.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_287" class="block_" lang="en">Trang 144# 1
Chương 287: Cực hạn tu luyện
Vân Triệt thành công, nhưng thống khổ và mạo hiểm trong đó, chỉ có tự Vân Triệt biết. Lấy thân thể Linh Huyền cảnh uống vào nhiều máu Vương Huyền long mới mẻ như vậy, lại còn có thể sống sót, hơn nữa luyện hóa đại đa số năng lượng trong máu rồng, cho dù Vân Triệt có huyền mạch Tà thần và Đại đạo phù đồ quyết, cũng có thể nói là một kỳ tích. Mà nếu không có kỳ tích này, kết cục của Vân Triệt đã là chết hoàn toàn từ đầu tới đuôi.
Nhưng thoát ra khỏi vực sâu thống khổ và tử vong này, Vân Triệt lại giống như điên, lại một lần nữa đưa bản thân mình vào trong vực sâu như vậy.
Trong một khoảng thời gian rất ngắn đến mấy phút, xương cốt và thân thể của Vân Triệt lại một lần nữa nổ tung, ngoài thân thể, trong nháy mắt lại biến thành màu sắc cháy đen đáng sợ, lửa sinh mệnh, cũng bị phá hủy đến hấp hối. Nhưng chính là một đường lửa sinh mệnh này, lại giống như phía trước, cho dù như thế nào cũng không tình nguyện tắt.
Tiểu tháp màu bạc quỷ dị kia cũng xuất hiện lần nữa… Cả quá trình, gần như giống nhau như đúc.
Khác biệt chính là, lần này, Vân Triệt chỉ dùng sáu canh giờ rưỡi liền đứng lên, màu đen toàn thân rút đi, lại là thân thể mới sinh ra lần thứ hai!
Huyền lực, cũng như gió bão tăng tới Linh Huyền cảnh cấp ba sơ kỳ!
Yêu nhân cứng đờ nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, kinh hãi nói:
- Ngươi… Làm sao làm được!
Đường đường yêu vương của Huyễn yêu giới, lại dùng giọng điệu khiếp sợ, hỏi một người thiếu niên mới chỉ mười bảy tuổi “Ngươi làm sao làm được!”
Trước ngày hôm nay, đừng nói người kia, ngay cả chính hắn, cũng tuyệt đối không thể tin được mình sẽ có một ngày nói ra câu nói như vậy với một tiểu bối.
Mà giờ khắc này, thứ mà Vân Triệt phơi bày ra cho hắn, khiến trong lòng hắn nổi lên sóng to gió lớn không cách nào bình ổn.
Máu, thịt của Huyền thú cấp cao đều không phải có thể tùy tiện ăn bậy. Ngay cả một Vương tọa, muốn ăn máu thịt của một con Vương Huyền thú, đều phải dè dặt cẩn trọng, nhưng đối với một Vương tọa mà nói, máu thịt của Vương Huyền thú không thể nghi ngờ là một loại thuốc bổ vô cùng tốt, đủ để cho huyền lực của bản thân có tiến bộ tương đối, tiến bộ này tuy rằng không đến mức quá khoa trương, nhưng không cần thông qua tu luyện vất vả có được. Đồng thời, một Vương tọa muốn tự mình săn giết một con Vương Huyền thú ngang cấp, là chuyện vốn không có khả năng nhất. Ngay cả Vương Huyền cảnh đỉnh phong đối mặt với Vương Huyền thú đẳng cấp thấp nhất, đánh bại dễ dàng, nhưng săn giết lại cực kỳ khó khăn.
Cho nên, cho dù là một Vương tọa, cả đời cũng không có nhiều cơ hội hưởng dụng trân bảo đến từ Vương Huyền thú.
Nhưng Vân Triệt chỉ có Linh Huyền cảnh, lại đang uống máu một con Vương Huyền thú hệ rồng, ăn thịt Vương Huyền thú hệ rồng… Còn sống sót giống như một kỳ tích! Kết quả không thể tưởng nổi, không cách nào tưởng tượng này, cũng tự nhiên vô cùng khoa trương, trong thời gian ngắn ngủi không đến một ngày, huyền lực của Vân Triệt, đúng là trực tiếp nhảy lên hai cấp!
Nhìn Vân Triệt đứng lên, cùng với viêm long to lớn khổng lồ phía sau hắn, trong lòng yêu nhân không thể khống chế toát ra một ý niệm… Hắn sẽ không phải chậm rãi ăn hết toàn bộ con viêm long này, hóa thành lực lượng của chính mình chứ?
Hai lần hung hiểm vĩ đại, hai lần sống lại sau gần chết, Vân Triệt cảm nhận được da thịt của mình chẳng những không bởi vì sống lại mà trở nên gầy yếu, ngược lại tràn đầy càng nhiều lực lượng, mà xương cốt của hắn, dưới máu rồng và thịt rồng đánh sâu vào rèn luyện, đã trở nên kiên cố vững chắc, máu hơi trở nên sềnh sệch, ngay cả nội tạng, cũng nhiều hơn một cảm giác lực lượng kỳ dị.
Cảm giác đói khát giống như ác mộng lúc trước đã hoàn toàn biến mất, nhìn thân thể mới sinh ra của mình, cảm nhận được lực lượng bạo tăng, Vân Triệt nhếch miệng nở nụ cười, trên trời dường như không lúc nào không chiếu cố hắn, mỗi một lần hắn lấy tính mạng mình ra làm tiền đặt cược để đánh cược, cuối cùng đều lấy thắng lợi mà chấm dứt. Mà thắng lợi, trong thiên hạ này, cũng chỉ có khả năng phát sinh ở trên người hắn… Đổi lại là bất kỳ người nào khác có huyền lực tương đương với hắn, lúc này đã sớm hóa thành một đống cháy sém.
Hắn nhìn về phía yêu nhân, thấp giọng nói:
- Ta không có nghĩa vụ trả lời vấn đề của ngươi, ta lại nói cho ngươi biết, vì từ nơi này đi ra ngoài, ta nhất định… Sẽ giết ngươi!
Nhìn ánh mắt lạnh lùng kiên nghị của Vân Triệt, yêu nhân trầm mặc một lúc, sau đó cúi đầu nở nụ cười:
- Được! Ta bỗng nhiên, bắt đầu mong chờ có một ngày như vậy! Ta đây hiện giờ, huyền lực bị áp chế đến cảnh giới Vương Huyền, ngươi cho rằng, chênh lệch giữa Linh Huyền và Vương Huyền, là dễ dàng bù lại như vậy à!
Vân Triệt không nói gì thêm, hắn thu hồi thân thể viêm long, cầm lấy long khuyết, huyền lực toàn thân bùng nổ, uy vũ sinh phong vung lên, mỗi một kiếm đều gào thét điếc tai, uy lực vô cùng.
Long khuyết vô cùng nặng nề ở trong tay Vân Triệt lay động ra bóng xám đầy trời, không gian dưới đất bị trấn áp này bắt đầu tràn ngập sóng gió kéo dài không thôi, muốn củng cố huyền lực tăng vọt, phương pháp tốt nhất liền lần lượt dốc toàn lực phóng thích, Vân Triệt, cũng trong một khắc này, xác định mục tiêu của chính mình –– tăng lên huyền lực, đây là chuyện duy nhất mà hắn có thể làm ở trong này, cũng phải làm.
Một lúc lâu sau, Vân Triệt đã thở hổn hển, hắn vác Long khuyết ra sau lưng, ngồi xuống, nhanh chóng tiến vào trạng thái nhập định, năm mươi bốn huyền quan huyền mạch toàna bộ khai hỏa, huyền lực như nước lũ cấp tốc vận chuyển trong cơ thể hắn.
Trong nhập định, thời gian trôi qua cực kỳ mau, bất tri bất giác tám canh giờ đã trôi qua, Vân Triệt mở mắt, thân thể lại tràn đầy huyền lực, nhưng trong bụng, lại truyền đến cảm giác đói khát.
- Lại bắt đầu đói bụng.
Vân Triệt sờ sờ bụng, ở dưới yêu nhân trơ mắt nhìn soi mói, một lần nữa lấy viêm long ra, lại cắt một miếng thịt lớn ở trên cái đuôi lớn của nó, nhỏ máu rồng ra, cầm trong tay, lấy huyền hỏa bắt đầu nướng. Chỉ có điều cảm giác đói khát lần này đương nhiên không thể so sánh với hôm qua, hắn nướng không nhanh không chậm, chậm rãi, không lâu lắm đã mùi thịt bay ra bốn phía, đến khiến Vân Triệt nuốt nước miếng.
Thịt rồng ngon nổi tiếng trên đời, điểm này các huyền thú khác không thể bằng được. Nhưng có thể có may mắn thưởng thức thịt rồng, toàn bộ Thiên Huyền đại lục đều không có được mấy người, mùi thịt rồng khó có thể miêu tả này nhẹ nhàng mơ hồ truyền đến chỗ yêu nhân, khiến cho chóp mũi của hắn giật giật, mười ngón tay run rẩy một trận… Mùi thịt xa xỉ nhất trên đời này, đối với yêu nhân hắn một trăm năm không được ăn cơm mà nói, không thể nghi ngờ là một hấp dẫn cực kỳ lớn đủ để cho hắn không khống chế được.
Nhưng hắn đường đường là yêu vương, sao có thể xin ăn với một tiểu bối. Hắn cắn đầu lưỡi một cái, quay mặt qua chỗ khác, phong bế khứu giác, nhưng lập tức, bên lỗ tai hắn truyền đến tiếng răng nanh Vân Triệt cắn xé thịt và nhấm nuốt thịt rồng, mười ngón tay bắt đầu run run gần như muốn thoát khỏi các đốt ngón tay bay ra ngoài.
Tác dụng phụ theo đó tiến đến, Vân Triệt lập tức lại một lần nữa nghênh đón lễ rửa tội thống khổ và nguy hiểm vô tận, nhưng một lần này, Vân Triệt chẳng những vô cùng lạnh nhạt như trước, hơn nữa có vẻ thong dong hơn… Khi lực lượng của thịt rồng bùng nổ, hắn còn thuận miệng uống một chén máu rồng lúc trước đã nhỏ ra…
Viêm long bị Mạt Lỵ miểu sát, đã tồn tại trong Thiên độc châu hơn một năm, gần như sắp bị Vân Triệt quên lãng, lại ở trong không gian dưới mặt đất này, chẳng những kéo Vân Triệt từ hiểm cảnh bị đói chết về, còn khiến cho hắn tìm được một phương pháp tuy rằng vô cùng thống khổ, nhưng có thể nhanh chóng tăng huyền lực lên. Như yêu nhân dự đoán, sau khi thành công ở lần đầu tiên, lần thứ hai, lần thứ ba năng lượng đánh sâu vào nổ tung trong thân thể, Vân Triệt chỉ dùng năm canh giờ rưỡi, liền hoàn toàn hấp thu lực lượng của rồng và chữa trị thân thể, sau đó, hắn liền bắt đầu điên cuồng luyện kiếm, nhập định, luyện kiếm, nhập định… Đói bụng ăn thịt rồng, khát uống máu rồng, láy một phương thức không thể tưởng tượng nổi lặp đi lặp lại.
Mà trong quá trình này, huyền lực của Vân Triệt, cũng lấy tốc độ đủ để gặp trời phạt mà nhanh chóng tăng lên.
Chỉ đơn thuần tăng lên lực lượng mà nói, nơi này đối với Vân Triệt mà nói, chính là một nơi tuyệt hảo. Ở bên ngoài, hắn vốn không thể nào làm được lòng không việc khác, luôn luôn có đủ loại người, sự ràng buộc quấy rầy hắn. Mà ở trong này, u ám, yên tĩnh, ngăn cách, không có bất kỳ ai sẽ đến ràng buộc và quấy nhiễu hắn, người duy nhất tồn tại cùng hắn, lại bị trói buộc tự do. Mà tất cả những người có quan hệ với hắn ở bên ngoài, đều trở thành động lực để hắn phải lấy tốc độ nhanh nhất tăng lực lượng lên, sau đó đi ra khỏi nơi này!
Vì thế, tất cả thời gian của hắn đều ở trong tu luyện… Tu luyện điên cuồng! Trong thời gian ngắn nhất giết chết yêu nhân, sau đó rời khỏi nơi này, là mục tiêu duy nhất trước mắt của hắn. Trừ điều này ra, hắn áp chế tất cả vướng bận và tưởng niệm, đều không nghĩ đến nữa.
Thương Vân đại lục, phía sau núi Thái Tô môn.
Rừng trúc xanh tươi, căn phòng trúc nhỏ bọn họ cùng nhau dựng lên, đây là nơi Tô Linh Nhi thích tới nhất. Tuy rằng Tô Hoành Sơn liên tục nhắc nhở nàng ngàn vạn lần không được không tự kiềm chế chạy đến nơi này, nhưng nàng luôn không nhịn được vụng trộm tiến đến, sau đó ngồi trước phòng trúc nhỏ liền chính là một buổi chiều… Chỉ ngồi ở đó, tắm rửa gió của rừng trúc, lần lượt nghĩ đến ban đêm cùng với hắn, nàng liền tràn đầy hạnh phúc, buổi chiều một ngày này, nàng giống như rất nhiều lần trước kia, một mình vụng trộm chạy tới nơi này, dựa vào bên cạnh phòng trúc, hai tay nâng má non mềm, trong mắt nhìn trúc xanh lay động, thỉnh thoảng ngây ngốc cười một tiếng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, dần dần tới gần hoàng hôn, cũng là thời gian nàng nên rời đi. Tô Linh Nhi đứng dậy, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn bé xíu, chân nho nhỏ, thân thể hoạt bát, còn có bộ ngực chưa bắt đầu lớn lên của mình… Môi nàng mím lại, uất ức nói:
- Hu… Phải khi nào mới có thể lớn lên đây… Rất muốn ngày mai có thể lớn lên, Vân Triệt ca ca sẽ liền tới cưới ta.
Mang theo mơ màng thiếu nữ, Tô Linh Nhi vừa ưu sầu lại vừa hạnh phúc nghĩ. Lúc này, một giọng nói chói tai bỗng nhiên truyền đến:
- Hả? Là muội muội thân ái sao? Sao một mình ngươi lại chạy đến nơi đây? A, ta đã biết, chắc là lại chạy tới nơi này tưởng niệm… Vân Triệt ca ca chính là người kia của ngươi đi?
Tô Hạo Nhiên không biết từ nơi nào đi ra, không nhanh không chậm đi đến trước mặt Tô Linh Nhi, cười híp mắt nói.
- Ca ca…
Đối với Tô Hạo Nhiên, Tô Linh Nhi từ trước đến nay đều không thân cận, thậm chí còn có một chút bài xích, nhưng vẫn rất lễ phép gọi một tiếng, sau đó thật biết điều khéo léo nói:
- Vâng! Muội mỗi ngày đều nhớ Vân Triệt ca ca, chờ huynh ấy trở về sớm một chút.
- Ha ha ha ha ha ha!
Nhìn dáng vẻ Tô Linh Nhi, Tô Hạo Nhiên giống như nghe được chuyện cười gì buồn cười mà phá lên cười:
- Chao ôi, muội muội ngốc của ta, dáng vẻ này của ngươi, thật sự khiến cho ta không nhịn được cười… Haizzz! Cũng đúng, tuy có vài chuyện tất cả mọi người đều biết, nhưng không có ai sẽ nguyện ý nói ra cho ngươi, nhưng ta dù sao cũng là ca ca của ngươi, như thế nào cũng nên suy nghĩ vì ngươi, cho nên người xấu xa này, vẫn để cho ta làm đi… Ta khuyên ngươi vẫn nên buông tha ảo tưởng không nên có này đi, “Vân Triệt ca ca” này của ngươi, vĩnh viễn đều khó có khả năng sẽ trở lại tìm ngươi, hắn nói muốn cưới ngươi với phụ thân, chẳng qua vì lúc đó muốn đối phó với nhị bá ngươi Tô Hoành Nhạc, tạm thời giả vờ lấy cớ mà thôi.
Tô Linh Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà lan tràn lên đỏ ửng:
- Huynh gạt người! Vân Triệt ca ca đã nói với muội rồi chờ muội trưởng thành, huynh ấy liền sẽ tới cưới muội… Huynh gạt người! Huynh gạt người!
- Hừ, lời nói dối kiểu này, cũng chỉ có loại người không hiểu chuyện như tiểu nha đầu ngươi mới có thể tin.
Tô Hạo Nhiên khinh thường bĩu môi một cái:
- Xuất thân của Vân Triệt kia, còn tốt hơn Thái Tô môn chúng ta bao nhiêu lần, chính là thê tử kia của hắn… Hừ!
Tô Hạo Nhiên ghen tỵ cắn răng một cái:
- Chẳng những có dáng vẻ giống như tiên nữ, hơn nữa còn có thực lực cao hơn cả thái gia gia của chúng ta! Ngươi có gì có thể so sánh với nàng ta? Bên người hắn có một người hoàn mỹ tới cực điểm làm bạn, sao lại coi trọng một tiểu mao nha đầu mới mười tuổi như ngươi! Đừng nói hắn, đổi thành bất cứ người nào, đều khó có khả năng trong thời gian một ngày, liền nói muốn cưới một tiểu nha đầu mới mười tuổi, vài lời hắn nói, chỉ là hứng khởi nhất thời, vì giúp phụ thân tiện tay giải quyết chuyện của nhị bá mà diễn trò thôi, cũng chỉ có ngươi mới tin tưởng.
- Về phần nguyên nhân, đại khái vì mỹ nữ kia bị thương hôn mê, phụ thân thu lưu bọn họ dừng chân chữa thương, mà người xuất thân gia tộc siêu nhiên, đương nhiên không đồng ý thiếu nợ nhân tình của gia tộc mà ở trong mắt bọn họ chính là thấp hơn, cho nên mới ra tay giúp chút chuyện nhỏ, cũng coi như hoàn trả nhân tình, ngươi lại có thể cứ ảo tưởng hắn thật sự sẽ trở về cưới ngươi. Đoán chừng hắn hiện giờ, ngay cả ba chữ “Thái Tô môn” cũng đã quên, chứ đừng nói tới sẽ nhớ được ngươi.