Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 290 - Chương 291: Huyền Cương

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_291" class="block_" lang="en">Trang 146# 1

 

 

 

Chương 291: Huyền cương



Nuốt một miếng lớn thịt rồng ở trong miệng xuống, lại uống một ngụm máu rồng, Vân Triệt đứng dậy, ngón tay quẹt, cắt miếng lớn thịt rồng trong tay thành hai miếng có kích cỡ bằng nhau, không nhanh không chậm đi tới kết giới, đi thẳng đến trước mặt yêu nhân, đứng ở khoảng cách chỉ cách yêu nhân một bước, là chỗ mà yêu nhân có thể bất cứ lúc nào phát động công kích trí mạng với mình.

- Sau khi ăn thịt rồng rồi, mới biết được độ ngon của thịt rồng là thịt con thú khác hoàn toàn không cách nào sánh bằng, chỉ có điều hưởng thụ một mình ít nhiều gì cũng có phần không thú vị, tiền bối, ngươi có muốn thử một chút không?

Vân Triệt cầm lấy miếng lớn thịt rồng nướng chín đã cắt xuống, đưa lên trước mặt yêu nhân.

Yêu nhân quay đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nói:

- Ngươi đang đáng thương ta? Ta và ngươi chỉ có một người có thể sống, ngươi cách ta gần như vậy, sẽ không sợ ta đột nhiên ra tay giết ngươi?

Toàn thân Vân Triệt không hề có khí tức huyền lực phòng ngự, trong thần sắc cũng không hề có vẻ đề phòng, hắn mỉm cười nói:

- Tuy rằng ta không lúc nào không muốn giết ngươi, nhưng ta muốn giết ngươi, chỉ vì cầu được sinh tồn và tự do, chứ cũng không phải vì oán hận hay chán ghét ngươi. Ngược lại, ta thật sự xác định ngươi không phải là người ác, lại càng không phải là tiểu nhân! Nếu ngươi cảm thấy ta đang thương hại ngươi mà nói… Haizzz, cũng không sai. Chỉ có điều, đáng thương này, là đồng bệnh tương liên. Tình cảnh của ngươi và ta, lại có gì khác nhau? Chẳng qua, ngươi bị trói buộc, nhiều hơn ta một ít mà thôi.

Ánh mắt yêu nhân đảo về, hắn bình tĩnh nhìn Vân Triệt một lúc, bỗng nhiên nở nụ cười:

- Ha ha… Hay! Hay cho một cái đồng bệnh tương liên! “Đáng thương” này của ngươi, ta tiếp nhận rồi!

Âm thanh vừa dứt, hắn cầm lấy thịt rồng trong tay Vân Triệt, đưa tới bên miệng, phóng đãng cắn, tuy rằng không dầu không muối, nhưng đối với yêu nhân đã trăm năm không có một chút đồ ăn vào trong miệng mà nói, đây đã không khác gì món ngon đến từ thiên đường, thịt rồng vừa vào miệng, hắn liền cuối cùng không dừng lại được, ra sức ăn mãnh liệt cắn một phen, ăn như hổ đói, chỉ có hơn chứ không có kém Vân Triệt khi trước bị đói bụng đến sắp hấp hối, Vân Triệt cười nhẹ, cũng cầm lấy thịt rồng của mình gặm, chính là so ra, hắn ăn nhã nhặn hơn yêu nhân.

Trong nháy mắt, tảng lớn thịt rồng ở trên tay yêu nhân liền bị tiêu diệt sạch sẽ, toàn bộ tiến vào trong bụng hắn. Đại bổ sau trăm năm hư không, khiến sắc mặt tái nhợt như đá bụi của yêu nhân nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, hắn mút năm ngón tay một phen, cười ha hả:

- Thống khoái! Thật sự là thống khoái! Chưa từng có một bữa cơm nào ăn thống khoái như thế! Ha ha ha ha… Tiểu huynh đệ, Vân Thương Hải ta cả đời cũng không thiếu nợ người! Ngươi cho ta một bữa, nhưng đối với ta mà nói, cũng là một đại ân! Ân tình này của ngươi, ta nhớ kỹ! Đáng tiếc, nơi này chỉ có thịt, mà không có rượu, bằng không chỉ bằng ngươi bảo vệ thể diện cho ta, lại tin ta không phải là kẻ tiểu nhân, ta liền nên uống một chén lớn với ngươi!

- Hả? Tiền bối cũng họ Vân?

Yêu nhân trừng mắt:

- Nói như vậy, tiểu tử ngươi cũng họ Vân? Bị nhôt cùng nhau ở trong này nửa năm, ngươi tiểu tử điên cuồng này ngay cả họ gì cũng không chịu nói cho ta, làm hồi lâu, hóa ra chúng ta dĩ nhiên lại cùng tông, ha ha ha ha!

Khi không coi yêu nhân là kẻ địch cần giết, khí tức của yêu nhân chẳng những không khiến cho người ta chán ghét và sợ hãi, ngược lại để cho hắn có một cảm giác thân cận. Vân Triệt cười nhẹ, nói:

- Vãn bối đúng là họ Vân, tên một chữ Triệt.

- Vân Triệt… Như mây bay, như nước trong, tên rất hay! Xem ra khi phụ thân của ngươi đặt tên cho ngươi, hy vọng ngươi cả đời vô ưu vô lo, không nhiễm phàm trần, nhưng đáng tiếc, tiểu tử ngươi khắp nơi lộ ra vẻ quái dị nhất định không phải là vật trong ao, sợ là khiến phụ mẫu ngươi thất vọng.

Vân Triệt khẽ ngẩn ra, trong lòng hơi buồn bã. Ở Thương Vân đại lục, sư phụ lấy tên “Vân Triệt” cho hắn, chính là hy vọng cả đời hắn vô ưu vô lo, vận mệnh trong suốt như nước, không trộn vào sự đời phân tranh, nhưng cuối cùng, cuộc đời của hắn lại hướng vào một hướng cực đoan hoàn toàn trái ngược… Thù hận đầy lòng, giết hại vô số…

Thiên Huyền đại lục, phụ mẫu thân sinh của mình, chắc kỳ vọng với mình cũng giống với sư phụ đi.

Vân Triệt bưng chén lớn đựng máu rồng lên, đổ một nửa máu rồng trong đó vào trong một cái chén khác, đặt ở trước mặt yêu nhân, nói:

- Tiền bối, ta và ngươi cùng bị nhốt ở trong này, lại cùng họ Vân, đúng thật sự là duyên phận kỳ diệu, bởi vì phần duyên phận cùng chung chịu khổ, đồng bệnh tương liên này, chúng ta thật sự nên uống một chén… Mặc dù không có rượu ngon, nhưng máu rồng đỏ mặn, hương vị tuyệt đối không dưới rượu mạnh, ta lấy máu rồng làm rượu, kính tiền bối một chén! Hy vọng uống xong chén “Huyết tửu” này, ngày khác khi ta giết tiền bối, trên đường xuống hoàng tuyền tiền bối cũng không nên oán hận ta.

Yêu nhân bưng máu rồng, nâng mắt nhìn Vân Triệt, trong ánh mắt bỗng nhiên nhiều hơn thứ gì đó

- Ta và ngươi không thuộc về cùng một mạch, không nói chuyện bối phận. Nếu muốn uống huyết tửu này, cũng nên là ta mời ngươi… Nếu ngươi muốn kính ta, trừ phi, bây giờ ngươi bái ta làm thầy!

- Hả??

Vân Triệt trừng mắt há to miệng, có phần trở tay không kịp. Mặc dù giữa hai người không có thù hận gì đáng nói, nhưng nói trắng ra là quan hệ ngươi sống ta chết, Vân Triệt chủ động ăn thịt rồng với hắn, là vốn từ bản tính của hắn, không hề có gì cầu xin, nhưng không nghĩ tới, một chút thịt ròng, lại chọc đến như vậy mà ra… Yêu nhân liền tính cảm kích bản thân, mức độ này cũng quá lớn đi?

Bái hắn làm thầy? Hắn muốn dạy mình cái gì? Dạy mình giết hắn như thế nào? Điều này thật sự có phần… Đợi chút! Chẳng lẽ hắn muốn…

- Thế nào? Ngươi không đồng ý?

Ánh mắt yêu nhân sắc bén, không hề có ý tứ đùa bỡn:

- Cả đời ta đây, trừ bỏ năm đó mới từng chỉ đạo nhi tử ta, còn chưa bao giờ chính thức thu đồ đệ, tuy rằng ngươi có tiến cảnh kinh người, tiềm lực không thể đo lường, vốn khả năng của ta, có thể dư dả làm sư phụ của ngươi. Trong Huyễn yêu giới, bao nhiêu người ảo tưởng muốn bái môn hạ của ta còn không có thể!

Lấy coi trọng của Thiên uy kiếm vực với yêu nhân này, có thể nghĩ khi ở Huyễn yêu giới hắn là một nhân vật đáng sợ cỡ nào, Vân Triệt một chút cũng không nghi ngờ lời hắn nói, có thể bái cường giả ở dưới trận pháp phong ấn này đều có thể thi triển ra uy thế của Vương Huyền làm thầy, đối với huyền giả tuổi trẻ mà nói vốn chính là hấp dẫn và kinh hỉ không cách nào ngăn cản, đối với Vân Triệt cũng giống như thế. Nhưng đáng tiếc, bên người hắn mang theo một sư phụ, hơn nữa còn là một sư phụ siêu cấp bồi dưỡng hắn thành một quái thai, ở trước mặt nàng hắn lại bái một sư phụ khác mà nói…

Hậu quả không thể nghi ngờ là sẽ vô cùng nghiêm trọng!

- Không không, tuyệt đối không phải!

Vân Triệt xua tay, sau đó vẻ mặt thành thật nói:

- Ở dưới Thiên uy trấn hồn trận mà tiền bối có thể lợi hại như thế, nói vậy thực lực chân chính của tiền bối là cảnh giới mà ta vốn không cách nào lý giải nổi, có thể bái tiền bối cường giả như vậy làm thầy, là vinh hạnh của ta, tuyệt dối sẽ không có một lời không cam nguyện. Chính là… Ta đã có một vị sư phụ, nếu lại bái tiền bối làm thầy mà nói, sẽ rất không thỏa đáng.

- Kia có liên quan gì!

Yêu nhân vung tay lên:

- Sư phụ kia mà ngươi nói chẳng lẽ còn có thể lợi hại hơn ta?

Trong lời nói của yêu nhân lộ ra ngạo khí nồng đậm, mà hắn kiêu ngạo tuyệt đối không phải điên cuồng, Vân Triệt đúng là không có khả năng biết được yêu vương ở Huyễn yêu giới dưới một người, trên vạn người là một tồn tại như thế nào.

Nhưng yêu nhân này, lại càng không có khả năng nghĩ đến sư phụ hiện giờ của Vân Triệt là khái niệm gì.

Vân Triệt thoáng nghĩ, cố hết sức dùng giọng điệu không có khả năng suy giảm tới tự tôn của đối phương nói:

- Sư phụ ta, đúng là có khả năng lợi hại hơn tiền bối một chút như vậy…

- Ha ha ha ha! Chê cười!

Yêu nhân cuồng tiếu một tiếng:

- Thiên Huyền đại lục các ngươi, xứng đáng đối địch với ta không cao hơn năm người! Chẳng lẽ sư phụ của ngươi còn có thể mạnh hơn kiếm chủ của Thiên uy kiếm vực?

Kiếm chủ là vật gì, Vân Triệt không biết. Vốn dĩ thực lực khủng bố mà Mạt Lỵ biểu hiện ra, cùng với biểu hiện khinh thường khi nhắc tới mấy chữ Thiên Huyền đại lục, đủ để suy đoán ra, cho dù là kiếm chủ gì kia, cũng không bằng một đầu ngón tay của Mạt Lỵ.

Đương nhiên, nếu nói ra lời này, có đánh chết yêu nhân này đều khó có khả năng tin tưởng.

Vân Triệt không giải thích tiếp, nói thẳng:

- Ta biết tiền bối có ý tốt, nhưng ta không cách nào nhận được, ta không thể có lỗi với sư phụ hiện giờ của ta.

Vân Triệt nói xong, bưng chén đựng máu rồng lên, ừng ực ừng ực uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt chén không ở trước mặt yêu nhân tỏ ý:

- Chén huyết tửu này, coi như là ta xin lỗi vì phải giết tiền bối… Tiền bối, mời.

Yêu nhân giật giật chân mày, cũng không nói chuyện nữa, bưng chén lên, cũng giống vậy sảng khoái uống vào, sau đó ném trả chén lại cho Vân Triệt, nói:

- Ngươi không bái ta làm thầy, ta không có quyền ép ngươi. Nhưng thịt rồng này ta không thể ăn không trả tiền, máu rồng này không thể uống không! Ngươi không phải vẫn luôn tâm niệm muốn giết ta sao? Ta đây sẽ dạy dỗ ngươi làm sao có thể giết ta sớm một chút! Nửa năm qua ngươi dựa vào thịt rồng máu rồng này, huyền lực tiến bộ cực nhanh, nhưng không có cơ hội ở trong chiến đấu có thể lắng đọng lại và củng cố, giao thủ với ta, đều là toàn lực công kích trong điện quang hỏa thạch (nháy mắt), vốn không có nổi chút tác dụng nào… Kể từ hôm nay, ta chính thức trở thành đối thủ tu luyện của ngươi!

Hiển nhiên, yêu nhân vẫn như cũ muốn chỉ đạo hắn tu luyện… Chỉ đạo một người tu luyện muốn giết chết bản thân, cũng nhất định phải giết chết bản thân, đây nghe ra cực kì quái dị. Nhưng Vân Triệt lại mơ hồ có thể rõ ràng tâm tư của hắn, Vân Triệt lùi ra sau một bước, nói:

- Tiền bối, thân thể của ngươi bị khóa lại, cho dù muốn làm đối thủ tu luyện của ta, dường như cũng…

- Ha ha…

Yêu nhân nhàn nhạt cười:

- Ngươi nghĩ rằng ta bị trói buộc, thì không thể huấn luyện ngươi cho tốt sao?

Giọng nói vừa dứt, cánh tay trái của yêu nhân bỗng nhiên ánh sáng xanh chớp động, một bàn tay màu xanh vĩ đại xuất hiện ở phía trước hắn, sau đó nháy mắt bay về phía Vân Triệt.

Bàn tay quái dị này lúc trước đập hắn ra, nhưng lúc này, lực lượng của bàn tay này hiển nhiên bị yêu nhân áp chế, tuy rằng như trước mang theo lực áp bách rất lớn, nhưng tuyệt đối không đủ để tạo thành nghiền áp triệt để đối với Vân Triệt. Thân thể của hắn nhanh chóng lui lại phía sau, nắm lấy Long khuyết, đón đánh mà lên, một kiếm nện xuống… Để cho hắn vô cùng ngoài ý muốn chính là, bàn tay màu xanh vốn nên chính là năng lực đánh lại giống như có linh tính bỗng nhiên chuyển hướng lệch vị trí, sau khi tránh thoát một kiếm của hắn, hình dạng cũng phát sinh biến hóa, biến thành giống với Long khuyết trong tay hắn như đúc, trọng kiếm chỉ có màu sắc là màu xanh, hung mãnh đập tới bả vai hắn.

Trong vòng nửa năm này, Vân Triệt rất nhiều lần nếm thử chém giết yêu nhân, cũng từng nhiều lần gặp được ánh sáng xanh quái dị luôn từ trống rỗng xuất hiện này. Hắn và yêu nhân chém giết nhiều nhất chỉ có thể có một hai chiêu, thời gian ánh sáng xanh này xuất hiện cũng thường thường chỉ có trong nháy mắt, cho nên hắn vẫn rằng đó là một loại quang mang huyền lực dùng để công kích.

Mà sau quang mang huyền lực rời thể, sẽ theo quỹ tích kéo dài cấp tốc suy yếu. Nhưng giờ phút này, hắn tại trong chấn kinh phát hiện, ánh sáng xanh này chẳng những có thể tùy ý biến hóa, hơn nữa nhanh chóng vô cùng, hơi thở cũng thủy chung không có một chút ít suy yếu… Cũng như một loại sinh linh khác lạ tồn tại độc lập!

Nó hoặc làm chưởng, hoặc làm kiếm, hoặc làm lá chắn, hoặc làm thương… Hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc trì hoãn hoặc nhanh chóng, ngay cả bị yêu nhân tận lực áp chế lực lượng, vẫn như cũ áp chế Vân Triệt đến luống cuống tay chân, ứng phó không nổi, quả thực còn chật vật hơn đối mặt với một cường giả cùng cấp bậc. Hắn hét lớn một tiếng, một Vẫn nguyệt trầm tinh ép mở ánh sáng xanh này, thân thể cấp tốc lui về phía sau, gấp giọng hỏi:

- Đây là cái quái gì!

Yêu nhân cười nhẹ, cánh tay trái sáng rọi chợt lóe, thanh trọng kiếm biến ảo mà thành kia liền hóa thành ánh sáng xanh trở lại bên trong cánh tay của hắn:

- Đây… Là huyền cương của ta! Là lực lượng đặc thù riêng do huyền mạch và huyết mạch kết hợp sinh ra, thừa nhận linh hồn ta khống chế, lại có thể tồn tại độc lập với linh hồn của ta, có thể thiên biến vạn hóa, có thể hoàn chỉnh sử dụng tất cả chiêu thức của ta… Là năng lực trời ban riêng cho Huyễn yêu vương tộc ta!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment