.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_290" class="block_" lang="en">Trang 145# 2
Chương 290: Kim sắc phù đồ
Vân Triệt cảm giác được thân thể của chính mình giống như đang ngao du ở giữa không trung, nhẹ nhàng bay bổng, trôi nổi bồng bềnh, tất cả toàn bộ chung quanh dường như cũng biến mất, ngũ cảm của hắn có thể cảm giác được, chỉ có sự hiện hữu của mình. Từng đợt khí tức lực lượng nhè nhẹ không biết từ đâu mà đến theo lỗ chân lông trên toàn thân hắn không ngừng dũng mãnh xông vào, nhanh chóng chữa trị thương thế của hắn, rèn luyện thân thể của hắn… Những thứ này, đều là khí tức thiên địa tinh thuần nhất.
Mặc dù là sinh linh cường đại hơn nữa, đều có được một loại kính sợ theo bản năng đối với thiên địa. Bởi vì sinh linh cho dù đã cường đại đến đỉnh phong, ở trước mặt thiên địa chẳng qua cũng chỉ là tồn tại nhỏ bé. Nhưng mà, khí tức thiên địa dũng mãnh vào trong cơ thể Vân Triệt, lại mơ hồ mang theo một loại kính sợ… Một loại kính sợ đối với Vân Triệt!
Lực lượng thiên địa khác biệt với huyền lực. Huyền lực là lực lượng của sinh linh, mà lực lượng thiên địa, là thuộc về lực lượng tự nhiên, về cấp bậc đương nhiên muốn nghiền áp huyền lực. Mà huyền lực của sinh linh cường đại đến cảnh giới đầy đủ, liền có thể ở trên mức độ nhất định điều động lực lượng thiên địa, đương nhiên, điều động lực lượng thiên địa cần có huyền lực tiêu hao là vĩ đại.
Lấy huyền lực trước mắt của Vân Triệt, muốn điều động lực lượng thiên địa không thể nghi ngờ là người si nói mộng, thực lực của hắn cũng hoàn toàn không đạt được đến cảnh giới khơi thông với thiên địa, chỉ có thể ở trên mức độ nhất định hiểu được đến sự tồn tại của lực lượng thiên địa. Nhưng mà, chỉ cần hắn vận chuyển Đại đạo phù đồ quyết, nguyên khí tinh thuần sinh ra giữa thiên địa, sẽ gặp tự phát, thậm chí phía sau tiếp phía trước tuôn về phía thân thể Vân Triệt, không cần hắn lĩnh ngộ lực lượng thiên địa, thậm chí không cần hao phí một chút ít lực lượng.
Đây là một năng lực nghịch thiên mà toàn bộ Thiên Huyền đại lục đều sẽ không ai có thể lý giải nổi!
Nhưng tiếc nuối chính là, những lực lượng thiên địa này chỉ có thể được dùng làm chữa trị thương thế và rèn luyện thân thể, mà không cách nào có thể dùng làm công kích.
Theo tháp nhỏ màu bạc lơ lửng trên đỉnh đầu Vân Triệt bỗng nhiên biến thành màu vàng nhạt, lưc lượng thiên địa dũng mãnh vào thân thể Vân Triệt bỗng chốc nồng đậm thêm mấy lần, Vân Triệt mở ra ngũ cảm, cảm nhận được cảm giác kỳ diệu thân thể lại một lần được rèn luyện, càng cảm giác rõ ràng đến thương thế trên thân thể của mình lấy một tốc độ xa hơn lúc trước, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi khôi phục lại.
Mặc dù đại đạo phù đồ quyết là một loại huyền công, nhưng cũng không dựa vào huyền lực mà tồn tại, mà dựa vào linh hồn và lực lượng thiên địa. Tu luyện nó cũng tuyệt đối không phải thông qua chiến đấu, mà thông qua cảm ngộ. Từ nửa năm nay, bởi vì mạnh mẽ nuốt uống thịt rồng máu rồng, mấy trăm lần Vân Triệt khiến cho mình rơi vào trạng thái trọng thương, thậm chí hơn trăm lần tần sắp tử vong, mỗi một lần, đều dựa vào huyền mạch không cách nào bị hủy diệt hấp thu lực lượng của viêm long, lại lấy Đại đạo phù đồ quyết đến chữa trị thân thể... Có thể nói, trong khoảng thời gian này tới nay, một nửa thời gian trôi qua, Đại đạo phù đồ quyết đều ở trong trạng thái vận chuyển cực hạn, cũng khiến cho cảm ngộ của hắn về Đại đạo phù đồ quyết lần lượt càng sâu, khi tới Địa Huyền cảnh, dưới trạng thái linh hồn có thể thăng hoa kích phát, cảm ngộ của hắn về Đại đạo phù đồ quyết cuối cùng cũng đạt tới một cảnh giới hoàn toàn mới.
Đại đạo phù đồ quyết thành công đột phá tới cảnh giới tầng thứ ba!
Đại đạo phù đồ quyết cảnh giới tầng thứ ba, cho Vân Triệt chính là lực lượng cơ thể vẻn vẹn hai vạn cân, còn có cường độ thân thể dẻo dai như thép tinh, cùng với năng lực khôi phục người thường không thể lý giải. Vân Triệt lúc này cho dù huyền lực hoàn toàn biến mất, chỉ dựa vào cường độ thân thể, cũng có thể địch nổi với một huyền giả Linh Huyền cảnh!
- Rất tốt! Trong khoảng thời gian này ngươi tu luyện kiểu tự ngược, quả nhiên khiến Đại đạo phù đồ quyết trong thời gian ngắn như vậy đã đột phá đến cảnh giới tầng thứ ba, thực lực ngươi bây giờ, cũng chắc đủ để địch nổi một tên Thiên Huyền cảnh!"
Giọng nói lên mặt cụ non của Mạt Lỵ vang lên ở trong đầu hắn:
- Ở trong Thương Phong đế quốc, ngươi đã xem như người mạnh! Ở Thiên Huyền đại lục, cũng miễn miễn cưỡng mạnh ở ở nhóm trung thượng. Chỉ có điều, đột phá tầng cảnh giới tiếp theo của Đại đạo phù đồ quyết, liền không dễ dàng như phía trước vậy. Bởi vì mỗi ba tầng cảnh giới của Đại đạo phù đồ quyết, chính là một bước ngoặt! Ba tầng trước có thể coi là cảnh giới sơ kì, bắt đầu từ tầng thứ tư, đó là cảnh giới trung kỳ, lấy thân thể người phàm, muốn đạt tới cảnh giới tầng thứ tư, có thể nói khó như lên trời! Mà nếu có một ngày, ngươi thật sự có thể đột phá Đại đạo phù đồ quyết đến cảnh giới tầng thứ tư… Nó mang đến cho ngươi, chỉ riêng lực lượng cơ thể, đã có mười vạn cân!
Vân Triệt: “…”
Phù đồ quyết màu vàng chuyển động trong hai canh giờ, biến mất ở trên đỉnh đầu Vân Triệt, ánh mắt Vân Triệt cũng vào lúc này mở ra, một tia sáng màu vàng nhạt chợt lóe lên trong mắt.
Hắn đứng dậy, duỗi tay ra, hút Long khuyết bị hắn đánh rơi ở trong vòng kết giới đến trong tay. Lực cánh tay mới tăng hai vạn cân, Long khuyết hơn tàm ngàn cân vào lúc này ở trong tay hắn quả thật nhẹ nhàng như không có gì, thân thể hắn nhìn qua không hề có gì biến hóa, dưới lực lượng thiên địa rèn luyện lần thứ ba làn da càng thêm trắng nõn, không hề có một chút cảm giác sức mạnh, mà chỉ có Vân Triệt có thể cảm nhận được mỗi một tấc trên thân thể mình, đều tràn đầy lực lượng mang tính chất bùng nổ.
Ánh mắt của yêu nhân thủy chung dừng lại ở trên người Vân Triệt, vào lúc Vân Triệt đứng lên, hắn mơ hồ cảm giác được Vân Triệt dường như có biến hóa nào đó, nhưng lại không nói ra được là biến hóa gì, ít nhất vẻ ngoài của Vân Triệt, khí tức huyền lực, đều giống với lúc trước.
- Đón thêm một kiếm của ta thử xem!
Thân thể quen thuộc, lực lượng cường đại đến khó tin, khiến Vân Triệt trong cơn hưng phấn cực muốn thống khoái phóng thích một phen, hắn hét lớn một tiếng, cầm kiếm nhảy lên, một kiếm lăng không nặng nề chém về yêu nhân.
Kiếm thế ngay đầu mà đến khiến chân mày yêu nhân cau chặt… Khí tức huyền lực của Vân Triệt không hề biến hóa, nhưng cảm giác uy áp mà một kiếm này mang đến cho hắn, gần như gấp đôi lúc trước!
Mà trong lúc đó, chỉ cách ngắn ngủi bốn canh giờ mà thôi!
Một kiếm chém xuống, phượng viêm nhảy múa, gió bão nổi lên bốn phía, đây là uy thế chỉ thuộc về trọng kiếm! Yêu nhân trừng mắt, bất ngờ đưa tay, nắm chặt chẽ mũi kiếm Long khuyết vào trong tay, kiếm thế cũng trong nháy mắt tiêu tán hoàn toàn, nhưng Phượng hoàng viêm lại thuận thế về phía trước, bỗng chốc bao trùm toàn bộ cánh tay yêu nhân, làm bốc cháy lên nửa ống tay áo dơ dáy bẩn thỉu của hắn.
- … Hóa ra là Phượng hoàng viêm!
Yêu nhân cuối cùng đã rõ ràng vì sao huyền viêm của Vân Triệt lại có thể bá đạo như thế, cánh tay hắn chấn động, xua mở toàn bộ Phượng hoàng viêm, mà kiếm thứ hai của Vân Triệt đã tới, cánh tay yêu nhân tùy ý vung gạt, lại chụp vào trên Long khuyết, đồng thời, một bàn tay to màu xanh xuất hiện ở trên hư không, chụp vào phía sau lưng Vân Triệt. “Hai tay” một chộp vào Long khuyết, một đụng vào giữa lưng Vân Triệt… Lại toàn bộ xuyên qua một hư ảnh.
- Shh… Lại là thân pháp quái dị kia!
Yêu nhân gầm nhẹ một tiếng.
Yêu nhân không thể hành động, cũng vốn không thể nào kiềm chế được Vân Triệt, sau khi bàn tay hắn thất bại, trọng kiếm của Vân Triệt trực tiếp quét ngang trên cổ hắn, khiến cho chỗ cổ của hắn xuất hiện một vết ấn rất nhỏ. Yêu nhân trừng mắt, trên cánh tay bị Tinh vẫn chi liên phong tỏa bỗng nhiên lóe lên một ánh sáng xanh trong nháy mắt, nhất thời, một bàn tay màu xanh cao chừng ngang người mở ra ở phía trước yêu nhân, hung hăng chụp vào Vân Triệt…
Ầm!!
Long khuyết và bàn tay to màu xanh chính diện va chạm, mà kết quả cũng có thể nghĩ, Vân Triệt cảm giác được bản thân giống như một bị chùy lớn đánh vào trên lồng ngực, lăn lộn ở giữa không trung bay rớt ra ngoài, sau đó chật vật không chịu nổi rơi ra ngoài kết giới, hắn chống trọng kiếm, ngăn tiếp tục lui lại phía sau, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười bừa bãi:
- Ha ha… Ban đầu, ta ở dưới tay của ngươi không chịu nổi một kích, mà mới thời gian nửa năm, ta có thể ở dưới tay của ngươi đi qua được ba chiêu! Lúc ban đầu, ngươi một chưởng tùy tay khiến cho ta ném mất hơn nửa cái mạng, hiện giờ, lại chỉ để cho ta chịu một thương tổn không nặng không nhẹ… Cho ta thêm thời gian nhiều nhất hai năm, ta nhất định có thể giết ngươi!
- Ha ha ha ha!
Yêu nhân cũng phá ra cười:
- Ngươi tiểu tử này, thật đúng là rất tà môn! Chỉ có điều có thể kéo ngươi tiểu tử tà môn quái gở này xuống làm bạn, ngược lại cũng vô cùng thú vị! Ta hiện giờ thật sự muốn nhìn một chút xem, sau hai năm như ngươi nói, ngươi sẽ trưởng thành đến mức độ nào.
- Tuyệt đối… Sẽ không… Khiến ngươi… Thất vọng!
Vân Triệt dùng một giọng điệu vô cùng kiên định nói.
Hắn ngồi xuống, chưa tới một canh giờ, thương thế dưới bàn tay quái dị kia của yêu nhân liền khỏi hẳn. Lại là một ngày không ăn không uống gì, bụng của hắn lại truyền đến cảm giác đói khát. Vân Triệt hiện giờ tự nhiên không cần phải vì ăn mà phát sầu nữa, thân thể vĩ đại của viêm long đủ để cho hắn ăn nhiều năm, bàn tay trái của hắn lật ra, một tảng thịt rồng nặng đủ mười cân liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, hắn lấy ra một cái tô, nhỏ máu rồng ra, sau đó dấy lên hỏa diễm, nhẫn nại bắt đầu nướng thịt.
Phượng hoàng viêm, hiệu suất nướng thịt tự nhiên tăng nhiều, không quá bao lâu, mùi thịt chỉ thuộc về thịt rồng đã xông vào mũi, sau đó dần dần lan tràn khắp toàn bộ không gian dưới đất. Vân Triệt thu hồi phượng hoàng viêm, liếm liếm khóe miệng, cầm lấy thịt rồng ngây ngất cắn miếng lớn.
Cho đến khi thịt rồng tiêu diệt được một phần tư, một cảm giác khác thường mới từ trong bộ phận thân thể truyền đến, nhưng nhanh chóng, cảm giác này liền bị áp chế… Theo đại cảnh giới huyền lực và Đại đạo phù đồ quyết của hắn đột phá, còn có Phượng hoàng viêm thức tỉnh, hơn nữa sau hơn mấy trăm lần khả năng thích ứng, thân thể của Vân Triệt đã đến trình độ đủ để thừa nhận máu thịt viêm long đánh sâu vào, tuy rằng vẫn không thể hoàn toàn áp chế, trong cơ thể vẫn như cũ bị vô số khí tức lực lượng đánh sâu vào không ngừng nổi lên quặn đau, nhưng so với ban đầu, quả thật chính là mưa bụi có thể không đáng kể gì.
Đoán chừng dùng không được bao lâu, theo thực lực của Vân Triệt tiếp tục tăng lên, những cảm giác không tốt này cũng sẽ biến mất toàn bộ.
Trong miệng hưởng thụ mùi ngon của thịt rồng, huyền quan của hắn ngược lại hoàn toàn mở ra, huyền lực toàn thân điều động, toàn lực luyện hóa lên lực lượng trong thịt rồng. Mà lúc này, bên tai Vân Triệt, bỗng nhiên truyền đến một tiếng “Ực” cực kỳ nhỏ.
Đó là tiếng nuốt nước miếng
Cánh tay Vân Triệt cầm thịt rồng xuất hiện đình trệ trong khoảnh khắc, nhưng lập tức lại bắt đầu ăn như hổ đói, giống như từ đầu liền không nghe thấy được.
Mà lúc này yêu nhân gần như lòng muốn chết đều có.
Một người đói tròn trăm năm, đối mặt với thịt rồng là món ăn ngon nhất trên đời này… Mỗi lần khi Vân Triệt cuồng ăn thịt rồng, đều là thời khắc yêu nhân khó chịu nhất. Nhưng hắn là yêu vương có địa vị được tôn sùng, có ngạo cốt vang vang, tuyệt đối không có khả năng xin ăn với một tiểu bối, càng tuyệt đối không thể lộ ra dấu vết đói khát ở trước mặt Vân Triệt. Cho nên mỗi một lần khi Vân Triệt gặm ăn thịt rồng, hắn hoặc quay đầu đi chỗ khác, hoặc vẫn không nhúc nhích, dáng vẻ ngay cả nhìn cũng lười phải xem nhưng thật ra mỗi phút mỗi giây đều đang đau khổ nhẫn nhịn, suốt cả nửa năm cũng chưa lộ ra một chút dấu vết.
Nhưng thực lực có mạnh hơn nữa, cho dù năng lực che giấu mạnh hơn nữa, cũng không thể vĩnh viễn không có sơ hở. Một lần này, hắn dưới sơ sẩy, thế mà lại phát ra tiếng nuốt nước miếng. Tuy rằng âm thanh vô cùng nhẹ, nhưng hắn tin tưởng tuyệt đối đủ để cho Vân Triệt nghe được.
Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy khi âm thanh phát ra, động tác của Vân Triệt đình trệ ngắn ngủi một chút… Nhưng mà, Vân Triệt không cười nhạo, thậm chí không đảo ánh mắt, mà tiếp tục gặm thịt rồng, dáng vẻ vốn không nghe thấy.
Trong lòng yêu nhân bình tĩnh lại, trên mặt lại lộ ra sắc thái cảm kích. Đối mặt với yêu nhân hắn rõ ràng mang tiếng xấu ở Thiên Huyền đại lục, lại là người mang Vân Triệt vào đây, Vân Triệt không bỏ đá xuống giếng mà cười nhạo, lại ngược lại không chút do dự lựa chọn giữ lại thể diện cho hắn.