Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 288 - Chương 289: Đồng Thời Đột Phá

. ._145__1" class="block_" lang="en">Trang 145# 1

 

 

 

Chương 289: Đồng thời đột phá



Bất tri bất giác, cách lúc Vân Triệt “ngã xuống”, đã qua hơn nửa năm, nhưng đủ loại đề tài và tin đồn về Vân Triệt, vẫn như trước truyền bá chung quanh trong nước Thương Phong, còn có đủ loại phiên bản kiểu sau khoa trương hơn kiểu trước, còn được một vài người nhiều chuyện biên tập thành sách, lượng tiêu thụ và sức nóng truyền bá dị thường.

Bệnh tình của Thương Phong hoàng đế càng ngày càng sa sút, ám chiến giữa đại hoàng tử và tam hoàng tử cũng bắt đầu chính thức chuyển sang minh chiến, tất cả hoàng tử đều lẫn lộn vào trong đó, lại không có một ai đếm xỉa đến, không có một ai bận tâm đến lửa sinh mạng của Thương Phong hoàng đế càng ngày càng mờ nhạt, làm bạn ở bên người Thương Phong hoàng đế, chỉ có Thương Nguyệt công chúa.

Toàn bộ Thương Phong hoàng thất bị bao phủ trong một vòng u ám càng ngày càng âm u trầm thấp. Sau u ám, là Tiêu tông và Phần Thiên môn đã bắt đầu lộ ra răng nanh. Trong vòng xoáy khổng lồ do Tiêu tông và Phần Thiên môn chung tay thôi động lên, Thương Phong hoàng thất gần như không hề có bất cứ năng lực ngăn cản nào.

Thiên Kiếm sơn trang luôn bảo trì trầm mặc, hoàn toàn không hề có dấu hiệu muốn can thiệp, chuyện về Sở Nguyệt Thiền nửa năm trước, khiến Lăng Nguyệt Phong nhận lấy đả kích, có lẽ cũng không có tâm tư đi để ý đến chuyện này, còn Băng Vân tiên cung lại đã hoàn toàn bế cung, mặc cho ngoại giới mưa gió bấp bênh cũng không hề có động tĩnh gì.

Thiên Kiếm sơn trang, dưới Ngự kiếm đài.

Vân Triệt mang Long khuyết trên người, ngồi xếp bằng ở đó. Hắn giữ vững tư thế này đã hơn ba canh giờ, mà lúc này, trên đỉnh đầu hắn, từng sợi huyền khí hóa thành luồng khói trắng mà mắt thường có thể nhìn thấy được chậm rãi dâng lên.

- A… Lại sắp đột phá sao?

Nhìn khói trắng trên đỉnh đầu hắn, yêu nhân cúi đầu nói.

Vẻ ngoài Vân Triệt nhìn qua vô cùng bình tĩnh, nhưng trong cơ thể hắn, lại gợn sóng nổi lên bốn phía.

Sau khi luyện kiếm đến tình trạng kiệt sức, hắn ngồi xếp bằng ở đó, vận chuyển huyền khí trong người trên một trăm tiểu chu thiên, đồng thời nghĩ đến hình ảnh khi ở bài vị chiến, Mạt Lỵ đã lưu lại cho hắn về Thiên Lang kiếm thứ hai, chính là, tấm hình kia chỉ có động tác phóng thích Thiên Lang kiếm thứ hai, nhưng không có huyền quyết quan trọng nhất, hơn nữa, Thiên Lang ngục thần điển là huyền kỹ cấp thần, cho dù có tổng quyết trong lòng, muốn chỉ dựa vào quỹ tích vung trọng kiếm mà lĩnh ngộ ra chân lý của chiêu kiếm thứ hai, cũng vốn là chuyện không có khả năng.

Nhưng từ trước đến giờ Vân Triệt đều không cho rằng đây là “Chuyện không có khả năng”, trong vòng nửa năm này, mỗi ngày hắn đều khổ tâm suy nghĩ, bức hình trong đầu óc của hắn cũng suy diện trên một vạn kiểu.

Mà sau khi huyền khí vận chuyển lần thứ hai trăm chu thiên trong cơ thể, tất cả huyền khí đột nhiên bỗng chốc vô ảnh vô tung biến mất.

Toàn thân Vân Triệt run lên, lần kinh hãi này không phải là nhỏ, trên dưới toàn thân trong nháy mắt đổ mồ hôi, nhưng lập tức, hắn lại gắt gao bình tĩnh lại… Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ…

Khi đầu óc của hắn vì huyền lực đột nhiên biến mất mà tinh thần hoảng hốt, bên trong huyền mạch của hắn bỗng nhiên lóng lánh lên một vầng sáng màu đỏ lam lộng lẫy như ngôi sao, sau đó, từng luồng huyền khí vô cùng hùng hậu theo chỗ sâu trong huyền mạch của hắn chen chúc mà ra, giống như nước lũ nhanh chóng tuôn trào đến các đại gân mạch toàn thân, huyền mạch bắt đầu cấp tốc thả lỏng, kinh mạch đã dưới huyền khí rót vào mà co rút lại dãn ra, giống như đang vũ động trong hưng phấn.

Dưới Địa Huyền cảnh, huyền khí vô hình vô sắc, chỉ có thể dựa vào lực lượng dao động khi lưu động mà bắt giữ nó, mà vào lúc này, Vân Triệt lại rõ ràng nhìn thấy trong huyền khí bắt đầu khởi động này hiện ra một màu trắng mỏng manh! Giống như từng sợi khói nhẹ, mức độ hùng hậu này, càng mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần!

Quả thật không thể so sánh nổi!

Vầng sáng huyền mạch cũng trở nên càng thêm sáng ngời, màu đỏ và màu lam, đều trở nên càng thêm chói mắt. Vân Triệt như trước nhắm mắt lại, cảm nhận được huyền khí trong huyền mạch bắt đầu khởi động, hai tay chậm rãi duỗi ra, mở ra, khóe miệng dần dần nhếch lên một độ cong vui sướng.

Hắn vô cùng rõ ràng ý vị này là như thế nào.

Đây có ý nghĩa, huyền lực của hắn, đã chính thức đột phá cảnh giới Linh Huyền, bước chân vào cảnh giới Địa Huyền!

Thời gian gần nửa năm, hắn từ Linh Huyền cảnh cấp một, cất bước đến Địa Huyền cảnh cấp một!

Gần sáu tháng!

Hơn nữa bởi vì huyền quan huyền mạch của hắn khai hỏa hoàn toàn, cho nên từ Linh Huyền cảnh đến Địa Huyền cảnh, vốn ngay cả bình cảnh cũng không có, liền dễ dàng đột phá như vậy, nước chảy thành sông!

Tốc độ đột phá như thế, ở Thương Phong đế quốc, có thể nói từ xưa đến nay chưa từng có!

Quả thật, huyền lực của hắn có thể tăng nhanh lên như vậy, nguyên nhân chủ yếu còn ở chỗ hắn ăn vào lượng lớn thịt rồng, uống vào lượng lớn máu rồng, cho tới hôm nay, toàn bộ cái đuôi lớn của viêm long đều bị Vân Triệt nuốt vào trong bụng, hóa thành lực lượng vĩnh hằng của hắn. Nhưng nói đi nói lại, có thể ở Linh Huyền cảnh điên cuồng ăn thịt rồng uống máu rồng mà không chết, còn có thể hấp thu luyện hóa thành lực lượng của mình, bản thân này là một năng lực biến thái đến làm cho người ta giận sôi.

Huyền khí bắt đầu khởi động trong cơ thể dừng lại vào lúc này, cảm giác lực lượng tràn đầy này khiến cho Vân Triệt thoải mái giống như đưa thân vào trong mây mù, hắn mở to mắt, đứng dậy, mở hai tay ra, lỗ chân lông toàn thân mở ra, tận tình cảm giác tất cả chung quanh. Mỗi một lần đột phá đại cảnh giới, đều sẽ kèm theo linh hồn thăng hoa, lực cảm giác, cũng theo đó mà tăng lên lần lần, phạm vi linh giác thăm dò của hắn đã có thể kéo dài đến khoảng cách hơn trước kia mấy lần, thậm chí, hắn loáng thoáng có thể nghe thấy âm thanh quỹ tích dao động và trao đổi lẫn nhau của các loại nguyên tố.

Vân Triệt hưng phấn nắm Long khuyết lên, hét lớn một tiếng thoải mái, ánh mắt bỗng nhiên tập trung vào yêu nhân, ánh mắt chợt lóe, cả người giống như tia chớp nhảy vào trong kết giới, Phần tâm mở ra, một kiếm nện xuống đầu yêu nhân.

Lúc Phần tâm mở ra, cảm giác gánh nặng thân thể lại mảy may không xuất hiện! Điều này cũng có ý nghĩa, hắn đạt tới Địa Huyền cảnh, đã có thể giống như Tà phách, hoàn toàn thích ứng với trạng thái Phần tâm, có thể dưới bình thường không hề có áp lực tùy ý duy trì trạng thái Phần tâm!

Đối mặt với Vân Triệt ở Linh Huyền cảnh sơ kỳ, yêu nhân từng khinh miệt dùng chính đầu của mình đi nghênh đón trọng kiếm của Vân Triệt.

Nhưng đối mặt với Vân Triệt đã là Địa Huyền cảnh sơ kỳ, cũng là một kiếm công kích trực tiếp đến thiên linh cái như vậy, yêu nhân lại không dám dùng đầu đi đón đỡ nữa, bởi vì uy thế đến từ Vân Triệt, đã bắt đầu khiến cho hắn có một tia áp lực rất nhỏ… Tuy rằng cực kỳ cực kỳ nhỏ, nhưng cũng là lực áp bách thật sự!

- Nhanh đột phá Địa Huyền như vậy, đúng là kinh người, nhưng muốn giết ta, còn cực kỳ sớm!

Yêu nhân khinh thường gầm nhẹ một tiếng, một tay chụp vào Long khuyết, lúc bàn tay đụng chạm đến Long khuyết, lại bắt đầu hư ảnh đầy tay.

Còn Long khuyết chân chính đã theo vị trí thân thể di động quỷ dị của Vân Triệt, hung hăng đập vào trên bờ vai yêu nhân.

Tinh vẫn chi liên phát ra tiếng đánh chói tai, một kiếm này của Vân Triệt giống như đạp vào phía trên huyền thép không thể xuyên thủng, chấn động đến hai hai tay run lên, nhưng bả vai của yêu nhân đừng nói bị thương, ngay cả quần áo yếu ớt của hắn dưới sự bảo vệ của huyền lực, đều không có một chút tổn thương.

Cho dù đến Địa Huyền cảnh, thực lực giữa hắn và yêu nhân, vẫn như trước khác nhau một trời một vực!

Tay yêu nhân giơ lên, một luồng gió lốc huyền lực vô cùng mãnh liệt đẩy dời đi, khiến cho toàn bộ bên trong kết giới cuốn lấy một cơn gió bão vô cùng đáng sợ, chỉ một hơi, Vân Triệt đã bị gió lốc huyền lực hất ra ngoài vài trăm trượng, chật vật ngã trên đất. Hắn lập tức đứng dậy, lau đi vết máu ở khóe miệng, hung tợn nói:

- Một ngày nào đó, ta sẽ giết ngươi!

- Chờ đến một ngày nào đó đi, ngươi lại nói ra lời nói cuồng vọng này! Ngươi bây giờ tự xưng muốn giết ta, vẫn như cũ chỉ là chê cười.

Yêu nhân khinh thường nói.

- Có phải chê cười hay không, không phải ngươi nói là tính!

Vân Triệt lại một lần nữa cầm lấy Long khuyết, cũng không chữa thương ngay tại chỗ, bỗng nhiên lại tiến về phía trước, hướng vào trong kết giới, Long khuyết liên tục bay lượn, hơn mười đường phượng hoàng hỏa diễm mang theo tiếng phượng hót to rõ bay về phía yêu nhân.

Phượng hoàng phá!

Phượng hoàng viêm yên lặng hồi lâu, cũng vào lúc này cuối cùng một lần nữa thức tỉnh.

- Hả?

Yêu nhân không phải không tiếp nhận lấy huyền hỏa của Vân Triệt, nhưng hỏa diễm nhằm về hắn vào lúc này, lại rõ ràng mang theo nóng rực và uy thế vô cùng, bàn tay hắn vung lên, mười mấy Phượng hoàng phá đều bị đánh văng ra toàn bộ, nhưng mu bàn tay hắn, lại bị cháy thành màu đỏ bừng, điều này khiến cho chân mày yêu nhân nhíu chặt.

Đúng lúc này, Vân Triệt ở phía ngoài xa mười mấy trượng, bỗng nhiên trong nháy mắt lao đến, toàn thân bao phủ lấy lửa phượng hoàng vô cùng nóng rực.

- Phượng dực thiên khung!!

Ầm!!

Long khuyết kiếm hung hăng nện lên trên ngực yêu nhân, một luồng Phượng hoàng viêm cuồng bạo nổ tung trên lồng ngực hắn, độ nóng vô cùng nóng rực cùng với uy áp phượng hoàng khiến cho yêu nhân cường đại có hít thở không thông trong nháy mắt, Vân Triệt lộn ngược một cái ra sau rơi xuống đất, phía sau, một đầu sói to màu xanh biếc ngửa mặt lên trời thét dài, Long khuyết hạ xuống, một bóng sói chạy như bay mà ra, xé rách không khí, đánh thẳng về phía yêu nhân mà đi.

Roẹt!!

Thiên Lang trảm chuẩn xác không lầm đánh sâu vào trên yêu nhân vốn không thể di động, xé rách ra một lỗ hổng dài chừng nửa xích trên quần áo trước ngực hắn, sau đó không hề lưu tình đánh sâu vào bộ phận trước ngực hắn… Một cơn đau giống như bị kim châm truyền đến, mặc dù chỉ là đau đớn rất nhỏ giống như kim đâm, ngực cũng chỉ xuất hiện một vết trầy đỏ ngay cả da cũng không rách, nhưng đủ để khiến cho yêu nhân chấn động.

Hắn cũng không cố hết sức bày ra huyền lực phòng ngự, nhưng bình thường huyền lực phòng ngự tự nhiên tồn tại, cho dù là một cường giả Thiên Huyền sơ kì đánh lén vào cũng khó mà phá vỡ, quần áo của hắn, cũng bị che dưới tầng huyền lực phòng ngự tồn tại tự nhiên này… Nhưng lại bị một kiếm của Vân Triệt đánh ra thành một đường rách, còn khiến cho hắn cảm thấy đau đớn.

Đây rõ ràng có ý nghĩa, hắn lấy huyền lực Địa Huyền cảnh sơ kỳ, cứng rắn phóng xuất ra uy lực mà Thiên Huyền cảnh mới có!!

Lực chiến đấu vượt cấp hơn huyền lực, một điểm này cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên gì ở trong nhận thức của yêu nhân. Nhập Huyền cảnh có lực chiến đấu của Chân Huyền cảnh, Chân Huyền cảnh có lực chiến đấu của Linh Huyền cảnh, hắn đều nhìn mãi quen mắt, thậm chí Linh Huyền cảnh có lực chiến đấu của Địa Huyền cảnh, hắn đều gặp không ít. Nhưng theo cảnh giới tăng lên, khác biệt về thực lực ở giữa đại cảnh giới cũng tăng trưởng lên gấp bao nhiêu lần, bình cảnh cũng càng ngày càng khó vượt qua, Linh Huyền cảnh đến Địa Huyền cảnh tính là bình cảnh chính thức đầu tiên, nhưng muốn vượt qua cũng không quá khó khăn, mà từ Địa Huyền cảnh lên đến Thiên Huyền cảnh, vượt qua nó, liền gian nan dữ dội hơn bình cảnh Địa Huyền cảnh trăm ngàn lần! Giống vậy, muốn dùng thực lực Địa Huyền cảnh phát huy ra lực chiến đấu của Thiên Huyền cảnh, là chuyện cơ bản không có khả năng.

Nhưng Vân Triệt mới Địa Huyền cảnh cấp một, uy thế của một kiếm này, lại chính là uy thế của Thiên Huyền chân chính! Tuy rằng đây có lẽ là một kiếm cao nhất của Vân Triệt, nhưng chẳng sợ chỉ là một khoảnh khắc, cũng đủ để kinh hãi thế tục.

Yêu nhân dưới khiếp sợ, cũng nảy sinh tức giận… Bản thân đường đường yêu vương, bị một tiểu bối mới Địa Huyền cảnh làm cho bị thương quần áo, đây ngược lại là nhục nhã vô cùng mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng đến, ánh mắt hắn âm trầm, năm ngón tay thành trảo, một bàn tay vĩ đại màu xanh đậm bỗng nhiên xuất hiện ở phía trước Vân Triệt, sau đó hung hăng chụp vào ngực Vân Triệt… Nhưng mà, khoảnh khắc khi bàn tay vĩ đại xuất hiện, yêu nhân lại bỗng nhiên hối hận, nhưng đã thu thế không kịp, năm ngón tay căm phẫn mở ra đánh thẳng vào trước ngực Vân Triệt.

Rầm ~~~~

Giống như có một tiếng sấm bỗng nhiên nổ tung ở trước lồng ngực, ánh mắt Vân Triệt lồi ra, ném Long khuyết xuống, bàn tay toàn lực đẩy ra trước, mượn dùng lực phản chấn nhanh chóng bay ngược mà đi, rơi ra ngoài kết giới, vừa rơi xuống đất, hắn đã nhắm mắt lại, bày ra dáng ngồi, Đại đạo phù đồ quyết trước tiên cấp tốc vận chuyển.

Độ mạnh mẽ trong một kích này của yêu nhân, vượt xa dự đoán trước của Vân Triệt, hắn cảm giác được ngũ tạng lục phủ của mình đã lệch vị trí toàn bộ, xương sườn gãy hết, kinh mạch cũng chặt đứt mười mấy đường… Nhưng trải qua máu thịt viêm long làm “Lễ rửa tội” hơn trăm lần, đây vốn nên là thương thế cực nặng, đối với hắn mà nói đều có thể gọi là “Không coi vào đâu”.

Theo Đại đạo phù đồ quyết vận chuyển, trên đầu hắn, tiểu tháp màu bạc kia xuất hiện lần nữa.

Yêu nhân thu bàn tay về, im lặng nhìn chằm chằm Vân Triệt, sau một hồi lâu, hắn thấp giọng lẩm bẩm:

- Thân thể của tiểu tử này cũng không biết luyện thành như thế nào, một chiêu vừa rồi, cho dù là một Thiên Huyền cảnh, cũng nên ném mất nửa cái mạng, hắn lại còn có thể ngồi yên chữa thương!

Giọng yêu nhân vừa dứt, dị biến nổi lên, nơi khóe mắt yêu nhân, bỗng nhiên thoáng qua một vầng sáng màu vàng kim, hắn theo bản năng ngẩng đầu, rõ ràng nhìn thấy chính là tiểu tháp trên đỉnh đầu Vân Triệt kia, nhưng lại từ màu bạc lúc trước, biến thành màu vàng nhàn nhạt!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment