.
._143__2" class="block_" lang="en">Trang 143# 2
Chương 286: Liều lĩnh đánh cuộc
Máu rồng của Vương Huyền viêm long mang đến năng lực cường đại cỡ nào, Vân Triệt không phải không rõ ràng. Khi Vân Triệt ở Chân Huyền cảnh sơ kỳ, lúc luyện chế Long huyết bảo đan, một viên chỉ cho vào bốn giọt máu rồng, hơn nữa dưới can thiệp của các loại dược liệu hiếm quý áp chế năng lực đến cực kỳ nhu hòa, cho dù như vậy, hắn ăn một viên xong, sau đó phải cần ít nhất một hai ngày đi luyện hóa.
Mà hiện giờ, hắn thế mà lại trực tiếp uống máu rồng vào, theo máu rồng nhanh chóng phun ra, thời gian mấy hơi thở, nhiều đến mấy trăm giọt viêm long dưới Vân Triệt bất tri bất giác rơi vào trong miệng hắn, theo một dòng khí nóng rực chảy vào trong bụng hắn. Cảm giác đói khát trong bụng nháy mắt hoàn toàn biến mất, ngay cả tinh thần vốn uể oải cũng trở nên phấn chấn.
Vân Triệt có mầm mống hỏa của Tà thần ở trong người, bản thân không sợ hỏa diễm gì, nhưng giờ phút này, hắn vẫn như cũ cảm thấy được trong bụng giống như có một luồng hỏa diễm vô cùng nóng cháy nổ tung, sau đó, luồng sóng nhiệt này giống như thủy ngân đổ xuống chảy vào mọi chỗ, điên cuồng tràn vào toàn thân hắn… Tứ chi, ngũ tạng, máu, xương tủy… Giống như mỗi bộ phận, mỗi một tế bào trên dưới toàn thân, đều bị dội vào dầu nóng bóng, chờ đón chính là, đau đớn tận xương tủy và linh hồn…
Một thống khổ cực hạn gần như muốn hoàn toàn nổ tung, hoàn toàn văng tung tóe trên dưới toàn thân.
Đuôi rồng trong tay Vân Triệt rơi xuống, trán của hắn mồ hôi rơi như mưa, nháy mắt, mồ hôi này lại hoàn toàn bốc hơi khô, thân thể hắn lảo đảo lui về phía sau, bỗng chốc té ngã trên mặt đất, toàn thân co rút trong thống khổ, gương mặt, càng vặn vẹo trên phạm vi lớn.
Vèo!
Quần áo toàn thân Vân Triệt hóa thành cháy xém toàn bộ, sau đó bay ra đi, làn da trần trụi hoàn toàn đỏ đậm, mà màu đỏ đậm còn đang sâu thêm, dần dần bắt đầu biến thành màu đỏ đen làm cho người ta sợ hãi. Một trận động tĩnh “Rắc rắc rắc” khiến người sợ hãi bắt đầu vang lên từ trên các bộ phận trên thân thể hắn…
Kia là tiếng vang lúc xương cốt của hắn bị nứt vỡ, bị nung khô phát ra!
- Tiểu tử… Ngươi sống thiếu kiên nhẫn rồi sao!
Ánh mắt yêu nhân xuyên thấu qua tóc bạc dơ dáy bẩn thỉu nhìn Vân Triệt, lấy năng lực của hắn,tự nhiên dễ dầng nhận ra được con cự long đã chết kia là một con Vương Huyền long thuộc tính hỏa, khi con cự long này xuất hiện, hắn còn đang kinh ngạc lấy huyền lực nhỏ bé của Vân Triệt, làm sao có thể có được thi thể của Vương Huyền long, nhưng hắn thật không ngờ, Vân Triệt lại đi uống máu nó!
Đừng nói tới khi hắn chỉ ở tiền kỳ Linh Huyền cảnh, chính là người ở Địa Huyền cảnh hậu kỳ dám trực tiếp mồm to uống long huyết của một con Vương Huyền long như vậy, cũng không khác gì muốn chết!
Đây là chuyện mà chỉ có đồ điên chân chính mới có thể làm!
Hắn gầm rú xong, sau đó ánh mắt lại trở nên càng ngày càng kinh ngạc. Hắn trơ mắt nhìn da thịt Vân Triệt dần dần biến thành màu đỏ đen, sau đó vỡ ra từng vết rách giống như vẩy cá, trong tai nghe tiếng vang xương cốt nổ tung và bị nung khô… Thống khổ trong này, quả thật không cách nào tưởng tượng, cho dù cường đại như hắn, đều có phần không rét mà run. Hắn hoàn toàn tin tưởng, kể cả một Bá Hoàng cường đại có huyền lực Bá Huyền cảnh, cũng rất khó tiếp nhận được thống khổ như thế.
Nhưng mà, trong miệng Vân Triệt, lại không hề phát ra một tiếng kêu thảm thiết! Sắc mặt của Vân Triệt đã vặn vẹo đến hoàn toàn biến hình, đôi mắt cũng trở thành màu đỏ thắm, nhưng trong ánh mắt trừng lớn gắt gao, trừ thống khổ vô tận… Rõ ràng còn tồn tại lấy tỉnh táo vô cùng!
Thống khổ như vậy, cho dù là bản thân, cũng tất nhiên sẽ kêu rên thảm thiết, mà thiếu niên này… Lại không rên một tiếng!
Đây cần lực ý chí kinh khủng bực nào!
Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng mọt thiếu niên mới mười mấy tuổi lại có lực ý chí như vậy!
Đầu yêu nhân nâng lên, trong đôi mắt tràn đầy khiếp sợ, hắn luôn luôn gọi Vân Triệt là quái thai, bởi vì lực lượng của hắn hoàn toàn không chịu áp chế bởi trận pháp, hơn nữa lấy huyền lực Linh Huyền cảnh, đủ để phát huy ra lực chiến đấu so sánh được với Địa Huyền cảnh, mà lúc này hắn mới giật mình, lực ý chí khủng bố của thiếu niên này, càng là quái thai trong quái thai, để cho hắn đều không thể không khiếp sợ thật sâu.
Nhưng lực ý chí và sức thừa nhận cường thịnh hơn nữa, cũng không có nghĩa rằng Vân Triệt có thể giữ được mạng dưới lực lượng ăn mòn của máu Vương Huyền long. Hắn rất tiếc hận thấp giọng nói:
- Thật sự không biết tự lượng sức mình! Thay vì nhìn ngươi bị hủy thành cháy xém trên đất, thật không bằng lúc trước ta một chưởng đánh chết ngươi cho gọn gàng!
- Ngậm… Miệng!!
Khiến yêu nhân khiếp sợ chính là, Vân Triệt lại phát ra âm thanh… Dưới trạng thái đáng sợ này, Vân Triệt chẳng những không có một tiếng kêu thảm thiết, ngược lại bình tĩnh phát ra âm thanh. Giọng nói của hắn khàn khàn khó nghe vô cùng, giống như xuất ra từ miệng một lão giả gần đất xa trời, nhưng âm thanh, lại rõ ràng khác lạ:
- Ta… Sẽ không… Chết… Trước… Khi… Giết… Được… Ngươi… Ta… Tuyệt đối… Sẽ không… Chết!!!!
Hai mắt yêu nhân nheo lại, hắn nhìn làn da Vân Triệt đã hoàn toàn biến thành màu cháy đen, tiếng xương cốt vỡ vụn “Rắc rắc” dày đặc giống như mấy trăm mảnh thủy tinh đồng thời vỡ nát, tình trạng thảm hại lúc này của Vân Triệt, khiến yêu nhân thậm chí không tự chủ được sinh ra một cảm giác hoảng sợ, hắn gầm rú nói:
- Được! Vậy để cho ta xem xem… Ngươi sống lại như thế nào!!
Răng nanh của Vân Triệt lúc này gần như sắp bị cắn nát hoàn toàn, hắn cảm giác da thịt, xương cốt… Thậm chí xương tủy của mình, đều giống như bị kẹp trên lửa cháy, bị xuyên vào trong nồi chảo chiên, thống khổ này, vốn không cách nào dùng ngôn ngữ gì đi miêu tả. Hắn đã vốn không cách nào hô hấp, tứ chi không cách nào hoạt động, ngũ tạng lục phủ hoặc nứt vụn, hoặc suy kiệt, hắn chỉ có cảm giác cảm nhận có năng lượng nóng bỏng nhiều không đếm được đang tả đột hữu xung ở trong thân thể hắn, ngoài thân thể hắn, đã biến thành màu tối đen hoàn toàn, cũng hiện đầy vết rạn tinh mịn, từng vết máu chảy ra gần tới giao thoa.
Thân thể hắn lúc này, yếu ớt đến giống như tờ giấy mỏng vừa xé liền rách, cơ năng thân thể gần như mục nát toàn bộ, còn thừa lại, chỉ có linh hồn mà ý chí và chấp niệm của hắn trút xuống.
Vân Triệt dùng hết toàn bộ lực ý chí, để cho mình giữ vững một dáng ngồi được coi như ổn định, hai mắt hắn nhắm lại, chặt đứt ngũ cảm lục thức. Vết rạn trên thân thể cấp tốc gia tăng, cháy đen trên làn da đã dần dần càng sâu, trừ bỏ những thứ này, Vân Triệt đã vẫn không nhúc nhích, giống như một khối điêu khắc đã bị phong hóa
Đã chết rồi sao?
Còn chưa… Từ trên người hắn, yêu nhân vẫn như cũ cảm giác được một đường khí tức sinh mệnh.
Đổi lại là bất cứ người nào đến nước này, vốn đều đã chết rồi, nhưng trên người Vân Triệt, vẫn như cũ bảo lưu lấy một đường khí tức sinh mệnh, theo thời gian trôi qua, đườn khí tức sinh mệnh này lại gắt gao dán vào trên người Vân Triệt, không chịu mất đi.
Yêu nhân lắc lắc đầu, thở dài một tiếng. Cho dù còn có một khẩu khí thì làm như thế nào chứ? Đến trạng thái như bây giờ, vốn đã không còn có khả năng có một hy vọng. Máu Vương Huyền long vào cơ thể, năng lực mạnh mẽ sẽ phá hủy nội tạng, xương cốt, máu, thân thể… Của hắn. Mà trước đó, hủy hết đầu tiên, sẽ là huyền mạch!
Cho dù hắn liều chết chống đỡ một hơi, thì phải làm như thế nào đây?
Nhưng mà, yêu nhân tuyệt đối không thể tưởng tượng được chính là, cho dù thân thể Vân Triệt bị hủy diệt tám chín phần mười, nhưng huyền mạch của hắn, lúc này lại hoàn hảo không tổn hao gì!
Bởi vì kia là huyền mạch đến từ chân thần! Sao có khả năng bị hủy diệt bởi lực lượng của mấy giọt máu đến từ Vương Huyền long!
Mà huyền mạch Tà thần, cùng với Đại đạo phù đồ quyết, cũng là chỗ dựa vào để Vân Triệt đi đến cuối cùng dưới máu viêm long điên cuồng nuốt xuống!
Hắn muốn lấy ý chí chống đỡ sinh mạng, lấy huyền mạch luyện hóa máu rồng, sau khi luyện hóa, lấy Đại đạo phù đồ quyết khôi phục thân thể…
Thành công liền sống, thất bại liền chết!!
Ngũ cảm lục thức chặt đứt, trong tai không có bất cứ âm thanh gì, thống khổ trên người cũng đã không có cảm giác, trong thế giới ý chí của hắn, chỉ còn lại huyền mạch Tà thần lóe ra sáng rọi đỏ xanh luân phiên, cùng với từng luồng năng lượng viêm long đến từ máu viêm long, đang tung hoành tán loạn…
Thời gian, đối với Vân Triệt mà nói, trở thành đến vô cùng dài lâu.
Một canh giờ đi qua…
Hai canh giờ đi qua…
Ba canh giờ đi qua…
Trong khoảng thời gian này, tầm mắt của yêu nhân vẫn luôn luôn tập trung vào thân thể vẫn không nhúc nhích của Vân Triệt, nhưng vẻn vẹn ba canh giờ đi qua, đường sinh mệnh cuối cùng kia của hắn vẫn như trước ngoan cuồng tồn tại, không tăng cường, nhưng luôn không yếu bớt.
Lúc này yêu nhân có khả năng nghĩ đến, chỉ có bốn chữ “Không tưởng tượng nổi”.
Mà lúc này, trên người Vân Triệt cuối cùng xuất hiện động tĩnh, trên đỉnh đầu hắn, xuất hiện một luồng khí xoáy quái dị, luồng khí xoáy mới đầu thong thả xoay tròn, sau đó xoay tròn càng lúc càng nhanh, càng nhanh càng nhanh hơn… Cuối cùng, lại lộ ra một tháp ảnh màu bạc khéo léo!
- Đây là cái gì?
Yêu nhân sống hơn ba trăm tuổi, lại là lần đầu tiên nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ như vậy. Tháp năng lượng kỳ dị kia, dường như là loại huyền công nào đó… Nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy huyền công như vậy.
Đợi chút… Huyền công!!
Chẳng lẽ… Hắn thế mà lại đang vận chuyển huyền công!?
Phát hiện này, khiến yêu nhân khiếp sợ đến toàn thân rung động, đột nhiên nghiêng tới trước, kéo theo tiếng xiềng xích rào rào vang theo. Rõ ràng đã sớm nên chết, vẫn treo một khẩu khí, treo liên tục ba canh giờ vẫn không hoàn toàn chết đi, lại ngược lại xuất hiện dấu hiệu vận chuyển huyền công!
Điều này sao có thể!
Hiện giờ yêu nhân vô cùng muốn tránh thoát khỏi xiềng xích, đi tới gần quan sát Vân Triệt kết quả là trạng thái như thế nào!
Lúc này, cho dù là một người chết vùng dậy, còn lâu mới bằng khiếp sợ mà Vân Triệt gây ra cho hắn.
Tiểu tháp màu bạc bắt đầu chậm rãi xoay tròn trên đỉnh đầu Vân Triệt, cũng trong xoay tròn chậm rãi bành trướng, ba canh giờ sao, đã bành trướng đến cao chừng ba thước, khi tháp màu bạc trưởng thành đến lớn nhất, cũng theo một luồng hư ảnh, hóa thành giống như thực chất, giống như một tiểu tháp chân thật nổi lơ lửng trên đỉnh đầu Vân Triệt, sau đó, tiểu tháp này không hề có điềm báo trước mà biến mất ở đó.
Mà vào lúc này, một đường khí tức sinh mệnh của Vân Triệt bỗng nhiên giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, nhanh chóng bốc cháy lên, thiêu đốt càng ngày càng tràn đầy, trong vòng không đến hai canh giờ, theo một đường khí tức sinh mệnh nhỏ bé, hóa thành lửa sinh mệnh tràn đầy toàn thân!
Yêu nhân: “…”
Sau khi uống vào máu rồng vẻn vẹn tám canh giờ, Vân Triệt cuối cùng mở mắt, khoảnh khắc khi hai tròng mắt mở ra, mơ hồ có một ánh lửa thoáng hiện rồi qua trong mắt.
Hắn chẳng những mở mắt, còn chậm rãi đứng lên.
Khoảnh khắc khi hắn đứng lên, màu cháy đen bao vây toàn thân bỗng nhiên ào ào rơi xuống, lộ ra da thịt mới sinh ra non mịn như hài nhi, trơn bóng đến không hề có khuyết điểm gì, hắn đứng thẳng thân thể, hai tay mở ra, khẽ quát một tiếng, một luồng huyền khí đột nhiên phóng thích, bỗng chốc đánh văng xuống toàn bộ cháy đen phía ngoài thân thể hắn, lộ ra thân thể hoàn hảo không tổn hao gì, không có một chút vết thương. Ngay cả tóc của hắn, cũng hoàn toàn sinh mới, dài tới độ dài như trước kia.
- Ngươi…
Cường giả tuyệt thế uy chấn thiên hạ ở Huyễn yêu giới, dưới một người, tuyệt đối phía trên này, lúc này lại hoàn toàn bị một thiếu niên mới mười bảy tuổi, làm khiếp sợ đến nghẹn họng nhìn trân trối.
Bởi vì lúc này tất cả những gì trong mắt hắn nhìn thấy, đều hoàn toàn đảo điên nhận thức của hắn.
Không chỉ có như thế, hắn còn rõ ràng cảm giác được, Vân Triệt vốn nên chết rồi chẳng những hoàn hảo không có tổn hao gì, ngay cả huyền lực… Cũng đã tăng lên tới Linh Huyền cảnh cấp hai!!
Vân Triệt từ vực sâu tử vong giống như kỳ tích trở về không nói nửa câu với yêu nhân, hắn cầm đoạn đuôi rồng dưới đất kia lên, chộp vào trong lòng bàn tay, huyền hỏa dấy lên trong lòng bàn tay, vẫn luôn thiêu đốt đến khi Vân Triệt cho rằng đã thiêu chín mới tắt, hắn ôm lấy đuôi rồng, há mồm cắn, dùng răng nanh xé ra từng miếng thịt rồng nửa quen thuộc nuốt vào trong bụng, hắn quá đói, tướng ăn khoa trương kia, cũng giống như một con quỷ đói đã đói bụng mấy trăm năm.
Không bao lâu, thịt rồng nặng chừng năm sáu cân đã bị Vân Triệt giống như gió cuốn mây tan ăn sạch sẽ, hắn liếm khóe miệng, thỏa mãn thở một hơi. Tuy rằng mật độ năng lượng trong thịt rồng không bằng máu rồng, nhưng kém không xa, đúng lúc này, một cảm giác giống như nồi chảo nóng bỏng nổ tung ở trong bụng lại đánh úp tới, khiến thân thể của hắn lại một lần nữa trong chớp mắt biến thành hoàn toàn đỏ đậm.
Vân Triệt không hề kinh hoảng, bình tĩnh đến mức độ đáng sợ, hắn nhanh chóng ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, gương mặt bắt đầu xuất hiện vết rạn lại hoàn toàn yên lặng.
Yêu nhân gắt gao nhìn Vân Triệt, nghe tiếng xương cốt nứt vỡ ác liệt lại vang lên bên tai, trong đầu lặp đi lặp lại một âm thanh run run…
Con quái vật này!!
Người điên này!!