Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 287 - Chương 288: Dã Tâm Bành Trướng

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_288" class="block_" lang="en">Trang 144# 2

 

 

 

Chương 288: Dã tâm bành trướng



Tô Linh Nhi quyến luyến Vân Triệt, người bên ngoài nhìn vào sẽ hơi kỳ quái, thậm chí có phần không hiểu, ngay cả bản thân Tô Linh Nhi, cũng không rõ ràng vì sao từ sau ngày nhìn thấy hắn, trong đầu, trong lòng liền toàn bộ là bóng dáng của hắn, chờ đợi hắn trở về, gần như hợp thành toàn bộ khát vọng của nàng. Mà lời Tô Hạo Nhiên nói, đối với nàng mà nói, không thể nghi ngờ là ngôn ngữ tàn khốc nhất trên đời, bởi vì mỗi một chữ của hắn, cũng giống như một cây cương châm ác độ, hung hăng đâm vào trong giấc mộng tốt đẹp nhất và hạnh phúc của nàng.

- Huynh nói bậy… Huynh gạt người!

Tô Linh Nhi dùng sức lắc đầu, phẫn nộ kêu:

- Vân Triệt ca ca nói huynh ấy yêu thích muội, huynh ấy từng nói sẽ đợi muội lớn lên sau đó đến lấy muội, Vân Triệt ca ca nhất định sẽ không gạt muội… Là huynh nói lung tung! Huynh không thể nói lung tung như vậy!

- Hả, vậy sao?

Tô Hạo Nhiên nhếch miệng nở nụ cười:

- Nếu như hắn thật sự thích ngươi, vậy thì sao lúc hắn đi lại không mang ngươi đi cùng chứ? Hắn đã thích ngươi như vậy, thế hắn có nói cho ngươi biết nhà hắn ở đâu không, xuất thân tông môn gì không?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Linh Nhi bỗng chốc trở nên trắng bệch:

- Đó là bởi vì… Đó là bởi vì…

- Đó là bởi vì hắn vốn không có khả năng thích một tiểu nha đầu như ngươi, sao có thể mang theo ngươi đi cùng, còn sợ ngươi lỡ như thật sự đi tìm hắn, cho nên cả xuất thân của bản thân cũng không nói cho ngươi, còn có bất kỳ người nào khác, ngươi trừ bỏ biết tên của hắn, lại biết gì về hắn chứ? Có khi, ngay cả tên hắn cũng chính là tạm thời bịa ra.

Tô Hạo Nhiên cười hề hề nói, hoàn toàn không chú ý đến lời của mình là tàn nhẫn cỡ nào đối với Tô Linh Nhi.

- Huynh nói lung tung… Huynh nói lung tung! Những chuyện này không phải là thật, Vân Triệt ca ca sẽ không gạt muội, huynh ấy nhất định sẽ tới tìm muội.

Hai tay Tô Linh Nhi bịt tai, dùng sức lắc đầu, không cách nào giãi bày, trong mắt đã bắt đầu tràn ngập hơi nước.

Tô Hạo Nhiên giang tay:

- Vậy ngươi cứ tiếp tục ảo tưởng đi. Đáng tiếc cho muội muội tốt của ta, đường đường công chúa của Thái Tô môn, nam nhân tốt một thế hệ tương lai của Giang Đông có thể để cho ngươi lựa chọn, lại cứ muốn ngây ngốc chờ một người lừa ngươi đùa giỡn ngươi, nếu việc này truyền đi, chậc chậc, sợ rằng toàn bộ Thái Tô môn chúng ta đều sẽ bị người chê cười.

- Huynh gạt người… Tất cả huynh nói đều đang dối gạt muội, muội chán ghét huynh!!

Tô Linh Nhi bịt lấy lỗ tai, chạy đi rất xa, trong gió mát trong rừng trúc, mơ hồ truyền đến tiếng khóc đè nén của nàng.

- Tại sao nha đầu kia của Tô Hoành Sơn lại ở chỗ này?

Cách chỗ Tô Hạo Nhiên không xa, một người trung niên một thân hắc y chậm rãi đi ra, rõ ràng là Tô Hoành Nhạc!

- Đừng để ý đến nàng ta.

Tô Hạo Nhiên không coi là quan trọng bĩu môi một cái, xoay người nói:

- Nghe nói nhị bá có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ta, là chuyện gì vậy?

- Lấy trí thông minh của Hạo Nhiên hiền chất, chẳng lẽ còn đoán không ra sao?

Tô Hoành Nhạc nhàn nhạt cười nói:

- Đương nhiên là tới giúp hiền chất sớm ngày lấy được tông môn chí bảo, đi lên vị trí môn chủ!

Hai người đối diện nhìn nhau một lát, đồng thời cười lên ha hả.

… … … … … … …

Cho đến khi màn đêm phủ xuống, Tô Linh Nhi mới về đến Thái Tô môn, một đường mất hồn mất vía. Nàng không nguyện ý tin tưởng lời Tô Hạo Nhiên nói, nhưng âm thanh giống như ác mộng này, lại thủy chung quanh quẩn trong đầu nàng, khiến cho nàng như thế nào cũng không thể quên đi.

Có phải Vân Triệt ca ca thật sự không tới tìm ta không…

Không! Vân Triệt ca ca nhất định sẽ không lừa gạt ta… Huynh ấy đối xử tốt với ta như vậy, ánh mắt huynh ấy nhìn mình, ấm áp giống như ánh trăng trong rừng trúc.

Nhưng mà, vì sao ngày đó huynh ấy không dẫn ta đi cùng, vì sao không nói với ta nhà huynh ấy ở đâu… Ta biết… Chỉ có tên của huynh ấy… Tất cả những chuyện khác, đều không biết…

Nếu như, huynh ấy thật sự quên lãng ta, huynh ấy không thích ta… Ta nên làm cái gì bây giờ… Ta nên làm cái gì bây giờ…

Tô Hoành Sơn đi ra khỏi phòng luyện công, liếc mắt nhìn thấy Tô Linh Nhi bước chân nhẹ bỗng vô lực, hắn vội vã tiến tới nghênh đón, nói:

- Linh Nhi, con đi đâu vậy? Sao trễ như vậy mới trở về?

Tô Linh Nhi nâng ánh mắt mông lung nước mắt lên, cố nén nỉ non, tội nghiệp nói:

- Phụ thân, Vân Triệt ca ca huynh ấy… Huynh ấy thật sự sẽ trở về lấy con sao? Huynh ấy có phải… Sẽ không phải chỉ tùy tiện nói một chút, có phải sẽ quên mất con không

Trên má Tô Linh Nhi vẫn còn treo vài giọt nước mắt, hiển nhiên vừa thương tâm đã khóc, Tô Hoành Sơn ngơ ngác một chút, ngồi xổm xuống, mỉm cười nói:

- Linh Nhi, con dùng cảm giác của mình nói với cha, con cảm thấy hắn thích con sao?

Tô Linh Nhi nhẹ nhàng chớp mắt một cái, gật gật đầu:

- Vân Triệt ca ca… Nhất định yêu thích con.

- Vậy là được.

Tô Hoành Sơn mỉm cười gật đầu:

- Khi lời của người khác, và cảm giác của mình sinh ra xung đột, con phải tinh tưởng, đương nhiên chính là cảm giác của mình. Không chỉ là Linh Nhi, cha cũng cảm giác đến, Vân Triệt ca ca của con vô cùng vô cùng thích con, khi hắn nhìn con, giống như đang nhìn tính mạng của mình. Nhất là một ngày khi hắn rời đi, cha nhìn ra, hắn rất muốn cực kỳ muốn mang con đi cùng… Chính là, tuổi của con còn quá nhỏ, nếu hiện giờ hắn dẫn con đi cùng, hoặc là cưới con, nhất định sẽ rước lấy rất nhiều cực kỳ nhiều chê trách. Cho nên, hắn muốn con chờ hắn, luôn luôn đợi đến một ngày con lớn lên, hắn liền nhất định sẽ trở về cưới con… Tuy rằng hiện giờ hắn không ở bên cạnh con, nhưng mà, giữa hai đứa đã có hôn ước, còn có nhiều người chứng kiến như vậy, một điểm này, tuyệt đối sẽ không bị chặt đứt.

Tô Hoành Sơn rất rõ ràng, sau khi Vân Triệt rời đi, tất cả mọi người đều cho rằng hắn không có khả năng quay trở lại, về phần hôn ước với Tô Linh Nhi, đều chỉ vì giải quyết chuyện của Tô Hoành Nhạc mà thuận miệng lấy ra. Nhưng Tô Hoành Sơn không cho là như vậy, ánh mắt Vân Triệt nhìn Tô Linh Nhi, còn có đối xử tốt với con bé… Là hoàn toàn không phải giả vờ.

Lời nói của phụ thân, giống như một luồng gió xuân vui vẻ, bỗng chốc giải khai tất cả lo lắng và sợ hãi của Tô Linh Nhi, nàng vui vẻ gật đầu:

- Phụ thân, con đã biết! Con chỉ biết, Vân Triệt ca ca nhất định yêu thích con… Con sẽ mau chóng lớn lên, mỗi ngày chờ huynh ấy về lấy con.

- Ha ha.

Tô Hoành Sơn hơi bất đắc dĩ cười cười, nữ nhi bảo bối của hắn mới mười tuổi vốn là một tiểu linh tinh hồn nhiên ngây thơ, vô ưu vô lo, kể từ khi gặp được Vân Triệt, vốn tuổi còn nhỏ tình yêu chưa nở, lại bắt đầu cả ngày đắm chìm trong tương tư, còn mỗi ngày muốn phải lập gia đình, hắn người làm phụ thân thật sự dở khóc dở cười. Hắn tùy miệng hỏi:

- Có phải là có người nói lời nói thương tâm gì đó với con không?

Tô Linh Nhi nhẹ nhàng gật đầu:

- Vâng… Là ca ca, khi con ở trong rừng trúc, ca ca cũng đến đó, nói với con rằng Vân Triệt ca ca đều đang gạt con, cho nên… Cho nên…

- Con nói… Ca ca con hắn đi vào trong rừng trúc?

Chân mày Tô Hoành Sơn đột nhiên khẽ động.

- Vâng! Phụ thân, người làm sao vậy? Sao bỗng nhiên trở nên nghiêm túc như thế?

- À, không có gì.

Tô Hoành Sơn vội vàng cười cười, ánh mắt hắn liếc qua long lân bảo giáp ở dưới áo ngoài của Tô Linh Nhi, chỉnh lại cổ áo kéo lên cho Tô Linh Nhi, vừa nghiêm túc dặn dò:

- Linh Nhi, nhớ cho kỹ lời cha nói, quần áo màu vàng nhạt này của con, phải mặc lên người mọi lúc, hơn nữa nhất định phải giấu cho thật kỹ, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ ai khác nhìn thấy, bao gồm cả huynh muội trong tộc thường cùng chơi đùa với con, nếu không cẩn thận bị người khác biết được mà nói, rất có khả năng sẽ bị người cướp đi, con hiểu không?

Tô Linh Nhi theo bản năng túm chặt áo ngoài của mình, rất chân thành gật đầu:

- Đã biết phụ thân, đây là Vân Triệt ca ca tặng cho con, con nhất định sẽ cẩn thận bảo hộ nó.

Tô Linh Nhi cuối cùng mở ra khúc mắc, thông suốt phóng khoáng chạy đi, còn Tô Hoành Sơn, lại trở nên tâm sự nặng nề.

Sau khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, Tô Hạo Nhiên mới lặng yên trở về tới Thái Tô môn, hắn vừa về tới gian phòng của mình, lại nhìn thấy phụ thân Tô Hoành Sơn rõ ràng đang đứng ở trong phòng, trong lòng hắn chớp động, vội vàng nói:

- Phụ thân, sao người lại ở trong này?

- Ta có lời muốn nói với con…

Tô Hoành Sơn liếc xéo hắn một cái, thản nhiên nói:

- Xế chiều hôm nay con đi đâu vậy?

- Buổi chiều con luyện công rất lâu, hơi mệt mỏi, liền đi một vòng trong rừng trúc phía sau núi, còn gặp được Linh Nhi, không biết phụ thân có chuyện quan trọng gì muốn nói với con?

Tô Hạo Nhiên cung kính, mặt không đổi sắc nói.

- Con ở trong rừng trúc trừ bỏ gặp được Linh Nhi, liền không gặp được những người khác sao?

Sắc mặt Tô Hoành Sơn biến thành sa sầm xuống, giọng nói cũng trở nên không được tốt.

Tô Hạo Nhiên ngẩng đầu, mang vẻ kinh ngạc trên mặt:

- Rừng trúc phía sau núi luôn luôn yên lặng, con thật sự chỉ gặp được Linh Nhi, nói mấy câu với muội ấy, trừ đó ra, cuối cùng không gặp được những người khác, vì sao phụ thân lại hỏi như vậy?

Tô Hoành Sơn nhìn thẳng hắn một hồi lâu, dời ánh mắt, thở dài một tiếng, thản nhiên nói:

- Hạo Nhiên, một nam nhân thành thục có dã tâm không phải chuyện xấu, không có dã tâm, thì vĩnh viễn không có khả năng trèo lên đến đỉnh. Tâm ngoan thủ lạt, âm hiểm dả dối, cũng thường là thứ mà một người thành công thượng vị cần phải có. Nhưng thứ này, chỉ thích hợp dùng ở trên người kẻ địch, nếu dùng trên người người chí thân, như vậy người này, không thể được gọi là người, mà là súc sinh. Một điểm này, con cần phải nhớ kỹ.

Chân mày Tô Hạo Nhiên nhảy dựng, lập tức dùng sức gật đầu, thành khẩn nói:

- Hạo Nhiên ghi nhớ lời phụ thân dạy bảo.

Tô Hoành Sơn nghiêng đầu qua, nhàn nhạt gật đầu:

- Người quý ở chỗ tự biết mình. Vi phụ làm môn chủ này đúng là làm không xứng chức, trong lòng ta rành mạch. Rất nhiều khi, ta không đủ quả quyết, không đủ lòng dạ ác độc, không đủ kiên cường, bằng không, cũng sẽ không nhiều người ở trước mặt môn chủ ta đây càn rỡ không kiêng kỵ như vậy. Nhưng Tô Hoành Sơn ta cả đời này tất cả những chuyện đã làm đều không thẹn với lương tâm, tuy rằng tầm thường vô vị, nhưng không phụ với trời, không làm thất vọng tông môn, không làm thất vọng tổ tông… Con là nhi tử độc nhất của Tô Hoành Sơn ta, ta hy vọng tương lai con… Ngàn vạn lần không khiến cho ta thất vọng.

- Dạ… Con sẽ không quên lời phụ thân nói, nhất định sẽ không làm ra chuyện gì khiến phụ thân thất vọng.

Tô Hạo Nhiên như chém đinh chặt sắt nói.

- Ừm!

Tô Hoành Sơn nhàn nhạt lên tiếng, không nói chuyện nữa, bước chân thong thả đi ra ngoài.

Đưa mắt nhìn Tô Hoành Sơn rời đi, sắc mặt Tô Hạo Nhiên sa sầm xuống, sau đó lộ ra nụ cười âm nhu:

- Tuy rằng ta có thân phận nhi tử môn chủ, nhưng về tư chất, vị trí của ta còn rất nguy hiểm, cho nên ta không thể không tính toán vì mình trước… Chí thân? Hừ, nếu ta cổ hủ, không quả quyết giống như ngươi, Thái Tô môn này tương lai vĩnh viễn không có khả năng có vị trí của ta, đến lúc đó, ta thật sự có thể xong rồi. Làm nhi tử của ngươi, sao ta có thể khiến cho ngươi thất vọng chứ… Ha ha ha ha… Ha ha ha ha…


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment