngươi thật sự lấy nó làm thức ăn… Ngươi rất có khả năng, sẽ lập tức chết!
- Ta… Không còn lựa chọn nào khác! Ta tin tưởng… Ta có thể thừa nhận được! Cho dù… Cho dù không chịu nổi, ta tình nguyện nổ tan xác mà chết, cũng tuyệt đối không cam nguyện tươi sống chết đói!